Trăng dưới hiên

Chương 7


Đọc truyện Trăng dưới hiên – Chương 7:

Chương 7: Xảy ra chuyện
Yến Hạ Nguyệt bởi vì Cố Diêm, bữa tối chậm rãi ăn, ban đêm cũng không dùng điểm tâm.
Nàng nhìn Bình Bình đưa nàng mấy cái trang sức để nàng chọn mang trong yến hội hôm nay, nhịn không được lại ngáp một cái: “Bình Bình, chỉ là đi ứng phó với một cái yến hội, không cần chuẩn bị sớm vậy đâu?”
Bình Bình không tán đồng lắc đầu: “Công chúa, ngài không biết Hoa Dung quận chúa mở tiệc ở địa điểm cách phủ công chúa chúng ta rất xa sao?”
Yến Hạ Nguyệt ngày ấy xem thiệp, cũng không có nhìn kỹ, nghe vậy hỏi: “Rất xa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bình Bình đem kim phượng thoa lấy ra, đưa cho tiểu nha hoàn: “Gần đến vùng ngoại ô.”
Yến Hạ Nguyệt ngừng một chút, phủ công chúa nàng cách hoàng cung rất gần, chỉ cách hai con đường, nghiêm túc tính cũng coi như là ở trong trung tâm kinh thành.
Vùng ngoại ô cũng thật là quá xa rồi.
Nàng thở dài, nhìn Bình Bình: “Ta có thể không đi sao?”
Bình Bình nhìn nàng, nàng lại ngồi thẳng nhìn gương đồng: “Tiếp tục đi, nói không giữ lời thực sự không được tốt, lời vừa nói ta thu hồi lại.”
Chờ đến khi Yến Hạ Nguyệt xuống xe ngựa, nàng lại là Khang Dương công chúa hào hoa, không nhìn ra nàng đã từng ở trên xe ngủ quá chút nào.
“Khang Dương công chúa công chúa giá lâm ——”
Hoa Dung quận chúa cầm đầu một nhóm người trẻ tuổi sôi nổi hành lễ: “Gặp qua Khang Dương công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Yến Dung hành lễ xong, lại chạy đến nàng trước mặt: “Đường tỷ, ngươi tới sớm như vậy nha!”
Yến Hạ Nguyệt nhìn phía sau nàng một đám công tử quý nữ, hơi lắc lắc đầu: “Các ngươi đều đã tới rồi, ta tới còn tính là sớm sao?”
Yến Dung cười, nhỏ giọng nói: “Đường tỷ ngươi là không biết, lần trước Lâm Tầm Nhiên thỉnh Thọ Dương tỷ tỷ, Thọ Dương tỷ tỷ đến muộn thẳng nửa canh giờ.”
Yến Hạ Nguyệt cũng không biết Lâm Tầm Nhiên là ai, chỉ là nghe được Yến Tuyết Thanh, liền nhịn không được bật cười: “Nàng nha, không biết khi nào mới có thể ổn trọng chút.”
 
Yến Tuyết Thanh cùng phò mã tình đầu ý hợp, sau thành thân bọn họ hai người liền cùng nhau ở tại phủ công chúa, bên trên không có trưởng bối, tự nhiên tự tại rất nhiều.
Yến Dung không đi theo bàn tán về Yến Tuyết Thanh, thay đổi đề tài: “Đường tỷ, người xem ta cái sân này thế nào? Năm trước muội năn nỉ phụ vương hồi lâu mới đồng ý cho muội mua.”
Đình đài lầu các, đan xen có chút hài hòa, cảnh trí lâm viên cũng đều rất có ý cảnh, Yến Hạ Nguyệt khen nàng: “Thực không tồi, Dung Nhi ánh mắt trước sau như một đều rất tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Yến Dung thấy có người lại gần, cũng thu lại chút nụ cười, nàng kề sát vào Yến Hạ Nguyệt, nhanh chóng nói: “Đường tỷ, hôm nay muội muốn liên hợp với mấy bằng hữu làm đại sự, người cứ yên tâm ăn uống, đến lúc đó nói vài câu là được.”
