Bạn đang đọc Trang Chủ Đừng Vội: Chương Q.1 – Chương 20: Giải Quyết Lưu Thị
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Một hôm Chu Diệu Lang đột nhiên nhắc Đường Niệm Niệm về Lưu thị trong địa lao, Đường Niệm Niệm lúc này mới giật mình nhớ ra còn có một người đang chờ độc dược của mình.
Gần đây nàng vẫn luôn chìm đắm trong chương Bích Lạc Linh Dược (1), hơn nữa có thiên ma độc từ trên người Tư Lăng Cô Hồng cho nàng hấp thu, Lục Lục cũng không đòi độc dược nữa, dù sao đã có kịch độc thế gian, hấp thu mấy loại độc khác hoàn toàn là dư thừa.
(1) còn ai nhớ về nội dung Bích Tuyền Quyết được giới thiệu ở chương 6 k? Trong Bích Tuyền Quyết chia làm 3 chương tu luyện: Thánh Thiên Dược Thể, Bích Lạc Linh Dược, và Hoàng Huyền Tu Độc ^^
“Mấy ngày nay Lưu thị luôn muốn tìm cái chết, mặc dù bảo toàn được tính mạng của nàng ta, nhưng tinh lực càng ngày càng yếu đi.” Chu Diệu Lang bình tĩnh lo nghĩ thay Đường Niệm Niệm: “Cứ tiếp tục như vậy, thuộc hạ sợ là Lưu thị sẽ không cầm cự được tới lúc dùng độc dược của chủ mẫu.”
Mất đi tứ chi, Chu Diệu Lang có thể bảo toàn tính mạng nàng ta, nhưng nếu nàng ta cứ một lòng muốn chết, thì phương diện tinh thần sẽ không có cách nào khống chê.
Đường Niệm Niệm suy tư, sắc mặt có chút hoảng hốt, “Ừ, ta hôm nay liền luyện.”
“Niệm Niệm?” Tư Lăng Cô Hồng nhạy cảm phát hiện.
Đường Niệm Niệm nhìn hắn một cái, gật gật đầu, “Ta biết, ngươi ở cạnh.”
Tư Lăng Cô Hồng hơi hơi có chút cảm giác thất bại, song thấy sắc mặt nàng đã khôi phục như thường, nên cũng không hỏi nhiều.
Trên mặt Chu Diệu Lang lộ vẻ chờ mong, mở miệng lấy lòng: “Bẩm chủ mẫu, thuộc hạ thân là luyện dược sư Địa sư, tuy rằng không thể đánh đồng với chủ mẫu, nhưng cũng có thể giúp ngài phần nào, liệu chủ mẫu có thể cho phép thuộc hạ đi theo quan sát để học hỏi hay không?”
Bích Hoa Tẩy Tủy Đan mà Đường Niệm Niệm đưa hôm đó, nàng đã nghiên cứu mấy ngày, tuy rằng thông qua điều tra cùng tinh tế xem xét đã hiểu được đại khái thành phần thảo dược, nhưng nàng hoàn toàn không biết cách luyện chế thế nào. Về phần công dụng, nàng có mài một ít bột thuốc cho hài tử ăn, tác dụng đúng như Đường Niệm Niệm nói, thậm chí còn mạnh hơn. Điều này khiến nàng cùng Tứ phương các chủ vô cùng chấn động, đồng thời có chút ưu tư trong lòng.
Có đan dược như vậy, thì đám người phải cực khổ tu luyện mới được đến địa vị ngày hôm nay như bọn họ làm sao chịu nổi?
Nhưng bọn họ lại không biết, Tẩy Tủy Đan tuy có thể thay đổi thể chất con người, nhưng lại không cách nào tăng lên ngộ tính của người đó. Thể chất có thể dùng ngoại vật để nâng cao, nhưng ngộ tính lại là bẩm sinh, cần tự mình lĩnh ngộ mới được. Chỉ bằng bọn họ dựa vào năng lực của bản thân từng chút thăng tiến cho đến bây giờ, người khác làm sao có thể so sánh.
Có lần thí nghiệm này, Chu Diệu Lang đã thực tâm bội phục Đường Niệm Niệm, mười sáu tuổi đã là luyện dược sư cấp Địa Hầu, hoặc Địa Vương, đây tuyệt đối là thiên kiều trong thiên kiều ngàn năm khó gặp.
