Bạn đang đọc Trăng Non: Chương 13 (B)
– Sói mà – Jacob thì thào.
Tôi gật đầu, cố giữ vẻ mặt cho thật tự nhiên.
– Em không sao chứ? – Tôi lại thì thầm hỏi.
– Không có lấy một vết cào nào đâu nhé – Người bạn nhỏ vênh mặt ra chiều tự măn.
– Này, mấy đứa – Sam nói to, chấm dứt mọi cuộc trò chuyện trong căn phòng chật hẹp. Emily đang làm bếp, cô đổ hết trứng vào một cái chảo lớn, tay của Sam vẫn còn đặt hờ nơi lưng cô, đấy chỉ là một cử chỉ vô ý – Jacob có thông tin cho chúng ta nè.
Paul không có vẻ gì là ngạc nhiên, Jacob hẳn đă giải thích tất cả mọi chuyện cho cậu ta và Sam nghe rồi. Hoặc… cũng có thể là họ đă đọc suy nghĩ của nhau.
– Tôi đă biết đầu đỏ muốn gì-Jacob nói với Jared và Embry – Đó là điều ban năy tôi muốn kể với các cậu – Người bạn nhỏ đá vào chân ghế Paul đang ngồi.
– Sao nào? – Jared hỏi.
Gương mặt của Jacob trở nên nghiêm nghị khi nói:
– Ả đang cố gắng trả thù cho bạn tìnhhoàn toàn không phải là con quỷ tóc đen mà anh em ḿnh đă giết đâu. Năm ngoái, bọn Cullen đă giết bạn tình của ả, nên bây giờ ả tìm cách tiếp cận Bella.
Chuyện này không còn xa lạ gì đối với tôi nữa, nhưng tôi vẫn không khỏi rùng mình.
Jared, Embry và Emily đồng loạt tập trung cái nhìn vào tôi miệng há hốc kinh ngạc.
– Chị ấy chỉ là một cô gái yếu ớt thế kia – Embry phản đối.
– Điều ấy chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đó chính là lý do mà con quỷ hút máu kia muốn vượt qua hàng rào cản địa là chúng ta. Ả muốn đặt chân vào thị trấn Forks.
Cả ba người vẫn tiếp tục chú mục vào tôi, miệng vẫn chưa ngậm lại, dễ có đến cả một lúc lâu. Tôi cúi gằm mặt xuống.
– Tuyệt lắm – Cuối cùng Jared lên tiếng, một nụ cười chợt nở trên khóe môi của cậu ta – Tụi mình có mồi câu ả rồi.
Nhanh như cắt, Jacob chụp lấy cái mở hộp trên kệ bếp, ném thẳng vào đầu Jared. Và cũng nhanh như cắt, trước sự ngỡ ngàng của tôi, Jared vung tay lên chụp ngay lấy “vật thể lạ” trước khi nó phang vào mặt mình.
– Bella không phải là mồi câu, nghe rõ chưa.
– Cậu biết tôi muốn nói gì mà – Jared trả lời, vẻ mặt chẳng gọi gì là nao núng.
– Vì thế chúng ta sẽ phải thay đổi chiến thuật – Sam lên tiếng, phớt lờ vụ căi vă của đàn em – Chúng ta phải cố gắng giương ra vài cái bẫy, để xem ả đầu đỏ có bị mắc mưu không. Chúng ta phải tách ra, tất nhiên là anh không thích chuyện này. Nhưng một khi ả muốn tiếp cận Bella, có lẽ ả không mong tụi mình tách ra đâu.
– Quil cũng sắp gia nhập nhóm của tụi mình rồi – Embry lầm bầm – Vậy thì nhóm mình sẽ chia đều hơn.
Tất cả mọi người bất giác cúi mặt xuống. Tôi liếc nhìn Jake, trên gương mặt của người bạn nhỏ chỉ hiện hữu duy nhất một nỗi tuyệt vọng, tâm trạng này y hệt như trong buổi chiều ngày hôm qua, ở bên ngoài ngôi nhà của cậu. Bất kể là hiện thời, ở đây, ngay giữa căn bếp ngập tràn hạnh phúc này, những chàng trai da đỏ không hề có vẻ gì khó chịu với định mệnh của mình, song, không một người sói nào lại muốn người bạn của mình cũng có chung số phận như mình.
