Đọc truyện Trần Thế – Chương 42: Là người thân mới bền lâu
Tại sao lại đứng ở đây? Chính Lâm Tự cũng không rõ. Sự
tiếp xúc thân mật giữa hai người vừa rồi vẫn không khiến Lâm Tự cảm thấy yên
tâm, thái độ ngay sau đó của Lạc Trần lại càng làm cho trái tim anh lo lắng
không yên. Dường như nếu bây giờ rời đi thì anh sẽ mất rất nhiều, hoặc nói cách
khác là sẽ có thứ gì đó thay đổi, có một số thứ sẽ dần dần bị biến chất, không
thể giống như lúc đầu nữa.
Anh đi xuống lầu, muốn suy nghĩ cho rõ mọi chuyện
nhưng đầu óc lại càng hỗn loạn hơn. Thái độ của Lạc Trần hoàn toàn không giống
với giận dỗi hay tức giận nhất thời mà có vẻ cô ấy đã thực sự từ bỏ, hoàn toàn
không cho rằng việc tiếp xúc về mặt thân thể là một sự ràng buộc. Ngược lại,
dường như anh quá ngây thơ, nghĩ rằng như thế là đã khôi phục được mối quan hệ
giữa hai người hay ít ra thì cũng đã đưa nó trở về điểm xuất phát. Làm thế nào
bây giờ? Không biết Lạc Trần đang suy nghĩ gì thì sao anh có thể ứng phó được
đây?
Cơn gió lạnh ban đêm luồn vào cổ áo Lâm Tự, xuyên qua
người anh, mang đi chút hơi ấm cuối cùng. Đúng vào lúc anh có cảm giác người
mình đã đông cứng lại thì Lạc Sa đột nhiên xuất hiện.
“Lên nhà với em một lát!” Giọng của Lạc Sa nghe không
ổn lắm, vứt lại một câu như thế liền quay người chạy lên lầu.
Lâm Tự cũng muốn hành động ngay nhưng tứ chi đã lạnh
cứng cả lại, không chịu nghe theo sự chỉ đạo của não bộ nữa. Anh bám vào xe cử
động chân tay một lát rồi mới từ từ đi lên.
Lạc Sa đã chạy lên nhà đứng đợi một lúc lâu cũng không
thấy Lâm Tự lên, lại chạy xuống xem thì thấy anh đang chầm chậm đi lên. Cậu
liền xông tới, túm chặt lấy cánh tay của Lâm Tự, “Anh nhanh lên một chút đi!”,
vừa chạm vào, Lạc Sa mới phát hiện người anh lạnh cóng, theo phản xạ cậu nắm
lấy cánh tay Lâm Tự, xoa xoa cho nó nóng lên, “Anh chị… anh chị thật là!”, Lạc
Sa than thở một câu. Nhiệt độ của Lâm Tự khiến Lạc Sa cũng không nỡ trách móc
anh nữa, nửa đẩy nửa ôm, cuối cùng cậu cũng đưa được Lâm Tự vào phòng Lạc Trần.
Người đàn ông này chưa chắc đã phải là người tốt nhất nhưng Lạc Trần yêu anh
ấy, Lạc Trần quan tâm tới anh ấy, tạm thời cứ chiều theo ý chị đã. Đợi đến khi
chị mệt rồi, chán rồi thì cũng vẫn còn có cậu để chăm sóc cho chị. Chỉ cần chị
muốn, chỉ cần chị vui thì có gì là không được chứ?
Lâm Tự bị đẩy vào trong phòng, bóng tối ập đến bất ngờ
khiến anh phải đứng đó một lúc lâu mới dần dần nhìn rõ mọi thứ. Lạc Trần ngồi
dưới cửa sổ, không, phải gọi là đang co rúm lại dưới cửa sổ, dường như không hề
biết là anh tới. Bộ dạng của cô lúc này thật sự khiến anh bất ngờ, sự lạnh nhạt
trước đó lẽ nào là giả?
Sự ấm áp cũng giúp cho tay và chân của Lâm Tự linh
hoạt hơn. Anh đưa tay lên xoa xoa mặt, rồi bước tới cạnh Lạc Trần.
“Em muốn anh phải làm thế nào đây?” Anh nắm lấy tay
Lạc Trần. Giọng Lâm Tự nghe đã bắt đầu ngàn ngạt như giọng mũi, e là khỏi tránh
khỏi một trận cảm nặng.