Yến Hạ Nguyệt quay đầu, nàng đã bưng lên một khuôn mặt của Hoa Dung quận chúa, đi cùng người khác nói chuyện.
Nàng nhìn bóng dáng Yến Dung lắc đầu, vẫn là một cái hài tử, luôn là muốn hơn thua, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao.
“Công chúa, Hoa Dung quận chúa trồng hoa sen nơi này thật không sai.”
Yến Hạ Nguyệt tiện tay lấy một ít thức ăn cho cá nén xuống, nhìn đàn cá bơi qua lại tạo thành lấy cái gợn sóng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Đình hóng mát này được sửa sang lại rất tốt, chet được nắng lại không nóng, nàng ngồi ở chỗ này, gió thổi qua tới cũng biến thành gió mát, thổi khiến cho nàng một thân thoải mái.
Yến Hạ Nguyệt nhìn mấy bông sen trắng đang hé nở mỉm cười nói: “Xem ra là một vùng nước tốt, dưỡng hoa cũng thật tốt, cây này mới trồng được mấy ngày, mà hoa sen còn có thể nở đẹp như vậy, thật là khó có được.”
Trong vườn có nước chảy, ngoài vườn có đồi xanh, hương hoa bay lại nhưng vẫn nghe rõ mùi vị, một mảng xanh cây rừng trùng trùng điệp điệp ý vị tựa như tranh, nơi này là thật sự không tồi.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland
“Chờ trở về, chúng ta cũng làm một mảnh vườn, coi như chút việc mà làm.”
Nơi xa truyền mơ hồ đến thanh âm ồn ào, Bình Bình lại mở ra một hộp thức ăn cá đưa đến trước mặt Yến Hạ Nguyệt.
Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, đến bên kia của chiếc ghế và nhìn đàn cá bơi.
Chờ chúng nó ăn uống no, Yến Dung cũng kêu người tới thỉnh nàng.
“Công chúa, Khang Dương công chúa, người mau qua đi nhìn xem đi, không tốt!”
Chậc.
Yến Hạ Nguyệt đem đám thắc ăn cá còn dư đều ném vào trong nước, tiếp nhận khăn tay Bình Bình đưa qua xoa xoa tay, lúc này mới giương mắt nhìn về phía người tới.
Người bên người Yến Dung không tồi.
Chỉ là thần sắc giống như có chút kinh hoàng.
Yến Hạ Nguyệt trong lòng nghi hoặc, không hỏi ra lời.
Hơn phân nửa là Yến Dung ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, muốn chọc ghẹo người khác, ngược lại trúng kế người khác đặt ra.
Yến Dung thoạt nhìn thực kinh khủng, bị rơi xuống nước, tóc ướt ngượng ngùng dán ở bên sườn mặt, thoạt nhìn phá lệ chật vật.
Bọn công tử đều đứng ở trong viện, các quý nữ thì ở trong phòng.

Yến Hạ Nguyệt nhìn cô nương quỳ trên mặt đất, quần áo màu xanh lá, gương mặt thanh đạm, lại nhìn nhìn Yến Dung cùng mấy nhà quý nữ giao hảo bên cạnh, ngồi ở bên cạnh Yến Dung: “Nói đi.”
Yến Dung thực ủy khuất, nàng nhìn Yến Hạ Nguyệt, hốc mắt đỏ bừng, chỉ là Yến Hạ Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua nàng, nàng liền đem lời nói nuốt trở về.
Nàng không dám cáo trạng.
Cô nương quỳ trên mặt đất hơi hơi cúi đầu về phía Yến Hạ Nguyệt, thi lễ: “Thần nữ Lâm Tầm Nhiên, gặp qua công chúa, công chúa vạn phúc.”
Lâm Tầm Nhiên……
Nàng giống như vừa mới mới nghe qua tên này?
