Đọc truyện Trạng Nguyên Lang Luôn Không Đạt Tiêu Chuẩn – Chương 9: Giặt sịp cho chồng
Giang Triều cảm thấy Lục Giai Ý và Thích Dương rất thích hợp ngồi cùng nhau. Hai người đều là hũ nút. Thích Dương là bộ dạng người chết, ai cũng không muốn nói chuyện. Lục Giai Ý lại có điểm cao ngạo, hình như không hứng thú cùng học tra bọn họ nói chuyện, một lòng đọc sách thánh hiền của mình.
Y thật sự rất muốn hỏi Lục Giai Ý, cả ngày đều ngồi thẳng tắp như thế, thật không mệt sao?
Y nghĩ liền ngồi thẳng lưng lên, học được mấy phút liền cảm thấy mệt, ngả ra dựa vào tường chép bài tập.
Việc học ở cao trung rất nặng, tự học buổi tối tuy không có giáo viên giảng bài nhưng bọn họ cũng không rảnh. Y không dám giống như Thích Dương bài tập gì cũng đều là làm thì làm không thì thôi. Thích Dương có chỗ dựa, hiệu trưởng là bạn thân từ thuở bé của bố hắn, Lưu Hồng Dân luôn mặc kệ hắn.
Học tra cũng phân làm mấy loại. Học tra giống như Thích Dương, tuy rằng không học hành gì nhưng cũng không quấy rối, yên yên tĩnh tĩnh mà ngồi một góc, không làm ảnh hưởng đến người khác. Cái này coi như học tra tốt. Giang Triều thì tính là học tra hư, thường xuyên líu ra líu ríu làm ảnh hưởng người khác học hành, cho nên Lưu Hồng Dân sẽ quản lý y.
Nhưng Giang Triều quả là không thích học. Y nhìn Tống Từ bên cạnh một cái. Tống Từ đang rất chăm chú mà làm bài tập. Đại khái là gặp phải chỗ khó, lấy ngón tay gảy gảy môi.
“Này.” Giang Triều huých cậu ta một cái.
Tống Từ vội vàng dịch sang bên phải một chút, nói: “Xin lỗi xin lỗi.”
…
Giang Triều nói: “Bài tập tiếng anh làm xong chưa, đưa ra đây tôi chép một chút.”
“Hả?”
Giang Triều liền nhíu mày: “Không được?”
Tống Từ lúng túng nói: “Tiếng anh của tớ rất kém…”
“Làm xong chưa?”
Tống Từ gật gật đầu, liền đem vở bài tập tiếng anh đưa cho y. Giang Triều rồng bay phượng múa chép xong. Sau đó đem bài tập của mình cùng đưa cho Tống Từ: “Nộp cùng luôn. Nhớ kỹ đến lúc đó tách ra, cách mấy bản.”
Tống Từ gật gật đầu, “ừ” một tiếng.
Đây là đoạn văn ngắn, một khuôn một dạng, cho dù cách ra, cô giáo tiếng anh vẫn sẽ nhìn ra đi?
Nhưng mà cậu ta không dám nói.
Giang Triều để cảm ơn, cho cậu ta một gói thịt bò khô. Tống Từ ngại không dám lấy, Giang Triều liền trực tiếp ném lên bàn cậu. Tống Từ chỉ có thể nhận, nhét vào trong ngăn bàn.
Cơm tối ăn ít, buổi tối còn chưa tan học Lục Giai Ý đã đói rồi. Thật vất vả đợi đến tan học, cậu thấy Thích Dương muốn đi, vội vàng nói: “Quần áo của cậu…”
“Cậu mặc đi.” Thích Dương nói xong liền đi, Giang Triều cầm lấy cặp sách đi ra, hỏi Lục Giai Ý: “Tại sao cậu lại mặc quần áo của Thích Dương?”
“Tớ trượt chân, cả người ướt hết, cậu ấy cho tớ mượn.” Lục Giai Ý nói liền vội vàng cất đồ vào cặp, mang theo túi giấy liền đuổi theo đi ra, còn có quần sịp mà, có phải Thích Dương quên rồi không, cậu phải nói một tiếng.
Kết quả cậu vừa đi ra cửa liền thấy Thích Dương bị hai nữ sinh chặn lại. Cậu ngẩn ra, phát hiện đối phương là Diệp Phỉ Nhiên.
Cậu liền khom người cầm lấy ô đặt ở hành lang, bên ngoài có gió, lạnh căm căm. Đi đến gần nghe thấy Diệp Phỉ Nhiên hỏi: “Cậu sao lại như vậy, đối với con gái ít nhất cũng phải có chút lễ độ chứ?”
Trên mặt Thích Dương thậm chí nhìn không ra vẻ không kiên nhẫn: “Cậu cũng biết mình là con gái.”
