Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 9: Đồng minh bí mật
Faun cảm thấy rất mệt mỏi.
Chưa tới hai mươi tư giờ, cậu đã coi chỗ ở của Joey Barenque là nhà.
Giường ngủ thật mềm mại, so với gường nhà cậu còn thoải mái hơn.
Cậu không nhớ mình đã trở về như thế nào, chỉ nhớ đi theo Lukes xuyên qua
màn sương mù dày đặc. Lukes bước đi rất nhanh, cứ như chẳng mảy may gì
về cạm bẫy chăng đầy ở khắp nơi. Anh rất quen thuộc nơi này, anh ta là
tự nguyện lưu lại hay chỉ là bất đắc dĩ?
Khi Faun nhận thấy màn sương mù xòe tay không thấy năm ngón rốt cuộc cũng tiêu tan, họ đã ở giao lộ giữa khu rừng và đường phố.
“Tôi hứa sẽ không ở lúc anh không biết lại gần đây.”
“Tốt, tôi sẽ đến chỗ cậu vào ban đêm.”
“Tôi có thể hỏi một câu nữa không?”
“Tôi nghĩ vậy.”
“Sáu tiếng sau, sẽ có xe chở hàng ghé qua cửa hàng tiện lợi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi lên chiếc xe đó rời đi?”
“Tôi rất vui khi cậu ngay lập tức đã học xong việc hỏi ý kiến của tôi
trước khi hành động.” Lukes mỉm cười. “Cậu có thể thử một lần. Nó an
toàn hơn rất nhiều so với việc xông vào khu rừng, cậu chắc chắn sẽ đi
thử, đúng không? Bởi vì đó là cách cậu theo đuổi sự thật, dễ tin lời
truyền miệng không phải là phong cách của cậu, đó là lý do tại sao tôi
nguyện ý giúp cậu.”
Về
đến nhà, Faun nằm trên giường một lúc liền bắt đầu mơ. Cậu mơ thấy cậu
trong nhà xác, lần này nạn nhân là một người phụ nữ trẻ, thi thể nằm
trên bàn khám nghiệm tử thi, trên khuôn mặt trắng dã được rửa sạch mở
một đôi mắt như hai viên pha lê. Cậu thấy Alex đứng bên túi xác, bộ dáng rất tiều tụy. Cộng sự của cậu luôn luôn là như vậy, dành nhiều thời
gian làm việc hơn nghỉ ngơi, bỏ nhiều giờ một ngày để tra án, ngay cả
khi trong chiêm bao, sắc mặt vẫn khiến người ta lo lắng.
Không biết nguyên nhân gì, Faun cảm thấy rằng giấc mộng này vô cùng đáng sợ,
đến mức tỉnh dậy rồi cậu vẫn run rẩy không tự chủ được. Đại khái là thi
thể kia thoạt nhìn có hơi quen mắt. Trước kì nghỉ phép, cậu cùng với
Alex theo sát một vụ giết người, nạn nhân cũng là một phụ nữ trẻ tuổi.
Trước kia cậu rất ít khi nằm mơ, dạo gần đây tần suất mơ thấy ác mộng
tăng lên rất nhiều, mọi thứ đều rất lộn xộn.
Sau khi tỉnh dậy, cậu vẫn quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi để tìm hiểu
đến cùng. Lukes nói rất đúng, cậu chung quy phải làm cái quy tắc của thị trấn này cho ra lẽ.
Buổi sáng không lạnh như cậu nghĩ, Faun thả nhẹ bước chân, không muốn quấy nhiễu mấy căn nhà ở hai bên đường.
Cửa hàng tiện lợi vẫn sáng đèn, một chiếc xe chở hàng màu trắng đỗ bên
ngoài cửa. Bầu không khí ở đây luôn làm cho cậu không thoải mái tận đáy
lòng, ngay cả một cửa hàng tiện lợi thoạt nhìn rất bình thường cũng gây
cho người ta một loại cảm giác rợn tóc gáy. Cậu đứng ở góc đường chờ
đợi, thừa dịp nhân viên giao hàng kiêm tài xế dở hàng đem vào trong tiệm bèn lẻn vào trong xe.
Nếu chiếc xe có thể rời khỏi trấn nhỏ, cậu đương nhiên có thể. Nhưng phản
ứng của Lukes khiến cậu hiểu rằng sự tình sẽ không đơn giản như thế, ý
tưởng đi nhờ xe cũng đã phần nào bị lung lay sụp đổ, tuy nhiên cậu vẫn
như cũ muốn biết Chúa tể làm sao có thể bù đắp cho vết nứt Nguyên tắc
này.
