Bạn đang đọc Trăng Non: Chương 09 (B)
Jacob mon men tiến đến chiếc ghế dài bọc nhung kê sát chân tường, cầu ngồi phịch xuống, tay vỗ vỗ vào phần ghế trống bên cạnh.
– Nghe như anh ta sẽ ở trong đó cả lúc nữa – Người bạn nhỏ vừa nhận xét vừa duỗi đôi chân ngoẵng ra, rồi thu chúng lại.
Thở dài, tôi cũng bước đến và ngồi xuống bên cạnh Jacob. Có vẻ như cậu đang nghĩ đến những ranh giới giờ đây đã mờ nhạt hơn. Tôi đúng rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, ngay khi tôi vừa ngồi xuống, Jacob đã quàng tay khoác lên vai tôi.
– Jake à – Tôi phản đối, lảng người ra xa. Jacob vội vàng bỏ tay xuống, vẻ mặt không tỏ bất kỳ một thái độ nào cho thấy là đang phiền lòng trước cử chỉ né tránh đó. Nhưng rồi thật nhẹ nhàng, Jacob nắm lấy tay tôi, tay còn lại của cậu nắm lấy cái cổ tay ấy; vẫn kiên quyết, tôi rụt tay lại. Cậu ta lấy đâu ra cái sự tự tin ấy chứ?
– Nào Bella, chỉ một phút thôi mà – Jacob lên tiếng, giọng nói vô cùng bình tĩnh – Nói gì với em đi.
Tôi nhăn mặt. Tôi không thích cái sự việc này một chút nào. Không chỉ là không thích bây giờ, mà là không bao giờ thích. Hiện tại, cuộc sống của tôi không có một điều gì khả dĩ quan trọng cho bằng Jacob Black. Nhưng xem ra, cậu ta đang có ý định huỷ hoại mọi thứ.
– Nói gì? – Tôi làu bàu một cách gắt gỏng.
– Chị thích em, đúng không?
– Em biết mà.
– Nhiều hơn cái tên đang nôn ra mật xanh mật vàng trong kia, phải không? – Jacob đưa mắt về phía nhà vệ sinh.
– Ừ – Tôi thở dài.
– Nhiều hơn tất cả những người bạn gái của chị – Tôi nói thêm.
– Nhưng chỉ có thế thôi – Jacob thì thầm, đó hiển nhiên không phải là một câu hỏi…
Nhưng cũng rất khó trả lời, khó bật môi để nói ra một từ nào đó. Ngộ nhỡ người bạn nhỏ sẽ bị tổn thương rồi tránh mặt tôi thì sao? Làm sao tôi có thể chịu đựng nổi điều đó cho được?
– Ừ – Tôi thì thào.
Jacob nhìn tôi, cười hớn hở:
– Thế là được rồi, chị biết không. Chỉ cần chị thích em nhất là được. Mà chị còn nghĩ là em điển trai nữa… à ừm, phần nào là như vậy. Em sẽ không ngại kiên gan đâu.
– Chị sẽ không thay đổi – Tôi trả lời, và dù rằng đã cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình thường, nhưng rồi rôi vẫn nhận ra một nỗi buồn man mác lẫn vào trong đó.
Jacob chợt trở nên suy tư, không còn tỏ vẻ bông đùa như trước nữa:
– Vẫn là vì một người khác, phải không?
Tôi co rúm người lại. Kỳ lạ thay… Làm sao cậu ta lại biết được mà không nói ra cái tên ấy – cũng giống như lúc ở trong xe hơi, cậu ta biết rằng tôi không thích nghe nhạc. Cậu ta đã để ý, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ về tôi, về cả những điều tôi không bao giờ nói ra.
– Chị không cần phải nói về điều đó cũng được – Jacob nói thêm.
Tôi gật đầu, cảm thấy biết ơn người bản nhỏ vô hạn.
