Trấn Nhỏ

Chương 44: Nhân vật chính


Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 44: Nhân vật chính

Faun nhốt Bill trong tầng hầm dưới nhà Barenque.

Đó là một gian phòng trống rỗng, không có cửa sổ.

Trên trần căn phòng treo một ngọn đèn, kể từ khi Bill bước vào đèn vẫn sáng. Faun cởi áo khoác dài, mũ và khăn quàng cổ của gã, để cánh tay gã lộ ra ngoài. Toàn bộ căn phòng chỉ sót lại một góc chết nho nhỏ mà ánh sáng
không thể vươn tới, sau khi tỉnh lại, Bill liền co rút trong đó. Một khi gã tiến vào dưới ánh đèn sẽ ngay lập tức cảm thấy lũ đêm đen sợ hãi ánh sáng. Chúng nó sẽ chạy trốn tứ phía trên người gã, khiến thân nhiệt gã
bất chợt tụt giảm, khó chịu như mắc phải một căn bạo bệnh.

“Xin lỗi, đây là biện pháp duy nhất tôi có thể kiểm soát anh. Hơn nữa tôi
hiểu anh chỉ có thể di chuyển các vật thể không cố định, vậy nên anh
không thể phá hỏng ngọn đèn này.” Cách cánh cửa sắt, Faun nói: “Anh còn
nhớ cảm giác dưới ánh mặt trời sao?”

“Tao nhớ.” Bill nói, “Tao ghét mặt trời.”

Faun bỏ lại gã.

Cậu và Lukes đều bận rộn chuẩn bị rời khỏi trấn nhỏ. Muốn phá vỡ được rào
cản đó phải dựa vào năng lực Sứ Giả, mà cái giá cho việc khiêu chiến
năng lực Chúa tể cao đến Lukes cũng không thể đo lường được. Faun phát
hiện kể từ khi họ trở về từ tận cùng của màn sương mù dày đặc, Lukes bắt đầu trở nên trầm mặc ít nói, mặc dù thời điểm thân mật vẫn tràn đầy ôn
nhu yêu thương, nhưng hễ khi ở một mình thì lại ngẩn ngây người. Faun vô cùng nhạy cảm trong việc quan sát người khác, đối với Lukes càng thêm
phần quan tâm. Cậu kiên nhẫn ngồi xuống hỏi đến tột cùng đã xảy ra
chuyện gì, song Lukes đáp trả vẫn là không có gì. Câu trả lời này làm
Faun càng thêm sầu lo sâu sắc, cho rằng nhất định có chuyện quấy nhiễu
người yêu của mình.

Cái
trấn nhỏ này đã không còn kẻ thù có thể uy hiếp họ, ít nhất là không
giống như lúc mới đến nơi nơi đều ẩn nấp nguy cơ và cạm bẫy vô hình. Vì
vậy thứ duy nhất có thể khiến Lukes lo lắng chỉ có Chúa tể.

Faun không nén được ý nghĩ, lẽ nào ở tận cùng sương mù dày đặc anh nhận được một ám chỉ mà bản thân cậu không hay biết.

Lukes là Sứ Giả, là người kế thừa năng lực Chúa tể, e rằng tại cái địa phương quái quỷ kia anh xác thực đã biết được bí mật kinh thiên động địa gì.
Faun còn nhớ cảm giác bất chợt thông suốt tường tận trong sương mù,
trong nháy mắt ấy, cái khoái cảm khi hết thảy bí ẩn được phơi bày hòa
nỗi tiếc nuối mà chớp mắt một cái liền thoáng qua nó mãnh liệt vô bờ,
thật khó mà quên được. E rằng Lukes cũng có trải nghiệm như vậy, song
sau đó không quên đi. Faun biết rõ, nếu những bí mật này lúc ban đầu
Lukes không nói với cậu, thì dù cho cậu có truy hỏi cỡ nào, cậu cũng sẽ
không nhận được đáp án.

Cậu quyết định chú ý gấp bội tới con đường rời khỏi trấn nhỏ, không để Lukes làm ra bất kỳ sự cố bất ngờ nào.


Roger và bạn bè Người Du Hành của mình đã làm rất tốt, lôi kéo người vào phe
mình, số người có ý định rời khỏi trấn nhỏ đã vượt quá một nửa tổng số.

“82 người.” Roger nói, “Em phân nhóm gồm mười người, đây là danh sách.”

