Đọc truyện Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài – Chương 58: Đến trường thi
Giọng điệu của nữ tử tàn bạo kia mang theo tia ghen ghét, trong nhảy mắt nội tâm y dâng lên nỗi khiếp sợ và căm phẫn.
Ai? Rốt cuộc là ai? Bản thân y và đối phương có thù hận gì, vì sao đối phương lại hận không thể giết chết y?
Trong lòng Cố Trường Phong hỗn loạn, trên trán y toàn là mồ hôi.
Từ sau khi y bị đập đầu vào đá lúc đánh giết con gấu trên núi, y đã từng nhớ tới một số người một số việc, nhưng trong thâm tâm y vẫn luôn kháng cự, cho nên y không nhớ được nhiều.
Chủ nhân của thanh âm này là ai?
Vì sao lại nói y quyến rũ Tấn Dương Vương?
Y tự biết bản thân xấu xí, với tính tình của mình, y chắc chắn sẽ không làm ra sự việc vô liêm sỉ như thế!
Bỗng nhiên cảnh tượng hỗn loạn ấy một lần nữa lại hiện lên trong đầu y.
Tiếng thét chói tai, thanh âm do đao kiếm va chạm, đàn ngựa hoảng sợ la hét giữa núi rừng, trên người y loang lổ vết máu. Ngay khi y dùng một chưởng đánh ngã một hắc y nhân, sau lưng chợt đau đớn, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt…
Y khó khăn quay đầu lại nhìn, ánh mắt không tin nổi, chỉ thấy một cánh tay trắng nõn như ngọc cầm chặt thanh chủy thủ, dòng máu chảy dọc xuống theo lưỡi dao…
Ai?
Ánh mắt y hướng dần lên trên, muốn nhìn rõ chủ nhân của cánh tay ấy, chỉ là đầu y như bị kim đâm, đau đớn kịch liệt.
“A ——”
Khuôn mặt Cố Trường Phong vặn vẹo ôm chặt lấy đầu, thống khổ gầm nhẹ.
“Trường Phong, đừng nhớ nữa! Đừng nghĩ đến nó nữa em!” Thẩm Nghiên Bắc vội vã ôm y vào lòng.
Đối diện với ánh mắt đau lòng và lo lắng của Thẩm Nghiên Bắc, cuồng loạn bất an trong lòng Cố Trường Phong dần dần dịu lại.
Y vươn tay ôm lấy Thẩm Nghiên Bắc, đôi mắt đen nhánh tràn đầy kiên nghị: “Nghiên Bắc, ta muốn biết ta đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Nghiên Bắc hơi kinh ngạc, giọng nói Cố Trường Phong khàn khàn: “Ta không thể trốn tránh cả đời.”
Khi đó y không muốn nhớ là sợ bản thân không chịu nổi, nhưng bây giờ y đã có đủ dũng khí đối đầu với hiện thực rồi.
Thẩm Nghiên Bắc sẽ mãi bên cạnh y.
Vỗ nhẹ vào lưng y, Thẩm Nghiên Bắc dịu dàng nói: “Được, theo ý em.” Tâm bệnh thì cần tâm dược, hắn cũng không muốn sau này tức phụ sẽ bị dày vò.
Tháng bảy nóng bức, Thẩm gia thôn một lần nữa được mùa. Cây lúa trong ruộng trĩu xuống, một màu vàng mênh mông bát ngát trải dài, lúc thu hoạch người Thẩm gia thông cũng không ngại nắng, ra sức dùng lưỡi liềm, khuôn mặt ai nấy cũng tràn đầy vui mừng.
Những người thôn khác nhìn đồng lúa trĩu bông mà hâm mộ không thôi, nhưng hấp dẫn hơn cả là cả ruộng đỏ rực nóng cháy.
Rất nhiều người chưa từng thấy ớt, tò mò đi đến Thẩm gia thôn tìm hiểu, hỏi rồi mới biết được đây là do Thẩm tú tài trồng, tên là ớt cay. Ai từng đến tửu lâu Đồng Phúc rồi sẽ biết đây là gia vị độc nhất ở đó, nhất thời giật mình không thôi.
Có lời đồn chủ nhân của Đồng Phúc tửu lâu là người ở Thẩm gia thôn, không nghĩ tới việc này lại là sự thật!