– Nhưng đừng lấy làm khó chịu khi em vẫn quanh quẩn bên chị nhé? – Vừa nói, Jacob vừa vỗ nhè nhẹ vào mu bàn tay của tôi – Bởi lẽ, em không đầu hàng đâu. Em có rất nhiều thời gian.
Tôi thở dài.
– Em không nên lãng phí thời gian vì chị – Tôi trả lời, và tin rằng lòng mình cũng mong muốn như vậy. Đặc biệt là khi cậu bạn này vẫn muốn tôi là con người của chính mình, một kẻ đầy những khiếm khuyết.
– Em muốn làm như vậy, miễn là chị vẫn còn thích ở bên cạnh em.
– Chị không thể tưởng tượng nổi rằng mình lại không thích ở bên cạnh em – Tôi thật thà thú nhận.
Nụ cười trên đôi môi của Jacob càng trở nên rạng rỡ hơn.
– Chỉ cần như vậy thôi là em đã mãn nguyện lắm rồi.
– Nhưng em đừng chờ đợi gì hơn – Tôi cảnh báo người bạn nhỏ và cố rút tay mình ra. Song, Jacob vẫn kiên trì giữ lấy nó.
– Em làm thế này, chị không bực đâu, phải không? – Jacob hỏi gặng, siết chặt lấy mấy ngón tay của tôi.
– Không – Tôi thở dài. Mà sự thực cũng đúng như vậy thật. Tay cậu ta ấm hơn tay tôi rất nhiều; dạo này, tôi vẫn thường hay cảm thấy lạnh lẽo.
– Chị cũng không hề quan tâm xem anh ta nghĩ gì – Jacob trỏ ngón cái về phía nhà vệ sinh.
– Chị nghĩ là không.
– Vậy thì tại sao…?
– Vấn đề là – Tôi trả lời – với chị, điều đó có ý nghĩa khác, chứ không giống như em tưởng đâu.
– À – Jacob vẫn không hề thả lỏng tay tôi ra một chút nào – Vậy ra vấn đề là ở em, phải không nào?
– Ừ – Tôi lầm bầm – Em đừng quên điều đó.
– Em sẽ không quên. Gìơ thì với chốt an toàn của quả lựu đạn đã bị tháo ra rồi, có đúng như vậy không? – Jacob thúc vào sườn tôi.
Cả hai con mắt của tôi đều trố ra. Không biết có phải là cậu đang đùa hay không, nhưng dù sao thì thà như vậy cũng còn tốt hơn.
Jacob phá ra cười khúc khích đến cả phút, ngón tay út của cậu lơ đãng mân mê bàn tay tôi.
… Rồi đột ngột cậu lên tiếng:
– Vết sẹo ở đây lạ qúa – Cậu ta lật tay tôi lại để kiểm tra – Làm sao mà chị bị như vậy được?
Nói xong, Jacob lướt nhanh ngón tay trỏ theo hình dáng mảnh trăng lưỡi liềm trắng toát của vết sẹo, đã gần như trùng màu với làn da của tôi.
Tôi lập tức cau có:
– Em muốn chị phải lục tung lại trí nhớ về kỷ niệm của từng vết sẹo à?
Và tôi chờ đợi, chờ đợi cái ký ức của mình sẽ lại hoạt động trở lại – sẽ mở bung cái lỗ hổng đang tạm thời khép miệng ở ngực ra. Nhưng rồi vẫn như thường lệ, sự có mặt của Jacob đã đem sự yên bình tĩnh tại đến cho tôi.
– Lạnh thật đấy – Cậu ta lầm bầm, khẽ ấn tay lên vết răng đầy nọc độc mà ngày ấy, James đã “tặng” cho tôi.
Và kia, Mike đang chuệnh choạng lê bước ra khỏi phòng vệ sinh, gương mặt tái mét đầm đìa những mồ hôi. Trông anh ta thật khổ sở.
– Ôi Mike – Miệng tôi há hốc.
