Đọc truyện Trăng dưới hiên – Chương 23:
Chương 23: Nước nóng
Yến Hạ Nguyệt là lần đầu tiên tới biệt viện này, nàng cũng không biết có chỗ nào có thể đi, đành phải đi theo đường cũ quay trở lại sảnh chính.
Bình Bình đang đứng trước cửa, thấy Yến Hạ Nguyệt cúi đầu chạy tới, vội nói: “Công chúa chậm một chút, cẩn thận ngạch cửa.”
Yến Hạ Nguyệt lúc này mới hơi hơi ngẩng nâng đầu, bước qua ngạch cửa.
Bình Bình nhìn Yến Hạ Nguyệt, có chút lo lắng: “Công chúa sao mặt lại đỏ như thế? Bị gió tạt vào sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Hạ Nguyệt đương nhiên làm sao có thể nói lí do mình đỏ mặt, nghẹn họng nói: “Bình Bình, ta muốn đi tắm.”
Bình Bình không biết vì sao công chúa nhà mình lại tùy hứng lên như thế, nàng bất đắc dĩ: “Công chúa, đến giờ cơm trưa rồi.”
Yến Hạ Nguyệt kéo ống tay áo của Bình Bình: “Ta muốn gội đầu cơ, Bình Bình ~”
Bình Bình chịu không nổi Yến Hạ Nguyệt làm mấy trò như thế, nàng đem đem tay áo của mình kéo trở về, vỗ vỗ tay Yến Hạ Nguyệt: “Được rồi, nô tỳ liền đi an bài người chuẩn bị nước nóng.”
Bình Bình biết Yến Hạ Nguyệt có bao nhiêu thương nhớ với suối nước nóng, nàng đến chỗ quản gia của biệt viện nói chuyện một chút, rất nhanh liền quay về chuẩn bị quần áo rồi cùng Yến Hạ Nguyệt đi theo một tiểu nha hoàn dẫn đường.
Lúc Cố Diêm trở lại chính sảnh thì bên trong đã không còn một bóng người, tự nhiên hắn luống cuống chút không biết làm gì, đành gọi quản gia lại đây: “Công chúa đâu rồi?”
Cố Diêm mấy năm nay cũng đã ở biệt viện qua đêm vài lần, hắn khi lúc nào cũng là thần sắc mệt mỏi ảm đạm, tới biệt viện liền đi đến thẳng đến phòng ngủ, cũng không sai sử bất khì người hầu nào, cho nên quản gia chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu tình lãnh khốc như lúc này.
Hắn vội nói: “Công chúa đi ngâm suối nước nóng rồi, vừa mới đi theo Bình Bình cô nương lúc nãy thôi.”
Cố Diêm lúc này mới yên lòng, hắn đi rồi hai bước, lại nói: “Cơm trưa làm xong trực tiếp đưa đến phòng tắm, chỉ cần đặt ở ngoài cửa rồi thông báo một tiếng là được.”
Công chú vừa rồi đồ ăn sáng không ăn nhiều, lại ngâm nước nóng một lúc như vậy, chắc sẽ đói bụng.
Yến Hạ Nguyệt thấy hồ nước nóng bốc hơi nghi ngút, cả người đều vui vẻ lên, nháy mắt quên luôn cái hôn quẫn bách lúc nãy, nàng vui sướng dơ cánh tay, tiểu nha hoàn nhẹ nhàng cởi bở lớp áo ngoài của nàng.
Quần áo mà Bình Bình lấy lòa loại lụa cực mỏng rất thích hợp để mặc trong nước, nàng mặc vào đứng ở bên cạnh ao, chỉ cảm thấy thoải mái giống như không mặc quần áo.
Hô ——
Yến Hạ Nguyệt đem một đầu tóc đen nhánh ở trên mặt nước tản ra, nàng ngồi tựa vào thành hồ, tâm tình thật sự là rất tốt.
Cố Diêm tại sao không nói sớm hắn có một biệt viện như vậy chứ. Từ phong cách bày trí cho đến suối nước nóng, thật sự đúng theo sở thích của nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng trong lòng kẽ oán trách một câu, nhưng chính nàng cũng đã tự tìm ra đáp án.
Bọn họ thành hôn nửa năm mới viên phòng, một năm sau hắn liền mang binh đi đánh giặc, một lần đi này chính là hai năm, chờ đến khi hắn trở về, trong lòng nàng cũng có một chút khoảng trống với hắn, cho nên lúc đấy rất khó để thân cận.
Cho nên hắn khả nang còn chưa có cơ hội đem biệt viện này nói cho nàng biết.
Cố Diêm rốt cuộc vì sao phải giả vờ như thế?
