Trấn Nhỏ

Chương 6: Tiểu thuyết gia


Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 6: Tiểu thuyết gia

[hắn] hai

Hắn thấy trên báo một mục quảng cáo tìm bạn.

“Tìm một người đàn ông 30 tuổi có khiếu hài hước. Nếu quan tâm, xin hãy liên lạc với Claire Leslie.”

Ở dưới để địa chỉ hộp thư.

Giờ đây rất khó tìm thấy trên báo quảng cáo tìm bạn, người đăng có thể quá
bảo thủ, nhưng so với việc đăng trên Internet có vẻ muốn thận trọng hơn
chút.

Hắn nghĩ tuổi cô ta hơn nửa cũng phải tầm ba mươi, không thể là mấy cô bé tuổi teen.

Mục đích của cô ta là gì? Tìm kiếm một người bạn nam nói chuyện? Một người
bạn trai có thể làm mình vui vẻ? Một người bạn giường? Hay là một người
bạn đời?

Hắn vẽ một vòng tròn đỏ trên tờ báo.

“Dagger” (Dao găm) hắn gọi.

Hắn thả tờ báo xuống, lấy một lon thịt hộp ra khỏi tủ lạnh, chó con ngay lập tức vẫy tít đuôi chạy tới.

“Đợi một chút, Dagger.” Hắn sờ sờ đầu con cún. Mở ra lon thịt nai, hâm nóng, lại bắt đầu suy nghĩ về mục quảng cáo tìm bạn.

Cô ta sẽ là loại người như thế nào.

Tóc vàng? Không, cô ấy không thể nào là một cô gái tóc vàng thời thượng,
hẳn phải là tóc màu nâu sậm lạc hậu, dài ngang vai, dợn sóng. Đeo kính?
Có thể.

Lon thịt nóng, mùi vị tràn ngập trong phòng, thịt đóng hộp luôn có mùi tanh kì lạ.

Hắn đổ thịt nai vào tô, xoa đầu con Dagger.

Hắn tình cờ nghe được những nhà cùng nuôi chó trong khu phố nói cho chó ăn
nhiều thịt hộp, điều này sẽ khiến cho chó con bị vôi răng, vậy nên chỉ
thỉnh thoảng hắn mới cho Dagger ăn, còn bình thường là tự làm hoặc cho
nó ăn thức ăn cho chó.

Trở lại sofa, hắn quyết định đánh một bức thư cho Claire Leslie.

“Xin chào, cô Leslie, tôi thấy quảng cáo tìm bạn của cô.”

Hắn viết nó trong thư.

“Tôi hi vọng được làm quen với cô.”


CHƯƠNG 06: TIỂU THUYẾT GIA

“Làm sao mới có thể rời khỏi đây?”

Đêm khuya an tĩnh, bụi bặm bám lên bóng đèn khiến căn phòng rơi vào ánh sáng quỷ dị mờ nhạt.

Lukes nói: “Không ai có thể rời khỏi trấn nhỏ, Chúa tể không cho phép mọi
người rời đi. Rất nhiều người đã thử qua, nhưng chưa ai thành công. Một
số người có được năng lực ghê gớm, ảo tưởng ra thế giới bên ngoài một
phen làm nên đại sự, nhưng không một ai có thể trở ra, ngay cả khi họ
bắt tay không ngại trả giá, cũng không quá thành công.”

Faun không muốn bị mắc kẹt lại chỗ này.

“Ở trong rừng tôi tìm thấy rất nhiều kẹp sắt săn bắt động vật, các người săn động vật gì?”

“Không có con vật nào ở đây cả.” Lukes dừng lại một lúc nói, “Mà là một số ý
xấu khác. Có thể sử dụng kẹp sắt như một lời cảnh báo, đừng đến quá gần. Bây giờ hãy nên nghĩ làm sao ở tại trấn nhỏ này sinh sống, chung sống
hòa bình với những người ở đây, trước tiên cho họ biết rõ rằng cậu không có ý thù địch, giảm thiểu mối đe dọa. Một số người vô cùng mẫn cảm với
những người mới đến, bọn họ rất mạnh, vậy nên có thể đạt đến cường đại
nếu tràn ngập thù hận. Nói lại lần nữa, đừng hỏi thăm xung quanh, đừng
gây rắc rối, mọi người sẽ sớm chấp nhận cậu.”

Anh cảnh giác nhìn xung quanh, bốn phía vẫn im lặng, anh thấp giọng, sợ bị nghe thấy.

