Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 51: Thân gửi A Hành


Đọc truyện Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài – Chương 51: Thân gửi A Hành

Làn khói nhẹ nhàng lượn lờ quanh lư hương được khắc chạm thủ công tinh xảo, từng cơn gió thoang thoảng từ ngoài tràn vào, hương thơm theo gió mà lay động, lan ra toàn bộ căn phòng.

Thanh niên mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi ở phía sau màn mỏng, khóe môi khẽ cong, ánh mắt thâm thúy đảo qua từng dòng tin tức trên thư, khi nhìn đến chỗ thú vị, độ cong khóe môi không tự chủ càng rộng hơn.

Nội thị đứng một bên cúi đầu im lặng, mặt ngoài nghiêm túc cẩn trọng, bên trong thì như có hàng ngàn hàng vạn con ngựa lao nhanh.

Trời ạ! Lại nữa rồi!

Rốt cuộc đây là thư của ai gửi tới? Vì sao chủ tử luôn uy nghiêm lạnh lùng, lại lộ ra một nụ cười khẽ, mỗi lần thấy thư sẽ trở nên nhu hòa hơn hẳn?

Hầu hạ ở bên người chủ tử lâu như vậy, hắn dám khẳng định rằng, không có gì bằng việc đọc thư này đâu!

Nội thị khẽ nâng mắt, ánh mắt chạm tới gấm hoàng bào, trên áo bào được dùng chỉ vàng thêu một đồ án long đằng, kim sắc như sóng biến cuồn cuộn…

“Tiểu Xuân Tử.”

Âm thanh trầm thấp truyền đến, nội thị rùng mình, vội vã hồi thần, tiến lên nói: “Có nô tài!”

Thanh niên thong thả ung dung gấp lá thư lại, bỏ lại vào trong phong thư. Hình thức phong thư thì cũng bình thường thôi, chỉ là tên húy được đề bên ngoài khiến cho người khác thấy mà kinh.

Thân gửi A Hành.

Hành, đây là tự của thanh niên.

“Gọi Trương đại nhân tiến vào.” Thanh niên mở ra hộp gỗ đàn hương cẩn thận cất thư vào trong.

Trong hòm có rất nhiều thư từ, thậm chí còn có vài đồ vật nhỏ.

“Vâng!” Nội thị khom người lui đi ra ngoài, ngay sau đó một nam nhân mặc quan phục xanh đen thêu tiên hạc giương cánh đi vào, kinh sợ quỳ xuống: “Thần Trương Hữu Chính tham kiến Hoàng Thượng.”

“Có việc gì?” Mí mắt thanh niên khẽ nâng, thần sắc lãnh đạm nhìn nam nhân trung niên nọ.

“Thần…” Nam nhân trung niên căng da đầu, do dự không biết nên nói thật hay không, nhìn mày kiếm thanh niên nhíu chặt, ánh mắt cũng lạnh lẽo như băng, cắn răng một cái, thấy chết không sờn nói: “Bệ hạ đã đến tuổi khai chi tán diệp, là lúc tinh lực tràn đầy, phải mở rộng tuyển tú, vì phúc triều Đại Tề ta…”

Nói xong lời này, trên trán nam nhân trung niên đang quỳ gối, mồ hôi rơi dày đặc, trong lòng rên rỉ không thôi.


Xui xẻo không chịu nổi! Nhiều người rút thăm như thế, vận may ông chẳng ra sao, rút trúng thăm bẩm báo! Nói trắng ra! Ông nghi ngờ đám già kia thông đồng hãm hại mình!

Không khí trong phòng im ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trương Hữu Chính thở cũng nào dám thở mạnh. Đám lão nhân gây sức ép khuyên Hoàng Thượng mở rộng hậu cung, nếu Hoàng Thượng không nạp phi bọn họ sẽ thẹn với Tiên Đế Đại Tề, sẽ quỳ hoài cho tới khi Hoàng Thượng đáp ứng mới thôi. Kết quả Hoàng Thượng lạnh mặt ném lại một câu: Trẫm đã cân nhắc cả rồi!