Lạc Trần cúi đầu xuống, nhìn Lâm Tự đang nắm tay mình:
“Em cũng không biết nữa, nhưng nhất định không thể dễ dàng quay trở lại như
trước kia”. Giọng cô cũng có âm mũi rất nặng, hai người như vừa bịt mũi vừa nói
chuyện với nhau vậy. Trái tim của họ cũng như bị bao bọc tầng tầng lớp lớp.
“Chẳng phải anh đã nói rồi sao, phải kết hôn, kết hôn
thật sự”. Lâm Tự không hiểu, như thế thì có chỗ nào là giống trước kia chứ.
Lạc Trần lắc đầu, thứ mà cô cần chẳng qua cũng chỉ là
anh, chỉ là trái tim chân thành của anh, chỉ là tình yêu chân thành của anh mà
thôi. Hôn nhân cũng giống như một căn phòng trống, chỉ khi hai người biết yêu
thương, nương tựa vào nhau mới có thể biến căn phòng đó thành nhà, thành nơi
người ta có thể thư giãn nghỉ ngơi.
Lạc Trần nhìn Lâm Tự, vẫn không nỡ lòng, liền bước tới
bên giường lấy chăn đắp lên người anh rồi lại tự mình ngồi xuống. Lâm Tự không
từ chối, chỉ mở chăn ra kéo Lạc Trần vào trong, hai người cứ ngồi như thế mà rì
rầm nói chuyện.
“Em chuyển ra khỏi nhà thấy có tốt không?” Lâm Tự cũng
không vội ép cô, chỉ như vô tình hỏi.
“Cũng tốt”.
“Chẳng phải lúc nào cũng ốm đấy sao?”
“Ốm như thế một khi khỏi rồi sẽ mạnh khỏe, không bị
lại nữa. Bị ốm thì có gì là ghê gớm đâu?”, Lạc Trần hờ hững nói, cũng chẳng có
ý định che giấu, bệnh của cô chính là anh.
Anh lập tức hiểu ý cô muốn nói, “Vậy còn anh thì sao,
khi nào anh sẽ khỏi ốm?”
“Anh còn chưa đến lúc, giờ phải uống thuốc, nghỉ ngơi,
dần dần rồi cũng khỏe lại thôi. Bị ốm chẳng phải việc gì tốt đẹp”.
“Có mắc bệnh hay không, bản thân mình đâu thể khống
chế được?”
“Không thể hoàn toàn tránh được nhưng cũng phải có
cách để phòng ngừa chứ”. Lạc Trần cười, chỉ e là người bị ốm vốn không muốn để
ý, vốn không cho rằng mình ốm thôi.
Lâm Tự cảm thấy những lời Lạc Trần nói thật xa cách,
sự thân mật và ăn ý giữa hai người dường như hoàn toàn biến mất. Không thể tìm
ra cách nào để hai người có thể giao tiếp với nhau nữa. Cho dù họ có cùng đi
trong một con đường hầm thì cũng là mỗi người đi về một hướng chứ không phải là
đi về phía đối phương. Ngoài im lặng ra, Lâm Tự không biết mình còn có thể làm
gì nữa.
Qua rất lâu, Lâm Tự lại hỏi: “Vì sao lại khóc?”.
Lạc Trần hỏi ngược lại: “Vì sao lại đứng đó?”.
Lâm Tự cúi đầu: “Anh đang suy nghĩ làm thế nào mới có
thể khiến em hồi tâm chuyển ý”.
“Quyết định là quyết định, sao có thể thay đổi được?”
“Lăng Lạc Trần! Em đang lôi chuyện cũ ra để xả giận
vào anh đấy à?” Lâm Tự cho rằng Lạc Trần đang mượn cơ hội để trả thù ngày trước
anh đã vô tình với cô, “Vậy thì cứ đánh anh là được rồi, em khóc cái gì?”. Anh
thấy cô khóc thút thít như thế chỉ đau lòng bản thân cô chứ chẳng có tác dụng
gì cả.
“Được rồi, vậy anh khóc đi, khóc thay phần em đi”.
Thái độ không chịu thấu hiểu của Lâm Tự khiến Lạc Trần tức giận, cô tình nguyện
chui vào một góc tiếp tục khóc còn hơn.
Nghe Lạc Trần nói thế, Lâm Tự bật cười. Cô ấy giận anh
cũng được, dỗi anh cũng được, chỉ cần có cảm xúc là tốt rồi, có như thế mới
giống tình nhân chứ.