– Cậu có buồn không nếu chúng mình về sớm?
Mike thì thào tiếng được tiếng mất:
– Không, tất nhiên là không rồi.
Tôi rút ngay tay lại và đi về phía Mike, sẵn sàng giúp đỡ. Anh ta lảo đảo, đứng cũng còn không vững.
– Bộ phim này quá sức chịu đựng của anh ư? – Jacob hỏi một cách tàn nhẫn.
Cái nhìn của Mike dành cho Jacob tất nhiên cũng chẳng có chút thiện cảm nào.
– Sự thật thì tôi chưa bao giờ xem loại phim này – Anh ta lẩm bẩm – Tôi đã muốn lôn mửa từ trước khi người ta tắt đèn lận.
– Thế tại sao cậu không nói gì? – Tôi trách móc trong lúc chúng tôi cùng lảo đảo bước đến cửa ra vào.
– Mình đã hy vọng rằng phản ứng ấy sẽ qua nhanh – Mike trả lời.
– Chờ một chút – Jacob sực nhớ ra điều gì đó khi chúng tôi vừa ra đến cửa. Cậu ta ba chân bốn cẳng chạy đến quầy bán thực phẩm.
– Cho em xin một cái bao không nha chị? – Jacob nói với cô gái bán hàng. Cô ta liếc nhìn Mike, rồi đưa cho Jacob một cái bao.
– Nhưng hãy đưa cậu ta ra ngoài nhé – Người bán hàng đề nghị một cách lịch sự. Có lẽ cô ta cũng đồng thời là người phụ trách luôn việc lau sàn thì phải.
Tôi dìu Mike ra ngoài trời, trở lại với bầu không khí lạnh giá, đầy hơi nước. Mike cố gắng hít thở thật sâu. Jacob ở ngay đằng sau chúng tôi. Cậu ta giúp tôi đưa người bạn của mình vào xe, ở hàng ghế sau, rồi đưa cho anh ta chiếc bao với một cái nhìn nghiêm nghị.
– Anh cầm lấy – Jacob chỉ nói có thế.
Xong, chúng tôi hạ tất cả cửa kính xuống, hy vọng bầu không khí rét mướt của buổi tối lùa vào trong xe có thể sẽ giúp Mike được phần nào. Còn tôi thì ngồi thu người lại, hai tay bó gối để giữ ấm.
– Lạnh ư? – Jacob hỏi, rồi không đợi nghe câu trả lời, cậu ta quàng ngay tay sang ôm lấy tôi.
– Em không thấy lạnh sao?
Jacob lắc đầu.
– Chắc chắn là em bị sốt hay bị gì rồi – Tôi lầm bầm. Trời đang rất lạnh. Tôi đặt nhẹ tay lên trán người bạn nhỏ. Rất nóng!
– Ôi trời ơi, Jake, em sắp… cháy thành than rồi!
– Em thấy mình vẫn ổn mà – Cậu ta nhún vai – Em khoẻ như vâm ấy.
Chau mày, tôi đặt tay lên trán người bạn nhỏ một lần nữa. Làn da của cậu hừng hực nóng dưới những ngón tay của tôi.
– Tay chị lạnh như đá ấy – Cậu ta phàn nàn.
– Chắc là do chị thật – Tôi chấp nhận giả thiết này.
Ở băng ghế sau, Mike lại rên rỉ nôn ra cái bao. Tôi nhăn mặt, hy vọng cái bụng của mình có thể chịu đựng được âm thanh cùng cái mùi chua loen loét khó chịu ấy. Bên cạnh tôi, Jacob cũng ngoái lại đầy lo lắng, áng chừng cậu bạn muốn chắc chắn rằng chiếc xe của mình không bị làm vấy bẩn.
Dường như đường về trở nên dài hơn.