“Đừng nói với ai chúng ta gặp nhau tối nay. Đặc biệt là ban ngày, đừng đến
trạm xăng, đừng tìm tôi nói chuyện, đừng để cho bất luận người nào nhìn
ra chúng ta từng trò chuyện lâu như vậy hoặc hiểu lầm chúng ta là bạn
bè.”

“Tại sao?”

“Vì sự an toàn của lẫn nhau.”

Nói xong Lukes tắt đèn, anh nghe Faun nói trong bóng tối: “Tôi có thể tin tưởng anh.”

Đây không phải là một câu hỏi, Faun nói: “Tôi tin tưởng anh, nhưng tôi không biết tại sao anh lại giúp tôi.”

“Tôi cũng không biết.” Lukes suy nghĩ một chút. “Có lẽ tên của cậu khiến tôi cảm thấy có chút thân thiết, cảnh sát Clark.”

Anh mở cửa đi ra ngoài. Faun biết anh ra ngoài liền ngủ trên băng ghế dài.
Cậu tự hỏi vừa mới nghe được toàn bộ, có thể lựa chọn tin hay không tin, có quá nhiều chi tiết khó tin, nhưng tự dưng biến ra bút, cậu chỉ có
thể tiếp thu câu chuyện trấn nhỏ quái đản này.

Giả sử đây là sự thật.

Faun nghĩ thầm, nếu đây là sự thật, cậu bị mắc kẹt trong thị trấn nhỏ bé
này, có khả năng không bao giờ rời đi được, như vậy điều cần làm tiếp

theo là đặc biệt quan trọng.

Cậu quyết định tiếp thu lời khuyên của Lukes, trước tiên ở lại trấn nhỏ,
loại bỏ địch ý, khám phá bí mật, tìm cách thoát khỏi đây.

Sau một vài phút, cậu rời khỏi căn phòng nhỏ theo con đường cũ trở về khách sạn, lần này, cậu không thấy bóng đen kì quái ẩn trong bóng tối nữa.

Sáng hôm sau, cậu tìm thấy viên cảnh sát Warren đang ngủ gật ở đồn cảnh sát.

“Tôi dự định ở lại đây một thời gian, vậy nên tôi muốn tìm một công việc.”

Lão Warren bày ra bộ dáng buồn ngủ đến não nề.

“Chào mừng cậu.” Lão ta nói, “Trấn Maple đã rất lâu không có người ngoài, cậu muốn tìm việc? Cậu đã làm gì trước đây?”

“Cảnh sát.”

“Tuyệt vời, nhưng đồn cảnh sát không thiếu nhân lực.”

“Tôi cần thu nhập, như vậy mới có chỗ ở.”

“Nếu cậu muốn nơi để ở, này không khó, chúng tôi sẵn sàng cung cấp chỗ ở miễn phí cho người bạn mới, chờ một chút.”

Lão chống bàn đứng lên, đeo kính lão, cầm chìa khóa lục lọi trong ngăn tủ, lấy ra một cặp văn kiện cũ.

“Có rất nhiều nhà bỏ trống trong trấn nhỏ, cậu có thể ở đó.”

“Tôi có thể tùy ý ở trong nhà người khác?”

“Có tôi cho phép, hơn nữa phòng ốc cũng không có chủ sở hữu. Căn này thế nào?”

Lão Warren cho cậu xem một bức hình, ngôi nhà trong bức ảnh đã rất cũ kĩ, trên tường phủ đầy đất khô cằn.

Bây giờ là ban ngày, Faun thấy lão cúi đầu để lộ một vết thương sâu trên cổ mặc dù đã khỏi hẳn, nó thoạt nhìn vẫn rất kinh người. Cậu không có thời gian mở miệng, lão Warren đã cướp lời: “Căn này cũ quá, lại nhìn mấy
căn này một chút.”

Lão đặt một vài bức hình để Faun chọn, cuối cùng chợt nhớ tới cái gì nói: “Phải rồi, cậu sẽ yêu thích căn nhà của Barenque.”

“Barenque?” Faun muốn hỏi có phải là Joey Barenque, nhà văn đã chết, nhưng cậu chợt nhớ lời nhắc nhở của Lukes, không để cho mọi người biết được họ đã trò
chuyện quá lâu, nếu lão Warren hỏi ngược lại cậu làm sao biết Joey
Barenque thì sẽ rất khó giải thích.

“Ông ấy mới mất cách đây ít lâu, không có họ hàng con cái, nên nhà ông ta
trống không. Cậu không ngại trọ trong căn nhà của người đã chết chứ?”