“Cười cái gì? Bảo anh khóc cơ mà?”
“Nước mắt chắc là không rơi được, nước mũi được
không?”, Lâm Tự nói đùa. Anh lấy giấy lau mũi, đưa cho Lạc Trần.
Lạc Trần nhận lấy, ném thẳng vào mặt anh, muốn ném
hỏng nụ cười trên khuôn mặt anh. Lâm Tự chính là như thế, đối với anh đâu có
chuyện gì là quan trọng. Bản thân còn ngu ngốc đau lòng, ngu ngốc rơi lệ. Có lẽ
tình yêu là như thế, hai người chia xa thì một chút vấn đề cũng trở thành cực
kỳ to lớn, dường như chỉ có chia tay mới là đường thoát. Nhưng khi hai người
thực sự ở bên nhau thì một câu cũng không cần nói, những vấn đề liên quan cũng
dễ dàng giải quyết. Nếu nhất định muốn ở cùng nhau thì chỉ cần ở cùng nhau
thôi, những thứ khác còn quan tâm làm gì?
Lạc Trần và Lâm Tự đã tìm ra một phương thức mới để
chung sống với nhau. Lạc Trần vẫn sống ở nhà của mình, những hôm không quá bận
rộn Lâm Tự sẽ tới ăn cơm tối nhưng không ở lại qua đêm. Không thể dùng từ tốt
hay xấu để đánh giá mối quan hệ giữa hai người, bọn họ dường như cần phải giữ
một khoảng cách nhất định, từ từ tiếp cận, từ từ tìm hiểu lẫn nhau.
Lạc Trần cũng không tỏ vẻ hoan nghênh những lần viếng
thăm không định kỳ của Lâm Tự. Mặc dù Lâm Tự cho rằng khoảng cách mà cô cố tình
tạo ra đó là để giày vò anh nhưng anh tự biết mình đã sai trước nên cũng đành
chấp nhận, cùng cô làm lại từ đầu.
Hôn sự của anh với nhà họ Hứa đã bị gác lại, việc này
Lâm Tự không lấy làm lạ, hai bên đều không nhiệt tình thì còn gì vui nữa? Lạc
Trần xem như không biết chuyện này, cô cũng không muốn mất công suy nghĩ đến
người mà cô còn không biết có địa vị gì trong cuộc đời mình như thế. Do đó Hứa
Quán Hoàn trở thành một người đặc biệt, nhìn thì cứ tưởng là giông bão lớn
trong mối quan hệ giữa Lạc Trần và Lâm Tự nhưng thực ra chỉ như một giọt nước,
chẳng có tác dụng gì cả.
Huống hồ, Lâm Tự sớm đã nhận ra cô nàng Hứa Quán Hoàn
này tuyệt đối không phải là người dễ đối phó. Nhìn Utah gần đây liên tục mắc
sai lầm thì biết đạo hạnh của cô ta thâm sâu tới đâu rồi. Một hôm, khi trong
phòng họp chỉ còn lại hai người, Utah đột nhiên không đầu không cuối nói: “Anh,
rốt cuộc là bao giờ anh kết hôn? Kết hôn với ai? Nhanh lên một chút, đừng để
người khác cứ phải chạy theo mình thế chứ!”.
Lâm Tự liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không thèm để ý.
Thằng nhóc Utah này, đến tận giờ rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả, cũng chẳng trách
Hứa Quán Hoàn trừng trị cậu ta không nương tay.
Utah nhìn Lâm Tự lật xem biên bản cuộc họp, hoàn toàn
không để ý gì đến mình, thậm chí còn định thu đọn rồi đứng dậy bỏ đi liền vội
vàng ngăn Lâm Tự lại, “Anh, anh trả lời em đi, đừng để em cứ phải thấp thỏm lo
lắng mãi thế chứ”.
Lâm Tự đột nhiên phá lên cười một lúc, “Người nào
khiến cậu thấp thỏm lo lắng?”.
“Anh, anh đừng trêu em nữa. Chút tâm sự mọn của em anh
còn không rõ sao?”
“Tôi rõ thì có ích gì!” Lâm Tự cầm tập tài liệu trên
tay đập nhẹ vào đầu Utah, sao một người thông minh thế này mà cứ gặp đàn bà con
gái lại trở nên ngốc nghếch thế chứ?