Mấy phút sau, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Faun có thể cảm nhận phương hướng xe chạy – băng qua trung tâm thị trấn hướng đến trạm xăng của Lukes.
Điều gì sẽ xảy ra, có lẽ chỉ có Chúa tể và tài xế mới biết – hắn rốt cuộc là ai, lái từ đâu đến, sẽ lái đi đâu. Thời gian từ cửa hàng tiện lợi đến
trạm xăng không lâu lắm, cỡ một cái chớp mắt. Faun biết họ sắp đi qua
rừng, dọc theo trạm xăng đi đến cái nơi sương mù mịt hướng Quốc lộ 24
kia.
Có lẽ.
Có một giọng nói không xác định vang lên trong đầu cậu. Đó thực sự là Quốc lộ 24 ư? Hay đó chỉ là ảo giác vọng tưởng?
Một trận xóc nảy dữ dội từ chiếc xe truyền đến chỗ cậu, và rồi cả người cậu bắt đầu rung lắc, cảm giác như hạt đậu cuối cùng trong lon thiếc. Chấn
động khiến cậu choáng váng, phút chốc cậu thấy mình mất ý thức, nhưng
lại giống như đặc biệt minh mẫn. Cậu phẳng phất bước vào một thế giới
khác, một ánh sáng trắng chói lóa trước mặt, theo sau là một tiếng rít
sắc bén. Chuyện gì thế này, sợ rằng không ai biết. Sau đó cậu tựa hồ
nhìn thấy một thế giới trắng, rất giống như mơ, có điều đây không phải
là một giấc mộng, bởi vì hết thảy sắc thái nhanh chóng quay trở lại. Chờ lúc tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên chiếc giường đơn, không khí nồng
nặc mùi linh kiện bôi dầu chống gỉ.
“Tôi nên sớm đánh thức cậu dậy, hay là để cậu ngủ một lát?” Lukes hỏi. Anh
từ trên nhìn xuống, trông vô cùng uy vũ, trên mặt nở một nụ cười tinh
quái.
Faun nhìn lại mình
mà choáng váng đầu óc, vì cậu không thể nào hiểu được làm sao cậu đến
đây, mà mọi thứ lại rất tốt, cảm giác trái lại như vừa ngủ một giấc an
ổn, dễ dàng ngồi dậy ở trên giường.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lukes nói: “Cậu đã trải qua một lần tái sinh, thoải mái cả người đúng không.”
“Anh sớm biết sẽ có kết quả như vậy.”
“Ít nhất cậu không phải là người đầu tiên nghĩ ra, rất nhiều người đã thử qua.”
“Tôi vẫn không hiểu. Nếu một khi vào trấn nhỏ thì không thể rời đi, chuyện
gì xảy ra với cái xe chở hàng? Nguyên tắc của thị trấn tại sao không tác dụng với nó?”
“Cậu không cần phải hiểu, nó có thể đi vào, lại có thể đi ra, chỉ cần là Chúa tể
cho phép. Nhưng cậu không thể, chúng ta không thể.”
“Tại sao Chúa tể cho phép?”
“Để cho trấn nhỏ duy trì bộ dáng nên có.” Lukes xuyên qua mái tóc vàng rối
bù hai mắt nhìn cậu. Đối với anh Faun luôn có hảo cảm không giải thích
được, cậu có một cảm giác thân thuộc, thông thường mà nói, mọi người
luôn hướng những điều quen thuộc cảm thấy thân thiết.
“Tôi đã thấy anh ở đâu chưa?”
“Một bài tiếp cận cũ”, Lukes nói, “trừ khi cậu đã từng đến đây.”
“Không, có thể ở bên ngoài,” Faun nói. “Anh lẽ nào được sinh ra ở đây? Trước khi vào trấn nhỏ anh ở đâu?”
“Quên mất rồi, trước đây đã rất lâu.”
Faun không tin rằng anh đã quên, trí nhớ của một một người trẻ tuổi cũng kéo dài tới hai mươi mấy năm, chưa kể đến một nơi kì quái quỷ dị này cơ bản sẽ không bao giờ quên dù là một chi tiết nhỏ, ngay cả trẻ em cũng sẽ
sâu đậm khắc ký ức vào tim.