Cậu nhóc tựa như tranh công trao một mảnh giấy chi chít chữ cho Faun, chỉ
vào đường kẻ ngang phía trên: “Những người này là đội trưởng mà chính họ đã đề cử, có thể chịu trách nhiệm liên lạc.”

“Tốt lắm.” Faun nói. Roger lập tức cười vui vẻ, nhưng nhanh chóng bày vẻ cố nín cười làm ra một bộ dáng dửng dưng như không.

Faun nhìn vào danh sách, cả Emily và Holk đều không nằm trong đó. Sự thiếu
hụt cảm xúc của Emily khiến cô thiếu động lực để đưa ra quyết định rời
đi hay ở lại, cô sẽ cho rằng đây không là sự kiện gì quan trọng. Mà thái độ của Holk lại rất cần suy xét. Hắn là một tên lừa đảo tâm lý xảo
quyệt, một tay thương nhân thông minh, tuy là trong trấn nhỏ hắn không
thể làm ăn buôn bán gì to lớn, nhưng hắn vô cùng rõ ràng dưới tính huống nào có được lợi ích tốt nhất. Vì vậy, nhìn bề ngoài, hắn thủy chung là
một người trung lập không dính dáng gì ở cả hai phía. Faun hiểu rõ không có khả năng hắn tham gia cùng họ chơi trò “Đào tẩu khỏi trấn nhỏ”, hắn
sẽ quan sát đến khi nhận thấy thời điểm có lợi mới ra quyết định sau.

Thế cũng tốt. Faun thầm nghĩ, như vậy hắn có thể canh chừng Jody Winston
thật kỹ. Cậu không nghi ngờ gì về việc Holk sẽ không ngần ngại giao con
tin quý giá này cho bọn Lính Gác một khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm
soát.

Từ khi Jody rơi vào tay Faun, bọn Lính Gác trung thành liều chết nhìn luôn nhìn cậu ánh mắt ngập tràn thù hận khắc cốt ghi tâm, trước đó, thái độ của chúng đối với cậu vỏn vẻn chỉ là sự thù địch.

“Bọn Lính Gác như một bầy sói đói, mấy lúc em đi trên đường thôi mà cũng
thấy rợn hết cả người.” Roger nói. “Mà bọn họ tin tưởng không mảy may
nghi nhờ khi anh nói “giết Jody Winston”, từ đầu đến cuối không có hành
động công kích nào.”

“Chúng không phải là không mảy may nghi ngờ, nhưng chỉ cần có một chút khả
năng chúng sẽ từ bỏ tấn công.” Faun nói, “Đây không phải là ý muốn của
chúng, đó là kết quả do năng lực của Jody tạo thành. Năng lực của hắn
thực là khá, nếu không cũng sẽ rất rắc rối.”

“Chuyện gì rắc rối?”

“Tôi cũng không thể thực sự giết hắn.”

“A, đúng thế.” Roger gật gật đầu. “Anh là một cảnh sát tốt.”

Faun đặt danh sách xuống, nhìn cậu nhóc nói, “Cậu đã nói trong trấn nhỏ có người đi liền sẽ có người mới đến, phải không?”


“Vâng, đúng vậy.”

“Nhưng sau cái chết của cảnh sát Warren vẫn chưa có người mới nào xuất hiện, cậu nghĩ việc này có gì sai?”

Roger vội vàng ngồi thẳng dậy, phấn khích không thể tả. Cậu rất thích thảo
luận cùng Faun về một số chuyện trong trấn, điều đó làm cậu nhóc cảm
thấy rất được coi trọng. Tuy nhiên vấn đề này không dễ trả lời. Roger
suy nghĩ thật lâu rồi mới nói: “Thời gian để người mới xuất hiện thường
không có quy tắc, ít nhất tụi em không phát hiện ra bất kỳ quy luật nào. Nghe đâu vừa bắt đầu quá nhiều người chết, bởi vậy nên không ai đi để ý người mới tới như thế nào. Sau này mọi người sống trong trấn nhỏ một
thời gian dài, cũng trở nên tê dại, ngoại trừ Lính Gác, có lẽ không ai
quan tâm đến việc này.” Cậu ngừng một lúc, bất chợt nảy sinh ý nghĩ,
“Nói không chừng Chúa tể đã quên mất, cũng có thể là người mới đã đến
đây, chỉ là trốn ở một nơi chúng ta không biết.”