Mặt Diệp Phỉ Nhiên lập tức hồng lên, bạn thân kéo cánh tay cô, nói: “Thích Dương, sao cậu lại như thế!”
Giang Triều từ bên cạnh cười đi qua, còn huýt sáo một tiếng, Diệp Phỉ Nhiên trừng mắt nhìn y.
Bởi vì trời mưa, trong hành lang rất đông người. Lục Giai Ý vẫn đứng tại chỗ liền bị Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy. Diệp Phỉ Nhiên giật mình, lập tức quay đầu đi, dường như nhìn cậu một cái cũng không muốn.
Lục Giai Ý vội vàng mở ô đi vào trong mưa, cậu đói muốn chết rồi, có chút hoảng hốt, cùng đám người đi ra cổng trường. Khoai lang nướng ở cổng trường đang mở hàng, vừa định ăn liền thấy Thích Dương dắt xe đi ra.
Hắn thực sự rất cao, một đám người cũng có thể thấy hắn, đội mũ lưỡi trai.
“Thích Dương.” Cậu lập tức gọi một tiếng.
Thích Dương đã nhảy lên xe, nghiêng đầu nhìn sang, Lục Giai Ý vội vàng chạy qua, giơ ô thật cao giúp Thích Dương che mưa. Thích Dương mặt không biểu tình nhìn cậu: “Có việc?”
“Cậu không mang ô sao?” Lục Giai Ý nói, “Chúng ta cùng đi đi.”
“Không cần.” Thích Dương nói xong nâng chân đạp một cái, phóng đi mất. Lục Giai Ý lùi lại một bước, bánh xe đạp vẫn đem nước bắn lên cẳng chân cậu, lạnh run người.
“Mặt nóng dán mông lạnh* à?”
(Ý nói: nhiệt tình quan tâm người khác nhưng lại bị trả lại bằng sự lạnh lùng thờ ơ)
Lục Giai Ý quay đầu nhìn, là Giang Triều, đang gặm khoai lang nóng và thịt hộp, chui xuống dưới ô của cậu.
“Cậu ta là người như thế đấy, thích độc lai độc vãng*, cậu muốn học phải giữ một khoảng cách.” Giang Triều nói.
(ý nói: thích làm mọi việc một mình không giao thiệp với ai)
Hôm nay trời mưa, Giang Triều không đi xe. Y cùng Lục Giai Ý sống cùng tiểu khu, hai người liền cùng về. Một người ăn thịt hộp, một người gặm khoai lang nướng. Tuy rằng trời mưa nhưng con đường ngoài trường học vẫn rất náo nhiệt, khắp nơi đều là học sinh, có mấy chiếc ô tô đều bị chặn lại, liên tục ấn còi. Nhưng mà đi qua Nhân Dân Lộ (đường Nhân Dân) hướng phía tây rẽ một cái, lập tức yên tĩnh hơn nhiều. Chỉ có vài học sinh che ô đi bộ. Một đoàn tiếng bước chân vội vàng xuyên qua gió mưa từ phía sau truyền đến, hai người quay đầu nhìn, liền thấy một người chạy vụt qua, là Chu Dương Liễu. Chạy rất nhanh, còn đang nghe điện thoại, nói: “Con lập tức về đến nhà rồi, con đang chạy đây.”
Giọng điệu rất vội vàng, cặp sau lưng xóc lên xóc xuống, trên cặp có hình mặt trời đỏ rất to.
Lục Giai Ý ăn xong khoai lang, liền từ trong cặp lấy giấy ra lau lau, hỏi: “Cậu biết Thích Dương ở tiểu khu nào không?”
“Cậu ta ở Hạnh Phúc Lý, ở đằng sau tiểu khu của bọn mình.” Giang Triều nói, “Cậu có phải muốn nịnh nọt cậu ta không?”
“Tớ nịnh nọt cậu ấy làm gì?”
“Cậu chẳng lẽ chưa từng đắc tội Thích Dương?” Giang Triều nói, “Tớ nên nói sao đây, cậu lúc trước tìm người chặn đánh cậu ta.”
Lục Giai Ý nói: “Vớ vẩn.”
“Hôm nay Diệp Phỉ Nhiên đến tìm Thích Dương, không phải là người cậu vẫn theo đuổi đấy sao?”
“Tớ có theo đuổi cô ấy hả?”
Giang Triều nói: “…Tôi cũng là nghe nói.”
Đều là chuyện không thấy tận mắt, Lục Giai Ý tất nhiên không muốn thừa nhận, nói: “Trước khi công thành danh toại, tôi không muốn nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự.”
