Trang Chủ Đừng Vội

Chương Q.2 - Chương 29: Hộc Máu


Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.2 – Chương 29: Hộc Máu


Edit: Tiểu Ngọc Nhi
“Niệm Niệm!?”
Đường Thu Sinh cả kinh gọi, bước nhanh về phía trước mấy bước, vui mừng nói: “Muội không có việc gì! Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Nhưng ngay sau đó thấy nàng hồn nhiên bị Tư Lăng Cô Hồng ôm vào trong ngực, nhất thời sắc mặt thay đổi, khẽ cau mày, há mồm răn dạy: “Giữa ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì. Niệm Niệm, còn không xuống dưới nói chuyện?”
Phía sau Chu Diệu Lang khóe mắt cũng co quắp theo, thầm nghĩ: Chẳng lẽ người của Đường gia ai cũng bất bình thường thế sao? Tính tình chủ mẫu khác người không nói, thiếu chủ Đường Môn này thế nào mà cũng có cá tính cực phẩm như vậy?
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn, cảm giác Tư Lăng Cô Hồng ôm chặt hơn một chút, dĩ nhiên không nhúc nhích. Một tên ngay cả một chiêu của thuộc hạ Cô Hồng cũng chịu không nổi, nàng còn không ngu tới mức bởi vì lời nói của hắn mà chống lại ý Cô Hồng. Huống chi nàng cũng không cảm thấy ôm như vậy có cái gì không đúng.
“Ngươi là thiếu chủ của cái Đường Môn ở Thường Lâm kia?” Ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng ở trên mặt Đường Thu Sinh.
Đường Thu Sinh nhíu mày chặt hơn, “Niệm Niệm, chẳng lẽ muội ngay cả đại ca cũng không nhận ra!”
Đường Niệm Niệm không hề do dự gật đầu, nhìn về phía Thù Lam ở phía sau.
Thù Lam hiểu ý tiến lên, đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, vị này thật sự là đại thiếu gia. Do Đường Môn phu nhân quá cố sinh ra, là con trưởng của Đường Môn, từ khi sáu tuổi đã được nuôi ở bên người nhị phu nhân, hàng năm ngao dú bên ngoài.”
Giọng nàng không lớn cũng không nhỏ, đám người mang nguyên lực Đường Thu Sinh đều nghe rõ ràng minh bạch. Đường Thu Sinh vội la lên: “Niệm Niệm, muội làm sao vậy? Có phải kẻ này làm gì muội hay không, nói cho đại ca biết, đại ca sẽ giúp muội đòi lại công bằng!”

Chu Diệu Lang đã hết chỗ nói rồi.
Đường Niệm Niệm liếc hắn một cái, “Ngươi đánh không lại Cô Hồng.”
Đường Thu Sinh sắc mặt hơi vẹo đi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Muội làm sao lại đề cáo chí khí người khác diệt uy phong của người mình!”
“Uy phong của ngươi không lớn.” Đường Niệm Niệm bình thản nói, vẻ mặt thành thật, không hề để ý Đường Thu Sinh gần như đã sắp hộc máu, chỉ nghe nàng lại hỏi Thù Lam: “Đường Xảo Chi cùng Lưu thị đều đẹp, người này thực bình thường, hắn thật sự là đại ca ruột thịt của ta?”
Nàng hỏi bình thản, ngay cả vẻ mặt cũng thật sự chân thành khiến người ta tìm không ra một chút dấu vết đùa bỡn. Thù Lam nhìn sắc mặt đại thiếu gia đỏ lên, trong lòng rơi một giọt nước mắt đồng tình, hung hăng gật đầu xác nhận.
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, “Hắn sống ở Đường gia hẳn là rất mặc cảm đi.”
“Phốc ——” Đường Thu Sinh không nhịn được, phun ra một ngụm máu, lảo đảo sắp ngã. (TNN: ha ha)
Quan Tử Sơ kịp thời đỡ mới không để cho hắn thêm mất mặt, mắt hạnh như sao nhìn về phía Đường Niệm Niệm, chỉ thấy nàng đang kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Thu Sinh, giống như vô cùng kì quái, không biết vì sao hắn lại vô duyên vô cớ hộc máu. Quan Tử Sơ rất biết nhìn người, liếc mắt một cái liền nhận ra Đường Niệm Niệm không phải ngụy trang, mà đều là sở tác sở vi, tùy tâm làm, trên mặt không hề giấu diếm một chút tâm tư nào.
Đường Niệm Niệm vung tay ném ra một viên đan dược, trong mắt lộ vẻ thất vọng. Đối với đại ca đột nhiên xuất hiện này, ngoại trừ một chút hứng thú lúc đầu, sau khi phát hiện bộ dáng đối phương tầm thường, võ công kém, tâm tính cũng chỉ có cái dũng cảm của thất phu liền không còn chút tâm tư nói chuyện phiếm nào.
Tiếp được đan dược, Đường Thu Sinh cảm thấy Đường Niệm Niệm vẫn là quan tâm đại ca, vẻ mặt vui mừng mỉm cười. Nếu như hắn biết ý nghĩ trong lòng Đường Niệm Niệm lúc này, chỉ sợ lại phun thêm một ngụm máu.