Yến Hạ Nguyệt không phủ nhận khi nàng đối mặt với Cố Diêm nàng thật sự thấy thoải mái, chỉ là nếu ngay từ đầu Cố Diêm không đeo lên một lớp mặt nạ đối xự với nàng, dùng ‘khuôn mặt’ vốn có của hắn mà đối diện với nàng thì nàng cũng sẽ không chán ghét hắn như vậy a.
Dù sao cũng là phò mã do chính mình tuyển chọn, nàng chính là thích là thích cường thế thích chiếm hữu, nàng sẽ học cách để thích nghi với hắn, chắc chắn là không thể thiếu mấy thủ đoạn nhỏ để đối phó với hắn nhaa.
Chỉ là Yến Hạ Nguyệt nghĩ không ra mấy cái thủ đoạn nhỏ nào đó.
Nàng ngâm một lúc, bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Bình Bình mở cửa đi ra ngoài thì thấy hộp thức ăn nhỏ đẻ cạnh cửa, nàng xách đi vào đặt ở trên bàn nhỏ, đêm đồ ăn từng món một ở trong đó bày ra ngoài, từ trong tay áo lấy ra một ngâm châm bạc châm vào từng bát thức ăn để thử độc.
Yến Hạ Nguyệt nhìn, tuy rằng nàng cảm thấy ở biệt viện của Cố Diêm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn không có ngăn Bình Bình kệ, không Bình Bình lại nói làm chuyện bé xé ra to.
Vạn nhất có người thích chỗ trống mà chui?
Bình Bình thử qua tất cả, mới đem bàn nhỏ chuyển đến bên cạnh Yến Hạ Nguyệt, gắp những đồ ăn nàng thích vào bát trước mặt.
Yến Hạ Nguyệt cầm lấy đôi đũa, lại nghĩ đến Cố Diêm: “Ngươi đi hỏi Cố Diêm ăn chưa?”
Hắn đừng có mà vì được nàng hôn cái mà vui quên ăn được.
Bình Bình vâng lời đi ra ngoài, Yến Hạ Nguyệt nghĩ Cố Diêm không biết đã ăn chưa nên ăn rất chậm miếng được miếng không.
Nàng suy nghĩ có nên nói rõ cùng Cố Diêm hay không? Nếu phải nói rõ thì nên nói lúc nào? Bao giờ mới là thời điểm tốt.
Cố Diêm không có tâm tư làm việc gì khác, cả trái tim hắn đều là công chúa, cả trí não hắn đều là thê tử.
“Phò mã, công chúa hỏi ngài đã dung bữa chưa?”
Là một nha hoàn nhìn khá lạ mặt.
Cố Diêm hoàn hồn, nhướng mày: “Chưa, công chúa nói như thế nào?”
Tiểu nha hoàn sửng sốt, Bình Bình cô cô chỉ kêu nàng đi hỏi, cũng không có nói xem công chúa phân phó như thế nào.
Cố Diêm tâm trạng tốt cũng không làm khó nàng, trực tiếp đứng dậy: “Ta tự mình đi hỏi công chúa là được rồi.”
Tiểu nha hoàn nhìn bước chân nhanh chóng của phò mã, chỉ vài bước đã đi xa, mờ mịt bước ra ngoài nhanh chóng đuổi theo.
Cố Diêm đứng trước cửa phòng tắm nước nóng, gõ ba cái.
Bình Bình nhanh chóng đi ra mở cửa, nàng hành lễ xong mới nhìn Cố Diêm: “Phò mã, có chuyện gì sao?”
Cố Diêm tất nhiên là không có việc gì rồi, chỉ là muốn gặp công chúa rồi trê nàng một chút thôi.
Hắn hơi hơi gật đầu, biểu tình tự nhiên nói: “Có chuyện cần nói cùng công chúa, ngươi ra bên ngoài chờ đi.”
Bình Bình cũng không hoài nghi lời hắn nói có đúng hay không, trực tiếp bước ra ngoài, nhìn Cố Diêm tiến vào xong mới đem cửa đóng lại.
Yến Hạ Nguyệt đã ăn không sai biệt lắm, nàng đem bàn ăn đẩy ra xa, ngồi ở một bên, tự rót ly trà tĩnh để chút nữa rồi uống.
Nàng nghe được tiếng bước chân phía sau lưng, cũng không quay đầu lại chỉ nói: “Là ai?”
Hồ tắm nước nóng cách cửa rất xa, Bình Bình cũng chỉ nghe được tiếng gõ cửa rất nhỏ thôi.
Phía sau là một mảnh yên tĩnh.
Có chút không đúng.
Bình Bình sẽ không rảnh rỗi làm mấy trò đùa dai như vậy.
Nàng rùng mình, theo bản năng muốn rút câu trâm trên đầu làm vũ khí nhưng chợt nhớ ra nàng đi tắm đề đã tháo hết trang sức trên người rồi.
