Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 5 - Chương 19


Một chiếc xe ngựa màu đen dừng ở góc rẽ cuối con phố dài, trên thành xe có một hình đầu hổ nho nhỏ thêu bằng chỉ vàng.

Trong thành Thượng Kinh chỉ có xe ngựa của phủ Lăng Nam vương có thêu
đầu hổ màu vàng, còn chàng trai trẻ tuấn lãng đứng bên cạnh xe ngựa đó
đương nhiên chính là Lâu Dự.

Đây không phải nơi cần đi qua trên đường về phủ Lăng Nam vương. Lâu Dự
từ trong cung đi ra, ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, chợt nghe thấy
phu xe ơ một tiếng, lẩm bẩm: “Đó chẳng phải tiểu tướng Loan Loan hay
sao?”

Hai chữ Loan Loan lọt vào tai, Lâu Dự mở choàng mắt, lại chỉ nhìn thấy
một góc áo màu đen quen thuộc thoáng qua nơi cuối phố, bóng người đã rẽ
vào ngõ nhỏ.

Cuối ngõ nhỏ này chính là phủ Trấn Quốc công. Lâu Dự biết Loan Loan vào
thành Thượng Kinh đương nhiên sẽ phải tìm hiểu chuyện của Dung Diễn năm
đó. Chàng chỉ không ngờ Loan Loan lại có thể tìm chính xác được phủ Trấn Quốc công, chắc hẳn Dung Diễn đã dặn dò trước khi chết.

Lâu Dự đã quyết định phải nói với Loan Loan từ đầu chí cuối về chuyện
xảy ra năm đó nên không hề do dự, cũng không có ý định che giấu chút
nào, chỉ là muốn tìm một thời điểm thích hợp để nói với Loan Loan, chẳng ngờ lúc này Loan Loan đã tìm tới cửa.

Chuyện Loan Loan nên biết thì sớm muộn cũng phải để Loan Loan biết.
Giống như bão cát mùa xuân, bão tuyết mùa đông, nên đến rồi sẽ đến, làm
thế nào cũng không tránh được.

Lâu Dự trầm tư một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, sai phu xe đánh xe đi theo.

Đi đến gần, vừa lúc nghe thấy đoạn đối thoại của Dung Hàm và Loan Loan, chàng liền thay Loan Loan trả lời câu hỏi này.

Lâu Dự vừa dứt lời, Loan Loan còn đỡ, Dung Hàm lại cảm thấy câu nói đó
như một chiếc búa khổng lồ bổ vào giữa ngực, làm trái tim gần như vỡ vụn suýt nữa bắn ra khỏi lồng ngực. Y lập tức xoay người, trong mắt toàn là kinh ngạc khó tin: “Ngươi nói lại lần nữa xem, tía của nó là ai?”


Lâu Dự đi tới lẳng lặng nhìn y, nói: “Loan Loan là đứa bé anh trai ngươi nuôi lớn. Dung Diễn không chết, huynh ấy đã sống mười năm ở biên giới
Lương Sóc, một tay nuôi lớn Loan Loan”.

Dung Hàm vui mừng như muốn phát điên, đôi tay bình thường mổ bụng cạo
gân nắn xương cũng vẫn ổn định vô cùng lúc này buông xuôi bên người, nắm chặt thành quyền, run lên nhè nhẹ. Y nhìn Loan Loan mà vẫn chưa thể
hoàn toàn tin tưởng: “Nhưng vừa rồi… vừa rồi nó nói nó không biết Dung Diễn”.

Dung Diễn… Dung Diễn… Thì ra tên của tía là Dung Diễn, thật là dễ nghe.

Loan Loan vừa vui vừa sợ, không biết làm sao, lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại
hai chữ Dung Diễn, trong mắt có lệ quang lấp lánh như pha lê vỡ vụn,
cuối cùng lũ lượt lăn xuống như những viên bi.

Lâu Dự đi tới bên cạnh Loan Loan, chạm vào bàn tay Loan Loan, nhẹ nhàng
nắm lấy không chút do dự, nói với Dung Hàm: “Ngươi không nên trách Loan
Loan. Dung Diễn không hề nói với Loan Loan mình tên là gì. Nguyên nhân
thì chắc hẳn ngươi cũng hiểu”.

Tin tức này tới quá mức đột ngột, Dung Hàm luôn luôn bình tĩnh tự nhiên
lúc này cũng trở nên rối loạn. Chuyện này liên lụy quá lớn, tuy có Lâu
Dự đích thân xác nhận nhưng Dung Hàm vẫn phải xác nhận thêm một lần nữa
mới có thể yên tâm. Y hít một hơi thật sâu, nói với Loan Loan: “Huynh
trưởng ta tên là Dung Diễn, là con trưởng của Trấn Quốc công, mười năm
trước gặp phải tai họa, sống chết không rõ. Ngươi nói huynh ấy đã nuôi
lớn ngươi, vậy có tín vật gì không?”

