Đọc truyện Trấn Nhỏ – Chương 34: Trái tim đỏ
[hắn] mười
Hắn với cậu bé trở thành bằng hữu.
Cậu nhỏ thấp bé, bướng bỉnh, không giống như các đứa trẻ dễ thương khác.
Những đứa trẻ khác đối với hắn còn có chút xa lạ, vẫn là nho nhã lễ
phép, mà cậu bé đối với hắn tràn ngập sùng kính, như đang nhìn một người cha.
Hắn nghĩ, cậu vừa mới mất mẹ, một người ở trên đời này thật cô đơn.
Trẻ em nên được ở bên mẹ.
Vô luận là sống hay chết, đều không thể tách rời.
CHƯƠNG 34: TRÁI TIM ĐỎ
Rikki đưa cậu ra cửa.
Khuôn mặt của bà luôn mang một nụ cười mỉm thân thiện hiền hòa, giống như một vị trưởng bối tốt bụng, không có bất kỳ địch ý nào. Thế mà Faun lại cảm thấy nụ cười kia có bao đáng sợ, khiến bà tựa đeo một chiếc mặt nạ.
Cậu không biết mình rời đi bằng cách nào, đau đớn từ những vết thương vô
hình càng lúc càng tệ hại, như dự đoán cuộc xung đột cùng với thủ lĩnh
Lính Gác không có xảy ra, Jody thậm chí còn không thăm dò xem liệu cậu
quả thật có được năng lực từ Sứ Giả không. Việc này thực sự bất ngờ. Từ
kết quả mà nói xem như không tồi, ít nhất cậu có được một cái cam kết
tạm thời đình chiến. Lời hứa hẹn này được mấy phần bền vững, Faun trong
lòng chẳng hề ôm hi vọng, một câu Jody Winston nói cậu cũng không tin,
hơn nữa cậu càng không tin một ông già không có năng lực đặc biệt nào
lại là lãnh đạo của đám Lính Gác hung ác nhất. Jody phải có năng lực cậu không ngờ tới, nếu không sẽ không cách nào ràng buộc được Lính Gác,
khiến chúng nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Thân xác bất tử” của Faun vẫn còn mười phút, cậu vẫn là ở bên ngoài tiêu hao thời gian dư thừa này rồi mới trở về, tránh bị Lukes nhìn thấu. Ngay cả khi không cần năng lực Sứ Giả, Lukes đã có thể nhạy bén cảm nhận được
biến hóa từ cậu, lại giống như cậu có thể hiểu được đau đớn nội tâm của
Lukes.
Cậu đi đến cửa hàng tiện lợi mua vài món đồ, dạo quanh phố một vòng, đi ngang qua tiệm tạp hóa cậu từng ghé.
Faun đi tới chỗ cô, cô thấy cậu, không xa lạ như lần đầu tiên, đôi lời chào hỏi cậu.
“Cậu muốn mua gì?”
“Đang nhìn thôi.” Faun đặt túi giấy lên quầy, tiệm tạp hóa thật chẳng gọn
gàng chút nào, thậm chí còn không phân loại hàng hóa, tất cả đều lộn xộn ngổn ngang chất đống xung quanh. Chủ tiệm dường như không để tâm việc
quản lý, có lẽ như Roger nói, tóm lại là tìm một việc gì đó để làm.
Faun tìm thấy một số linh kiện phế liệu trong góc, trông như được gỡ ra từ một cái radio cũ hay TV.
“Mấy linh kiện này từ đâu ra?” Cậu hỏi.
Chủ tiệm liếc nhìn ngọn núi phế thải thu nhỏ đáp, “Không biết, nó đã vốn ở
đó. Ở cái nơi quỷ quái này cậu không thể biết rõ được nguồn gốc của mọi
món đồ đâu.”
Đây là lần
đầu tiên ngoài mình và Lukes ra Faun nghe được từ “quỷ quái” từ miệng
người khác để hình dung trấn nhỏ. Cậu gần như lập tức nảy sinh một ít
cảm tình đối với người phụ nữ trời sinh bất cần này, tính cách và ngoại
hình của cô đều đôi chỗ toát lên vẻ nam tính đặc biệt.
