Trấn Nhỏ

Chương 55: Định mệnh không thể tránh khỏi


Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 55: Định mệnh không thể tránh khỏi

Roger đang cãi nhau với Bill và âm lượng không hề nhỏ.

Lần đầu tiên Faun nghe thấy hai người cãi vã, đây là một điều hiếm thấy đối với cả hai người lẫn bên thứ ba.

“Lúc phát sáng mày phải hô một tiếng chứ.” Bill hét lên giận dữ với Roger. “Thiếu chút nữa mày đã giết chết tao rồi.”

“Rất xin lỗi, nhưng tôi đã chậm vài giây đó, ông nên tự biết tìm chỗ trốn
chứ.” Roger nói, “Tôi cũng đâu thoải mái gì, tôi gần như muốn nổ tung
này.”

“Vậy lỗi này là của ai hả, cậu bé phát sáng? Bây giờ tao là người dẫn đầu.”

“Thế thì xin chân thành cảm ơn, nhưng ông cũng chỉ là người thay thế làm
công việc của Sứ Giả thôi, lát nữa họ quay lại ông liền thất nghiệp.”

Chỉ xét về năng lực, Bill có lợi thế tuyệt đối, có thể gửi mọi người xung
quanh lên trời bất cứ lúc nào, nhưng Roger vừa vặn lại là thiên địch của gã. Do đó cậu nhóc không hề kiêng kị trong cuộc cãi vã này, huống chi
còn được nhiều Người Du Hành ủng hộ.

“Phải, sẽ quay lại sớm,” Bill tức giận nói, “Quá nửa là lần theo nước tiểu của mày mà tìm đến.”

Morgan rất chi là ba phải bật cười.

Roger quay đầu lườm cậu.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Morgan vội vàng xin lỗi, ý thức được mình cần phải hỗ
trợ. “Nhưng mà mắc cười quá, anh thực sự nghĩ rằng điều đó là có khả
năng.”

“Morgan!”, Wendy
cũng trừng mắt nhìn cậu nhóc giận dữ. “Điều này không vui chút nào, cảnh sát Clark bị thương nặng, chúng ta cần phải nghĩ cách giúp anh ấy chứ
không phải ở đây đùa giỡn hay tranh cãi.”

“Nhưng chúng ta có thể làm gì để giúp đỡ được họ?”, Morgan nói. “Những gì
chúng ta có thể làm là không gây thêm phiền phức cho họ. Roger, em có
muốn đếm sỉ số không?”

Roger vẫn đang vắt hết óc đắm chìm trong cuộc cãi vã với Bill, bỗng nhiên, họ nghe thấy giọng nói của Faun: “Điểm số báo cáo, sau năm phút tiến về
phía trước.”

“Cảnh sát
Clark!” Wendy gần như nhảy dựng lên, bật đèn pin. Nếu không phải do cô
không thể lập tức tìm tới Faun, sợ rằng cô sẽ tức tốc nhào đến ôm chầm
lấy.

Faun luôn khước từ
sự thân mật của cô, nhưng thực tế không hề ghét cô gái tóc vàng nồng nàn như lửa này. Yêu thích Wendy dành cho cậu trong sáng và tươi đẹp, giống như nhiều bạn trẻ ở đây. Một cách vô thức, cậu dường như đã thực sự trở thành thủ lĩnh của nhóm người này, nghe thấy tiếng của cậu, mọi người

liền thoát ra khỏi tình trạng khốn khó lo được lo mất, lần nữa thổi bùng lên ngọn lửa hy vọng.

“Anh ổn chứ? Cảnh sát Clark.” Roger chen chúc sấn tới, tụ ánh sáng vào một tay soi lên mặt Faun.

“Đừng rọi vào mắt tôi.”

“Ồ, xin lỗi.” Roger bỏ tay xuống, giọng nói nghe ra đầy phấn khích.

Faun không cảm ơn cậu nhóc vì đã cứu mạng cậu liền, điều này sẽ khiến cậu
càng xúc động, lúc này họ phải tập hợp lại đội càng sớm càng tốt. Lukes
đi theo sau cậu, khi đến một nơi đông người, anh sẽ luôn tự động đứng ở
một vị trí không gây chú ý. Faun thì vừa vặn ngược lại. Chỉ khi ở một
mình với Lukes cậu mới bộc lộ sự yếu đuối, do dự, nói ra những bí mật
thầm kín trong lòng mình. Trong đám đông, cậu sẽ luôn tự giác gánh phần
trách nhiệm nặng nề, trở thành đối tượng để người khác giao niềm tin
cậy.