Yến Hạ Nguyệt ngâm cả trân mình vào nước, chỉ để đầu lộ ở bên ngoài, nàng di chuyện tới giữa ao, mới đột nhiên xoay người lại.
Nàng cũng không trực tiếp mở miệng, mắt liền nhìn thấy người đang đứng cạnh hồ tắm.
Yến Hạ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, khôi phục lại tư thế bình thường thoải mái, có chút oán trách hắn: “Ngươi làm gì nha, dọa sợ ta rồi.”
Cố Diêm đem bàn ăn đẩy ra xa chút, ngồi xuống bên cạnh hồ: “Công chúa bị dọa tới rồi?”
Yến Hạ Nguyệt di chuyện lại chỗ lúc nãy, vỗ vỗ mặt nước: “Đúng nha, ta còn tưởng có người lạ tiến vào cơ.”
Ánh mắt Cố Diêm không tự chủ được dừng lại ở trên người nàng, giọng hắn bắt đầu có chút khàn khàn: “Làm công chúa hoảng sợ, là lỗi của ta.”
Nói xong còn không tự chủ được lén nuốt nước bọt làm hầu kết chuyện động nhẹ.
Yến Hạ Nguyệt vuốt vuốt tóc, hơi hơi cúi đầu, thấy rõ ràng hiện tại bản thân là bộ dáng gì.
Quần áo mỏng manh gắt gao dính chặt ở trên người, càng không nói đến da thịt nàng……
Yến Hạ Nguyệt giờ phút này cự kì hối hận vì vừa rồi nhìn thấy hắn cả người liền buông hết cảnh giác trở về trạng thái thoải mái ban đầu.
Như vậy…… Thật sự là…… Quá……
Yến Hạ Nguyệt rất muốn giữ lại một chút mặt mũi cho mình, mặt bắt đầu hồng lên, nàng cảm thấy được mặt nàng nóng nóng, thanh âm đều có chút ngượng ngùng: “Ngươi, ngươi biết là tốt rồi.”
Biểu tình ngượng ngùng càng ngày càng rõ, nhưng toàn thân vẫn là cảm giác ngây thơ dịu dàng, làn da trắng tuyết nõn nà, thanh tú mê người.
Cố Diêm dưới chân như là mọc rễ, hắn rũ mắt, mấy lời nói trêu đùa nàng đều đã quên hết sạch.
“Công chúa thích hoa sen sao?”
Yến Hạ Nguyệt theo bản năng trả lời: “Bình thường.”
Sao Cố Diêm lại hỏi tới cái này?
Chẳng lẽ hắn không nhớ thời điểm hắn đưa nàng trang sức hình hoa sen sao?
Nàng nghĩ, ánh mắt liền hướng theo ánh mắt hắn rơi xuống ngực mình.
Trên mặt áo nàng hôm nay được thêu những cánh hoa màu đỏ.
Yến Hạ Nguyệt máy móc ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Diêm.
“Ngươi đây là tới chiếm tiện nghi ta sao?”
Nàng vừa mới nói cái gì vậy chứ????
Cái gì mà chiếm tiện nghi???
Nàng tại sao lại chủ động kiêu khích hắn thế này???
Nàng có hối hận cũng không kịp nữa rồi, Cố Diêm đôi mắt càng nặng nề, trả lời nàng: “Ta không có.”
Phần áo kia dính chặt nơi đó……
Yến Hạ Nguyệt cật lực tự an ủi chính mình, nàng đây là đang ngâm nước, không phải đang tắm, nàng ở trong lòng nói qua lại mấy lần, mới ngẩng đầu một lần nữa, ngữ khí trấn tĩnh: “Ngươi…… Muốn cùng nhau ngâm nước nóng sao?”
Nàng nhìn đến vạt áo hắn đã ướt.
Cố Diêm nhìn nàng, Yến Hạ Nguyệt nhìn thẳng lại vào ảnh mắt hắn, nhưng trong tích tắc đã không chịu nổi đành không có tiền đồ mà né tránh tầm mắt hắn: “Ngươi còn việc gì nữa không?”
Không muốn ngâm nước lại không có chuyện gì khác vậy hắn tới nơi này làm cái gì a?
Không bằng đứng dậy đi ra ngoài sớm một chút.
Cố Diêm bình tĩnh đứng dậy, tập lực áp thanh âm mình cho thật bình tĩnh: “Ta không có việc gì nữa, ta ra ngoài trước.”
Yến Hạ Nguyệt nghe bước chân hắn đã đi xa, lúc này mới ngước mắt, cả một phòng tao như vậy, giờ phút này cũng chỉ có mình nàng.
Nàng lại hung hăng đánh vài cái vào nước, rồi lại vốc ít nước té lên mặt, làm nàng bắt đầu bình tĩnh lại.