“Không ngại.”

“Thật không? Không ngạc nhiên chút nào. Chúng ta làm cái nghề này…” Warren nhìn cậu đầy thâm ý. “Nếu cậu chấp nhận trọ lại chỗ đó, số 10 phố
Loren. Đây là chìa khóa, không cần tiền thuê nhà, hoàn toàn miễn phí.”

“Cảm ơn rất nhiều.” Faun cầm lấy chìa khóa cảnh sát Warren đưa, cậu rất hứng thú với cái người đã chết Joey Barenque, không nghĩ tới sẽ có chuyện
tốt như vậy.

“Nếu gặp phải rắc rối, có thể đến tìm tôi.”

“Được rồi.”

“Còn vấn đề gì nữa sao?”

“Ngoài nơi tôi sống, tôi vẫn cần…”

“Cậu vẫn cần phải sinh hoạt, tôi thích cái từ này, sinh hoạt. Đừng lo lắng,
cậu có thể sử dụng mọi thứ trong nhà.” Ám chỉ của cảnh sát viên Warren
quá rõ ràng, “Chờ một thời gian, nếu cậu vẫn muốn tìm việc làm, khi đó
chúng ta sẽ bàn lại. Tôi nghĩ nhất định sẽ có công việc phù hợp với
cậu.”

Faun cầm chìa khóa rời đi.

Trấn nhỏ này sống, Chúa tể có ý chí riêng của mình, nó sẽ quyết định cách làm cho thị trấn tràn ngập sức sống.

Ngôi nhà của Joey Barenque nằm trên một con đường lát đá dài thẳng tắp, yên
tĩnh mà xinh đẹp. Faun phải thừa nhận, không đề cập tới sự kì quái, thị
trấn nhỏ này thực xinh đẹp đến nỗi người ta không đành lòng rời đi. Một
người không vướng bận đến đây có thể nảy ra ý nghĩ vĩnh viễn ở lại, chưa kể còn được cấp nhà miễn phí.

Thời điểm mở cửa, Faun quả thực không thể tin vào mắt mình. Đây là ngôi nhà
thoải mái ấm áp nhất mà cậu từng thấy, một cổng vòm sạch sẽ dẫn đến căn
phòng khách đầy đủ đồ nội thất. Cửa sổ hướng ra đường phố được che phủ
bởi hai tấm màn, một tấm bằng vải voan suông mỏng xuyên thấu, tấm còn
lại bằng nhung dày mượt, thư phòng cùng phòng ngủ dùng chung một cái ban công rộng rãi.

Thư phòng của Joey Barenque chứa đủ loại sách, một cái bàn gỗ sồi, trên bàn bày máy vi tính.

Kỳ thật có thể bất cứ lúc nào biến ra một cây bút cũng rất tốt, Alex nhất
định sẽ thích. Trong văn phòng bọn họ tìm ra được một cây bút cũng thật
khó khăn. Faun nhớ tới những lần hợp tác, cậu đáng lẽ nên từ chối kì
nghỉ dài này, như vậy cậu sẽ cùng Alex thức dậy bên bàn làm việc đi đến
một nhà hàng gần đó ăn bữa sáng, thuận tiện bàn về vụ án trong tay.

Đó là cuộc sống yêu thích của cậu.

Theo thói quen, đầu tiên cậu tìm hiểu qua căn phòng, nếu cảnh sát Warren nói cậu được phép tùy ý sử dụng những thứ kia, cậu cũng không ngại tìm hiểu một chút về cuộc đời của Joey Barenque.

Máy tính bàn còn sử dụng được nhưng phải nhập mật khẩu. Trên một kệ sách
độc lập ở góc phòng, cậu tìm thấy rất nhiều tiểu thuyết được viết bởi
Barenque khi còn sống, tất cả đều là bản thảo, nét chữ đẹp vô cùng. Cây
bút đặt bên cạnh trông cũng rất đắt giá. Có thể thấy ông có một tình yêu to lớn với viết lách.

Faun lấy trên giá sách xuống mấy quyển bản thảo, quyển sách dùng chỉ buộc
lại làm gáy, thật hiếm thấy ở thời đại này, bìa mỗi bản thảo đều là một

tờ giấy trắng, không đề tựa, chỉ đánh số và ngày.

Số 29, ngày 21 tháng 9 (không viết năm).

Cậu mở một trang tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống.

Bầu trời ảm đạm bây giờ lộ ra một vài tia nắng, ánh sáng mềm mại vô cùng, không chói lóa, sáng vừa đủ.