“Nếu cô không muốn nó, cô có thể bán cho tôi.” Faun nói, “Tôi sẽ tìm người
đến mang giúp đi, như vậy cửa hàng cô sẽ sạch sẽ hơn.”
“Cho cậu đấy.” Chủ tiệm hào phóng nói, “Tốt nhất là lấy luôn mấy thứ phía
sau đi.” Cô chỉ vào đống đồ trong một góc khác. Faun ngó vào, là một
chồng phế liệu còn vô dụng hơn nữa, được gói trong một cái túi màu đen,
bề mặt đóng đầy bụi.
Cậu nhặt một vài vật dụng, hỏi cô có đinh không.
“Có phải cái loại lần trước đưa cậu không? Xài tốt lắm sao?”
“Tôi vẫn chưa xài, nhưng sau này có thể sẽ cần đến, hơn nữa số lượng không ít.”
“Tôi có thể tìm cho cậu, muốn cùng một nhãn hiệu sao?”
“Không cần, miễn đinh là được, đinh ghim cũng được, không cần phải bằng nhựa đâu.”
Bà chủ cửa hàng leo lên kệ lục lọi tìm được một chút, không nhiều lắm, nhưng vậy là đủ. Cô giúp cậu xếp vào túi.
Trả tiền, Faun thấy một bộ máy mài để bàn đặt ở cửa.
“Tôi có thể mượn nó một lúc không?”
“Tùy cậu.”
Faun đùa nghịch bộ máy cũ kĩ kia một hồi, đợi đến khi nó khởi động cậu thấy
mình có thể đảm đương được việc này. Cậu lấy từ trong túi ra mảnh thủy
tinh vỡ màu đỏ, máu của Lukes đã được lau sạch, nhưng bản thân sắc đỏ
lại mang một loại cảm giác nhuốm máu.
Cậu đánh mài những góc sắc nhọn, dần dần biến nó thành hình dạng khác.
Bà chủ cửa hàng rốt cuộc không nhẫn được hiếu kì đi ra.
“Thật đẹp.” Cô nói sau khi thấy tác phẩm của cậu.
Thời điểm Faun về đến nhà, Lukes đang ngồi trong phòng khách đọc sách. Có
rất nhiều sách trên kệ của Joey Barenque, nhưng Faun chưa bao giờ thấy
Lukes lấy bất cứ quyển sách nào từ trên giá, trấn nhỏ không phải một nơi có thể tịnh tâm đọc sách, e rằng anh đột nhiên xem sách chỉ để giảm bớt lo lắng trong lúc chờ đợi. Nhưng khi nhìn thấy Faun trở về, Lukes không hỏi cậu đi đâu, anh tin tưởng mọi việc Faun làm đều có nguyên do, hơn
nữa bọn họ đã hứa với nhau sẽ không vì bất cứ nguyên do gì tạo ra những
hi sinh chẳng thể cứu vãn khi mà đối phương không hay biết.
Đây là một cam kết vô cùng thiết yếu, Faun biết cho dù họ tin tưởng nhau,
họ nhất định phải có một lời cam kết. Hứa hẹn là làm cho mọi người có
một ấn tượng cụ thể khi nhớ về nó, giống như một vách núi, cảnh cáo
không thể tùy tiện vượt qua.
Thời gian của Emily đã kết thúc từ lâu, đau đớn biến mất, tất cả trở lại
bình thường. Mặc dù cơ thể không cảm thấy khó chịu nữa, thậm chí còn có
cảm giác thả lỏng toàn thân, tinh thần của Faun vẫn căng thẳng như cũ,
vô cùng mệt mỏi, có lẽ vì cậu đã tiêu tốn quá nhiều tinh lực để chống
lại cơn đau. Emily nói trong ngoài thời gian là hai trạng thái hoàn toàn tách biệt, không ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng cảm giác con người bao giờ
cũng không giống với “lý thuyết”. Các thử nghiệm trước đây và lần đầu
tiên sử dụng thời gian rất ngắn, không mang lại quá nhiều tác dụng phụ,
nhưng một giờ đồng hồ có hơi quá lâu. Loại mệt mỏi này nói không chừng
là do cậu tưởng tượng, giống như sau một trận trọng bệnh thậm chí ngay
cả mình còn không thể nhớ rõ. Mặc dù vậy, Faun vẫn lên tinh thần nói
chuyện với Lukes, tránh làm anh lo lắng.