Cả hai khả năng này đều không thể tồn tại. Mặc dù cả Faun và Lukes đều
chấp nhận Chúa tể là một thế lực siêu nhiên có ý thức, song vô hình
chung nó cần phải hành động theo một số quy tắc. Họ không tán đồng việc
Chúa tể sẽ suy nghĩ và chọn lựa như một con người, càng không có khả
năng “quên” một cách sai lầm như vậy. Mà dân trong trấn đều biết nhau
rất rõ, không thể có một gương mặt mới mà không ai chú ý.

“Nếu vẫn sẽ không có người mới đến, chỉ có thể có một lý giải.” Faun nói, “Chúa tể đã không còn cần người mới nữa.”

“Tại sao lại thế?” Roger không hiểu hỏi.

“Tôi chưa biết,” Faun trả lời, nhưng nếu quả thực là vậy, thì cậu liền trở
thành người cuối cùng vào trấn nhỏ. Tại sao? Cậu đã kết thúc sự kiện
quan trọng gì?

“Roger,”
Cậu nói, “Có một số việc tôi không thể nói với Lukes, vì vậy tôi hy vọng tôi có thể nhận được một số câu trả lời hữu ích từ cậu.”

“Em có thể làm gì cho anh? Miễn là em biết, em nhất định sẽ nói cho anh.”
Rogers càng ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt giọng điệu như đang tuyên thệ. Faun
vậy mà lại có việc không thể hỏi Sứ Giả nhưng lại hỏi cậu, điều này
khiến cậu cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

“Chuyện đã từng xảy ra và chuyện ngoài trấn nhỏ, cái nào cậu nhớ rõ hơn?”

“Ý anh là sự kiện cụ thể sao?”


“Giả như, những chuyện xảy ra khi cậu vừa đến trấn nhỏ, cậu đến sớm hơn tôi, sẽ có rất nhiều chuyện từng xảy ra. Cậu có nhớ những chuyện đó không?”

“Tất nhiên rồi, em đâu bị đãng trí.”

“Câu đến đây được bao lâu rồi?”

“Khoảng mấy tháng, hẳn là nửa năm.” Roger không hiểu tại sao cậu lại hỏi những thứ này.

“Được rồi, cho là sáu tháng, cậu chắc là sáu tháng? Cậu có nhớ những gì đã
xảy ra trong sáu tháng này không? Cậu có thực sự trải qua sáu tháng ở
đây, hay là cậu cho rằng đã sáu tháng trôi qua? “

“Em không hiểu. Cảnh sát Clark, anh đang nói cái gì vậy?”

“Tôi nghi ngờ rằng Chúa tể đang ngụy tạo ký ức của chúng ta.” Faun nói, “Nếu như cậu ở đây được sáu tháng, chắc chắn cậu cũng sẽ không nhớ rõ những
chuyện xảy ra bên ngoài trấn nhỏ. Ký ức thật sự của chúng ta bị nó xóa
bỏ. Không chỉ riêng các cậu, e là kí ức của Lukes cũng bị giả tạo, cơ
bản không có người bạn C nào chết vì năng lực của anh ấy.”

Đây là lý do tại sao cậu không muốn thảo luận vấn đề này trực tiếp với
Lukes. Nếu C cơ bản hoàn toàn không tồn tại, thì tác động của Chúa tể
lên Lukes quá tàn nhẫn. Faun cảm thấy rằng điều này không phải là không
thể. Cái chết bi thảm của C hẳn là nguồn căn cho nỗi sợ hãi lớn nhất ở
Lukes, như vậy tất cả những vị khủng bố bệ hạ mà anh thấy đều phải trở
thành dáng vẻ C máu thịt nhầy nhụa. Nhưng ấn tượng duy nhất của Lukes về những con quái vật sinh ra trong sương mù dày đặc chỉ là một cái bóng
không có hình dạng cố định, điều này thực sự rất khó hiểu.

“Mọi người trong trấn nhỏ đều biết chuyện về Sứ Giả.” Roger khẳng định.

“Thế thì sao? Nếu Chúa tể có thể ngụy tạo trí nhớ của một người, nó có thể
ngụy tạo trí nhớ của mọi người. Cậu còn nhớ được bao nhiêu thứ bên ngoài trấn nhỏ? Làm cách nào cậu đến được cái trấn này?”

“Em nhớ đang ngồi xe trên đường núi thì bị lạc.” Roger nói. “Trấn nhỏ liền xuất hiện trước mặt em.”