Cuốn tiểu thuyết được viết bằng ngôi thứ nhất, nhân vật chính tên là Mark
Leslie, một thám tử tư, được thuê điều tra một vụ giết người bí ẩn. Tin
tức một phụ nữ trẻ đã bị sát hại lan rộng trong sở cảnh sát, thi thể
người phụ nữ bị lột da rút xương móc sạch nội tạng bỏ vào một cái rương
cổ. Cái rương được lưu giữ trong nhà của một nhà sưu tập, phòng cất chứa được canh giữ tầng tầng lớp lớp, không có kẽ hở, chỉ có bản thân nhà
sưu tầm mới có thể thông qua hai lớp nhận diện tiến vào bên trong. Thời
điểm đấu giá thẩm định đồ cổ, máy quét công bố hình ảnh cái xác trong
rương cho công chúng, trong một đêm, nhà sưu tập trở thành kẻ tình nghi
duy nhất, tuyệt vọng, ông thỉnh cầu thám tử Leslie tra rõ chân tướng,
giúp ông rũ bỏ oan khuất.

“Nhà ông ấy giống như một toà lâu đài, người hầu thông minh vâng lời, ông ta yêu thích cuộc sống tầng lớp quý tộc thượng đẳng Anh ở thế kỷ 20. Sống
một mình, giàu có, sang trọng, quần áo luôn sạch sẽ phẳng phiu, đầu
không một sợi tóc rối, gậy chống gõ xuống mặt đất không thiếu phần âm
vang, chưa ai thấy qua dáng vẻ kinh hoảng thất thố chân bước vội vã của
ông. Nhưng giờ khắc này ông lại bị đánh đồng với một đám tù nhân giết
người, cướp của, hiếp dâm; khắp nơi bàn tán xôn xao, có người thừa dịp
phỉ nhổ, có người gây chuyện thị phi. Nếu biết được danh tính người phụ
nữ đã chết thì tốt rồi, nhưng tìm khắp nơi cũng không ra manh mối, cảnh
sát vì thế vắt nát óc. Không có dấu vân tay, không có răng, không có
xương cốt, chỉ có xác thịt chưa bị phân hủy, nguyên vẹn nhất là bộ ngực, có vẻ như cô bị đưa vào rương chưa được lâu, nhưng cô ta là ai? Và ai
là kẻ giết người có khả năng đưa cô vào trong rương.”

Faun đọc đến miệt mài, cảm giác đọc một cuốn sách xuất bản và một bản thảo
của tác giả rất khác nhau, bản thảo chưa qua sửa đổi, có thể cảm nhận
được tâm trạng của tác giả rõ hơn. Có lúc chữ viết Barenque nguệch ngoạc vội vã, liền tù tì, có lúc mặc dù viết ngay ngắn, nét chữ rất nghiêm
nghị, tựa như gặp phải vấn đề nan giải. Bút pháp chặt chẽ, câu cú trau
chuốt, từng dòng từng chữ đều làm người đọc đến say sưa chìm đắm. Joey
Barenque là một nhà văn trinh thám thiên tài, lại ở trong trấn nhỏ không có được tiếng tăm gì, hung thủ suy nghĩ kín kẽ, như thể kẻ giết người
ẩn trong bóng tối đã đem tội ác đáng sợ tàn nhẫn luyện tập đến trăm lần, ngàn lần, trấn định lạnh lùng thực hiện mỗi một bước không để lại chút
dấu vết.

Faun để ý ông
rất ít sửa đổi, đây là tác phẩm của số 29. Có lẽ 28 tiểu thuyết trước đó đã tích lũy cho ông kinh nghiệm phương hướng. Thật đáng tiếc ông lại bị kẹt chết trong cái trấn nhỏ này.

Faun tìm thấy bản thảo số 01. Nhân vật chính cũng là một thám tử tư tên là
Bert Smith, người cũng được thuê để điều tra một vụ giết người bí ẩn.
Phần sửa đổi của bản thảo này rất nhiều, thoạt nhìn thật lộn xộn, Faun
đọc một vài trang, đột nhiên tìm thấy câu chuyện rất giống với số 29.
Cậu lại lật một bản thảo số 17 sau đó đơn giản dời tất cả các bản thảo
ra khỏi giá.

Tất cả các
bản thảo đều giống nhau. Một cảm giác đáng sợ rợn tóc gáy nổi lên, Joey
Barenque có thể là một nhà văn tài hoa nhưng đồng thời cũng là một người điên cố chấp.

Ông ta rốt cuộc chết như thế nào?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.