Lukes tán ngẫu với cậu một lúc, thấy rằng cậu không quá tập trung.
“Cậu trông rất mệt mỏi.” Anh nói “Có muốn đi ngủ một giấc không?”
“Không, tôi vừa dậy chưa được bao lâu.” Faun xoa nhẹ đôi mắt.
“Nhưng trông cậu như vừa thức trắng cả đêm.” Lukes nâng mặt cậu lên, để cho cậu nhìn mình.
Faun khó có thể trốn tránh sự đối mặt như thế, đôi mắt của Lukes như một
khối nam châm, luôn có thể hút chặt lấy cậu, khiến cậu không thể dời tầm mắt, cậu thấy được nhớ nhung từ trong đôi con ngươi màu xanh lục. Faun
cảm thấy bàn tay băng bó của anh vẫn ẩm ướt, hơn nữa ngửi được nồng nặc
mùi thuốc hòa với máu.
“Tay anh thế nào rồi?”
“Vô cùng đau đớn.” Lukes nói, “Khiến tôi không có dư sức lực suy nghĩ cậu đang làm gì, có điều đây là một chuyện tốt.”
Anh vẫn muốn Faun đi ngủ, không quản cậu trong một giờ đã làm những gì, giấc ngủ luôn là một liều thuốc phục hồi tinh thần tốt.
“Được rồi.” Dưới ánh mắt chăm chú của anh Faun đành thỏa hiệp, đứng lên đi về phòng ngủ. Cậu thực sự rất mệt mỏi, nhưng không biết tại sao lại chẳng
buồn ngủ chút nào. Cậu ngồi trên giường mấy phút, Lukes bước vào, thấy
cậu không nằm xuống. Faun cho là anh muốn nói gì đó, mà Lukes lại đẩy
cậu một chút, chờ cậu khôi phục tinh thần thì đã nằm ngửa trên giường.
Lukes đè lại bờ vai cậu hỏi: “Cậu đang suy nghĩ điều gì?”
“Tôi cảm thấy như tôi đã quên một chuyện quan trọng.” Faun cau mày.
“Liên quan tới cái gì?”
“Liên quan tới…”
Cậu đột nhiên hỏi: “Anh có biết năng lực của Jody Winston là gì không?”
Lukes cũng nhăn cặp lông mày: “Tại sao lại đột nhiên hỏi đến hắn, lẽ nào cậu đi gặp hắn?”
“Đúng vậy, tôi đã thấy hắn.” Faun thừa nhận, nhưng không nói cho anh biết về
quán bar Zebra, bọn Lính Gác và việc Emily đã cho cậu một giờ.
Lukes nói sắc mặt nghiêm túc: “Không cần đi gặp hắn.”
“Tôi nghe nói hắn là thủ lĩnh của bọn Lính Gác. Tôi đã gặp hắn và vợ hắn,
tôi muốn biết năng lực bọn họ là gì. Dựa vào cái gì có thể khiến bọn
Lính Gác bạo lực đầy người ý đồ lại không tốt tuân lệnh?”
Lukes suy nghĩ giây lát, cuối cùng nói: “Hắn có một loại năng lực đặc thù, có thể thay đổi cảm xúc người khác.”
“Tôi không hiểu lắm.”
“Nếu cậu đối với hắn nảy sinh một tia hận thù, hắn có thể chuyển hóa nó
thành tình yêu và ngược lại. Yêu và hận, thích và chán ghét, khinh miệt
và tôn kính, lãnh đạm và nhiệt tình, năng lực của hắn chia tình cảm
thành hai thái cực. Càng hận hắn sẽ yêu hắn không tự kiềm chế được, càng muốn làm tổn thương hắn sẽ bất chấp bảo vệ hắn.”
“Tôi vẫn không hiểu. Nếu hắn chỉ sử dụng năng lực lên những người căm hận
hắn, chẳng phải có thể thành lập một trấn nhỏ người người đều kính yêu
Jody sao? Nhưng có vẻ như nơi này không phải là thiên hạ của hắn.”