Utah xoa xoa đầu, la oai oái, “Anh biết rồi thì mau
lựa chọn đi, thứ anh lọc ra thì kẻ hèn mọn này mới dám nhận chứ”.
Lâm Tự vốn đã ra tới cửa rồi lại quay trở vào đập tiếp
mấy cái lên đầu Utah. Cái đầu đất này đến giờ vẫn còn chưa hiểu, quyền lựa chọn
nằm trong tay ai cậu ta còn không biết. “Cậu cứ từ từ mà đợi đi”, nói xong, anh
quay người đi ra.
Utah vội vàng túm chặt lấy vạt áo anh, “Anh, anh nói
một câu đi”.
Lâm Tự cuối cùng cũng không thể nhẫn nại hơn được nữa,
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn ở đó lôi lôi kéo kéo?”. Bộ dạng ăn vạ của Utah
lúc này giống hệt với hồi còn nhỏ khi anh không đưa cậu đi chơi cùng, không
thỏa hiệp thì tuyệt đối không chịu buông, chẳng trưởng thành gì cả.
Utah vốn không nhìn anh, nhất quyết không buông tay,
“Cơ bản thì cả hai đều tốt, anh giữ cả hai người luôn đi”.
Lâm Tự giằng tay Utah ra, “Đừng nói nữa, càng nói càng
hồ đồ! Chuyện của cậu và Hứa Quán Hoàn, cậu tự mình giải quyết đi”.
“Anh, ý của anh là…” Utah vốn là người lanh lợi, thậm
chí có thể coi là xuất sắc nhưng trong chuyện này, một bên là người anh trai
yêu quý, một bên là người con gái mà anh yêu, thêm vào đó là chuyện của mấy năm
trước, anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu. Nhận được sự cho phép này của
Lâm Tự, giải tỏa được tình trạng hỗn loạn hiện nay trong đầu anh, thật sự đúng
là như một giấc mơ.
“Là gì mà là, bỏ ra!” Lâm Tự phủi tay bỏ đi, thực ra
trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Nhân duyên của Utah xém chút nữa đã bị anh làm
đảo lộn cả. Giờ mọi thứ đã trở về đúng vị trí của nó, hy vọng Utah đạt được tâm
nguyện của mình, hy vọng bản thân anh cũng có được thứ mình muốn.
Lạc Trần và Mông Mông cùng đi ăn cơm, ăn món Hàn hiện
đang rất thịnh hành. Tan học, Mông Mông nhất định phải kéo Lạc Trần tới để
thưởng thức, nói là rất ngon, đưa Lạc Trần tới học tập, sau này còn làm cho cô
ăn.
Lạc Trần chỉ ăn vài miếng đã nói ngay: “Chắc mình
không làm được đâu, có điều mấy món này thanh đạm, ớt cũng dùng loại ớt ngọt
nhẹ, rất dễ ăn”.
Mông Mông nói: “Ừ, đúng vậy. Giờ khẩu vị của mình cũng
bị các cậu dạy hư rồi, chỉ cần mình ăn cảm thấy ngon thì nhất định là đã cực kì
ngon”.
Lạc Trần mỉm cười, Mông Mông dường như chỉ cần có đồ
ăn ngon là có thể vui vẻ rất lâu, như thế chẳng phải thật tốt sao? Nhất là khi
cô ấy có ăn thế nào cũng không béo, chỉ điểm này thôi cũng khiến những cô gái
khác phải ghen tỵ rồi.
Mông Mông đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vỗ vỗ trán:
“Đúng rồi, cậu không nấu được nhưng nếu Sở Kinh Dương ăn thì nhất định có thể
làm được”, nói xong liền lôi di động ra gọi điện, vừa bấm số vừa nói: “Lạc
Trần, cậu không biết đâu, ở đây đắt lắm, mình muốn ngày nào cũng được ăn là
chuyện không tưởng. Để anh ấy tìm ra công thức rồi dạy lại cho cậu, lúc nào
mình muốn ăn chẳng phải sẽ có ngay hay sao?”.
Lạc Trần giơ tay ra ngăn bạn: “Mông Mông, bọn mình bắt
đầu ăn rồi mới gọi anh ấy, thế không tốt đâu”.
Mông Mông xua xua tay: “Không sao, đợi anh ấy đến bảo
anh ấy chọn thêm vài món là được. Anh ấy cũng không quá để ý tiểu tiết đâu”.