Loan Loan ngước đôi mắt đẫm lệ mông lung lên, nghẹn ngào bỏ miếng ngọc
bội trên cổ xuống, hết sức thận trọng nâng trong lòng bàn tay.

Miếng ngọc bội lúc nào cũng được cô bé mang theo sát người, ấm mềm trơn bóng, tinh tế mượt mà như mỡ dê.


Chính bản thân Dung Hàm cũng có một miếng ngọc bội như thế này, đó là
món quà của mỗi một đứa con trai nhà họ Dung khi mới sinh ra, được làm
bằng ngọc bích Hòa Điền, thế gian hiếm thấy. Hơn nữa còn do Thiên Cơ lão nhân tự tay chạm trổ, tuyệt đối không thể có đồ giả.

Nhìn thấy ngọc bội, Dung Hàm không còn một chút nghi ngờ nào nữa, tính
tình luôn luôn điềm đạm nhưng lúc này lại kích động đến đỏ cả mắt: “Đại
ca còn chưa chết, huynh ấy thật sự không chết. Tốt quá, nếu mẹ biết tin
tốt này thì không biết sẽ vui đến mức nào”.

Trong mắt Lâu Dự lộ rõ sự thương tiếc và không đành lòng sâu sắc: “Dung
Hàm, lúc ta gặp Loan Loan thì đại ca ngươi đã không còn nữa”.

Nụ cười của Dung Hàm đột nhiên đông cứng trên mặt, lắc đầu không chịu
tin tưởng: “Dược tính của hóa công tán mặc dù mãnh liệt nhưng huynh
trưởng đã có thể chống chịu mười năm thì sẽ có thể chịu được lâu hơn.
Chỉ cần không vận nội tức, không để độc tính lan rộng đến kinh mạch là
sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Huynh ấy trốn ở biên tái, không tranh
chấp với đời, không có lí do gì cần động thủ thì làm sao lại chết?”

Dung Hàm càng nói càng kích động, kéo tay Loan Loan đi thẳng vào trong
phủ: “Đi, theo ta vào phủ, nói rõ ràng tỉ mỉ với ta là huynh trưởng chết thế nào, rốt cuộc là ai đã hại chết huynh ấy!”

Cảnh tượng đêm hôm đó lại hiện ra trước mắt Loan Loan. Cô bé khóc không
thành tiếng, bước chân lảo đảo theo Dung Hàm đi vào trong phủ Trấn Quốc
công.

Thấy hai mắt Dung Hàm đỏ bừng, có vẻ hơi điên cuồng, Lâu Dự biết y vui
buồn đột ngột nên bị kích động quá độ. Lại thấy Loan Loan khóc nghẹn
ngào, quả thực đã sắp đứt hơi đến nơi, trong lòng không nỡ, chàng liền
giữ Loan Loan lại: “Dung Hàm, hôm nay tạm dừng ở đây đã. Thị phi ân oán
xích mích trong chuyện này kì thực Loan Loan không hề biết rõ. Hôm nay

ta đưa Loan Loan về trước, còn chuyện về Dung Diễn, sau này ta nhất định sẽ trả lời ngươi rõ ràng”.

Dung Hàm đâu chịu buông ra mà còn giữ chặt hơn, nhìn Lâu Dự chằm chằm,
giọng nói lạnh băng: “Lâu Dự, ngươi đang sợ cái gì? Sợ ta biết người kia vẫn không chịu buông tha cho huynh trưởng ta, vẫn sai người đuổi giết
huynh ấy? Hay là ngươi đang sợ…”

Dung Hàm đưa tay chỉ Loan Loan, ngữ điệu rét lạnh thấu xương: “Sợ Loan
Loan biết được thập bội hóa công tán khi đó chính là do phụ vương ngươi
tự tay hạ dược?”

Từng chữ như đao sắc kiếm băng róc xương lóc thịt. Toàn thân Loan Loan
đột nhiên chấn động, như giữa trắng trời băng tuyết bị người khác đâm
thủng một lỗ trên đỉnh đầu, hơi lạnh căm căm trút thẳng xuống dưới, ngay cả xương cốt tứ chi cũng đông cứng. Cô bé nhìn về phía Lâu Dự mà không
sao tin được: “Hắn nói là thật sự?”

Lâu Dự cảm thấy tay Loan Loan lạnh như một tảng băng, đáy mắt vốn linh
động lại có vài vết rạn. Chàng đau lòng đến tột cùng, Cảm thấy dù phải
đối mặt với trăm ngàn đại quân, tình thế hung hiểm mức nào cũng không
khó khăn như hôm nay.