“Ta không cần trợ thủ.” Đường Niệm Niệm bật thốt lên, sau đó chợt nghĩ đến cái gì, nàng nhìn nhìn Tư Lăng Cô Hồng. Chẳng lẽ đây là do người này cố ý an bài? Lần trước để Chu Diệu Lang dò hỏi công dụng đan dược, lần này lại để nàng ấy tới quan sát quá trình luyện chế, sau đó từ đó dò hỏi?
Chu Diệu Lang không khỏi lộ ra vẻ mặt như đưa đám, nhưng cũng không tiếp tục cưỡng cầu. Nàng chẳng qua chỉ là ôm một tia hy vọng mà thôi, dù sao bản thân cũng là luyện dược sư, nàng vô cùng rõ ràng quy củ trong giới luyện dược, quan sát người ta luyện dược chẳng khác nào quan sát võ kỹ của người luyện võ, lén học trộm, bị mọi người khinh thường.
Giây sau, nàng chợt nghe thấy Đường Niệm Niệm nói: “Ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn.”
Chu Diệu Lang ngẩn ra, một hồi mới phản ứng lại, đây là Đường Niệm Niệm nói với mình, vẻ mặt tức khắc biến đổi, vui mừng chỉ sợ Đường Niệm Niệm đổi ý, vội vàng nói: “Tạ chủ mẫu, thuộc hạ nhất định sẽ không tạo thêm phiền toái cho chủ mẫu.”
Tư Lăng Cô Hồng liếc nàng một cái, ở trong lòng hắn, thực ra rất không nguyện ý để bộ dáng kinh hồng tiên tử phiên vũ khi luyện dược của Đường Niệm Niệm bị người khác nhìn thấy.
Chỉ là nếu Đường Niệm Niệm chính miệng đáp ứng, hắn cũng không muốn làm trái ý nàng. Cái liếc mắt này, chính là bảo Chu Diệu Lang biết điều cự tuyệt.
Chu Diệu Lang vô sỉ hướng Tư Lăng Cô Hồng cười cười, sau đó cúi đầu mắt nhìn đi chỗ khác. Nàng cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không thấy.
So với luyện thánh dược cứu người, Đường Niệm Niệm càng am hiểu độc dược hơn. Trong Tuyết Diên sơn trang đã có sẵn các loại thảo dược trân quý, linh thủy hỗ trợ, Đường Niệm Niệm đảo mắt đã nghĩ ra mình nên luyện loại độc gì.
Lưu thị cho nàng ăn Tục Hồn đan, không chỉ hại tính mạng của nàng, còn có thể tổn hại đến linh hồn, nên độc báo đáp Lưu thị tuyệt đối không thể kém hơn.
Tư Lăng Cô Hồng tự mình ôm nàng tới Băng Hiệp Cốc, Chu Diệu Lang hỏi thăm thảo dược Đường Niệm Niệm cần dùng rồi đi trước lấy, không tới một lát liền trở về Băng Hiệp Cốc. Vừa vào Băng Hiệp Cốc, liếc mắt một cái đã thấy hai người đứng trong tuyệt cảnh băng tuyết, trong mắt nàng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi than.
Băng Hiệp Cốc là một trong những cấm địa của Tuyết Diên Sơn Trang, cho tới bây giờ Chu Diệu Lang cũng chỉ được tới một lần, đây là lần thứ hai, mặc kệ cách nhau bao lâu, vẫn không khỏi sợ hãi ca thán cảnh đẹp trong đó, huống chi lúc này hai người đứng ở kia lại là rồng phượng trong biển người, thiên tư tuyệt sắc.
“Chủ mẫu, có cần thuộc hạ giã thuốc?” Chu Diệu Lang đem từng loại dược liệu xếp trên dược đài bạch ngọc dược, từ khi Đường Niệm Niệm quyết định chọn nơi này làm phòng luyện dược, dụng cụ cần dùng cũng được chuẩn bị một bộ ở đây
Đường Niệm Niệm lắc đầu, Tư Lăng Cô Hồng lúc này cũng tự giác buông tay, yên lặng đứng một bên, hơi thở như ẩn vào trời đất, làm cho người ta không thể nào phát hiện.
Chu Diệu Lang không làm được như hắn, nhưng cũng biết điều đứng xa xa, đè nhỏ hô hấp.
Đường Niệm Niệm lần này không gọi Lục Lục hiện thân, chỉ dùng linh thức khống chế, dược thảo tự động bay lên, vỡ vụn thành bụi phấn, sau đó dung hợp, lại thấy hai tay Đường Niệm Niệm được hào quang màu xanh nhạt bao quanh, trong không trung thi triển một bộ chương pháp luyện dược, nhất cử nhất động đều phiêu dật xuất trần, làm người ta vui vẻ thoải mái.