– Ừm, chúng ta sẽ không tính như vậy – Sam trả lời bằng một giọng thật thấp, nhưng rồi ngay sau đó lại trở về với giọng nói bình thường – Paul, Jared và Embry sẽ trông coi vòng ngoài, Jacob và anh sẽ lo vòng trong. Anh em mình sẽ hợp lại một khi ả đầu đỏ kia đă mắc bẫy.
Tôi nhận thấy Emily không muốn Sam ở bên nhóm ít người hơn. Nỗi lo lắng của cô làm cho tôi phải liếc sang Jacob, thực lòng mà nói, tôi cũng đang không yên tâm một chút nào.
Sam bắt gặp ánh mắt của tôi.
– Jacob nghĩ nếu cô có mặt ở La Push càng nhiều bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Vì như vậy, ả đầu đỏ sẽ không biết phải tìm cô ở đâu cả.
– Thế còn bố tôi? – Tôi thảng thốt hỏi.
– Tháng ba là “tháng sôi nổi” – các trận đấu bóng rổ vòng loại giữa các trường đại học vẫn còn – Jacob tiếp tục nói – Em nghĩ bố em và bác Harry có thể xoay sở mời chú Charlie xuống, khi chú tan sở.
– Khoan đă – Sam xen vào, anh ta đưa một tay lên, mắt liếc nhìn Emily rồi chuyển sang tôi – Jacob nghĩ như vậy là tốt nhất, nhưng cô cũng nên tự mình quyết định. Cô cần phải nghiêm túc cân nhắc những rủi ro của cả hai lựa chọn. Sáng nay, cô cũng đă được mục kích thấy rồi đấy, ở đây, mọi thứ rất dễ rơi vào tình trạng nguy hiểm như thế nào, bọn nhóc này dễ mất kiểm soát lắm. Nếu cô chọn phương án ở với chúng tôi, tôi cũng không thể đảm bảo chắc chắn rằng cô sẽ được an toàn.
– Em sẽ không làm cho chị ấy bị thương đâu – Jacob lầm bầm nói, mặt cúi gằm xuống.
Sam vẫn thản nhiên như chưa hề nghe thấy câu nói của Jacob.
– Nếu như vẫn còn có một nơi nào đó khác mà cô cảm thấy an toàn hơn…
Tôi bặm môi lại. Tôi còn có thể đi đâu mà không đặt người khác vào vòng nguy hiểm đây? Một lần nữa, tôi co rúm người lại trước ý nghĩ không khéo lại để ẹ phải dính líu vào chuyện này – biến mẹ thành tấm bia (để người ta nhằm vào) như mình… – Tôi không muốn dẫn Victoria đi đến đâu khác cả – Tôi thì thào đáp.
Sam gật đầu.
– Đúng vậy. Để ả đầu đỏ ở đây sẽ tốt hơn, đây là nơi mà chúng tôi có thể kết thúc được mọi chuyện một cách dễ dàng.
Bỗng chợt tôi chùn bước. Tôi không muốn Jacob hay bất kỳ ai khác trong số những người ở đây cố gắng kết thúc cuộc đời của Victoria. Tôi liếc nhìn gương mặt của Jacob, bắt gặp ở cậu một vẻ thảnh thơi vô âu vô lo, hệt như trước lúc xảy ra vụ ẩu đả giữa cậu và Paul – đó là một gương mặt vô tư lự, không hề bận tâm chút nào đến việc săn ma-cà-rồng.
– Em sẽ cẩn thận, phải không? – Tôi hỏi mà cảm thấy rất rõ cổ họng của mình đang nghẹn lại.
Dường như trạng thái của tôi như thể đáng buồn cười lắm cho nên cả đám con trai chợt “huýt huýt”, rồi cùng cười lăn bò toài. Ai cũng cười tôi – ngoại trừ Emily. Hốt nhiên bắt gặp ánh mắt của cô gái đang nhìn mình, bất giác tôi nhận ra gương mặt thật bên dưới lớp da mặt dị dạng kia. Gương mặt của cô vẫn đẹp, vẫn rạng rỡ, đi kèm với những lo lắng, thậm chí còn mănh liệt hơn cả tôi nữa. Tôi buộc lòng phải quay mặt đi, trước khi tình yêu cháy bỏng ẩn sau những lo lắng ấy có thể khiến cho tôi đau đớn trở lại.