Lần đầu tiên tôi mới được trông thấy Jacob im lặng, trầm tư đến như vậy. Cậu ta cứ để yên cánh tay đang giữ ấm cho tôi, cánh tay thật ấm áp, cơn gió lạnh buốt như đang lùa vào trong xe bỗng trở nên dễ chịu hơn.
Tôi nhìn chằm chặp ra ngoài ô kính chắn gió, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn vì cảm giác có lỗi.
Thật là sai lầm khi cứ để Jacob xử sự như vậy. Đó là ích kỷ. Mọi nỗ lực nhằm phân định rõ vị trí của tôi xem ra chẳng đã công cốc rồi hay sao. Giả như cuối cùng, cậu ta lại ấp ủ hy vọng rằng giữa tôi và cậu ta có thể sẽ là một mối quan hệ đặc biết hơn tình bạn, thì rõ ràng là tôi đã chưa hoàn toàn dứt khoát và quyết liệt với cậu ta rồi.
Làm sao tôi có thể giải thích cho Jacob hiểu đây? Rằng tôi chỉ là một cái vỏ ốc trống rỗng, giống như một căn nhà bị bỏ hoang hàng tháng trời chẳng có ai thèm ở vậy. Hiện giờ thì tôi đã gượng dậy được một chút rồi, giống như căn phòng đằng trước đã được sửa sang lại. Nhưng chỉ đến mức ấy mà thôi – chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ căn nhà đồ sộ. Trong khi cậu bạn thì lại xứng đáng hơn thế – xứng đáng có nhiều phòng tốt hơn, hơn là phải cam chịu là một người thất bại ê chề khi cố công tu sửa lại toàn bộ căn nhà. Mọi nỗ lực của Jacob không thể nào kéo toàn bộ con người tôi trở lại được với cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, tôi sẽ không thể xua đuổi người bạn nhỏ của tôi, tôi thừa hiểu điều đó. Tôi vẫn còn rất cần đến cậu ấy, và tôi là một kẻ ích kỷ. Nhưng có lẽ tôi sẽ phải xử sự rõ ràng hơn, để cậu ấy hiểu mà tự động rời bỏ tôi. Ý nghĩ này đã bất chợt làm cho tôi rùng mình, vòng tay của Jacob ở quanh vai tôi lại siết chặt thêm.
Tôi lái chiếc Suburban để đưa Mike về nhà, còn Jacob thì vấn lái chiếc Rabbit bám theo tôi. Suốt quãng đường về nhà tôi, Jacob vẫn không nói không rằng, chẳng biết có phải cậu ta đang có cùng suy nghĩ với tôi hay không nữa. Có lẽ người bạn nhỏ đã thay đổi suy nghĩ rồi.
– Em muốn vào nhà chị chơi lắm, bởi lẽ chúng mình về sớm quá – Jacob lên tiếng khi dừng xe ngay bên cạnh chiếc Chevy của tôi – Nhưng em nghĩ rằng chị nói đúng về vụ sốt. Em bắt đầu cảm thấy trong người mình… lạ lắm.
– Ôi trời ơi, hoá ra không chỉ có Mike! Em có cần chị đưa về nhà không?
– Không – Người bạn nhỏ lắc đầu quầy quậy, đôi lông mày nhíu sát lại vào nhau – Em vẫn chưa cảm thấy muốn bệnh. Chỉ có hơi… khác thường một chút thôi. Nếu có gì không hay, em sẽ tấp xe vào lề đường.
– Em sẽ gọi cho chị ngay khi về đến nhà chứ? – Tôi hỏi một cách lo lắng.
– Vâng, vâng, tất nhiên rồi – Jacob cau mày, mắt nhìn chằm chặp vào bóng đêm, môi bặm lại thật chặt.
Tôi mở cửa xe bước ra ngoài, nhưng chợt… người bạn nhỏ chộp ngay lấy tay tôi, giữ lại. Và tôi nhận ra, làn da của cậu ta nóng ran một cách khác thường.