“Hắn không thể chủ động sử dụng năng lực được, là tự nhiên có hiệu lực. Cũng giống như Albert không cảm thấy đói bụng, cho dù có muốn sử dụng nó hay không, loại năng lực này đã tồn tại.” Lukes nói, “Vậy nên tuyệt đối
không được gặp mặt hắn, cảm xúc đã chuyển đổi không thể đảo ngược, từ
khi cậu bắt đầu có ấn tượng đầu tiên đối với hắn, năng lực cũng đã có
tác dụng.”
“Nhưng tôi
không cảm thấy đối với hắn có cảm giác gì tốt đẹp.” Faun nói: “Tôi vẫn
cảm thấy hắn là một tên hết sức nham hiểm, cũng quyết định nên đối với
hắn đề phòng gấp bội.”
Lukes nhìn vào mắt cậu hỏi: “Cậu có phải đi làm cái gì càng nguy hiểm? Cậu
hỏi Emily muốn thời gian?” Anh nhớ tới Faun đã từng nói sắp tới có thể
cần một khoảng thời gian sinh tồn tương đối dài.
“Đúng vậy.” Faun nói. “Nhưng tất cả đều suôn sẻ. Lẽ nào tôi không bị ảnh
hưởng bởi vì tôi đang ở trong thời gian của Emily sao? Năng lực của cô
ấy dùng thật tốt.”
“Tôi
cho rằng năng lực của Jody tác động lên đầu óc con người, thế nhưng tất
cả những thương tổn làm thay đổi thân thể cậu trong thời gian sẽ bị loại bỏ khi thời gian kết thúc. Cậu có thể nhớ lại một chút, khi cậu đi tới
trước hắn lòng tràn đầy thận trọng, nhìn hắn chốc lát, có phải có chút
nghi hoặc, cảm thấy hắn là một lão già hòa ái.”
“Có thật như vậy, thế nhưng tôi nghĩ đó chỉ là một đánh giá khách quan về
hành vi và cử chỉ của hắn, hắn thoạt nhìn không hung ác đến vậy.”
“Hắn thoạt nhìn bao nhiêu tuổi?”
“Khoảng hơn sáu mươi.”
“Tuổi của hắn không quá bốn mươi tuổi, chỉ là cái giá khiến hắn ngày càng giống một ông già.”
“Đánh đổi của hắn là già yếu?”
“Đánh đổi là thay đổi về ngoại hình, chẳng liên quan gì tới sự lão hóa của cơ thể.” Lukes nói, “Mỗi một loại thay đổi cảm xúc đều sẽ thay đổi bề
ngoài của hắn, mà bất kể là loại nào cũng chỉ khiến hắn trở nên xấu xí
và già cả hơn.”
“Miễn là hắn tiếp tục tiếp xúc với người khác, liền biến thành một con quái vật vừa già vừa xấu?”
“Đúng, nhưng hắn rất khỏe mạnh. Tình trạng thể chất của hắn vẫn đang lúc thanh niên trai tráng.”
“Làm thế nào hắn có thể có một người vợ già đến vậy?” Faun khó hiểu, nếu
Jody Winston là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, ngay cả khi bề ngoài vì đánh đối mà biến hóa, tâm lý cũng không nên kết hôn với một người vợ sáu mươi tuổi.
“Ý cậu là Rikki?”
“Bà ấy có vẻ hơi kỳ lạ.” Faun nhớ lại nụ cười của bà khi rời đi, một tấm
mặt nạ, không có nhân cách, khiến người không rét mà run.
“Trong cả cái thị trấn Rikki có lẽ là người hận Jody nhất. Jody đã giết chết
con trai bà, một cậu nhóc cùng trang lứa với Roger. Bọn họ đến trấn nhỏ
này cùng một lúc, trước khi hiểu được Nguyên tắc trấn nhỏ, bọn họ cũng
bị truy sát, Jody để đứa trẻ kia trở thành vật hi sinh để mình sống sót, sau đó hắn mới phát hiện bí mật về năng lực và đánh đổi. Từ đó trở đi
hắn không còn sợ bị khinh miệt nữa, càng chán ghét hắn và căm hận hắn,
ngược lại hắn càng yêu thích những người thù địch hắn.”
Rikki đánh mất bản thân, tất cả thù hận cùng nỗi đau mất con của bà đã trở
thành niềm tin đối với Jody, yêu cái hắn yêu, hận cái hắn hận, hắn nói
gì nghe nấy, cho rằng mọi thứ hắn làm là mệnh lệnh từ vị thần tối cao.