Sau đó phất tay áo rời đi, bỏ lại mấy lão già các ông đang quỳ. Mấy ông cũng kiên trì ra phết, người nào người nấy đã quá nửa trăm thế mà quỳ tới mấy canh giờ, cuối cùng hôn mê bất tỉnh. Thái y đứng một bên đợi sẵn, ai hôn mê lên cứu người ấy, cách này vô dụng!

Vậy mà mấy lão già kia lại bẫy ông trực tiếp tới khuyên nhủ! Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không nghe, ông chỉ cầu Hoàng Thượng nhìn thấy ông đã có tuổi, thê tử lại mang thai vất vả mà tha cho ông một mạng!

Ngay lúc Trương Hữu Chính đang nơm nớp lo sợ chờ tuyên án tử, thanh niên mới mở miệng nói.

“Nghe nói quý phu nhân đang có thai, rất nhiều người dâng tặng mỹ nữ đến cho ái khanh, ái khanh đều uyển chuyển từ chối?”

Nghe vậy, Trương Hữu Chính sửng sốt, vội nói: “Thần đã cả bó tuổi rồi, không có phúc cùng mỹ nhân đâu á!”

“Bên ngoài đang đồn rằng quý phu nhân là một người có lòng ghen tị, không cho phép ngươi thân cận nữ tử khác?” Thần sắc hắn nhàn nhạt, nhìn không rõ vui buồn.

“Đúng là lời nói vô căn cứ! Thần không thích thân cận nữ tử khác sao lại thành nàng ấy ghen tị được!” Trương Hữu Chính coi thường ra mặt, trong lòng lại đang tự vấn, vì sao Hoàng Thượng lại hỏi tới chuyện nhà mình thế ta? Nghĩ nghĩ một hồi, trong lòng ông hốt hoảng không thôi, mồ hôi lạnh ứa ra.

Hoàng Thượng đang dạy dỗ ông đấy, ý bảo rằng ông đừng có mà xen vào chuyện nhà của hắn?

Hay là…

“Quả nhiên ái khanh yêu phu nhân nhà mình sâu sắc.”

Trương Hữu Chính mỉm cười nói: “Thần đã hứa lời nắm tay nàng tới bạc đầu, không thể nuốt lời.”

Khuôn mặt thanh niên hơi hòa hoãn, hắn nghiêm mặt nói: “Trẫm đã có người trong lòng, không lâu sau sẽ nghênh thú. Bảo nhóm bô lão không cần phải lo lắng vì trẫm làm gì.”

Trương Hữu Chính đột nhiên sửng sốt, sau đó vui mừng, liên thanh nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Hoàng Thượng!”

Thanh niên gật đầu, bảo ông lui ra, sau đó đứng dậy rời khỏi Ngự Thư phòng.

Hành lang ngoài điện có treo một lồng chim, một con chim màu lam xinh đẹp đang nhìn đông nhìn tây, mắt nhỏ đen bóng liên tục chớp, đáng yêu vô cùng. Thanh niên lấy lương thực đút cho nó, lại nhìn lên không trung, thần sắc nhu hòa lại mang theo ý xin lỗi.


“Nhóc con, đành để ngươi chơi một mình một thời gian…”

Bỗng nhiên một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện, dừng lại trước mặt hắn quỳ xuống.

“Chủ tử, Ám vệ Thập Nhất đưa tin về.” Hắc y nhân cung kính trình lên một phong thư.

Thanh niên duỗi tay tiếp nhận, lập tức mở ra xem.

Không biết trên thư viết cái gì, ánh mắt bình tĩnh của thanh niên bất chợt trở nên rét lạnh, sát khí quanh thân nổi lên. Hắc y nhân vẫn đang quỳ gối, cung kính cúi đầu chờ phân phó.