Luyện dược vốn là một quá trình nhàm chán, tiêu hao tinh lực, tâm trí, thế nhưng ở trên người Đường Niệm Niệm lại không nhìn thấy chút khô khan nào. Chu Diệu Lang từ lúc dược liệu bay lên đã khiếp sợ mở to hai mắt, sau nhìn thấy cách Đường Niệm Niệm luyện dược, thì tinh thần lại càng không xao lãng được một ly.
Đây làm sao giống luyện dược, rõ ràng chính là tiên tử bay múa, mỗi một bước đều như mang theo ma lực thấm sâu vào lòng người, tim cũng đập theo từng động tác của đối phương, ánh mắt tâm trí không thể rời khỏi.
Thẳng đến Đường Niệm Niệm yên lặng, vung tay áo lên, bột phấn kia ngưng tụ giữa không trung rồi bay trở lại tay nàng, quay đầu nhìn hai người.
Tư Lăng Cô Hồng bế nàng lên, “Xong rồi?”
“Đã xong.” Ánh mắt Đường Niệm Niệm khẽ chớp.
Lúc này Tư Lăng Cô Hồng liền ôm nàng ra khỏi Băng Hiệp Cốc. Chu Diệu Lang vội vàng đi theo sau, trong đầu tràn đầy khiếp sợ cùng nghi vấn muốn làm rõ. Trực tiếp khống chế dược thảo??? Vậy cần bao nhiêu nguyên lực tinh diệu mới có thể? Luyện dược nhưng lại không cần đỉnh? Phải cần bao nhiêu nguyên lực tinh diệu để khống chế? Còn có thủ pháp luyện dược kia, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng thấy qua kỹ xảo luyện dược nào cảnh đẹp ý vui đến vậy!
Trang chủ! Ngài làm ơn mở kim khẩu hỏi một chút, đừng khiến tâm linh thuộc hạ bị dày vò a! Chu Diệu Lang oán niệm nhìn Tư Lăng Cô Hồng, thấy thế nào cũng biết nói hắn không định hỏi.
Lưu thị khi bị người nâng ra khỏi nhà lao đã được làm tỉnh lại, đợi đến khi trông thấy Đường Niệm Niệm và Tư Lăng cô Hồng ngồi trên cùng một cái ghế, bà ta cũng không kinh ngạc, nhưng sâu trong ánh mắt vô thần lại bắt đầu nổi lên oán hận, khàn khàn cười: “A, ha ha, rốt cuộc muốn ra tay rồi? Phu nhân ta đây sắp đợi tới hết kiên nhẫn rồi đấy.”
“Vẫn còn phải đợi.” Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng nói.
Lưu thị ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Đường Niệm Niệm, tĩnh như mặt nước lặng, lạnh lẽo tê buốt, khiến người ta lông tóc dựng đứng.
Đường Niệm Niệm mở miệng nhẹ nói, “Tục Hồn đan không chỉ lấy tính mạng, mà tác dụng chủ yếu là cắn nuốt hồn phách.” Vừa nói vừa lật tay, viên dược phấn màu trắng trong tay nàng lấp lánh tỏa sáng, làm nổi bất lên khuôn mặt tinh xảo như tuyết khắc thành của nàng, như mộng như ảo, “Đây là Phệ Hồn đan ta luyện chế, tác dụng cũng giống Tục hồn đan, nhưng nó cắn nuốt hồn phách từ từ trong bảy ngày, ngày đầu tiên thân thể sẽ có cảm giác như ngàn vạn con kiến cắn, năm ngày sau thân thể sẽ bị vạn quỷ cắn nuốt, tai nghe thấy hàng vạn tà linh gào thét, mắt thấy hàng vạn yêu quái vây quanh, mũi ngửi mùi hôi thối của hàng vạn xương cốt, lưỡi nếm được vị của hàng vạn huyết nhục thối rữa, cuối cùng năm giác quan tê liệt, hồn phách tan nát mà chết.”
Nàng khẩu khí vẫn nhàn nhạt, bình thản không chút gợn sóng, nhưng sắc mặt Lưu thị đã sớm trắng bệch vặn vẹo, Chu Diệu Lang thì không khỏi run rẩy.
“Nha, còn có một chuyện quên chưa nói.” Đường Niệm Niệm giật mình như nhớ tới cái gì, đầu phối hợp gật gật, mang theo ý cười nhợt nhạt, “Trong bảy ngày năm giác quan của ngươi sẽ rất sâu sắc nhạy bén, nhưng toàn thân lại vô lực, không qua hết bảy ngày, khẳng định sẽ không chết.”