Càng khiến cho người ta khó có thể tin, lão bản chính là Thẩm tú tài, người mà suýt chút nữa chết đói năm đó!
Nhớ đến những món ngon ở tửu lâu Đồng Phúc, còn có rau dưa ngâm độc đáo, khiến cho mọi người yêu thích, cung không đủ cầu, thôn khác nhìn Thẩm Nghiên Bắc với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Vì sao thôn bọn họ không có người tốt như thế lại còn thông minh, chịu giúp đỡ hàng xóm láng giềng chứ?
Thẩm Nghiên Bắc không rảnh bận tâm những ánh mắt kính nể hay ngạc nhiên đó, hắn còn bận chỉ huy mọi người thu hoạch ớt về.
Hai mươi mấy mẫu ớt hái hết về có thể xếp thành một ngọn núi lửa nhỏ, thừa dịp thời tiết tốt Thẩm Nghiên Bắc nhờ người phơi ớt. Lúc này thóc đã phơi xong rồi, thừa dịp có chỗ cho hắn phơi ớt.
Thẩm Nghiên Bắc còn nhân cơ hội thu mua rau củ từ những người trong thôn để bắt tay vào làm rau dưa muối chua.
Thời gian lặng lẽ trôi, Thẩm Nghiên Bắc hoàn thành hết việc trong nhà lẫn tửu lâu, cùng với Cố Trường Phong và Chu Dục thuê thuyền đến Thanh Châu.
Bởi vì đã từng đi rồi, cho nên lần này Thẩm Nghiên Bắc không còn bị say tàu như lần đầu nữa, dọc đường đi cũng thưởng thức được quang cảnh ven biển Đại Tề.
Mười ba tháng tám thuyền cập bến cảng Thanh Vân, tới đón không phải người hầu Tô gia, mà là tiểu nhị của chi nhánh tửu lâu. Trước khi xuất phát Thẩm Nghiên Bắc đã gửi thư trước cho chưởng quỹ, bảo hắn an bài người đến đón, bảo bọn họ mang rau ngâm và ớt đến tửu lâu.
Ba người Thẩm Nghiên Bắc về nhà để thu xếp. Trong nhà đã cho người quét tước sạch sẽ, trở về có thể lập tức nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc thật ngon, ngày thứ hai Thẩm Nghiên Bắc đến tửu lâu tra xét sổ sách. Biết được khoảng thời gian này rất nhiều dân đi thuyền đến đặt trước rau củ ngâm, rau ngâm bọn họ mang tới đây chắc chắn không đủ bán. Thẩm Nghiên Bắc dứt khoát bảo chưởng quỹ cho người thu mua rau củ ở các thôn lân cận, rồi muối thêm một đợt nữa.
Rau ngâm là thứ dễ làm, phí tổn ít lợi nhuận cao, sau khi tửu lầu Đồng Phúc đẩy ra khiến cho không ít người đỏ mắt ghen tị, nhưng phương pháp yêm chế vẫn luôn nằm trong tay hắn không lộ ra ngoài, dù có người bắt chước đi chăng nữa cũng không thể có hương vị giống được. Bây giờ tửu lâu Đồng Phúc đang làm một loại quảng cáo thâm nhập, chỉ cần nhắc tới một món ăn nào đó, phản ứng đầu tiên của mọi người sẽ nghĩ tới ngay Đồng Phúc.
Đối với hiệu quả như vậy, Thẩm Nghiên Bắc vừa lòng lắm, không uổng công hắn dày công đắp nặn nhãn hiệu —— bát đũa hộp đựng đồ ăn ở tửu lâu đều có ấn ký riêng.
Mộc tú vu lâm(*), việc buôn bán của Đồng Phúc tốt, cũng đưa đến không ít phiền toái, nhưng sau lưng lại có chỗ dựa lớn. Tiểu thiếu gia của Tô gia từng nói tửu lâu này có y che chở, tức phụ hắn cũng dùng vũ lực áp chế mấy người gây rốt, nên bây giờ không ai dám đến gây sự nữa.