“Người của ta mà cũng dám vọng tưởng, quả là chán sống.” Ngữ điệu của thanh niên bình tĩnh, vo phong thư lại, nghĩ đến trong thư nhắc đến một sự kiện, sắc mặt hơi đổi, nói với hắc y nhân, “Đi tra một người mang khẩu âm kinh thành, cao gần tám thước, tướng mạo cương nghị thân thể khoẻ mạnh võ công cao cường, là một song nhi, tên Cố Trường Phong.”

“Vâng.” Hắc y nhân đáp, sau đó lại không tiếng động rời đi. Thanh niên xoay người vào phòng, trở lại án thư, đề bút viết.

Chỉ một lát là viết xong, thanh niên lấy ra con dấu, ở chỗ ký tên đóng dấu một cái, phân phó nội thị gửi ra ngoài.

Thư này là thư khẩn rất nhanh sẽ gửi tới người nhận.

“Kỳ ghê, không phải người đã đi rồi sao? Sao còn gửi thư cho ta thế nhỉ?” Trong lòng Lý Trí Viễn nghi hoặc không thôi mở thư ra xem, xem trong toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Má ơi, sao vị kia biết việc này hay thế?” Lý Trí Viễn lau mồ hôi trên trán, không ai dám làm càn trên đầu vua, chỉ là có người muốn lợi dụng nhân tâm để phất lên, hắn cảm thấy việc này là việc nhỏ không báo cáo lại, không nghĩ tới…

“Quân muốn thần chết thần không thể không chết!” Âm thanh Lý Trí Viễn lạnh nhạt. Cất thư đi, bảo người gọi sư gia vào để nghị sự.

Bây giờ đã là thu tháng tám, là lúc hoa quế tỏa hương. Hoa quế ở Thẩm gia thôn đã nở rộ, Thẩm Nghiên Bắc muốn hái hoa quế về làm bánh và ủ rượu.

Dưới tàng cây trải một lớp bao bố, Thẩm Nghiên Bắc gậy trúc dài gõ cành cây, mà Cố Trường Phong đứng ở trên cây ôm nhánh cây dùng sức mà lay, Chu Dục còn ôm thêm bao để hứng hoa quế rơi.

Hoa quế rì rào rơi xuống tựa như cơn mưa màu vàng, chỉ chốc lát trên mặt đất đã nhuộm thành một màu vàng sặc sỡ.

Dưới tàng cây trên người trên đầu Thẩm Nghiên Bắc đã dính đầy hoa quế, Cố Trường Phong nhún chân nhảy xuống, vững vàng dừng ở trước mặt hắn.


Thanh niên nho nhã mặc một thân thanh y, dáng người đĩnh bạt như trúc, phát quan nhẹ đặt trên búi tóc, thoạt nhìn ôn hòa lại tùy tính. Thanh niên tuấn tú nhẹ cười, ánh mắt nhìn y dịu dàng lại đầy tình ý, hoa quế còn đọng lai ở nơi lông mày, lại giống như đậu trong tâm y, nhẹ nhàng tạo nên từng gợn sóng…

“Làm sao vậy?” Thấy Cố Trường Phong cứ mãi ngơ ngác nhìn mình, Thẩm Nghiên Bắc không khỏi hỏi.

Cố Trường Phong không nói chuyện, duỗi tay lấy cánh hoa trên mày hắn xuống. Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, khóe môi hơi cong lên: “Đẹp hả?”

Cố Trường Phong thành thật gật đầu, trên mặt nóng lên. Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ, hạ giọng hỏi y: “Thế mặc quần áo đẹp hơn, hay không mặc gì mới đẹp?”

Cố Trường Phong sửng sốt, màu da mật ong cũng nhuốm màu hồng nhạt.

Thanh niên mặc y phục thì khí chất giống như cây trúc vậy, mặt mày ưu nhã, có lễ của người đọc sách. Mà không mặc quần áo thì lại hóa thân thành con sói đói, cuồng dã không kiềm chế được…

Nghĩ đến hình ảnh hắn đè lên bao trùm thân thể y, trên mặt Cố Trường Phong nóng bừng, vội vã quay mặt đi không thèm nhìn Thẩm Nghiên Bắc.