– Thức ăn đă xong rồi đây – Emily lên tiếng thông báo.
Ngay lập tức, mọi luận bàn chiến lược… rơi tõm vào dĩ văng. Đám con trai háo hức bu quanh chiếc bàn ăn, một chiếc bàn rất khiêm tốn về diện tích, hoàn toàn có thể bị găy vụn trước sức mạnh của họ bất kỳ lúc nào, và ngấu nghiến nhìn cái chảo trứng, to đùng vừa được Emily đặt vào giữa bàn. Cũng giống như tôi, Emily ăn đứng, tựa người vào kệ bếp, ngơ hầu tránh cảnh náo nhiệt đang diễn ra ở bàn ăn, và quan sát mọi người bằng đôi mắt trìu mến. Thái độ của cô đă nói lên một điều: đây chính là gia đình của cô.
Nhưng nói gì thì nói, riêng đối với tôi thì đây không phải là điều tôi đă hình dung về đội người sói này.
Cả ngày hôm ấy, tôi cứ ở lỳ dưới La Push, phần lớn thời gian là ở nhà ông Billy. Ông có để lại lời nhắn trong điện thoại ở nhà bố và trong sở cảnh sát, thế nên cuối cùng, ngài cảnh sát trưởng đă xuất hiện vào giờ ăn tối với hai chiếc bánh pizza. May mắn là bố đă đem đến hai cái bánh to; Jacob ăn… một mình một cái.
Suốt cả buổi tối, tôi nhận ra rằng ngài cảnh sát trưởng quan sát chúng tôi bằng một đôi mắt nghi hoặc và đặc biệt là chú ý vào những thay đổi đến chóng mặt của Jacob. “Ngài” hỏi người bạn nhỏ về mái tóc; Jacob nhún vai, giải thích rằng để tóc ngắn thì tiện lợi hơn.
Tôi biết một điều rằng ngay khi bố con tôi đă lên xe về nhà là Jacob ngay lập tức sẽ khởi hành – cậu sẽ chạy theo với thân phận của một con sói như thi thoảng cậu vẫn làm. Cậu cùng những anh em của mình, về mặt nào đó, vẫn ra sức theo dõi, nghe ngóng, tìm kiếm những biểu hiện cho thấy là Victoria đă quay trở lại. Nhưng kể từ đêm qua, khi nhóm của cậu đă rượt đuổi cô ta ra khỏi khu suối nước nóng – rượt đuổi cô ta đang nửa đường đến Canada, ấy là theo lời kể của Jacob – cả nhóm vẫn chưa thấy cô ta bén mảng về.
Tôi chẳng dám hy vọng là cái kẻ đáng sợ ấy sẽ chịu từ bỏ ý định của mình. Tôi không có được cái diễm phúc được bỏ qua đó.
Sau bữa ăn tối, Jacob đưa tôi ra xe, rồi cứ nấn ná ở cửa sổ của cabin, chờ cho ngài cảnh sát trưởng đánh xe đi trước.
– Tôi nay, chị đừng sợ nhé – Jacob động viên, trong lúc ngài cảnh sát trưởng giả vờ đang gặp chút phiền phức với sợi dây an toàn – Tụi em sẽ ở ngoài, canh gác.
– Chị sẽ không lo lắng về mình đâu – Tôi hứa hẹn.
– Chị ngốc lắm. Săn ma-cà-rồng quả thực rất thú. Trong tình trạng rối tinh rối mù như hiện thời thì đó là phần vui nhất.
Tôi lắc đầu, nói:
– Nếu chị là đứa ngốc thì em là kẻ mất trí nặng lắm đấy.
Người bạn nhỏ phá ra cười khúc khích.
– Thôi, thư giăn đi nào, Bella yêu quý. Trông chị chẳng còn một chút sức lực nào kìa.
– Chị sẽ cố gắng.
Ngài cảnh sát trưởng bắt đầu nhấn còi một cách sốt ruột.
– Hẹn sáng mai gặp lại chị nhé – Jacob nói – Việc làm ưu tiên số một là xuống đây đấy.
– Ừ.