Chính là yến hội của nhà nàng mà Thanh Nhi đã muộn nửa canh giờ?
Yến Hạ Nguyệt lại nhìn Yến Dung liếc mắt một cái, ôn thanh nói: “Nói tiếp.”
Lâm Tầm Nhiên là một cô nương rất có khí chất, thanh âm nàng thanh thúy, thực nhẹ nhàng chậm chạp: “Công chúa, chính là như thế này, thần nữ hôm nay được mời tiến đến tham gia tiệc Hoa Dung quận chúa tổ chức, vừa mới bắt đầu, quận chúa đã nói muốn trò chơi, ném thẻ vào bình rượu rồi làm thơ chơi qua một lần lúc thì quận chúa……”
“Các ngươi là người nào?!”
“Làm càn! Biết bản công tử là ai không?”
Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Lâm Tầm Nhiên dừng lại, nhìn về phía Yến Hạ Nguyệt.
Nàng còn chưa nói xong, Yến Hạ Nguyệt cũng không làm cho nàng đứng lên, nàng nhìn Bình Bình đi ra ngoài, nói: “Ngươi chờ một chút, chờ lát nữa nói rõ, bổn cung sẽ tự mình phán ai sai ai đúng.”
Lâm Tầm Nhiên gật đầu, Yến Hạ Nguyệt nhìn nàng, lại cảm thấy quen mắt: “Ngươi họ Lâm, là Lâm gia nào?”
Lâm Tầm Nhiên nói: “Thành đông Định Viễn Hầu phủ Lâm gia.”
Định Viễn Hầu phủ…… Yến Hạ Nguyệt nhớ ra cái nhà Lâm gia nào.
Yến Quy Xuân không phải có một bằng hữu tên kêu Lâm Vân Khỉ sao, là Định Viễn Hầu phủ.
Theo Xuân Nhi suy đoán, Định Viễn Hầu phủ bên trong đấu tranh nội bộ rất nghiêm trọng, Lâm Vân Khỉ từ nhỏ cha mẹ đều mất, tại hầu phủ chịu rất nhiều ủy khuất, bất quá này Lâm Vân Khỉ này cũng không phải dạng vừa, bị người ta bắt nạt liền bắt nạt trở lại, cuối cùng bằng bản lĩnh của mình gả cho em vợ của đại ca Yến Hạ Nguyệt. (Là em trai của hoàng hậu đó quý vị =))))
Tranh đấu lợi hại như vậy mà phủ đệ cũng có thể dưỡng ra một người có khí chất như vậy sao?
Yến Hạ Nguyệt nghĩ, chậm rãi ý thức được có điều không thích hợp.
Bình Bình sao còn chưa có trở về?

Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, còn chưa đứng thẳng, cửa liền bị đá văng.
Người tới trên mặt có viết sẹo làm Yến Hạ Nguyệt trầm mặt xuống, sau lưng mấy cái quý nữ run bần bật loạn thành một đoàn.
“Các ngươi là ai?”
Hắn nhìn đến một phòng toàn con gái, nhếch miệng cười, cũng không quan tâm gì nhiều, cất giọng mang theo rõ ràng sự tham lam: “Đại ca, này trong đây đầy một phòng thiên kim tiểu thư.”
Bên ngoài lại là một cái âm thanh tục tằng vang lên: “Thiên kim cái gì mà thiên kim, giờ là lúc nào, còn không nhanh vơ vét vơ vét tiền bạc mà chạy, chậm một chút nữa quan binh đuổi tới!”
Mặt sẹo khinh thường: “Toàn là một đám chân yếu tay mềm, đuổi tới chúng không phải đều giết hết hay sao?”
Tên “đại ca” rống lên một tiếng: “Nói nhảm cái gì! Còn không mau ra đây!”
Mặt sẹo đem cửa đóng lại, đi hướng tới tên lão đại: “Đại ca, ta hỏi thăm qua, nghe nói hôm nay nơi này đều là cái gì quý công tử quý tiểu thư, ngươi nói chúng ta đem bọn họ tới trói lại thế nào?”