Nhìn rái tai hồng hồng, ý cười trong mắt Thẩm Nghiên Bắc càng đậm: “Sao lại không nói gì rồi? Không trả lời được sao?”

Chu Dục làm bộ không nhìn thấy sư phụ nhà mình túng quẫn, yên lặng cúi đầu thu hoa quế vào trong túi. Cố Trường Phong nhìn cái gáy đen đen của thiếu niên, ánh mắt cứ hấp háy, đỏ mặt không lên tiếng.

Thẩm Nghiên Bắc thích thấy y như thế, nhanh chóng hôn một cái lên mặt y: “Em không nói cho ta, thì ta nói cho em nghe!”

“Em mặc quần áo vào đẹp lắm, nhưng cởi hết ra lại càng đẹp hơn!”

Mặt Cố Trường Phong lập tức đỏ bừng, Thẩm Nghiên Bắc kéo tay y cười to: “Ôi thôi được rồi, không trêu em nữa nhé. Nhân ngày nay không tệ, chúng ta nhanh chóng thu hoa quế về phơi nắng.”

Hai người thu bao bố dưới đất lên, đổ hết hoa quế vào trong túi, chứa đầy một túi to.

“Các ngươi đi hái hoa quế ấy hả?” Thấy Thẩm Nghiên Bắc cầm gậy trúc, hai người Chu Dục và Cố Trường Phong ôm hai túi lớn, Lý Đại Nương từ xa đã hỏi.

“Đúng vậy Lý Đại Nương.” Thẩm Nghiên Bắc cười trả lời.

Lý Đại Nương thấy sắc mặt ba người thì liếc xung quanh một vòng, thần thần bí bí nói với Thẩm Nghiên Bắc: “Ngươi còn chưa biết phải không? Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Thẩm Nghiên Bắc rất phối hợp làm bộ tò mò: “Xảy ra chuyện gì?”

Lý Đại Nương mặt mày hớn hở nói: “Lý gia thôn sắp tiêu đời rồi!”

Thẩm Nghiên Bắc rất đúng lúc bày ra vẻ mặt hoang mang: “Hai ngày nữa là tổ chức kịch dân dã ở Lý gia thôn, vì sao lại tiêu đời được?” Mỗi năm cứ ba ngày trước Tết Trung Thu, mấy thôn xung quanh đây sẽ chung đụng cùng nhau mời gánh hát về. Ngày hát kịch đó sẽ giết heo, khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa mùa màng bội thu, vô cùng náo nhiệt, long trọng.

Đây là việc lớn mấy thôn, ai ai cũng rất để ý. Mà nhiều thôn như vậy, rốt cuộc sẽ tổ chức ở chỗ nào?


Giống như mấy quốc gia tranh giành quyền tổ chức thế vận hội Olympic vậy, mấy thôn cũng tham gia cạnh tranh, cuối cùng tổ chức tại thôn có quyền lực nhất.

Năm kia bởi vì có Lý viên ngoại là chủ nhân của tửu lâu phát triển nhất vùng, năm ngoái Lý Dật trở thành cử nhân duy nhất, mấy năm rồi hát kịch đều tổ chức ở Lý gia thôn, năm nay cũng định làm ở đó luôn.

“Chỗ dựa lớn nhất của Lý gia thôn đổ rồi!” Thanh âm của Lý Đại Nương đột nhiên nâng lên.

Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, lúc này thì tò mò thật: “Lý cử nhân đã xảy ra chuyện?”

“Gì mà Lý cử nhân? Lý gia thôn không còn Lý cử nhân nữa rồi!!” Nói đến cái này Lý Đại Nương không hề thừa nước đục thả câu, mà thật thà kể toàn bộ sự việc từ đầu tới đuôi.