Đội ngũ mau lẹ chỉnh đốn lại, đội trưởng đếm lại từng người đội họ, có năm người bị thương
trong đợt bắn loạn xạ của Pearson, một số khác bị thương nhẹ do không
thể thấy hoàn cảnh trận ẩu đả. Không ai bị bỏ lại phía sau, đây là tin
tốt, tốt hơn nhiều so với Faun dự kiến​​, nhưng cậu cũng hiểu không ai
bị bỏ lại phía sau là bởi họ đã không giáp mặt đám quái vật trong bóng
tối. Tất cả đều là công của Bill, ngay cả Roger cũng phải thừa nhận rằng vị “Kẻ đi đêm” này vào bóng tối như cá gặp nước, chỉ cần đi theo con
đường của gã thì chưa bao giờ gặp phải vua khủng bố.

“Bọn Lính Gác còn đuổi theo không?”

“Còn.” Faun trả lời, việc này còn lâu mới kết thúc, Jody vẫn chưa chết và đám
Lính Gác cũng chưa. Theo lý mà nói họ đang ở trong một tình huống tuyệt
vọng, có thể từ bỏ rất nhiều quy tắc của thế giới bên ngoài, có thể giết chóc lẫn nhau, tranh thủ từng cơ hội sống sót. Mặc dù vậy không rõ tại
sao, luôn có một giọng nói trong đầu Faun nhắc nhở cậu đừng mất kiểm
soát. Suy nghĩ của cậu lại bắt đầu xoay quanh hung thủ và thám tử cảnh
sát. Ai đang nói? Tại sao lại nhắc nhở cậu? Có phải là vì cậu đã từng
mất kiểm soát và mắc một sai lầm lớn?

“Faun.” Đúng lúc cậu đang suy diễn, Lukes đè bờ vai cậu.

“Đi nào.”

Faun bừng tỉnh xốc lại tinh thần, trước khi bước vào sương mù, cậu không
ngần ngại tìm tòi bí mật ở đây cho bằng được, thế mà tại thời điểm này,
cậu phải buộc mình quên đi tất cả bí ẩn. Vì tất cả những gì cậu trải qua rất khó phân biệt thật giả, chỉ khi thoát khỏi màn sương mù này, rời
khỏi trấn nhỏ cậu mới có thể có được câu trả lời thực sự.

Đội ngũ lại di chuyển. Không yên ắng như trước, mọi người bắt đầu trò
chuyện với bạn đồng hành, tán gẫu về những chủ đề ít căng thẳng hơn. Một số người trong bọn họ không hề quen biết nhau, còn phải dựa vào các
cuộc chuyện phiếm để ghi nhớ được tên nhau.


Faun đi đến chỗ Bill, biết gã không thích ánh đèn, cậu tắt đèn pin.

“Cứ bật đi.” Bill nói, “Cũng không phải tao chịu không nổi một tia sáng.”

“Chúng ta còn cách lối ra bao xa?”

“Không xa lắm, nhưng không quá gần.” Bill nói, “Tao còn muốn ở lại đây.”

“Tôi có thể hiểu.” Faun không cảm thấy quá ngạc nhiên, việc Bill đưa ra
quyết định như vậy là rất bình thường. “Tôi không phản đối những người
tình nguyện ở lại, có lẽ nơi này thực sự có thể mang lại cho các người
một cuộc sống khác. Nhưng tôi phải nhắc anh, có khả năng khi chúng tôi
phá vỡ rào chắn, sau khi kết nối trấn nhỏ và thế giới bên ngoài, ở đây
sẽ có những thay đổi long trời lở đất.”

“Mày định nói là nó sẽ không tồn tại?”

“Có một khả năng như vậy.”

“Tao cũng nghĩ điều đó là có thể,” Bill nói, “Nhưng thật kỳ quái, tao chẳng
sợ chút nào. Mày chắc cũng biết năm 2012 là năm tận thế, còn có bộ phim
về nó cơ mà.”

“Anh còn có dư tiền để xem phim?”