(*)木秀于林 (MỘC TÚ VU LÂM) – Trong câu gốc “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi/ Điểu thái xuất đầu thương tất đả chi” (Cây cao trong rừng gió sẽ bẻ gảy, Chim lớn xuất hiện sẽ bị súng săn). Câu này trong “Luận vận mệnh” của Lý Khang thời Tam Quốc, Từ “Tú” ở đây ý nói là xuất chúng, nổi bật. Ý nói cây cao to trong rừng sẽ là cây “đón gió” trước tiên. Ý chỉ người hiền tài, xuất chúng thường hay bị đố kỵ.
Cuối thu cua mập lên, vì muốn cảm ơn Tô Thanh Trạch giúp đỡ để mắt tới, Thẩm Nghiên Bắc nấu một nồi cua cay, ăn ngon tới mức thiếu niên không dừng lại được.
“Thẩm đại ca, chúc ngươi mã đáo thành công!” Tô Thanh Trạch sảng khoái nâng ly.
“Xin nhận lời chúc này.” Thẩm Nghiên Bắc cười chạm cốc với y. Cái gì cần ôn cũng ôn cả rồi, những ngày qua hắn không đọc sách nữa, mà thả lỏng tâm tình, ăn ăn uống uống tiện thể làm mấy chuyện vui vẻ với tức phụ.
Ngày mười tám, thí sinh đến trường thi.
Thi Hương tiến hành ở trường thi, từ sáng sớm Thẩm Nghiên Bắc đã chuẩn bị thỏa đáng. Theo ánh mắt của hai người Cố Trường Phong và Chu Dục đi đến, trải qua thông lệ soát người, xác nhận không mang tài liệu mới cho vào.
Thẩm Nghiên Bắc quay người cười nhìn Cố Trường Phong, sau đó mới đi vào trong lều.
Năm đó hắn một mình đi đến trường thi ở tỉnh bên, đối với hoàn cảnh thi cử này hắn không hề cảm thấy sợ hãi mà còn thấy hưng phấn nữa. Đã nhiều năm rồi, hắn một lần nữa tham gia “Trung khảo”!
Thẩm Nghiên Bắc cảm xúc dâng trào tìm được lều thi, sau đó… Bị khóa lại.
Dạo gần đây thi cử đều là một người một gian, gọi là hào phòng. Hào phòng rộng không tới hai mét vuông, bên trong đơn sơ, cũng chỉ có hai ván gỗ trên dưới mà thôi. Lúc làm bài thì một coi như thành một cái bàn một cái ghế, còn lúc ngủ thì coi ghế như giường.
Trường thi còn cung cấp cả vật dụng chiếu sáng và đồ sưởi ấm —— là nến và chậu than. May mắn thay vấn đề sinh lý không giải quyết ngay tại phòng, nếu không ở ba ngày trong phòng chắc chắn Thẩm Nghiên Bắc sẽ chịu không nổi mất.
Trường thi có nhà vệ sinh công cộng và nơi cung cấp cơm canh, nhưng hoàn cảnh ở trường thi thế này chả khác ngồi tù là bao. Nhớ lại giường lớn ấm áp ở nhà, lại còn có cơ bắp săn chắc của tức phụ nữa, Thẩm Nghiên Bắc sau khi nhận bài thi thì cố gắng tĩnh tâm, múa bút thành văn.
Ba ngày sau, người nhà đứng ngoài trường thi đông đúc, ai nấy ngó nghiêng xung quanh.
“Sao vẫn chưa ra nhỉ?” Chu Dục nhìn một đám thí sinh mệt mỏi đi ra được người thân vây quanh, lại không nhìn thấy Thẩm Nghiên Bắc đâu, không khỏi nóng nẩy.
“Đây rồi!” Cố Trường Phong dựa vào ưu thế chiều cao, nhìn thấy một thanh niên mặc thanh y vội vã bước ra ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi đón.
“Công tử!” Chu Dục hưng phấn gọi to.
Sắc mặt Thẩm Nghiên Bắc có chút tái nhợt, đưa tay ngăn Cố Trường Phong: “Dừng dừng dừng, đừng tới gần ta!”
Cố Trường Phong nhíu mày. Thẩm Nghiên Bắc cắn răng: “Trên người ta có mùi!”