Hai thôn Thẩm Lý đã kết thù từ lâu, còn có một sự kiện thế này —— năm đó Thẩm gia thôn có một nữ nhân nổi danh tên Thẩm Như, bởi vì đầu óc Thẩm Như không được tốt cho nên bị gọi là Cô ngốc. Có một ngày cô ngốc ở bờ sông giặt đồ bị một người Lý gia thôn uống say làm nhục. Cái người kia làm ra việc như thế sợ bị người trách móc, lại sợ người Thẩm gia thôn ép gã cười cô ngốc, quyết tâm không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, đẩy cô ngốc xuống dưới sông chết đuối!

Việc này bị người khác nhìn thấy, kết quả Lý gia thôn dùng tiền lấp miệng người ta, Lý Dật dùng quyền dùng thế ép người nọ sửa khẩu cung, Huyện lệnh trước kia Trương đại nhân luôn đối xử nghiêng về phía Lý gia thôn do nhận không ít đồ tốt, phán người họ Lý vô tội, phóng thích!

Người Thẩm gia thôn căm phẫn không thể làm gì, ai bảo rằng người làm ra việc đồi bại đó là con trai của Lý viên ngoại cơ chứ? Ai bảo Lý gia thôn có thêm một cử nhân? Thẩm gia thôn bọn họ không quyền không thế, xứng đáng bị người ta bắt nạt!

“Huyện lệnh lão gia mở lại hồ sơ năm đó, cảm thấy án này đáng ngờ, bèn phái người tra xét, cuối cùng phát hiện chân tướng!” Lý Đại Nương vô cùng hả giận, “Đức hạnh Lý cử nhân không ổn, không xứng với danh, đã bị bãi bỏ!”

“Có việc này thôi?” Thẩm Nghiên Bắc hơi kinh ngạc.

Lý Đại Nương hừ lạnh: “Còn nữa đây! Hôm trước không phải bảo rằng muốn xây học đường thu của mọi người không ít bạc? Kết quả học đường nào đã đượcc phê duyệt, Lý cử nhân không trả bạc lại cho mọi người còn muốn đút túi riêng, lấy tiền mua quan!”

“May thay, Huyện lệnh thái gia bắt gã lại! Nếu không tiền mồ hôi nước mắt của mọi người mất sạch, thôn chúng ta còn bị bắt nạt dài!”

Thẩm Nghiên Bắc nhíu mày.

“Người ta nói ở hiện gặp lành ở ác gặp dữ, Lý cử nhân làm quá nhiều việc trái lương tâm, rốt cuộc cũng gặp báo ứng rồi!” Lý Đại Nương nhìn Thẩm Nghiên Bắc, ngữ khí chân thành, “Thẩm Yến ngươi tâm địa tốt, giúp đỡ mọi người, ông trời cũng nhìn trong mắt, chắc chắn sẽ phù hộ cho ngươi trúng cử!”

Thẩm Nghiên Bắc cười nhẹ: “Vậy mượn lời hay của Lý Đại Nương!”

Lý Đại Nương xua xua tay: “Ta mới từ huyện về, ta còn phải kể cho người trong thôn nghe nữa, đi trước đây!”

“Đại Nương đi thong thả.” Thẩm Nghiên Bắc khách khí nói.

“Đáng đời!” Chu Dục hừ một câu.

Thẩm Nghiên Bắc liếc nhìn Cố Trường Phong một cái: “Sao ta cứ thấy việc này kỳ kỳ nhỉ?” Quan mới nhậm chức dù có xem lại bản án ngày trước, cũng chỉ xem lại mấy án tử không thể phá. Án đã kết của Thẩm gia thôn lâu thế rồi, còn dính líu đến Huyện lệnh ngày trước, dưới tình huống không có ai chống án, vì sao Lý Trí Viễn mạo hiểm đắc tội với Huyện lệnh đã thăng chức kia phá án giúp Thẩm gia thôn chứ?

Hắn cảm thấy đây là việc đã có sự sắp xếp trước, hơn nữa còn cố tình nhắm tới Lý Dật!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.