Ngài cảnh sát trưởng theo tôi về nhà. Suốt dọc đường đi, tôi không chú ý lắm đến hai luồng đèn pha rọi vào kính chiếu hậu của mình. Thay vào đó, đầu óc tôi nghĩ đến Sam, Jared, Embry và Paul; không biết họ đang ở đâu, lao mình trong đêm tối đến chốn nào. Không biết Jacob đă nhập bọn với họ chưa.
Vừa đặt chân vào nhà, tôi đă hối hả đi lên lầu, nhưng ngài cảnh sát trưởng đang ở sát ngay đằng sau tôi.
– Thế là thế nào, hả Bella? – Ngài lên tiếng trước khi tôi kịp trốn thóat – Bố tưởng là Jacob đă gia nhập vào cái băng đảng ở dưới đó và hai đứa đang gây lộn với nhau.
– Tụi con đă huề rồi bố ạ.
– Thế còn cái băng đảng kia?
– Con cũng không biết nữa… Ai mà hiểu được bọn con trai mới lớn hả bố? Họ thần bí lắm. Nhưng con đă gặp Sam Uley và vị hôn thê của anh ta rồi. Họ đối xử với con cũng tốt – Tôi nhún vai – Tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Vẻ mặt của ngài cảnh sát trưởng đột ngột thay đổi.
– Bố không biết là cậu ta và Emily đă chính thức đi lại với nhau. Thật tốt quá. Cô bé khốn khổ.
– Bố có biết chị ấy gặp phải chuyện gì không?
– Cô bé bị gấu vồ, trên mạn bắc ấy, vào mùa cá hồi đẻ trứng… Một tai nạn khủng khiếp. Chuyện xảy ra hơn một năm rồi. Bố nghe nói Sam khi ấy khổ tâm về chuyện này lắm.
– Thật khủng khiếp – Bất giác tôi lặp lại lời bố. Hơn một năm trước ư? Tôi dám cược rằng khi ấy, ở La Push hẳn đă bắt đầu sống lại huyền thoại người sói. Tôi thoảng rùng mình khi nghĩ đến cảm giác của Sam mỗi khi nhìn vào gương mặt của Emily.
Đêm hôm đó, tôi nằm thao thức rất lâu, cố gắng sắp xếp lại những sự kiện đă diễn ra trong ngày. Từ bữa ăn tối với ông Billy, Jacob và bố, cả một buổi chiều dài ở lỳ tại gia đình Black, chờ đợi đến tê lòng để được nghe thông tin từ Jacob, rồi không khí trong căn bếp của Emily, cho đến cuộc ẩu đả kinh hồn của hai người sói, và cuộc chuyện trò với Jacob trên băi biển…
Rồi tôi nghĩ đến điều Jacob nói vào sáng sớm hôm nay, về việc tôi là một kẻ giả nhân giả nghĩa. Tôi trằn trọc măi về câu nói đó. Tôi không thích bị nghĩ rằng mình là một kẻ giả nhân giả nghĩa, đáng xét nhất chính là tôi tự huyễn hoặc mình bởi vì lẽ gì?
Tôi co người lại. Không, Edward không phải là kẻ sát nhân. Cho dù trong quá khứ tối đen của anh, ít ra, anh cũng chưa hề xuống tay với người vô tội.
Nhưng giả như anh đă từng làm như vậy rồi thì sao? Giả như trong suốt thời gian quen tôi, anh cũng giống như những ma-cà-rồng khác thì sao? Giả như khi ấy, mọi người cứ vào rừng là biến mất hệt như lúc này thì sao? Liệu tôi có thể rời xa anh không?
Tôi lắc đầu một cách buồn bă. Tình yêu thật phi lý, bất giác tôi nghĩ về bản thân mình. Càng yêu ai, người ta lại càng gây ra những việc thiếu sáng suốt. Tôi trở mình, cố gắng nghĩ đến những chuyện khác… À, đúng rồi, Jacob và anh em của cậu ta đang lao mình trong bóng đêm ở ngoài kia. Và cứ thế, tôi miên man chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, giữa suy tưởng về những con sói đang ẩn mình trong đêm, ra sức bảo vệ cho tôi khỏi nguy hiểm. Thế rồi tôi mơ, tôi vẫn ở trong rừng, nhưng không còn lang thang nữa. tôi cứ đứng đấy, tay nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Emily, cùng cô nhìn vào khu rừng mờ mịt sương khói, trong lòng dậy lên bao nỗi âu lo, chờ đợi những người sói của chúng tôi trở về.