Đọc truyện Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài – Chương 61: Giao thủ
Edit: Lợn
Beta: Y
Hiện mình đang beta lại từ đầu:((( Ngày trước là con gì edit chứ không phải con Yuuki, là nhân cách thứ hai của mình, xin lỗi mình không giữ được nó, để nó làm ăn như cc.
Chương nào có chữ beta là đã xong, mong mọi người thông cảm!
***
Thực tế đã chứng minh, Thẩm Nghiên Bắc phòng bị trước là đúng.
Buổi đêm, có hơn mười kẻ đằng đằng sát khí, mặt mũi kín mít tập kích nhà bọn họ.
Đối phương tiến tới rào rạt, người nào người nấy võ công cao cường, xuống tay âm hiểm, nếu chỉ có một mình Trường Phong, vừa phải che chở hắn và Chu Dục, vừa phải lo ứng phó với quân địch sẽ khó địch lại chúng, chẳng những không đánh được mà còn có thể chết trong tay đối phương. May mắn có ám vệ Thập Nhất ở đây, hắn bèn rời đi trước cùng Chu Dục.
Vì để không bại lộ thân phận, ám vệ Thập Nhất cải trang thành một người giang hồ. Một khuôn mặt trông thường thường, một thân trang phục nửa cũ nửa mới màu xanh đen, ra tay dứt khoát, cũng là người tàn nhẫn nhất.
Cố Trường Phong lần đầu tiên chứng kiến thân thủ ám vệ Thập Nhất, trong lòng có phần kính nể.
Lúc trước, khi y còn chưa có khôi phục ký ức, y cũng chỉ cùng Thẩm Nghiên Bắc cùng nhau suy đoán phía sau ám vệ Thập Nhất là một vị quyền quý, nhưng bây giờ nghĩ lại, mới biết được bọn họ đã nghĩ sai rồi.
Đương kim hoàng thượng là người duy nhất có năng lực nuôi dưỡng ám vệ, nhóm quyền quý căn bản là không có mấy người,đương nhiên ám vệ khác với tử sĩ(*). Ám vệ phụ trách bảo vệ, giám thị, chấp hành ám sát và chờ được giao nhiệm vụ, còn bồi dưỡng tử sĩ đơn giản hơn nhiều. Phải tốn sức người, sức của, tài lực cực kỳ nhiều, không phải người quyền thế khó có thể chống đỡ được. Ví dụ như Tô Thanh Trạch ngày trước từng nhắc tới y thường hay thư từ qua lại với bạn tốt là A Hành công tử…
(*)Tử sĩ – 死士: Người liều chết, không sợ chết
Đương kim Hoàng thượng, có danh là Triệu Ngự, tự Hữu Hành!
Chủ nhân phía sau Ám vệ Thập Nhất không phải ai khác, đích thị là hoàng thượng!
Lúc trước bọn họ còn nghi ngờ vì sao Lý Trí Viễn lại dám đắc tội huyền lệnh vừa được thăng chức lúc trước. Mà đày Lý Dật vào ngục, nếu đây là mệnh lệnh hoàng đế, hết thảy đều sáng tỏ rồi.
Còn hôn ước không thể kháng cự của Tô Thanh Trạch, có lẽ cũng là bút tích của hoàng thượng.
Tiếng quyền cước đánh mạnh vào bụng kẻ bịt mặt, kẻ bịt mặt thống khổ mà trợn mắt, nôn ra một búng máu tươi, ngay sau đó bị Cố Trường Phong không lưu tình xoay người đá bay. Mà thân thủ của ám vệ Thập Nhất quỷ dị, vô thanh vô tức kề dao lên cổ đối phương, máu đỏ văng tung tóe khắp nơi
Hai người phối hợp liên thủ, hơn mười kẻ bịt mặt đều bị chế phục, có người thăm dò tình hình thấy thế muốn chạy trốn, đều bị ám vệ Thập Nhất chặn đứng —— luận về nội lực có lẽ hắn không thâm hậu bằng Cố Trường Phong, nhưng luận khinh công và thân pháp, Cố Trường Phong thúc ngựa không đuổi kịp hắn!
Nhìn gia cụ trong nhà vì đánh nhau mà nát bấy, khắp sân dính đầy máu tươi, thần sắc Cố Trường Phong phức tạp.