Lão đại cảm thấy tên mặt sẹo chỉ tìm thêm phiền phức: “Ngươi cũng nói là quý nhân, ngươi trói lại, để người đuổi theo chúng ta càng ngày càng nhiều sao? Đừng nói đến cái gì giết con tin, sợ là chúng ta còn chưa có động thủ, đã bị người khác xé vụn rồi.”
Lão nhị cảnh cáo mặt sẹo: “Chúng ta là đang chạy trốn, ngươi đừng cành mẹ đẻ cành con!”
Mặt sẹo vẫn là chưa từ bỏ ý định: “Liền tính không lấy làm con tin thì mang theo bên người cũng được a, ngươi không thấy những cô nương đó da thịt non mịn, bán cũng được không ít tiền , hơn nữa nếu bị đuổi theo, xách đến trước mặt, những quan binh đó động cũng không dám động.”
Bọn họ không dám chọc, chẳng lẽ đám quan binh tầng chót đó liền dám sao?
Thấy lão đại lão nhị còn không nói lời nào, mặt sẹo đem lời cuối cùng nói ra: “Đại ca, ngươi nếu là sợ bọn họ không nghe lời, chúng ta tùy tiện chơi một chút, đều là hạng nữ nhân tay trói gà không chặt, dọa một chút là nghe, không nữa thì cứ làm luôn tại chỗ thôi.”
Lão đại nhìn các huynh đệ bởi vì nghe thấy câu nói như thế mà đôi mắt tỏa ánh sáng, lại nhìn về phía lão nhị, nhìn mắt lão nhị bị trói vào một đám cậu ấm, gật đầu.
Trong phòng đã có tiếng nói sợ hãi vang lên, Yến Dung sắc mặt trắng bệch: “Đường tỷ, làm sao bây giờ? Muội không mang nhiều hộ vệ, bọn họ không có một chút động tĩnh, không chừng đã bị……bị……”
Yến Hạ Nguyệt lấy cái tay đang đặt trên người mình của Yến Dung, yên lặng mà đẩy ra.
Yến Dung có chút nôn nóng: “Đường tỷ, tỷ nói một câu đi chứ!”
Yến Hạ Nguyệt nhìn cũng không them nhìn nàng, đi đến bên cửa sổ, rút cái vòng tay ném đi ra ngoài.
Nàng ném xong, mới đi trở về: “Ngươi hoảng cái gì?”
Yến Dung xem nàng phá lệ bình tĩnh, nước mắt chảy xuống, khóe mắt hồng hồng bộ dáng thoạt nhìn phá lệ đáng thương: “Đường tỷ, muội cũng không muốn hoảng, nhưng ta……chúng ta……”
Lâm Tầm Nhiên đứng lên: “Công chúa, thần nữ thô thiển có học qua một ít quyền cước công phu, hẳn là có thể ngăn cản một chút thời gian.”
Yến Dung sửng sốt, trên mặt còn treo nước mắt, thoạt nhìn càng chật vật.
Yến Hạ Nguyệt có chút suy nghĩ linh tinh: Xem ra Định Viễn Hầu phủ thật sự là đầm rồng hang hổ, bằng không như thế nào lại tính kế nhau từ nhỏ, lại phải để cho một cô nương học võ?
Lâm Tầm Nhiên thấy Yến Hạ Nguyệt không nói lời nào, cho rằng công chúa không đành lòng đồng ý nàng, nên ở bên hông tìm kiếm một lúc, lấy ra một cái roi tính đi ra cửa.
Yến Hạ Nguyệt vội ngăn lại nàng: “Ngươi làm cái gì? Trở về!”
Yến Dung đã tuyệt vọng: “Chẳng lẽ chúng ta chỉ đành ngồi chờ chết sao?”

Yến Hạ Nguyệt tức giận nói: “Chết cái gì mà chết, tỷ phu ngươi rất nhanh sẽ lại đây, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian là được.”