Jody giữ bà lại bên người có lẽ chỉ để tận hưởng loại cảm giác kẻ thù
bất lực yêu hắn này.
“Có cách nào để tránh loại biến đổi này?”
“Không thấy hắn.”
“Còn gì nữa không?”
Lukes nâng mặt cậu, nhấn mạnh: “Không nhìn thấy hắn, hoặc là cậu có thể kiểm
soát chính mình, không hận hắn, không phòng bị hắn, không nảy sinh bất
kỳ cảm xúc tiêu cực nào cho hắn. Cậu không làm được, không người nào có
thể làm được. Cho nên không cần nhìn thấy hắn.”
“Anh không thấy rằng năng lực này rất quá đáng sao? Lẽ nào không ai có thể đối phó với hắn?”
“Chỉ những người yêu hắn có thể, càng yêu hắn thì càng hận hắn, càng muốn
hắn sống lại càng bày trăm phương ngàn kế sát hại hắn.” Lukes nói, “Kì
thực thế giới này đối với hắn mà nói không có gì thay đổi nhiều, chỉ là
bạn bè và kẻ thù đảo lộn chút thôi. Nhưng cái giá cao hắn trả lại làm
cho hắn chiếm được một ít tiện lợi, mọi người luôn dễ dàng trông mặt mà
bắt hình dong, một lão già xấu xí quái gở dễ dàng gây chán ghét, vừa vặn trở thành điều kiện tốt nhất để hắn thu thập tay sai. Hắn là thủ lĩnh
Lính Gác, là cái người chân chính không muốn rời khỏi trấn nhỏ.”
“Cho nên những người trong trấn không muốn đến gần hắn ngược lại là những
người lúc trước thân thiện với hắn, mà đám Lính Gác hung hãn lại trở nên trung thành liều chết.”
“Đáp ứng tôi, không được nhìn thấy hắn, trừ khi cậu ở trong thời gian của Emily, hoặc là khi tôi có mặt.”
“Anh đang lo lắng cho tôi?” Faun nắm chặt tay anh, bàn tay bị thương của
Lukes bao bọc trong tầng tầng băng vải. Faun nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn
tay, như có đăm chiêu nhìn vào đôi mắt anh.
“Phải.” Lukes nói. “Tôi đang lo lắng cho cậu.”
Faun ấn anh vào lồng ngực, Lukes cúi đầu, lưu lại một nụ hôn thân mật tại quai hàm cậu.
“Tôi lo lắng Jody sẽ cướp cậu đi, giống như Rikki quên con trai của mình, cậu cũng sẽ quên tôi.”
“Sẽ không. Tôi tuyệt đối sẽ không quên anh, bất kể chuyện gì xảy ra.” Faun nói, “Tôi mang cho anh một món quà.”
Lukes tò mò nhìn cậu.
Faun lấy ra khỏi túi mảnh thủy tinh màu đỏ, cậu mài nó thành hình trái tim,
ba cái góc sắc nhọn đã biến mất, các cạnh trở nên bóng loáng mà nhu hòa.
Cậu đặt trái tim màu đỏ vào lòng bàn tay bọc trong băng của Lukes.
“Tặng cho anh, lần sau sử dụng năng lực anh có thể nắm nó.” Faun nói, “Anh đã chịu đựng quá nhiều thương tổn, tôi không hi vọng sẽ có bất cứ vật gì
làm tổn thương anh.”
Lukes nhìn trái tim thật lâu, bỗng nhiên cười rộ lên, anh cười đến ngửa mặt
ngã trên giường, vừa cười vừa nói, “Cậu thật là… Tôi không thể tin
được là cậu chưa từng có bạn gái.”
“Tôi cũng không tin được, nhưng sự thật chính là vậy.” Faun nhào qua đè lên anh, không cho anh cười lớn. “Anh có thích không?”
“Tôi yêu thích.” Lukes trả lời, “Tôi yêu em.”
“Tôi cũng yêu anh. Hơn nữa tôi cảm thấy tôi hẳn vẫn luôn yêu anh.” Faun nhìn anh, đột nhiên nói, “Tôi nhớ ra rồi.”