– Có chuyện gì vậy Jake? – Tôi hỏi.
– Có một chuyện em muốn nói với chị, Bella ạ… nhưng mà, em nghĩ là nó uỷ mị lắm…
Tôi thở dài. Chắc chắn nó sẽ giống mấy vở diễn trên sân khấu lắm đây.
– Em cứ nói đi.
– Chỉ là như thế này thôi, em biết chị buồn như thế nào. Và… có lẽ sẽ chẳng giúp ích được gì cả, nhưng mà em vẫn muốn chị biết rằng em sẽ luôn ở đây. Em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị… Em xin hứa rằng chị có thể đặt niềm tin vào em. Ừm, nghe uỷ mị quá. Nhưng chị biết mà, phải không? Rằng em sẽ không bao giờ, không bao giờ khiến chị bị tổn thương.
– Ừ, Jake ạ. Chị biết. Chị vẫn luôn tin ở em, nhiều hơn là em nhận thức được đấy.
Nụ cười lại chớm nở trên gương mặt của Jacob, hệt như mặt trời lúc bình mình, xua tan đám mây mù lạnh lẽo, và tôi im bặt, trong lòng lại giận bản thân mình ghê gớm. Những lời tôi nói ra, không hề có bất cứ một từ nào dối trá, nhưng tôi nên nói dối mới phải. Rằng sự thật không phải như vậy, để rồi cậu ta sẽ bị tổn thương. Và rằng tôi sẽ bỏ rơi cậu ta.
Gương mặt của Jacob bỗng xuất hiện một thái độ khó hiểu.
– Thôi, em nghĩ đã đến lúc em nên về nhà rồi – Người bạn nhỏ nói một cách gấp gáp.
Thật lẹ làng, tôi bước ra khỏi xe.
– Nhớ gọi cho chị nhé! – Tôi nói to với theo khi Jacob phóng xe đi.
Rồi cứ thế, tôi đứng nhìn theo chiếc Rabbit, có vẻ như Jacob vẫn làm chủ được chiếc xe, ít ra là như vậy. Người bạn nhỏ đi rồi, con đường lại vắng vẻ, một cảm giác nao nao dậy lên trong lòng tôi, tôi như muốn bệnh, nhưng không có triệu chứng nào gọi là cảm hay sốt thông thường cả.
Tôi mong ước làm sao Jacob Black là người do chính mẹ tôi sinh ra, là người em cùng chung máu mủ, ruột rà với tôi, để tôi có thể đường hoàng nói rõ trong lòng. Có trời chứng giám, tôi không bao giờ muốn lợi dụng Jacob, nhưng trong lòng tôi lúc này không có gì khác ngoài một cảm giác tội lỗi, rằng chính tôi, chính tôi đang lợi dụng cậu ấy.
Và trên hết, tôi không hề có cảm xúc yêu đương với Jacob. Điều tôi biết rõ ràng nhất – biết từ tận cùng đáy lòng tôi, từ tận xương tuỷ của tôi, từ đỉnh đâu cho đến tận gót chân, từ cái lồng ngực trống rỗng nữa – rằng sức mạnh từ tình yêu có thể khiến mình bị huỷ hoại như thế nào.
Tôi đã bị huỷ hoại vô phương cứu chữa rồi.
Nhưng tôi đang rất cần Jacob, tôi cần cậu ấy như bị nghiện vậy. Jacob đã trở thành cái nạng của tôi từ lâu lắm rồi, càng lúc tôi càng dấn sâu vào mối quan hệ với cậu ấy, sâu hơn tất cả những gì tôi đã dự tính khi quyết định hoà nhập trở lại với bạn bè.
Gìơ thì tôi không thể chịu đựng được nếu như người bạn nhỏ của tôi bị tổn thương, nhưng đồng thời, tôi lại không thể không làm tổn thương cậu ấy được. Jacob vẫn một mực nghĩ rằng mưa dầm sẽ thấm lâu, nhưng tôi biết chắc một điều rằng cậu ấy đang sai, hoàn toàn sai, vậy mà… tôi cũng biết rằng tôi cứ sẽ để cho cậu ấy… cố gắng.