Faun không truy hỏi, cậu am hiểu phương pháp tra khảo từ ngậm miệng ngại nói thành vòng vèo tranh luận nhưng cậu không muốn sử dụng những phương
pháp đó để đào móc bí mật của Lukes.
“Nếu có cơ hội, anh sẽ rời khỏi đây?”
Lukes nhìn cậu như nhìn một tên ngốc. Anh trả lời: “Tất nhiên.”
“Trước tiên xác định một cái mục tiêu chung.” Faun nói, “Sau đó là giao ước,
tôi sẽ tuân thủ lời nhắc nhở của anh, mà anh không thể che giấu tôi.”
“Tôi đáp ứng, nhưng tôi muốn bổ sung thêm điều quan trọng nhất vào hiệp ước: nếu xung quanh có người, hoặc nếu cậu nghĩ có thể có ai đó, tuyệt đối
đừng đến gần tôi, cũng đừng nói chuyện với tôi.” Lukes trông rất nghiêm
túc, không phải chỉ nói đùa.
“Nếu họ nhìn thấy được? Họ sẽ làm gì? Họ dường như rất sợ anh.”
Lukes nói: “Đúng vậy, bọn họ rất sợ tôi, nhưng nếu họ thấy tôi quá thân mật
với cậu, thậm chí trở thành bạn bè, họ sẽ không bao giờ sợ tôi nữa. Đây
là một liên minh bí mật, chỉ có mình chúng ta biết. Ở dưới ánh mặt trời
ai cũng đừng nhìn ai.”
“Vậy là chúng ta chỉ có thể lén lút gặp mặt vào nửa đêm?” Nghe có hơi kì
quái, Faun không thể nghĩ ra bất kì lý do hợp lý nào để đạt tới liên
minh bí mật này. Có thể do thái độ Lukes trước sau rất nghiêm túc, nếu
Faun không đồng ý với yêu cầu này, e rằng bọn họ sẽ tan rã trong không
vui. Này dĩ nhiên không phải một kết quả đáng mong đợi, Faun cần một
người kinh nghiệm và đáng tin cậy trợ giúp, Lukes vừa vặn đạt được sự
tin tưởng của cậu, hơn nữa họ có một mục tiêu chung, càng cần phải chung sống hòa bình hữu hảo hợp tác.
“Tôi tin tưởng cậu có thể loại bỏ những cái nhìn lăm lăm vào mình. Sự hiếu
kỳ và cảnh giác của họ sẽ không quá kéo dài. Mỗi một người mới tới sẽ
khiến họ phấn khích một trận, rất nhanh rồi vể lại bình thường.” Lukes
nói “Tốt nhất là hãy sớm để họ cảm thấy rằng cậu đã từ bỏ những nỗ lực
vô nghĩa, nguyện ý trở thành một phần của thị trấn.”
“Việc này đơn giản thôi.”
“Cậu có thể buổi tối đến đây để tìm tôi, tôi cũng có thể đến nhà của Barenque để tìm cậu.”
“Chúng ta sẽ làm gì?” Faun cảm thấy lén lén lút lút như vậy thật giống đi hẹn
hò, có thể như vẻ ngoài Lukes lôi thôi lếch thếch, anh không giống một
người sẽ đi so đo cái nhìn của người khác.
“Nói chuyện phiếm, thuận tiện tìm cách rời khỏi.” Lukes nói: “Như cậu mong đợi, tìm ra lỗ hổng của Nguyên tắc.”
“Nguyên tắc thực sự có lỗ hổng sao?”
“Bất kỳ quy tắc nào đều có lỗ hổng, bất kể nó là gì, bất kể nó ở đâu. Luật pháp cũng thế.”
Miễn là tìm được lỗ hổng trong các quy tắc liền có thể lợi dụng nó.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Vẫn chưa tới tám giờ.”
Faun rất bất ngờ cậu đã bất tỉnh trên xe chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cảm giác lại như đã trải qua cả ngày.
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu phải làm mấy việc bình thường chút.”
“Cái gì thì bình thường?”
“Ăn, ngủ, đi dạo xung quanh, đi đến quán cà phê, quán bar, sinh hoạt như người bình thường.”
Muốn cho nhóm “Lính Gác” thả lỏng cảnh giác, cuộc sống hàng ngày là lớp ngụy trang tốt nhất.
“Buổi tối tôi sẽ tới tìm anh.”
“Không, để tối nay tôi tới.” Lukes nói, “Chờ tôi.”
“Được.”