Là một người có thói quen sinh hoạt sạch sẽ, vậy mà ba ngày rồi hắn không được rửa mặt! Nếu không phải không có biện pháp, có lẽ hắn đã sớm phát điên! Đặc biệt là nhà vệ sinh ở trường thi, cũng không biết là do thí sinh không chịu được khí hậu nơi đây, hay là do dạ dày không khỏe, mùi hương sau khi sử dụng nhà vệ sinh quả thật…
Cố Trường Phong sửng sốt, Chu Dục lập tức phản ứng lại, mím môi, liều mạng nhịn cười.
“Đi đi đi, trở về trở về!” Cái loại trường thi quỷ quái này, hắn chẳng muốn ở lại dù là một khắc. Thật là khó cho mấy thí sinh thi mấy năm vẫn không đậu, cách một khoảng thời gian lại phải chịu cái loại tra tấn này.
Cố Trường Phong đi đến bên cạnh hắn, hít mũi: “Không hôi.”
“…” Thẩm Nghiên Bắc che mặt.
Về nhà tắm rửa sạch sẽ tận hai lần, Thẩm Nghiên Bắc mới cảm thấy mình sống lại.
Đến buổi tối, Thẩm Nghiên Bắc sau khi được an ủi nhờ tức phụ, hôm sau thì nghỉ ngơi trọn cả ngày, hôm sau nữa lại quay về trường thi.
Đúng rồi đó, thi ba lần, mỗi lần ba ngày, mỗi lần thi cách một ngày nghỉ ngơi.
Đối với cách sắp xếp thế này, Thẩm Nghiên Bắc chỉ muốn nói một câu thôi: ** má nhà mày!
Ngày hai tám tháng tám, thi hương kết thúc.
Thẩm Nghiên Bắc ra khỏi trường thi giống như thoát khỏi lồng giam, sung sướng kéo tay tức phụ trở về nhà, tâm tình so với ngày trước thi đại học còn vui vẻ hơn nhiều.
Kết quả Thi hương phải đến giữa tháng chín mới công bố, Thẩm Nghiên Bắc cũng không nóng lòng, dưới sự dẫn dắt của Tô Thanh Trạch, hắn cùng với Cố Trường Phong dạo quanh Thanh Châu.
Cảng Thanh Vân là cảng giao lưu ngoại thương quan trọng nhất Đại Tề, đương kim Thiên tử mở cửa, đối ôm thái độ cổ vũ phát triển, hoan nghênh người nước ngoài đến Đại Tề phát triển. Nhưng nếu muốn ở lại hoặc buôn bán ở Đại Tề thì phải thỏa mãn yêu cầu, không được mang hàng cấm đi, còn phải đóng thuế.
Thẩm Nghiên Bắc rất bội phục tầm mắt của Hoàng đế. Hắn không biết quốc gia khác phát triển thế nào, nhưng từ những hàng hóa ngoại quốc thì có thể thấy, công nghiệp ngoại quốc phát triển hơn Đại Tề nhiều. Hoàng đế rất thông minh, dùng chính sách ưu đãi hấp dẫn người nước ngoài tới Đại Tề, cũng có biện pháp khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện truyền bá lại phương pháp phát triển.
Ngoại ngữ hồi còn đi học hắn cũng không quên hết, lúc ở tửu lâu tình cờ gặp được một thương nhân tóc vàng mắt xanh tên là William, đối phương tuy nói tiếng địa phương nhưng nặng khẩu âm tiếng Anh. Thẩm Nghiên Bắc nói chuyện với hắn, lúc mới đầu còn dùng thủ thế nói với nhau, sau một lúc thì hắn có thể nói vài câu đơn giản khác.
Đối phương khá là khiếp sợ với thiên phú học ngoại ngữ của Thẩm Nghiên Bắc, vui vẻ mời Thẩm Nghiên Bắc cùng đi ngắm cảnh. William là quý tộc ở một nước nào đó, trời sinh thích lang bạt khắp nơi, sau khi trưởng thành thì chạy đến mọi nơi trên thế giới. Hắn mới tới Đại Tề không lâu, ngôn ngữ không thông cũng không quen hoàn cảnh, muốn ngắm nhìn quanh cảnh nơi đây nhưng không có cách nào cả.
Thẩm Nghiên Bắc tốt bụng trợ giúp hắn, thuận tiện lấy được từ trong tay hắn không ít thứ tốt.