Jacob là người bạn thân nhất của tôi. Tôi sẽ mãi mãi yêu quý cậu ấy, và không bao giờ, không bao giờ dừng lại điều đó.
Tôi bước chân vào nhà để trực điện thoại, và để… cắn móng tay.
– Phim chiếu nhanh vậy? – Ngài cảnh sát trưởng ngạc nhiên khi thấy tôi về. “Ngài” đang ngồi bệt dưới đất, cách cái tivi vỏn vẹn đúng một bước chân. Chắc hẳn trận đấu có nhiều kịch tính lắm.
– Mike bị ốm, bố ạ – Tôi giải thích – Bụng dạ cậu ấy có vấn đề.
– Con không sao chứ?
– Con thấy vẫn ổn – Tôi đáp một cách hồ nghi.
Chứ còn sao nữa, nếu không, tại sao bố lại hỏi thế.
Tôi đứng tựa lưng vào kệ bếp, cánh tay chỉ cách cái điện thoại có vài xăngtimét, cố gắng kiên nhẫn chờ đợi. Nhớ đến vẻ mặt khác lạ của Jacob trước khi phóng xe đi, những ngón tay của tôi hốt nhiên gõ liên hồi xuống kệ bếp. Lẽ ra, tôi phải kiên quyết đưa cậu ta về nhà mới phải.
Từng phút, từng phút trôi qua, ánh mắt của tôi cứ chú mục lên chiếc đồng hồ. Mười. Mười lăm. Với cái kiểu lái xe như bò ra mặt đường thì tôi cũng chỉ mất mười lăm phút, đằng này, Jacob lại lái xe nhanh hơn tôi. Mười tám phút. Tôi nhấc ống nghe và bấm số.
Reng, reng, chuông đổ liên hồi. Hình như ông Billy đang ngủ. Mà cũng có khi là tôi quay số sai. Tôi thử lại lần nữa.
Reng… reng. Đến lần “reng” thứ tám, đúng lúc tôi định gác máy thì ông Billy trả lời.
– A lô? – Ông Billy lên tiếng. Trong giọng nói của ông chứa đầy vẻ cảnh giác, như thể ông đã chuẩn bị tinh thần để lắng nghe tin dữ.
– Bác Billy, cháu Bella đây ạ… Jake về nhà chưa hả bác? Cậu ấy rời nhà cháu được hai mươi phút rồi.
– Nó đây nè – Ông Billy trả lời một cách buồn bã.
– Jake bảo sẽ gọi cho cháu – Tôi bắt đầu bực bội – Lúc về, Jake không được khoẻ nên cháu lo lắng.
– Nó… mệt quá nên không thể gọi được. Hiện thời, nó không ổn chút nào – Giọng nói của ông Billy nghe có vẻ lạnh nhạt. À, hẳn là ông muốn trở lại với cậu con trai.
– Bác có chuyện gì cần giúp đỡ thì cho cháu hay nhé – Tôi đề nghị – Cháu sẽ lái xe xuống ngay – Bất giác, tôi nghĩ đến cảnh ông Billy đang kẹt cứng trong chiếc xe lăn, còn Jake thì phải tự xoay xở lấy một mình…
– Không, không, đừng có xuống – Ông Billy đáp một cách khẩn cấp – Nhà bác không sao cả. Cháu cứ ở yên trong nhà nhé.
Cách ông Billy trả lời không được lịch sự cho lắm.
– Vâng – Tôi đồng ý.
– Tạm biệt Bella.
Títtttt… Ông Billy đã cúp máy.
– Tạm biệt bác – Tôi lầm bầm.