Nếu chưa khôi phục ký ức, là một người bình thường có lẽ y sẽ không hạ thủ được, thậm chí đối với việc giết người khiến y có bóng ma trong lòng, nhưng là đại công tử của phủ Trấn Quốc Công, trong lòng y cũng không có quá nhiều băn khoăn, đặc biệt đối phương còn là người Cố Thanh Dao phái tới, muốn dồn y vào chỗ chết.
Giết bọn họ, trong lòng y không hề cảm thấy tội lỗi một chút nào…
Mãi cho tới khi không còn nghe thấy tiếng đánh nhau nữa, Thẩm Nghiên Bắc và Chu Dục mới từ cách vách trở về. Sợ đả thương người vô tội, đã mua đứt mấy hộ xung quanh, bảo bọn họ lập tức dọn đi. Hơn nữa lúc đưa những người bịt mặt tới chỗ quan phủ, cũng sẽ không gây ra tiếng động lớn, cho nên bọn họ tạo ra động tĩnh lớn như vậy cũng không khiến cho dân chúng chung quanh hoảng sợ.
“Trường Phong!” Nam nhân cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Nghiên Bắc bước nhanh tới, “Không có việc gì chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Ánh mắt Cố Trường Phong chớp chớp không dám đối diện với hắn, cánh tay mất tự nhiên rụt lại phía sau.
“Làm sao vậy?” Nhận thấy được động tác của y, Thẩm Nghiên Bắc khẽ nhíu mày.
“Không có việc gì.” Cố Trường Phong vội vàng lắc đầu.
Thẩm Nghiên Bắc không để ý, trực tiếp đem kéo tay y tới, ngay sau đó, trong mắt nhiễm lên tia tức giận.
Nam nhân vốn ôn hoà hiền hậu, nay bàn tay dính đầy máu tươi, bởi vì mới vừa dính lên không lâu, còn dính nhớp, cực kỳ ghê tởm.
Thấy khuôn mặt Thẩm Nghiên Bắc trầm xuống, Cố Trường Phong còn cho rằng bởi vì hắn cảm thấy y đang lừa mình nên mới vậy, vội vàng giải thích: “Ta… Ta không bị thương, đây là máu của người khác!”
Thẩm Nghiên Bắc không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi tay dính máu của y, trong lòng Cố Trường Phong hoảng hốt, cũng bất chấp còn có người đang ở cùng, cúi đầu chạm một cái lên môi Thẩm Nghiên Bắc.
Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày nhìn y: “Sao lại hôn ta thế?”
Hầu kết Cố Trường Phong giật giật, thấp giọng nói: “Bất đắc dĩ ta mới phải giết người… Huynh, huynh đừng tức giận.”
Thanh niên thân là người đọc sách, học nhân học nghĩa, chỉ tiếp xúc với những thôn dân thuần phác, dù hai thôn Thẩm Lý có tranh chấp, cũng chỉ là đám người làm nông cãi cọ qua lại thỉnh thoáng đánh nhau, làm gì đã thấy cảnh giết người bao giờ. Cố Trường Phong có chút hối hận để hắn nhìn thấy cảnh này.
Thẩm Nghiên Bắc ngạc nhiên, nam nhân dùng đôi mắt đen nhánh đầy cẩn thận nhìn hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn, lập tức hòa hoãn sắc mặt: “Ta không giận em đâu. Những người này nên chết cả đi.”
Chỉ là ta giận chính mình vô năng, không thể cùng em đối mặt, khiến cho tay em nhiễm máu.
Giọng điệu Thẩm Nghiên Bắc lạnh băng: “Em không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết em. Ta mong bọn họ chết cả đi.”
Nghe vậy, ám vệ Thập Nhất tán thưởng nhìn hắn, Cố Trường Phong sửng sốt, nhìn thẳng vào Thẩm Nghiên Bắc. Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc vẫn như thường, giống như không hề để tâm tới không khí huyết tin thế này.
Nếu là người đọc sách bình thường, khi nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ cảm thấy buồn nôn, nhưng hắn lại không phải thư sinh yếu đuối thật sự.