Giang Triều “phốc” một tiếng bật cười: “Đột nhiên cảm thấy cậu rất thú vị… Đưa ô sát vào đây, cậu làm tớ ướt rồi.”
Giang Triều sức ăn rất tốt. Ăn xong thịt hộp lại từ trong cặp lấy ra bánh bao kẹp thịt bắt đầu ăn: “Thử miếng?”
Thấy Lục Giai Ý lắc lắc đầu, y liền ngoạm một miếng, nói: “Cậu đưa tớ đến đằng trước quán net đi.”
Đầu đường đằng trước có một quán điện tử. Lục Giai Ý vậy mà lại thấy ngoài cửa quán có xe leo núi của Thích Dương. Cậu vốn không xác định, sau khi đưa Giang Triều đến nơi liền cách kính thủy tinh nhìn thấy Thích Dương đang ngồi dựa vào góc, màn hình máy tính có một cô gái rất xinh đẹp, hình như đang nói chuyện với Thích Dương.
“Cám ơn nhé.” Giang Triều nói xong liền đẩy cửa bước vào, trong quán bật nhạc, hát: “Bởi vì một ngàn năm sau, thế giới sớm không còn tôi, không có cách nào thâm tình kéo tay em, hôn nhẹ trán em…”
Thế giới bất đồng, âm nhạc vậy mà lại tương thông. Mưa phùn rơi, theo góc ô nhỏ xuống, dần dần nối thành dòng. Lục Giai Ý che ô ở bên ngoài đứng một lúc, bấy giờ mới xoay người đi về nhà.
Thích Dương đội mũ lưỡi trai, cả người đều đen, ánh sáng màn hình bao quanh, soái khí bức người. Nhưng cũng có một loại cảm giác lạnh lùng cách xa người vạn dặm, chỉ thiếu đem “đừng để ý đến tôi, tôi cũng không muốn để ý đến bạn” viết lên mặt.
Có thể thật sự là quân tử chi giao nhạt như nước*, nhạt cũng có chỗ tốt của nhạt.
(câu này đầy đủ là: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.” Ý nói rằng, tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt. Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào, vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.)
Lúc đi tới chỗ đèn đường, cậu đem ô nghiêng ra sau, ngẩng đầu nhìn lên. Mưa phùn xám trắng ở dưới đèn đường nhìn rất rõ ràng, vừa nhỏ vừa dày. Thỉnh thoảng một chiếc xe đi qua, hạt mưa trước đèn xe cũng nhìn thấy thật rõ.
Thế giới này, thật kỳ diệu mỹ lệ.
Sau khi Lục Giai Ý về đến nhà liền đem quần áo của mình đi giặt, đem quần áo bóng rổ của Thích Dương cùng giặt luôn. Quần sịp nghĩ nửa ngày… cũng giặt. Đều bị ẩm rồi, để một đêm sẽ có mùi.
Lâm Tú Anh thấy cậu giặt quần áo, vội vàng nói: “Ôi ôi con để xuống, đợi lát nữa mẹ giặt.”
Lục Giai Ý không dám để Lâm Tú Anh giặt quần sịp của Thích Dương, vội nói: “Sắp giặt xong rồi.”
Cậu thực ra không biết giặt quần áo. Lúc trước trong nhà có người hầu chuyên giặt đồ.
Mười ngón tay không dính nước xuân, tứ chi không chuyên cần, ngũ cốc không biết phân*, đại khái cậu chính là kiểu đó. Cậu có nhiệm vụ của mình, chính là đọc sách, thi công danh.
(không bao giờ nấu cơm làm việc nhà, không làm việc lao động chân tay và không biết phân biệt các loại ngũ cốc lương thực)
Nhưng mà bây giờ cậu không còn là thiếu gia nữa, chuyện có thể làm đều muốn tự làm. Loại việc giặt quần áo này còn muốn mẫu thân đại nhân làm, vậy cũng quá bất hiếu rồi.
Giặt nội y cho người khác, quả là kỳ cục, nhưng may mà Thích Dương không phải người khác, là ân nhân của mình.
Cậu chà rất cẩn thận.
Đợi đến khi giặt xong cậu liền phơi lên ban công, treo cùng nội y của chính mình. Hai người đều mặc nội y màu đen, kiểu dáng chất liệu cũng giống nhau, nhưng mà vẫn là nhìn một cái liền có thể phân biệt. Quần sịp của Thích Dương so với cậu to hơn, đằng trước có chỗ gồ lên một bọc rất to. Giống như kéo giãn thời gian dài liền lưu lại hình dáng.
Lục Giai Ý nghĩ đến mấy câu nghe được trong nhà vệ sinh, lắc lắc nước trên tay, cầm khăn lông lau lau. Nhìn trên ban công một đoàn quần áo, tí ta tí tách nhỏ nước.