Hao mòn một ngày trong trấn không khó, chỉ cần tạm thời đặt những sự kiện
quỷ dị sang một bên, thị trấn nhỏ liền trở thành địa phương tràn ngập
sức quyến rũ và hấp dẫn. Ban ngày Faun đi dạo quanh thị trấn, phát hiện
mình như có tài năng diễn xuất thiên phú, như thể cậu đã quên bẵng thế
giới bên ngoài, nhàn nhã hưởng thụ nơi này. Một số người coi như khá
thân thiện, sẵn sàng tán dóc, cậu liền cùng họ tán ngẫu về những chủ đề
không quan trọng mà thú vị, làm cho mình trông ngày càng giống một người hàng xóm mới không chút uy hiếp.
Buổi chiều, cậu gặp cảnh sát Warren trên đường phố, viên chức thực thi pháp
luật già nghe đâu chính là đang tuần tra. Lão vừa thở hồng hộc vừa đi
đường, thắt lưng đeo súng cùng dùi cui làm lão chịu không nổi sức nặng,
Faun tin rằng cho dù là một đứa trẻ nghịch ngợm khiêu khích lão, có khi
chỉ nửa giờ là đủ để cho lão ta chết vì sự suy nhược và tuổi già. Vì vậy Faun cùng đi với lão một đoạn, lão Warren có vẻ rất hứng khởi, lại như
một sĩ quan cảnh sát sắp về hưu đem trọng trách chuyển giao cho người
mới, mang cậu đi vài vòng, mãi cho đến khi đầu gối của mình bắt đầu đau
nhức mới ngồi xuống ghế dài trên đường.
“Cậu mà ở lâu dài, cậu liền sẽ yêu nơi này.”
Không bao giờ. Faun nghĩ thầm, cậu chắc chắn sẽ không yêu.
Cậu nói: “Nơi này rất đẹp.”
“Đúng vậy, cực kì xinh đẹp, hơn nữa mọi người rất thân thiện, gần như chưa từng xảy ra bạo lực.”
Nó chỉ không xảy ra trước mắt của lão. Faun nhớ lại cuộc chạm trán lần đầu tiên cậu đến thị trấn, bạo lực ở đây không kém hơn bất cứ nơi đâu,
Keller có thể coi là đầu sỏ nhỏ của một nhóm bạo lực. Nếu ở thế giới
bình thường, bọn họ cùng lắm dựa vào đánh nhau đường phố để thu được một số lợi nhuận phi pháp ít ỏi, nhưng ở đây lại khác, việc Chúa tể ban cho năng lực khiến đám ô hợp này như cá gặp nước.
Sự kiện bạo lực vượt xa bạo lực. Trong một thế giới khép kín không có luật pháp và đạo đức mơ hồ này, yêu cầu mọi người tự hạn chế là không thể,
có thể duy trì sự bình tĩnh hiện tại, chỉ còn có Nguyên tắc mắt không
nhìn thấy tay không sờ được kia.
“Nếu cậu cảm thấy nhàn rỗi, có thể tìm một công việc cậu thích.” Lão Warren hướng cậu đề nghị.
“Tôi có thể làm gì?”
“Cậu đã làm gì trước đây?” Lão cảnh sát giọng điệu quan tâm hỏi, dường như quên béng việc lão đã hỏi Faun cùng một vấn đề.
“Cảnh sát.” Faun không vạch ra sự đãng trí của lão, nhưng cuối cùng lão cũng dựa vào hồi ức của mình nhớ ra.
“Ồ đúng, cậu là cảnh sát, cậu từng nói.”
“Phải, nhưng ông nói nơi này không thiếu cảnh sát. Tôi ngược lại không ngại làm việc khác.”
“Cậu sẽ tìm thấy một việc cậu yêu thích, đến lúc đó cậu sẽ thực sự yêu nơi này.”
“Hi vọng là vậy.”
“Tôi phải đi rồi, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”
“Nếu ông cần giúp đỡ, hãy cho tôi biết bất cứ lúc nào.”
“Được rồi.” Có vẻ như Warren cũng không muốn trao bất kỳ công việc nào cho
người khác. Lão là người thực thi pháp luật duy nhất trong thị trấn, nội việc này thôi cũng khiến cho lão vô cùng hưởng thụ cái cảm giác ưu
việt.
Faun nhìn lão loạng choạng rời đi, dự định ra chỗ khác đi dạo.
Khi cậu đứng lên, cậu thấy cô bé xương khô tên Velorica đang nhìn cậu từ bên kia đường.