Sau khi nhà hắn phất lên, hắn từng bị người khác bắt cóc. Hắn bị bắt cóc bởi một tên nghiện, vì muốn có tiền mua ma tuý nên mới lên kế hoạch theo dõi hắn. Bọn họ chặt chém(*), đòi ông nội Thẩm số tiền chuộc vô cùng lớn. Lúc ấy mẹ hắn đang nằm viện, vốn không biết chuyện này. Ông nội Thẩm xót tiền, cò kè mặc cả với bọn bắt cóc, cuối cùng vẫn không muốn bỏ tiền. Bọn bắt cóc thẹn quá hoá giận muốn giết con tin, nếu hắn không tự cứu lấy mình thì sẽ đi bán muối ngay lập tức, thừa dịp bọn gã phát tác cơn nghiện, hắn liều mạng giết chết bọn gã.
Lúc ấy đối phương chảy rất nhiều máu, giãy giụa làm cho cả căn phòng nhầy nhụa. Hắn chỉ là một thiếu niên choai choai ở trong căn phòng kín với một thi thể suốt hai ngày, mãi tới lúc mẹ hắn báo nguy cảnh sát mới tìm tới.
Về sau hắn mắc chứng bệnh sợ máu, nhìn thấy hay ngửi thấy mùi máu hắn đều choáng đầu buồn nôn. Giờ đổi thân xác, chứng sợ máu của hắn mới tốt hơn.
Thẩm Nghiên Bắc liếc mắt nhìn mặt đất, còn vài người đang thoi thóp. Quay sang nói với ám vệ Thập Nhất: “Thập Nhất huynh đệ! Sau khi ta xử lý xong việc này sẽ mời ngươi ăn cơm.”
Ám vệ Thập Nhất gật đầu, hỏi hắn: “Những người này ngươi muốn xử lý như thế nào?”
“Ban đêm xông vào nhà dân, vào nhà cướp của, giết người không chớp mắt, ngươi hung ác như thế phải đưa tới cửa quan.” Thẩm Nghiên Bắc lạnh lùng nói. Dù Vương phi của Tấn Dương Vương muốn giết bọn hắn, cũng không thể phái sát thủ tới ngay lập tức được, những người này hơn phân nửa là thị vệ của Vương phủ.
Vậy thì, hắn sẽ khiến nàng cắn răng nuốt ngược máu vào trong!
Ám vệ Thập Nhất im lặng, thấy không còn chuyện gì cần hắn nữa thì cáo từ.
Thẩm Nghiên Bắc bưng nước tới, rửa tay cho Cố Trường Phong.
“Đừng!” Cố Trường Phong sợ tới mức vội vàng rút tay về, dưới ánh mắt không vui của Thẩm Nghiên Bắc ấp úng nói, “… Bẩn.”
“Bởi vì bẩn nên mới phải rửa.” Thẩm Nghiên Bắc nhẹ nhàng đặt tay y vào trong chậu.
Đôi tay thanh niên trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng, đôi tay này chuyên luyện chữ, cũng sẽ nhóm lửa nấu cơm cho y, ngẫu nhiên sẽ vuốt ve y, cho y cảm giác sung sướng tột cùng…
Trên mặt Cố Trường Phong nóng lên, không dám giãy giụa, ngoan ngoãn cho Thẩm Nghiên Bắc giữ lấy bàn tay thô ráp của mình, rửa sạch sẽ từng ngón một.
Thoáng chốc trong lòng y lại cảm thấy ngọt ngào.
“Thập Nhất là người của Hoàng Thượng. Mà Hoàng Thượng lại là bạn tốt của Thanh Trạch – A Hành công tử.”
“Thì ra là thế.” Thẩm Nghiên Bắc nhận ra chân tướng!
Bỗng nhiên ngoài cửa có một trận ồn ào, một đoàn người cầm đuốc đi đến. Hóa ra là Chu Dục đi báo quan đã trở lại.
Mang theo Bộ đầu, khi nhìn thấy dấu vết đánh nhau dữ dội trong phòng cùng với đám người bịt mặt sống chết không rõ nằm la liệt ra đất, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi chọc vào ai thế?” Bộ đầu làm quan lâu năm, ánh mắt nham hiểm, vừa thấy những người bịt mặt kia lập tức thấy không đơn giản.
“Ta đoán là do việc buôn bán của tửu lâu quá tốt, có người muốn cho chúng ta ăn quả đắng.” Trong mắt Thẩm Nghiên Bắc hiện lên một tia kinh hãi, nghĩ mà sợ nói: “May mắn phu lang của ta biết chút quyền cước công phu.”