Trong lòng Mông Mông, hình tượng của Sở Kinh Dương thật hoàn hảo, cô ấy thậm
chí còn có ý muốn Lạc Trần lựa chọn anh. Nhưng chuyện đó không có nghĩa là cô
cố ý tạo cơ hội cho hai người, chuyện tình cảm người ngoài càng cố giúp càng
rối thêm. Chỉ cần Lạc Trần vui thì cô ấy có chọn cả hai cô cũng chẳng để ý, chỉ
cần Lạc Trần có thể lo được hết, chỉ cần bọn họ đều tự nguyện là ổn. Mông Mông
đơn giản chỉ là coi họ như những người bạn thân nhất của mình. Cô không bao giờ
để ý tới mối quan hệ lằng nhằng của hai người, luôn luôn để họ tự lo lấy, cô
không can thiệp vào.
Từ sau hôm Sở Kinh Dương giáp mặt với Lâm Tự ở nhà Lạc
Trần, cả hai vẫn chưa liên lạc lại với nhau, nhưng chẳng hiểu sao khi Mông Mông
nhắc đến cái tên này này, cô lại cảm thấy có chút tội lỗi chứ? Thừa nhận đi,
thừa nhận là lần cuối cùng gặp anh ấy, trái tim cô cũng đã có chút rung động,
thừa nhận rằng anh đã có một vị trí nhất định trong lòng cô, vì thế Lạc Trần
mới cảm thấy có lỗi với anh khi trái tim mình dao động.
Đối với Sở Kinh Dương, cô luôn cố gắng thể hiện hết
sức rõ ràng, không để anh hiểu sai về tình cảm của mình, dường như làm vậy cô
cũng thấy mình thanh thản, yên tâm hơn. Thực ra Lạc Trần không bao giờ để ý
thái độ yêu ghét của người khác. Thích cũng được mà ghét cũng được, đã là tình
cảm thì đấy là chuyện riêng của mình, không thể cứ mình thế nào thì cũng bắt
người khác phải làm theo được. Từ trước đến nay cô vẫn luôn nghĩ như thế, thậm
chí cả lúc yêu Lâm Tự say đắm, cô cũng không cố gắng để trói buộc Lâm Tự.
Nhưng cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào cô đã thản
nhiên chấp nhận những gì anh làm cho mình, đã thừa nhận sự tồn tại của anh. Cô
không biết sự cảnh giác lúc này liệu có hơi muộn quá không. Cuộc sống của cô từ
lúc nào đã trở nên phức tạp như vậy? Cô dường như đã không còn là cô nữa.
Còn đang suy nghĩ thì Mông Mông đột nhiên lấy một tay
bịt điện thoại lại: “Anh ấy nói đã ăn rồi, không đến đâu, cậu nói với anh ấy
đi”. Sau đó, Mông Mông không đợi nghe trả lời đã đưa điện thoại cho cô.
“A lô?” Lạc Trần đành phải lên tiếng.
“Gần đây em thế nào, có khỏe không?” Có phải là vì
tình cảm đã có biến động nên cùng một câu nói mà nghe cũng khác? Lạc Trần cảm
thấy câu hỏi thăm đơn thuần đó của Sở Kinh Dương nghe rất đau khổ.
“Ừ, em khỏe”.
“Các em ăn cơm ở đâu?”
“Mông Mông đưa em đến một nhà hàng Hàn Quốc, rất dễ
chịu”. Lạc Trần cũng không để ý tên quán, chỉ cảm thấy chỗ này trang trí rất
vừa mắt cô, rất đặc sắc.
“Thích thì ăn nhiều một chút đi”.
Mông Mông ngồi bên cạnh dùng khẩu hình nói với cô:
“Bảo anh ấy tới!”.
Lạc Trần đành phải nói: “Mông Mông bảo em gọi anh đến
để lén học công thức về làm cho cô ấy ăn”.
“Hôm nay thì e là không được, anh đang bận chút việc.
Hôm khác anh sẽ mời hai em đi ăn, đến lúc đó học cũng được. Các em cứ ăn đi”.
Trong lời nói của anh đã có ý muốn cúp máy.
Lạc Trần có chút kinh ngạc. Sở Kinh Dương từ chối, mặc
dù nói như thế cũng không hẳn được coi là một lời từ chối thì đây vẫn là lần đầu
tiên. Mặc dù Mông Mông muốn anh đến nhưng cô cũng đã mở lời rồi mà. Cô đột
nhiên nhận ra cô thực sự cũng mong anh đến.