Ừm, ít ra thì Jacob cũng đã về được đến nhà. Nhưng lạ quá, sao tôi không ngớt lo lắng thế nhỉ… Tôi lê từng bước lên cầu thang, buồn bã. Có lẽ ngày mai, trước giờ làm việc tôi sẽ phải ghé xuống xem cậu ta thế nào mới được. Tôi sẽ đem súp đến – trong nhà vẫn còn lon súp của hãng Campbell’s thì phải, chắc là nó nằm ở đâu đó.
Nhưng sau đó, tôi lại ý thức được rằng mọi kế hoạch của mình đều phải huỷ bỏ, ấy là vào sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh giấc – chiếc đồng hồ báo cho biết đang là bốn giờ ba phút – và tôi đã chạy hộc tốc hộc lôi vào vào trong nhà tắm. Nửa tiếng đồng hồ sau, ngài cảnh sát trưởng phát hiện ra tôi đang nằm sóng xoài trên sàn nhà, má tựa lên cái thành bồn tắm lạnh lẽo.
Bố chăm chú nhìn tôi dễ có đến cả một lúc lâu.
– Chắc là đau bụng – Cuối cùng, bố tôi cũng lên tiếng.
– Vâng – Tôi rên rỉ.
– Con có cần gì không? – Bố tôi hỏi.
– Bố gọi cho nhà Newton dùm con – Tôi đáp bằng một giọng nói lào khào – Nói với họ rằng con cũng bị giống như Mike, hôm nay, con không thể làm việc được. Và nói rằng cho con xin lỗi.
– Ừ, được rồi. Không sao đâu – Bố trấn an tôi.
Sau đó, tôi nằm trong… nhà tắm, đầu gối lên khăn tắm nhàu nát và cuối cùng cũng thiếp đi được vài tiếng đồng hồ. Ngài cảnh sát trưởng bảo rằng “ngài” phải đi làm. Và ngài đã bỏ đi, sau khi để lại bên cạnh tôi một ly nước, để cô con gái của ngài không bị kiệt sức vì mất nước.
Rồi tiếng xe bố đi làm về đã khiến tôi thức giấc. Tôi nhận ra phòng mình tối om om – hoàng hôn đã tắt từ đời nào rồi. Bố nặng nề lê bước lên cầu thang để kiểm tra tình hình sức khoẻ của tôi.
– Vẫn ổn chứ?
– Dạ.
– Con có cần gì không?
– Dạ không, cảm ơn bố.
Bố ngập ngừng, điều này rõ ràng không nằm trong chuyên môn của bố.
– Ờ – Bố đáp, rồi lại nặng nề lê bước xuống cầu thang, vào nhà bếp.
Vài phút sau, điện thoại đổ chuông ầm ĩ. Tôi nghe thấy tiếng bố rì rầm to nhỏ gì đó một lúc rồi gác máy.
– Mike khá hơn rồi – Bố gọi lên thông báo với tôi.
Ôi trời ơi. Mike “bị” trước mình khoảng tám tiếng đồng hồ. Vậy là thêm tám tiếng đồng hồ nữa. Ý nghĩ đó khiến bụng tôi lại nôn nao, tôi lại ngóc dậy, gục vào bồn cầu.
Và tôi lại thiếp đi trên tấm khăn, đến khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên giường, bên ngoài cửa sổ, trời đã sáng; vậy là bố đã bế tôi về phòng, và không quên đặt ly nước trên chiếc bàn bên cạnh giường. Khát khô cổ, tôi vớ lấy ly nước, uống ừng ực, trong lòng cảm thấy vui sao khi thoát khỏi cái cảnh ngồi gật gù trong nhà tắm suốt đêm.
Nằm gà gật thêm một chút nữa, tôi mới chịu ngồi hẳn dậy, cố gắng dằn bụng không nôn ra nữa. Mệt lả người, miệng tôi nhạt thếch, nhưng cái bụng thì đã khá hơn. Tôi kiểm tra đồng hồ.