Cố Trường Phong đứng sang một bên, mặt không biểu tình, đứng vững như núi, nếu không phải quần áo lộn xộn với cả trên người có không ít vết máu, thật đúng là nhìn không ra y vừa cùng người ta đánh nhau một trận.
Bộ đầu chửi thầm trong lòng, phu lang của ngươi chỉ biết chút quyền cước công phu thôi á? Rõ ràng là thâm tàng bất lộ!
Hắn từng ở tửu lầu Đồng Phúc dùng cơm, may mắn được thấy qua thân thủ đối phương. Nói là cao thủ cũng không quá!
“Đêm dài đường xa, làm phiền chư vị đi một chuyến!” Vẻ mặt Thẩm Nghiên Bắc đầy xin lỗi, lặng lẽ đưa cho đối phương một túi tiền không nhẹ.
Bộ đầu không dám nhận, khách khí mà cười: “Thẩm công tử khách khí, đây là bổn sự của chúng ta.” Đêm hôm khuya khoắt bị kêu lên xử lý đánh nhau ẩu đả, trong lòng đương nhiên không vui, nhưng đối phương chính là bạn tốt của nhi tử thượng cấp, căn bản hắn không dám thất lễ.
Thẩm Nghiên Bắc lại đẩy túi tiền sang, khẩn cầu nói: “Đợi chút! Phiền chư vị mang những người này đưa đến cho Tri phủ đại nhân, miễn cho ta ngày đêm lo lắng.”
Thấy Thẩm Nghiên Bắc nói như vậy, Bộ đầu nhận túi tiền rồi an ủi hắn vài câu, sau đó vung tay lên: “Mang người về!”
Vào ngày thăng đường, nha dịch Thanh Châu tri phủ tiếp nhận một đám kẻ bịt mặt nửa sống nửa chết, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong cũng ở trên công đường.
Kẻ bịt mặt suốt quá trình tra xét đều trầm mặc, tri phủ Thanh Châu thẩm tra tới mức nóng nảy, chờ hai người Thẩm Nghiên Bắc nói xong, ghi lại khẩu cung lập tức bắt bọn họ ký tên nhận tội.
“Vì sao vẫn chưa trở lại?… Thật là đáng chết!” Cố Thanh Dao đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, khuôn mặt nhuốm lửa giận.
Thị vệ được phái đi từ tối hôm qua đến nay vẫn chưa về, nàng thầm biết sự việc không ổn. Nhưng mà nàng làm sao có thể ngờ mười mấy tên thị vệ võ công cao cường đều bị tận diệt!
Đột nhiên thiếu mất mười mấy tên thị vệ, Vương gia chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cố Thanh Dao hơi hối hận hôm qua bản thân quá mức xúc động. Nhưng nàng còn chưa kịp hối hận thì Tấn Dương Vương đã biết được chuyện này.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tấn Dương Vương nâng cằm nàng lên, đôi mắt đào hoa ánh lên nét tàn bạo.
Căn bản Cố Thanh Dao không dám nói thật với hắn, đôi mắt rưng rưng, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp sai rồi, thần thiếp chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút thôi…”
“Giáo huấn nhỏ mà cần sử dụng thị vệ của bổn vương?” Tấn Dương Vương tăng thêm lực đạo trên tay, Cố Thanh Dao đau tới mức sắc mặt trắng bệch, rơi lệ.
Mỹ nhân rơi lệ là cảnh đẹp ý vui, nhưng Tấn Dương Vương lại không hề mềm lòng: “Ta và Tô Kính Hằng có quan hệ rất tốt, nàng không giúp ta một tay thì thôi, đằng này lại gây thêm phiền phức!”
Cố Thanh Dao cắn chặt môi, tủi thân nói: “Tô công tử đã sớm định thân rồi!”
“Cái nhìn của đàn bà!” Tấn Dương Vương khinh thường ra mặt, “Chỉ cần y chưa thành thân, y vẫn là liên hệ ràng buộc giữa ta và Tô Kính Hằng. Nếu ta cưới Tô tiểu công tử, nhất định Tô Kính Hằng sẽ giúp ta làm đại sự!”