“Thỉnh thoảng nửa đêm lúc tụi soát vé ngủ gật tao có lẻn vào xem một khúc. Tao rất thích bộ phim đó, thằng bạn của tao, Grolo, cũng thích nó.” Bill
bắt đầu nhớ lại quá khứ, nhưng giống như dự đoán trước đó của Faun, ấn
tượng của gã về những thứ liên quan đến bản thân lại không sâu sắc bằng
mấy chuyện nhặt nhạnh trên báo. “Grolo luôn muốn chết, nhưng nó không
dám tự tử, mỗi lần nhắc đến ngày tận thế, nó lại nói với giọng mong đợi, cuối cùng nó cũng kết thúc.”

Nó cuối cùng cũng kết thúc.

Nhưng không, thế giới đã làm y thất vọng.

“Anh ta giờ còn sống không?”

“Giờ hả? Chả biết.” Bill đáp, ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Quỷ mới biết.”

Đây cũng là một nguyên do đáng thất vọng khác, không ai trên thế giới này
sẽ lúc nào cũng quan tâm đến chuyện sống chết của người khác.

Đột nhiên, Bill ngừng bước.


Faun cũng dừng lại. Cậu và Bill dừng lại vì nguyên nhân bất đồng, nhưng họ đều cảm thấy nguy hiểm.

Lukes đi đằng đầu, lúc này cũng đã dừng lại, Faun chĩa đèn pin về phía trước, trong sương mù dày đặc lấp ló một cái bóng đen.

“Đó có phải là vua khủng bố không?” Roger nơm nớp lo sợ hỏi.

“Không rõ, có lẽ chỉ là tảng đá.”

Tất nhiên, không ai nghĩ đó là cục đá, bởi lẽ nó có cặp mắt đỏ lòm.

Faun chợt hỏi Bill: “Anh thấy cái gì?”

Bill hiển nhiên cũng sợ một con quái vật như vậy. Lần trước gã có thể vượt
qua màn sương mù này hoàn toàn là dựa vào chỉ dẫn nhóm đêm đen, nhưng
tại giờ khắc này, đèn pin Người Du Hành không chỉ cản trở cảm giác về
phương hướng của gã, mà còn cho phép gã thấy rõ bộ dạng quái vật trong
khoảng cách gần như vậy.

“Tao thấy… một người.” Bill khiếp sợ trợn trừng. “Grolo, có phải mày không?”

“Không phải anh ta.” Faun ngăn gã lại. “Đó là một con quái vật, là Chúa tể
khiến anh thấy trong hình dáng của một người, là gốc rễ của nỗi sợ hãi
thầm kín của chúng ta.”

Bill bắt đầu run rẩy, ngay cả khi không chạm vào gã, Faun vẫn có thể cảm
thấy nỗi sợ hãi của gã. Bill không nghĩ về nỗi sợ lớn nhất của mình, cho rằng gã sợ rất nhiều thứ, mà gã cũng nghe về Nguyên tắc của trấn nhỏ.
Nguyên tắc không sai, cho nên con quái vật trông như Grolo đang đứng
trước mắt gã là cơn ác mộng lớn nhất trong lòng gã. Tại sao? Nó là tương lai của gã, là vạch đích mà gã chắc chắn sẽ giẫm qua, một tên nghiện
ngập, tuyệt vọng, khiếp sợ, cuối cùng lâm bệnh nặng, chết vất vưởng trên đường phố.

Một ngày nọ,
gã nhìn thấy một con mèo chết bên vệ đường, nằm vắt ngang bên nắp cống.
Bộ lông màu vàng xen trắng của nó dầm trong nước thải, con ngươi nhợt
nhạt, không hề có linh khí, thao láo hướng lên trời. Nó có cảm thấy thối hay lạnh? Bill nhìn nó lâu thật lâu rồi bỏ trốn.

Đến cùng cái mọi người lo sợ là số phận không thể tránh thoát.

Bill bắt đầu lùi lại, Faun đứng trước mặt gã, đứng trước mặt mọi người.

“Bật đèn.”

Trong tích tắc tất cả các đèn pin đều lóe sáng, nhưng ánh sáng lại chập chờn, hầu như mọi người đều đang chiến đấu với con quái vật bên trong họ.
Faun không biết vị vua khủng bố trong mắt người khác là gì, nhưng lần
này cậu nhìn thấy một đứa bé. Nó cũng có một đôi mắt đỏ như máu, cái đầu to tướng, chân tay nhỏ xíu bám chặt trên mặt đất, hướng cậu xổ một
tràng cười rợn gai ốc.