“Còn gì nữa không? Trước đó cậu đang làm gì, gia đình cậu đâu?”

“Em có một đứa em gái, không… là chị gái.” Roger bối rối nhìn Faun, “Em không nhớ rõ, Chúa ơi, em không nhớ ra!”

“Như tôi vừa nói, Chúa tể khiến chúng ta quên đi quá khứ, dựng nên những ký ức mới.”

“Tại sao nó lại làm vậy?”

“Để che giấu một số bí mật,” Faun nói, “Nói không chừng cái trấn nhỏ này không tồn tại lâu như ta tưởng.”

Roger dường như cảm nhận được tóc gáy dựng hết lên, ngẩng đầu nhìn quanh quất.

“Ý anh là, nó đang đùa giỡn với chúng ta à?”

“Ít nhất không phải như Jody Winston nói, chúng ta là những người may mắn được Chúa chọn lựa.”


“Nhưng đây mới chỉ là dự đoán của anh thôi, đối với cái trấn nhỏ này, em vẫn có thể nhớ rõ như in những chuyện đã xảy ra.”

“Cậu nghĩ chút đi”, Faun nói. “Ngẫm lại xem ký ức chân thực nhất bắt đầu từ
lúc nào. Từ lúc bước vào trấn nhỏ tôi có thể nhớ mọi chi tiết nhỏ nhặt
nhất, ít nhất là phần này là thật, tính từ thời điểm đó cậu hãy nhớ lại
chuyện trước đó, càng chi tiết càng tốt.”

Roger bắt đầu nhớ lại dưới sự dẫn dắt của cậu, thế nhưng quá trình không được suôn sẻ. Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi suy đoán táo bạo của Faun
không, dường như đối với những gì đã xảy ra trước khi cậu đến thị trấn,
Roger thật sự cảm thấy không chân thực.

“Chuyện gì đã xảy ra với chúng ta vậy?” Roger hỏi “Chúng ta có còn sống ở trên cõi đời này không?”

“Tất nhiên chúng ta vẫn còn sống.” Faun nói khẳng định, “Nếu chúng ta đã
chết, không có ý thức của mình thì bây giờ sẽ không có cuộc đối thoại
này, đúng không? Nếu Chúa tể đã hoàn toàn khống chế tư tưởng của chúng
ta, sao có thể để cho chúng ta nảy sinh nghi vấn về nó?”

“Em chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, thật khủng khiếp.”

“Nhưng nếu điều khủng khiếp này là sự thật, thì ngược lại đó là tin tốt cho
chúng ta.” Faun nói, “Chúng ta ở tại cái trấn nhỏ này chưa lâu, Chúa tể
đã lừa chúng ta. Bây giờ tôi cần thêm bằng chứng để chứng minh suy đoán
của mình, đi tìm bạn của cậu đi, tìm Mogan, Wendy và những người khác,
giống như tôi vừa giúp cậu nhớ lại đấy, hãy để họ nghĩ về chuyện trước
khi đến trấn nhỏ, nhưng để trước đó không làm rối loạn nhận thức của họ, đừng nói với họ tại sao lại làm thế.”

“Dạ, em đi ngay đây.” Roger vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ. “Cảnh sát
Clark, nếu họ giống như em, chỉ có thể nhớ ra những sự kiện cụ thể sau
khi anh đến trấn nhỏ, như vậy thì có nghĩa gì?”

“Nếu thế thì tệ rồi đấy.” Faun đưa tay vò đầu cậu nhóc. “Điều đó có nghĩa là tôi là nhân vật chính mà Chúa tể đã chọn lựa, mấy cậu đến cái thị trấn
nhỏ này là bởi vì tôi. Tôi là người mới cuối cùng. Sẽ không còn có người nào khác đến.”

“Anh nói
thật ư?” Roger nhìn cậu với cái đầu bị vò loạn. Kết luận này nghe như
một trò đùa, cho dù cậu nhóc sùng bái và ngây thơ tin tưởng Faun cũng
không khỏi bán tin bán nghi.

“Đợi đến khi cậu có được đáp án từ những người khác rồi hãy bàn tiếp.”

Faun chỉ ngoài cửa, ra hiệu cậu nhóc có thể đi trước.

Đây không phải là một trò đùa.

Roger đi rồi, Faun trầm tư dưới ánh nắng mập mờ bên ngoài rèm cửa.

Đây không phải là một trò đùa.

Cậu nghĩ, tao cũng sắp giải mã được bí mật của mày rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.