Hai mươi bốn tiếng đồng hồ vừa trôi qua, tôi đã đánh mất nguyên một ngày.
Cái bụng đói meo, nhưng tôi không dám chọn ăn gì khác ngoài một ít bánh mặn cho bữa sáng.
Trông ngài cảnh sát trưởng nhẹ nhõm hẳn khi thấy tôi đã bình phục.
Và ngay khi nhận thức được rằng mình sẽ không phải “nghỉ mát” trong nhà tắm nữa, tôi gọi ngay cho Jacob.
Lần này thì Jacob bắt máy, nhưng nghe thấy giọng nói của người bạn nhỏ, tôi hiểu rằng cậu vẫn chưa khỏi bệnh.
– A lô? – Giọng nói của Jacob run run, vỡ oà.
– Ôi trời ơi, Jake – Tôi rên rỉ vì thương cảm – Giọng của em tệ quá.
– Em cảm thấy khó ở lắm – Người bạn nhỏ thều thào.
– Chị xin lỗi đã bắt em đi với chị. Tệ quá đi mất.
– Em rất vui vì được đi với chị kia mà – Giọng nói của Jacob vẫn lào thào như cũ – Chị đừng tự trách mình như thế. Không phải lỗi của chị đâu.
– Rồi em sẽ sớm khoẻ lại thôi – Tôi đáp một cách quả quyết – Chị mới tỉnh dậy sáng nay nè. Chị khoẻ trở lại rồi.
– Chị ốm hả? – Người bạn nhỏ hỏi han bằng một giọng đều đều, mất cả trọng âm.
– Ừ, chị cũng bị ốm. Nhưng bây giờ thì khoẻ lại rồi.
– Tuyệt quá – Người bạn nhỏ vẫn nói với cái giọng mất hết sức sống.
– Có lẽ vài tiếng đồng hồ nữa là em sẽ khoẻ thôi – Tôi động viên.
Và khó khăn lắm tôi mới nghe được tiếng trả lời của Jacob:
– Em không nghĩ mình bị ốm giống chị.
– Em không bị đau bụng ư? – Tôi hỏi, cảm thấy khó hiểu.
– Không. Cái này khác.
– Em bị làm sao?
– Em bị đau khắp chỗ – Người bạn nhỏ thều thào – Chỗ nào cũng đau cả.
Cơn đau ấy hiển hiện cả ra bên ngoài giọng nói của cậu.
– Chị có thể làm gì cho em không, Jake? Chị mang tới cho em cái gì được bây giờ?
– Em không cần gì đâu. Chị đừng có đến đây – Jacob trả lời gần như ngay tức khắc. Bất giác, tôi nhớ tới lời của ông Billy tối hôm trước.
– Tức là em đã có mọi thứ cần thiết rồi, không cần chị tới nữa chứ gì – Tôi thẳng thắn chỉ ra.
Jacob phớt lờ đi:
– Khi nào khoẻ lại, em sẽ gọi cho chị. Em sẽ cho chị hay lúc nào chị có thể xuống đây chơi được.
– Jacob…
– Đã đến lúc em phải gác máy rồi – Jacob cắt ngang lời tôi bằng một giọng khẩn thiết.
– Khi nào khoẻ lại, nhớ gọi cho chị nhé.
– Được rồi – Người bạn nhỏ đồng ý, nhưng giọng nói gắt gỏng một cách khác thường.
Im lặng. Dễ có đến cả một lúc lâu, tôi đợi Jacob nói lời tạm biệt trước, nhưng cậu ta cũng đang đợi tôi y như vậy.
– Hẹn sớm gặp lại em.
– Chờ em gọi lại nhé – Jacob vẫn lặp đi lặp lại câu nói này.
– Được rồi… Tạm biệt Jacob.
– Bella… – Người bạn nhỏ thì thầm tên tôi, rồi gác máy.