Cái gì gọi là bộ dáng bình thường, đó là tiêu chuẩn đánh giá dựa theo Đường Niệm Niệm nhìn quen một đám tuấn nam mỹ nữ trong Tuyết Diên Sơn Trang đề ra. Phải nói rằng bộ dáng Đường Thu Sinh cũng được coi là đoan chính khoan khoái, huống chi một thân trang phục tuấn nhã, người bình thường nhìn chính là tuấn tú lịch sự.
Cái gì mà võ công kém, hắn tốt xấu cũng là luyện dược sư Huyền phẩm cấp năm, nổi bật trong số những người đồng lứa, hai mươi hai tuổi có được thành tích như vậy, đã được xem như địa kiều rồi. (TNN: ừm nhưng chị Niệm là thiên kiều cơ ạ =.=)
(*) mấy cái địa kiều, thiên kiều là chỉ cấp bậc tố chất của thân thể nhé, có thể hiểu là thiên phú tu luyện gì đó ^^
Cái gì mà chỉ có cái dũng cảm của thất phu, trong mắt hắn, đó là hành động chính nghĩa, hành vi của quân tử, dũng giả.
Thế nhưng tất cả, ở trước mắt một nam một nữ này liền bị phá thành mảnh nhỏ, ảm đạm thất sắc.
Tư Lăng Cô Hồng nhìn ra tâm tư của nàng, nét mặt vốn lạnh lẽo dần dịu xuống, vỗ vỗ lưng nàng, cười nói: “Đi dùng bữa.”
“Được!” Mắt Đường Niệm Niệm tức khắc sáng ngời, cánh mũi giật giật, thần sắc xinh đẹp thèm muốn càng thêm rõ ràng. Cả vườn mùi hương thơm ngát, là mùi hoa mai cũng là mùi rượu, say mê lòng người.
Tư Lăng Cô Hồng đi về phía trước, bước qua cầu gỗ, con ngươi đông lạnh thu vào ánh mắt dõi theo hai người của Quan Tử Sơ, chớp mắt một cái dừng ở đan dược trong tay Đường Thu Sinh, không để lại dấu vết.
Quan Tử Sơ chỉ cảm thấy đầu vai bị đè lại, giống như bị vạn quân áp chế, hơi thở cũng không thông.
“A… phốc!” Đường Thu Sinh khốn khổ, đã bị thương càng thêm bị thương, lại phun ra một ngụm máu, sắc mặt xanh mét.

Chu Diệu Lang ở phía sau thấy ánh mắt không dấu vết kia của Tư Lăng Cô Hồng liền hiểu được, đồng tình quét mắt nhìn Đường Thu Sinh. Tham muốn độc chiếm của trang chủ người bên ngoài làm sao lý giải nổi, dám bảo chủ mẫu ra khỏi vòng tay trang chủ? Dám nhận đan dược chủ mẫu đích thân luyện? Dám nhìn chủ mẫu lâu như vậy? Không chết, chỉ chịu chút đau khổ đã là không tệ rồi.
Lý Cảnh cùng Thù Lam cũng không tiếng động đi theo, chỉ có Diệp Liên Kiều cùng Diệp Mộc Hương thấy người đi xa, chân trước chân sau liền nhảy tới trước mặt Đường Thu Sinh.
Diệp Liên Kiều chớp đối mắt long lanh như nước, nhìn cho đến khi mặt Đường Thu Sinh cơ hồ nhỏ ra máu, mới kinh hô nói: “Ngươi thật sự là ca ca ruột của chủ mẫu?”
Không đợi Đường Thu Sinh trả lời, Diệp Mộc Hương đã cười hì hì nói theo: “Đương nhiên là thật rồi, vừa nãy không phải Thù Lam đã nói sao?” Quay đầu lại chớp đôi mắt to nhìn về phía Đường Thu Sinh, “Ngươi nói đi?”
Đường Thu Sinh vừa há mồm, thì Diệp Liên Kiều đã tranh trước: “Thù Lam nói thì tính gì? Phải là chủ mẫu thừa nhận mới được nha! Tỷ không nghe chủ mẫu nói sao?” Lại nhìn chằm chằm Đường Thu Sinh, từ trên xuống dưới, “Bộ dáng bình thường như vậy một chút cũng không giống chủ mẫu, làm sao có thể là ca ca của chủ mẫu.”
Đường Thu Sinh lại đỏ mặt, Diệp Mộc Hương phồng má bất bình thay hắn, “Ngươi đừng nói lung tung, người ta cũng không phải quá bình thường, ít nhất vẫn có thể vác mặt ra ngoài hành tẩu nha.” Lại mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn Đường Thu Sinh, an ủi nói: “Ngươi đừng nghe nàng nói bừa, ngươi cũng không tệ lắm đâu, thật sự!”
Kiểu bênh vực kẻ yếu này so với trực tiếp mắng người càng làm cho người ta khó chịu hơn, nhưng Đường Thu Sinh luôn tự ình là quân tử, đương nhiên sẽ không cô phụ lòng tốt của người ta, thấp giọng nói: “Đa tạ cô nương an ủi, làn da mái tóc là do cha mẹ sinh ra, tại hạ chưa từng cảm thấy mình bình! thường!”
Hai chữ “bình thường”, có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Liên Kiều cùng Diệp Mộc Hương thẳng tắp nhìn hắn, đợi tới khi hắn nói hết mới đồng thời “Xì” ra một tiếng, cười ha hả.
Diệp Liên Kiều: “Ngu ngốc! Thật đúng là ngu ngốc! Ngươi cho là tỷ ấy thật sự đang an ủi ngươi sao?”
Diệp Mộc Hương: “Ngu ngốc! Thật đúng là ngu ngốc! Ngươi cho là ta thật sự đang an ủi ngươi sao?”
Đường Thu Sinh khí huyết dâng lên, ẩn ẩn lại có xúc động muốn phun thêm một ngụm máu.