Quái vật Faun nhìn thấy đã thay đổi rất nhiều, dường như nỗi sợ hãi trong
lòng cậu không ngừng biến đổi. Lúc này, Lukes vượt qua cậu đi lên trước, dưới ánh mắt bất an căng thẳng của mọi người vung cành cây trong tay,
đâm xuyên người con quái vật.

Động tác của anh nhanh như cắt, không một chút do dự. Faun bừng tỉnh.

“Vẫn còn rất nhiều quái vật quanh đây, đừng ngây người.” Lukes nói, “Chú ý xung quanh, chiếu sáng trông chừng lưng lẫn nhau.”


Lời nhắc nhở của anh hoàn toàn chính xác, ánh sáng có thể ngăn lũ quái vật
tới gần, chỉ cần soi sáng bốn phía thì sẽ rất an toàn.

Roger hỏi: “Anh có cần em chiếu sáng không?”

“Không, cậu không thể sử dụng năng lực của mình vô độ.” Faun liếc nhìn cậu
nhóc, sắc mặt Roger không được tốt cho lắm. Không biết cảm giác trong
nháy mắt nước tiểu lấp đầy bàng quang là như thế nào, e rằng Roger nói
thiếu điều muốn nổ tung cũng không điêu tí nào. Mặc dù phát sáng có thể
là năng lực hữu ích nhất trong sương mù này, Faun không muốn cậu nhóc
vượt quá mức đánh đổi mà cậu nhóc có thể chi trả.

Đèn pin được điều chỉnh tối đa, ánh sáng bao trùm toàn bộ đội ngũ, mọi người thay nhau trông chừng đằng sau.

Chỉ có một ngoại lệ.

Cả Faun và Lukes đều bỏ sót gã. Bill luôn là một kẻ lạc loài bên ngoài đám đông, gã ta cũng thiếu cảm giác tồn tại trong mắt nhiều người, tránh né ánh sáng, trốn trong bóng tối. Khi đèn pin tăng cường độ sáng, Bill
theo bản năng rút lui vào bóng tối. Nếu gã hoàn toàn ẩn vào sương mù đen kịt, trở thành một phần bóng tối, gã sẽ không thu hút sự chú ý của lũ
quái vật, nhưng ánh sáng chiếu ra bóng của gã, ngay tức thì, gã bị một
lực khổng lồ lôi đi.

Bill hét lên kinh hoàng, cố gắng tự cứu mình bằng năng lực bản thân, nhưng
một khi đã bước vào bóng tối, bị mất thị lực thì không cách nào sử dụng
năng lực lên quái vật.

Tiếng gào của gã dọa sợ đội ngũ, Roger mất một lúc lâu mới phản ứng được, mà Faun đã bắt kịp.

“Hắn bị vua khủng bố kéo đi rồi!”

Trong lòng tất cả mọi người đều đồng loạt dấy lên nỗi sợ hãi và hối tiếc.

Hắn bị con quái vật lôi đi, lành ít dữ nhiều, chuyện tương tự cũng sẽ xảy đến với mình.

Faun hiểu không thể chần chừ, một khi Bill rời khỏi tầm mắt, gã sẽ biến mất
trong sương mù bị lũ quái vật giết chết dã man. Cậu vừa chạy vừa hô:
“Tôi sẽ tìm hắn, các cậu tiếp tục tiến về phía trước.”

Lukes theo sau: “Tôi sẽ đi với em.”

Faun không phản đối, nhưng một người khác bám sau, không ngờ đó lại là Wendy.

“Em cũng đi nữa.”

Sau đó Morgan cũng nối gót tay cầm đèn pin tách rời đội ngũ.

Ngày càng có nhiều người đuổi theo.

Roger lớn tiếng: “Cảnh sát Clark, bọn em nghĩ kĩ rồi, không thể lại để hai
anh mạo hiểm nữa được. Tên đó tuy không được thiện cảm lắm, nhưng chí ít cũng đã giúp đỡ, chúng ta nên cùng nhau giải cứu hắn.”

Cuối cùng, tất cả bắt đầu di chuyển, cũng không phải họ có bao quan tâm lo
lắng, hầu hết mọi người không muốn bị bỏ lại tại chỗ cũ.

Nhưng dù sao, cuối cùng họ cũng đã hành động ra dáng một tập thể đàng hoàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.