“Nếu như không thể cưới y” Hai mắt Cố Thanh Dao đẫm lệ mờ mịt. “Thì không còn biện pháp khác sao? Vương gia! Ngài đã cưới không dưới mười phòng cơ thiếp rồi!”
Tấn Dương Vương hừ lạnh: “Nếu huynh trưởng nàng còn sống, ta sẽ không làm đến mức đó.”
Sắc mặt Cố Thanh Dao trắng bệch, ánh mắt bi thương: “Một tên xấu xí như vậy ngài cũng có thể hạ miệng ư?”
Hắn dùng ngón tay vuốt ve gò má non mịn của nàng, Tấn Dương Vương không nhanh không chậm nói: “Thứ ta muốn chính là năng lực của y, nó có thể mang cho ta hết thảy, mà không phải chỉ là vẻ bề ngoài. Mỹ nhân với ta giống như xiêm y, chán thì đổi một bộ khác. Huống hồ ta còn chưa từng hưởng qua. Dáng người cao lớn võ công cao cường, nhất định sẽ có một hương vị riêng!” Tấn Dương Vương hưng phấn liếm môi.
Cố Thanh Dao rét run, Tấn Dương Vương hạ giọng cảnh cáo nàng: “Ngày mai đừng có làm việc dự thừa gây thêm trở ngại, nếu không, nàng tự hiểu rõ đi!”
Nhớ tới tử trạng của đám cơ thiếp đáng sợ như thế nào, Cố Thanh Dao co rúm lại, nước mắt lã chã rơi.
Tấn Dương Vương cười khẽ, thu lại lệ khí trên người, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, đưa tay khẽ lau nước mắt: “Khóc cái gì nào? Cho dù ta cưới rất nhiều người, nhưng đối với ta mà nói, nàng là người đặc biệt nhất.”
“Vương gia?” Cố Thanh Dao nhẹ gọi, ánh mắt lấp lánh như nước.
“Được rồi, nhớ kỹ, ngày mai đừng làm việc thừa nữa.” Giọng điệu của Tấn Dương Vương lạnh lùng, đẩy nàng ra, đi nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của hắn, Cố Thanh Dao vừa cảm thấy ngọt ngào vừa thấy đau đớn. Cuối cùng nàng đứng lên, khẽ vuốt tóc mai, sửa sang xiêm y, khôi phục lại thành bộ dạng cao quý như ngày thường.
“Người đâu!”
Tiểu thái giám tiến vào, Cố Thanh Dao phân phó vài câu, tiểu thái giám nhận lệnh rời đi.
Đám thị vệ thì mơ màng trong nhà lao, bọn họ đều bị thương, nha dịch căn bản không mời đại phu chữa trị cho bọn họ.
“Ăn cơm, ăn cơm!” Có nha dịch mang theo thùng gỗ hét lớn, đi qua từng phòng giam, mỗi phòng múc cho một chén cháo. Mãi đến chỗ giam giữ thị vệ, nha dịch cười mấy tiếng, nói: “Các ngươi mau ra đây ăn cơm! Ăn nhiều một chút, sống lâu hơn một chút!”
Nghe được thâm ý trong lời của hắn, một tên thị vệ lập tức hỏi có ý gì.
Nha dịch cười: “Mấy ngày nay có người đưa bạc cho ta, nói phải chăm sóc bọn ngươi thật tốt.”
“Có người muốn cứu các ngươi ra ngoài đấy!”
Thị vệ vui vẻ. Nhưng đợi hai ngày rồi vẫn không có động tĩnh gì, đợi đến khi nha dịch đưa cơm đến lại thăm dò.
Nha dịch lắc đầu thở dài: “Đại nhân của chúng ta là quan thanh liêm, làm sao có thể nhận hối lộ chứ! Các ngươi hết hy vọng đi!”
Vì vậy, Cố Thanh Dao xé nát khăn tay.
Nàng phái người đút trên đút dưới, bạc mất không ít, nhưng không có tác dụng! Đối phương cứ mập mờ với nàng, nhận bạc nhưng không làm gì cả!
Nàng cũng không thể sử dụng thân phận để đi ép người ta làm theo! Cố Thanh Dao càng nghĩ càng giận, không thể chậm trễ thêm nữa! Dù nàng có đập nát hết đống đồ sứ trong phòng cũng không cách nào nuốt nổi cục tức này!