Diệp Liên Kiều “hừ” một tiếng, hung ác nói: “Ngươi dám ở trước mặt chủ mẫu chửi bới trang chủ, gặp báo ứng là xứng đáng!”
Diệp Mộc Hương cũng “hừ” một tiếng, cười lạnh nói: “Ngươi dám quấy rầy giấc ngủ của chủ mẫu, có hộc máu tới chết cũng xứng đáng!”
Diệp Liên Kiều lại hừ nhìn Đường Thu Sinh một cái, cười hì hì nói: “Ngươi dám nhận đan dược của chủ mẫu, bị chúng ta làm tức chết càng xứng đáng!”
Hai người tay trong tay, đồng thời làm một cái mặt quỷ về phía Đường Thu Sinh, sau đó nghênh ngang rời đi. Tiểu hồ Bạch Lê ở trên vai Diệp Mộc Hương cũng không chịu cô đơn vươn đầu, đồng dạng thè lưỡi với Đường Thu Sinh, mắt hẹp dài nhếch lên, tỏ vẻ xem thường.
“A,.. khụ khụ! Yêu… Yêu nữ! Đám yêu nữ này! Khụ khụ!” Đường Thu Sinh gặp phải nhóm người Tuyết Diên Sơn Trang này, coi như đã chịu qua khổ ải đau đớn nhất đời hắn.
Quan Tử Sơ lắc đầu, Đường Thu Sinh trừ bỏ luyện dược không tệ, thì phương diện xử sự quả thật không tốt.
“Thu Sinh, viên đan dược kia có thể cho ta xem một cái?” Hắn mặc dù không phải luyện dược sư, nhưng đối với việc đánh giá phẩm chất đan dược cũng không tồi.
Đường Thu Sinh không hề chần chờ đem đan dược đưa qua.
Quan Tử Sơ nắm viên đan có hoa văn màu lam trắng trong tay, từ hình dáng, màu sắc, mùi vị một đường xem xét, ánh sáng trong mắt càng ngày càng tối lại, cuối cùng hóa thành một luồng u tối ám chìm.
“Làm sao vậy?” Đường Thu Sinh thấy hắn thật lâu không nói gì, không khỏi nhíu mày, “Chẳng lẽ đan dược này có vấn đề?”
Quan Tử Sơ mỉm cười, “Đan dược rất tốt, tuyệt đối không dưới Địa phẩm, có thể thấy được Niệm Niệm vẫn rất quan tâm ca ca ruột huynh đó.” Đưa trả đan dược cho Đường Thu Sinh, lại dặn một câu, “Ăn đi, đan dược đặt ở bên ngoài lâu, công dụng sẽ bị hao tổn.”
Đường Thu Sinh không hề nghi ngờ hắn, cũng không hề chú ý tới xưng hô của hắn với Đường Niệm Niệm lộ vẻ thân mật, chỉ cao hứng há mồm nuốt đan dược. Một luồng khí ôn hòa ấm áp lập tức chữa trị những đoạn gân cốt bị thương, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời, “Thuốc tốt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.