“Ừm, nếu không thể đến được thì thôi vậy”. Lạc Trần
rất ít khi nói những lời như thế, cô không mấy khi để lộ cảm xúc trong các câu
nói của mình.
Sở Kinh Dương một lúc lâu không nói gì. Lạc Trần có
cảm giác những lời nói chuyện rì rầm xung quanh, cả tiếng nhạc đều như đã ngừng
cả lại, hoàn toàn tĩnh lặng. Cô căng thẳng, nhưng vì sao lại căng thẳng thì cô
lại không thể nói rõ được.
“Em có muốn anh đến không, Lạc Trần?” Giọng Sở Kinh
Dương vang lên phá vỡ sự im lặng.
Chính là sợ anh sẽ nói thế! Lạc
Trần có chút ngượng ngùng như bị người khác nhìn thấu tâm can mình.
“…” Lạc Trần không biết phải trả lời anh như thế nào.
“Vậy… anh qua ngồi một lúc nhé?” Trong giọng nói của
Sở Kinh Dương như có ý trêu đùa, nhất định muốn Lạc Trần phải thừa nhận rằng cô
cũng mong anh đến.
Lạc Trần vội vàng đáp một câu: “Tùy anh thôi”, rồi trả
điện thoại lại cho Mông Mông. Rốt cuộc là thế nào đây?
Cuối cùng Sở Kinh Dương cũng không để cho Mông Mông
được toại nguyện. Ngay sau đó anh gửi cho Lạc Trần một tin nhắn nói mình thật
sự không thể đi được. Anh càng như thế, Lạc Trần càng cảm thấy thật bối rối.
Lâm Tự không ngừng tiến hành thuyết phục và cảm hóa
Lạc Trần. Tất cả sự gấp gáp của anh đổi lại sự án binh bất động của Lạc Trần,
thế là những hành động lấy lòng của anh càng trở nên lộ liễu và vụng về. Bảo
một người trước nay chưa từng lấy lòng ai đi lấy lòng người khác, thật đúng là
làm khó cho anh. Vì vậy, đôi lúc anh cũng không kìm được sự nóng giận, phủi tay
bỏ đi trước thái độ thờ ơ của Lạc Trần.
Bởi vì mỗi lần Lâm Tự đến đều là khi Lạc Sa đã tan học
về nhà, cho dù Lạc Trần có cố gắng tránh thì cũng vẫn để Lạc Sa bắt gặp.
Hôm đó sau khi Lâm Tự rời đi, Lạc Sa chính thức tìm
gặp Lạc Trần để nói chuyện, thái độ đó khiến Lạc Trần cũng không thể không
nghiêm túc lắng nghe.
“Chị, em thật không hiểu chị nghĩ thế nào. Chẳng phải
chị thích anh Lâm nên mới ở cùng anh ấy lâu như vậy, mới vì anh ấy mà khóc sao?
Giờ anh ấy cũng yêu chị, giữa hai người đã không còn vấn đề gì nữa, làm một kết
thúc hoàn hảo cho xong đi. Nếu chị không còn yêu anh ấy thì đừng để anh ấy tìm
đến nữa, đừng cho anh ấy vào nhà. Cứ thế này, anh ấy cũng khó chịu mà chị cũng
chẳng thoải mái gì”.
Lạc Sa có cái lý của mình, cậu nhận thấy Lạc Trần
không còn đau buồn như trước kia nữa nên nói chuyện rất thẳng thắn. Cậu không
hiểu, trước kia bất luận là chuyện gì, Lạc Trần cũng đều phải làm cho rõ ràng
rành mạch, không dây dưa kéo dài, lần này cô làm như thế thật sự không giống
với phong cách của cô.
Lạc Trần ngồi đối diện với Lạc Sa nhưng mắt lại nhìn
xa xăm. Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, dù không biết là Lạc Sa
có hiểu được không: “Lạc Sa, em cho rằng sau khi núi lửa phun thì dưới chân núi
là cái gì?”. Không đợi Lạc Sa trả lời, Lạc Trần lại cúi đầu nói tiếp: “Chị vẫn
luôn cho rằng, sau lần núi lửa phun đó, cho dù nham thạch có bị đông kết lại
thì bên trong vẫn rất nóng, có thể phun trào bất cứ khi nào. Giờ chị mới biết,
không phải bất kỳ ngọn núi lửa nào cũng sẽ phun lần thứ hai. Giống như ngọn núi
lửa đang ngủ, bên trong nó có thể đã bị phủ đầy nham thạch nghìn năm nhưng sức
nóng đã hoàn toàn không còn nữa rồi”.