Lâm Tầm Nhiên bị Yến Hạ Nguyệt gọi lại, nghe đến đó, quay đầu: “Cố tướng quân?”
Yến Dung lau nước mắt, khụt khịt nói: “Đường tỷ, tỷ nói chính là thật sự sao? Tỷ phu, hắn làm sao có thể biết……”
Yến Hạ Nguyệt trấn an nàng: “Ta vừa mới ném ra cái vòng tay có chứa một cái đạn tín hiệu, rơi xuống đất liền sẽ nổ vang.”
Một quý nữ lau nước mắt: “Nhưng mà, công chúa, chúng ta không nghe được tiếng vang?”
Yến Hạ Nguyệt không muốn nhiều lời giải thích, chỉ nói: “Cố tướng quân sẽ nah đến đây, các ngươi không cần loạn.”
Lão đại cầm đao mở ra một cái rương, liếc xéo thủ hạ: “Ngươi lấy cái gì? Cái rương lớn như vậy, chúng ta mang đi như thế nào? Hả? Còn sợ chúng ta chạy chưa đủ chậm để quan binh đuổi cho nhanh sao?”
Mặt sẹo đem ngân phiếu bạc đều mang ra, nhìn trang sức châu ngọc, đề nghị: “Không bằng chúng ta không mang đi đều chôn dưới đất hết, chờ mọi thứ qua, chúng ta lại trở về lấy?”
Lão nhị trực tiếp đem cái rương đá phiên nhấc lên: “Chôn cái gì mà chôn? Chúng ta có thời gian để chôn à? Mặt sẹo ngươi đi mang ra mấy vị tiểu thư, chúng ta phải đi.”
Yến Hạ Nguyệt đối diện với cửa ngồi, mặt sẹo liếc mắt một cái liền nhìn đến nàng.
“Nữ nhân kia, đi theo chúng ta.”
Yến Hạ Nguyệt chậm rì rì bưng ly trà nên, thổi thổi lá trà, không nói gì.
Đao sẹo có chút không kiên nhẫn, thần sắc trầm xuống: “Như thế nào? Không muốn đi? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, gia có rất nhiều biện pháp làm ngươi nghe lời.”
Yến Hạ Nguyệt tháo chiếc kim thoa ra, ngón tay xoa xoa, mặt sẹo cười: “Như thế nào? Muốn chết? Gia ——”
Mặt sẹo biểu tình hoảng sợ, hắn chưa kịp nói một chữ, che lại yết hầu ngã trên mặt đất.
Lâm Tầm Nhiên vòng qua bãi máu của hắn cầm chiếc màn giường đã bị xé rách muốn trói hắn ném ra ngoài cửa sổ, đối diện Yến Hạ Nguyệt gật gật đầu.
Yến Hạ Nguyệt lúc này mới cười rộ lên: “Đừng nhìn bổn cung như vậy, bổn cung nói thế nào cũng là thê tử Cố tướng quân kết tóc se duyên, có một ít thủ đoạn bảo mệnh cũng là bình thường đi?”
Yến Dung không dám lên tiếng.
Một đám quý nữ đằng sau cũng không dám lên tiếng.
Thủ đoạn dùng để bảo mệnh, như là vòng tay có đạn tín hiệu, này xác thực bình thường.
Chỉ là có thể đem kim thoa nhắm chuẩn chui thẳng vào cổ họng đối phương, này thực quá không bình thường đi!!
Các nàng bắt đầu tự hỏi xem tương lại liệu có thể gả cho một tướng quân để học mấy kĩ năng cứu mạng này hay không.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland
Cách cửa lúc mặt sẹo tiens vào đã bị Lâm Tầm Nhiên không tiếng động đóng lại, bên ngoài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy kẻ bên ngoài đâu có biết vừa có một người vừa bot mạng. Chúng vẫn còn kiểm kê vàng bạc, chỉnh đốn đội ngũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.