Không phải cũng chỉ là bị phu quân nhìn thấy bộ dáng gần như không mặc gì thôi sao?
Làm sao phải ngại cơ chứ?
Yến Hạ Nguyệt, ngươi cũng đã hai mươi ba rồi, không còn mười ba nữa đâu.
Cứ ngại ngùng như vậy, về sau làm sao mà có hài tử được?
Nghĩ đến muốn có hài tử, nàng liền nghĩ đến mấy cái ‘kế sách’ của mình, nhưng thật sự vẫn chưa biết làm như thế nào?
Cố Diêm ra ngoài nhìn lên bầu trời xanh, nhưng người lại như đang ở bên hồ nóng ẩm.
Hắn về phòng ngủ, nằm nghiêng người ở trên giường, cánh tay che ngang mắt.
Thế giới đều chìm vào màu đen, nhưng trong long hắn luôn có một ngọn đèn sáng rực vì nàng.
Hắn lại nghĩ tới cái ‘canh hoa’ màu hồng kia, nhịn không được, hô hấp lại trầm xuống.
Hắn còn nhớ rõ phía dưới cái lớp áo kia tốt đẹp như thế nào.
Màu hồng phấn.
Tựa như một nụ hoa nho nhỏ.
Cố Diêm nằm ngửa, cơ bắp căng chặt, trong miệng thỉnh thoảng than nhẹ, tóc mai trên thái dương ẩm ẩm mồ hôi, lồng ngực liên tục phập phồng, hầu kết cũng nhanh chóng lên rồi xuống.
“Công chúa…… công chúa……”
Cố Diêm nghĩ đến bọn họ lần đầu tiên đối diện với nhau bằng bộ dáng nguyên thủy nhất, nàng thẹn thùng, bắt hắn phải tắt hết đèn cho bằng được, hắn tất nhiên là phải nghe theo, lúc về lại giường thì cả người nàng đã chui hết vào trong chăn.
Nàng không biết thị lực hắn rất tốt, có thể thấy rõ bộ dáng nàng xấu hổ, hắn chậm rãi xốc chăn lên, mỗi một bước hắn làm đều dùng hết tự chủ hắn dành dụm bao nhiêu năm trời.
Nàng vẫn mặc áo nhưng nhưng hắn hắn chỉ cần dùng chút lực ở đầu ngón tay một chút, cái áo trắng kia liền nói tạm biệt với nàng, lộ áo phần áo lót bên trong.
Mặt trên thêu uyên ương hỉ thúy.
(Uyên ương hỉ thúy: uyên ương nghịch nước, còn có thể nói là vịt nghịch nước =))))
Bông hoa bên trên cũng theo hô hấp của nàng mà run lên.
“Công chúa ——”
Lí trí Cố Diêm đã bị cháy hết, hình ảnh hắn tháo nút thắt màu đỏ sau cổ cứ hiện ra trước mắt, làm hắn gần như mất khống chế.
Thân mình nàng run lên, tim cũng đập rất nhanh, hắn còn chưa có làm cái gì nhưng nàng đã yêu kiều mà bật ra những tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Nàng dưới thân hắn chính là một mảng kiều diễm, thời điểm tay hắn đi xuống cổ nàng liền đỏ ửng một mảng, giống như là trên tờ giấy trắng đỏ lên một lọ mực hồng đào, phiêu phiêu tán tán làm mê hoặc lòng hắn.
Công chúa…… công chúa của hắn……
Cố Diêm thất thần, trong đầu hắn dừng lại ở hình ảnh nàng run rẩy.
Hương sương mù tóc mây ướt, thanh huy cánh tay ngọc hàn.
Kiều kiều run hoa chi, nhả khí như lan hương.
(Khói sương làm ướt tóc mây, cánh tay thanh mảnh nhưng ngọc
Cả người kiều diễm, hơi thở tỏa mùi hương lan
Đoạn này Kem để nguyên bản convert nhé! Tại thấy nó cũng hay hay, dịch ra mất hết ý nghĩ giống bản kem dịch kia kìa =))) bay luôn cái đẹp rồi. Nói chung là miêu tả vẻ đẹp của chị nhà thôi, Kem dịch có sai sót gì bỏ qua cho kem nhé!)
“Uh ——”
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.
—————————————————
Tác giả: Chậc chậc chậc chậc tấm tắc
Cố Diêm:?
Nguyệt Nhi:?
Editor lần nữa ngoi lên: Mọi người xem, vạch ‘mồm’ nhét vào rồi mà còn cố nhả ra. Anh nhà mình chắc chắn không được rồi!!!
Mãi mới được anh nhà đút cho ít nước trần thịt, với Kem chương này chỉ xứng đáng là nước trần thịt thôi. Lặn nhé, bye!