“Vì vậy, để Lâm Tự đến tìm cũng có thể là vì chị hy
vọng mình sẽ lại nóng lên, có thể yêu thêm một lần nữa. Nhưng không biết tại
sao, chị không còn tìm lại được thứ cảm giác ấy nữa”.
“Vậy sao chị lại khóc, hai người vẫn còn…” Lạc Sa
không nói hết câu, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, mặt cậu đỏ hồng lên.
Lạc Trần cốc nhẹ vào trán Lạc Sa, cậu bé này cứ như
không phải em trai cô mà là một ông lão già cả ấy. Thật cổ hủ!
“Đấy cũng là điều chị không hiểu nổi, chị không bài
xích việc tiếp xúc về thân thể với anh ấy nhưng lại phản đối việc anh ấy tiến
vào cuộc sống của mình. Có rất nhiều việc bản thân chị cũng không hiểu được,
cũng không muốn nghĩ nữa. Em thấy chị như vậy rất kỳ lạ phải không?”
“Không đến mức ấy. em chỉ thấy cả hai người đều không
vui, chi bằng cứ thoải mái một chút thì hơn”.
“Trước kia, chị cho rằng kết thúc tất cả là cách tốt
nhất, dường như chỉ cần hạ quyết tâm một lần thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa. Có
điều, quan hệ giữa người với người lại không đơn giản như thế”.
“Lâm Tự đối với chị mà nói, giống như người thân vậy.
Chị không nhẫn tâm thấy anh ấy đau khổ, nhưng lại không muốn hạ thấp mình để
đón nhận anh ấy một lần nữa”.
“Chị, chị càng nói em càng thấy khó hiểu. Có phải ý
chị là chị không còn yêu anh Lâm nữa, mà chỉ coi anh ấy như người thân không?”
“Ừ, không còn yêu như trước nữa”.
“Thôi bỏ đi, phụ nữ thật là phiền phức. Chị tự suy
nghĩ rồi giải quyết đi”. Lạc Sa nói một câu như vậy rồi cầm theo cặp đi về
phòng.
Những lời Lạc Sa nói đã khiến Lạc Trần phải để tâm.
Đến cả Lạc Sa cũng nói đỡ cho Lâm Tự thì chắc cô đã làm hơi quá thật. Ví dụ như
việc hôm nay anh tức giận bỏ đi, hình như là vì Lạc Trần không chăm chú lắng
nghe anh nói, hoặc là vì cô đã không nhìn ngắm kỹ món quà anh mang tặng, Lạc
Trần cũng quên mất lý do rồi. Đến vì sao cãi nhau cô còn không nhớ rõ, rốt cuộc
là tốt hay là xấu đây? Cô cũng không thấy tức giận, vậy là tốt hay là xấu? Bắt
đầu từ khi nào cô đã trở nên hờ hững với anh như thế.
Lạc Trần cầm chiếc lắc tay Lâm Tự tặng, nhẹ nhàng đặt
lên cổ tay mình, sự mát lạnh của kim loại chạm vào da thịt khiến cô bất giác
rùng mình. Thứ đồ lạnh lẽo này thì có thể truyền tải sự quan tâm và ấm áp gì
chứ? Lạc Trần nắm chặt nó trong tay, hy vọng sẽ khiến nó ấm lên, không còn lạnh
như thế nữa. Xem ra muốn nó ấm lên thì lúc nào cũng phải ấp ủ nó, sự nhiệt tình
nhất thời chỉ khiến nó bị hành hạ bởi sự thay đổi nhiệt độ từ nóng sang lạnh
chứ hoàn toàn không giúp nó đạt được độ ấm cần thiết.
Lần này, thời gian tức giận của Lâm Tự tương đối dài,
phải đến một tuần anh không liên lạc với Lạc Trần. Lạc Trần nhận thấy cảm giác
căng thẳng từ trước tới giờ của mình đã dần biến mất, dường như cô ăn nhiều
hơn, ngủ cũng ngon hơn. Thì ra, việc cắt đứt những ước mơ xa vời lại có cảm
giác an toàn như thế.