Loan Loan vẫn không thể tin được, lại hỏi một lần nữa: “Hắn nói có phải là thật không?”

Lâu Dự lẳng lặng nhìn Loan Loan một lúc lâu: “Đúng, là thật sự”.

Tay Loan Loan từ trong lòng bàn tay chàng rũ xuống. Lâu Dự vươn tay ra
bắt nhưng lại không bắt được, chỉ cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, cảm
giác trống rỗng đó lan thẳng vào lòng, vô cùng mất mát.

“Loan Loan, chuyện này không đơn giản như em nghĩ. Em theo anh về, anh sẽ giải thích cho em”. Lâu Dự vội nói.

“Loan Loan, em không được về phủ Lăng Nam vương nữa. Em theo anh về, đã
đến Thượng Kinh thì đương nhiên em phải ở trong nhà tía em”. Dung Hàm
bên cạnh lại nói.

“Dung Hàm!” Lâu Dự vừa giận vừa sốt ruột, quát lớn: “Ngươi đã quên Dung
Diễn vẫn là tội nhân đại nghịch, liên lụy đến cả hậu nhân hay sao? Nếu
có người biết thân phận của Loan Loan, sợ rằng Loan Loan cũng khó thoát

chết được. Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết Loan Loan hay sao? Huynh trưởng
ngươi cắn răng nhẫn nhục bao nhiêu năm mà tên mình là gì cũng không chịu nói là vì sao?”

Tiếng quát lớn này như sét đánh đỉnh đầu khiến Dung Hàm đột nhiên bừng
tỉnh. Lâu Dự nói không sai, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện
thân phận của Loan Loan. Mình đã quá căm hận nên không suy nghĩ được chu toàn.

Trong lúc hai người nổi giận tranh cãi, Loan Loan lại không biết nên
phản ứng thế nào. Trong đầu lặp đi lặp lại câu nói của Dung Hàm. Cảnh
tượng tía đau khổ vùng vẫy khi độc tính phát tác trong suốt bao nhiêu
năm, cảnh hóa công tán xâm nhập lục phủ ngũ tạng đêm đó, ngụm máu đen
tía phun ra trước khi chết, tất cả đều rõ ràng như trước mắt. Đầu óc ong ong, trong mắt toàn là đau khổ tuyệt vọng.

Lâu Dự quay sang, thấy Loan Loan hai mắt trợn trừng, ánh mắt tan rã,
thần chí dần có hiện tượng suy sụp liền cực kì hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Loan Loan, hô to: “Dung Hàm, mau lên!”

Dung Hàm cũng phát hiện Loan Loan không ổn, ngón tay như gió nhanh chóng điểm mấy đại huyệt của Loan Loan, cuối cùng điểm vào huyệt Toàn Cơ.
Loan Loan cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người rũ ra, hôn mê bất tỉnh.

Lâu Dự đỡ lấy Loan Loan rồi bế cô bé lên, nói với Dung Hàm: “Loan Loan
còn quá nhỏ, không chịu nổi kích động lớn như vậy, sợ là sẽ sinh ra
bệnh. Ta mang Loan Loan về trước. Chuyện của Dung Diễn bây giờ ta chỉ có thể nói với ngươi một câu đơn giản. Công chúa An Ninh đã chết, huynh ấy cũng không còn muốn sống. Còn sự tình cụ thể như thế nào thì sau này ta sẽ nói rõ với ngươi”.

Nói xong chàng bế Loan Loan đi thẳng đến chỗ xe ngựa.

Lúc này Dung Hàm cũng đã dần dần tỉnh táo lại, thấy Loan Loan như vậy
cũng ân hận vì đã quá lỗ mãng. Biết mình không thể quá mức sốt ruột, y
thở dài nói: “Ta đã phong bế mấy đại huyệt của nó, cứ để nó ngủ một giấc đã”.

Thấy Lâu Dự bế Loan Loan lên xe, Dung Hàm lại nhớ ra chuyện gì đó, vội vã chạy tới nơi: “Lâu Dự, Loan Loan là một cô gái”.

Ánh sáng lóe lên trong mắt Lâu Dự, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Làm sao ngươi biết?”

Thấy Lâu Dự không hề ngạc nhiên, Dung Hàm hiểu Lâu Dự cũng đã biết
chuyện này, thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi ta đã xem mạch tượng của cô ấy.
Ngươi không cần đi tìm thái y khác, lát nữa ta sẽ sai người đưa tới một
đơn thuốc an thần ngưng trí, uống thuốc rồi ngủ một giấc là sẽ khỏi. Còn chuyện của huynh trưởng, ta đương nhiên sẽ phải tới tìm ngươi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.