Bạn đang đọc Trần Hoan – Chương 20
Mấy ngày gần đây, Sầm Hoan bận rộn chuyện sửa sang tiệm sách.
Cậu có ý tưởng muốn mở một hệ thống nhà sách, hiện tại vừa vặn có thời gian cùng vốn liếng.
Sầm Hoan tự mình sửa sang bản vẽ, bận đến trời tối muộn, lúc về đến cửa, thấy một chiếc xe quen thuộc đậu dưới lầu.
Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ khe khẽ hát, bước chân nhẹ nhàng lên lầu.
Cậu sờ soạng túi, không thấy chìa khóa đâu, không rõ cậu bỏ quên trong nhà hay rơi ở tiệm sách nữa.
Mà Hứa Minh hôm nay cũng đi công tác, cậu không có nhà để về.
Cậu thở dài, xoay người đi về phía thang máy, định bụng đêm nay ở tạm khách sạn vậy.
Cạch một tiếng, cánh cửa phía sau mở ra, là nhà đối diện căn cậu ở.
“Tiểu Hoan.”
Sầm Hoan khựng lại, giọng nói kia quá mức quen thuộc, đột nhiên nghe tới còn tưởng như mình đang ở trong mơ, quay đầu lại, Trần Mộc mặc một bộ pyjama, thật sự đang đứng ở nơi đó.
“Trễ rồi, đi vào ngồi đi.”
Sầm Hoan suy nghĩ một chút bên ngoài gió lạnh gào thét, hay là vào đi, Trần Mộc rót một ly nước nóng đưa tới.
“Em quên mang chìa khóa?”
“Ừm.” Sầm Hoan có chút không tâm phiền ý loạn: “Sao anh lại ở chỗ nào?”
“Anh đặt cọc thuê căn này một năm, đời trước không cần dùng đến, quên mất.”
Sầm Hoan không có ý định hỏi cái này, cậu muốn hỏi tại sao Trần Mộc lại tới đây ở. Trần Mộc tránh né, cậu cũng lười hỏi lại.
Vừa nãy cậu theo chân Trần Mộc đi vào, không cảm thấy gì. Hiện tại mới cảm thấy không được tự nhiên, ly hôn xong xuôi hết rồi, tốt nhất không nên lui tới mới phải.
Nhưng bây giờ lại đi có vẻ không được hay cho lắm.
Đối với Trần Mộc, ly hôn rồi cũng không thể coi như người xa lạ, nên cũng không coi là chuyện to tát.
“Ca, cho tá túc một đêm.”
Hồi hai người vừa mới quen biết nhau, Sầm Hoan gọi y là ‘ca’.
Một tiếng “ca” này, từ trong miệng Sầm Hoan gọi ra, đủ thân mật mà cũng cực kì xa cách, giống như một người bạn cũ, không hề liên quan gì tới yêu hận tình cừu.
“Đừng gọi anh như vậy.”
“Vậy xưng hô thế nào, Trần tiên sinh?”
Trần Mộc hai chữ kia, cậu kêu nhiều năm như vậy, từng chữ nhuốm đầy máu và nước mắt, mấy ngày trước cậu rơi vào kì động dục, cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần, vừa kêu vừa khóc, biết bao triền miên.
Bất kể gọi là gì, Sầm Hoan nhất quyết không kêu hai chữ Trần Mộc.
“Trần tiên sinh, mượn chút quần áo ngủ. Có phòng cho khách sao? Ghế sofa cũng được.”
Trần Mộc cau mày: “Thôi, em gọi ‘ca’ đi. Đồ tắm để trong tủ quần áo trong phòng ngủ.”
“Ok, ca, cảm ơn.”
Căn hộ này không có phòng dành cho khách, chỉ có một phòng ngủ, thư phòng và phòng khách thông thường, cũng may sofa đủ rộng rãi, gỡ ra thành một chiếc giường đơn.
Sầm Hoan tắm xong đi ra, Trần Mộc đã ôm chăn ra: “Anh ngủ phòng ngủ, tôi ngủ ghế sofa.”
“Đừng, không thích hợp đâu.”
Sầm Hoan nuốt xuống câu phản bác mang đầy gai nhọn ‘anh là chủ tôi là khách’, cậu nhận lấy chăn thả lên ghế, cầm một chiếc gối dựa coi như gối đầu thuận thế nằm xuống, mới hồi một câu: “Anh quá cao, ngủ sofa không thoải mái.”
Trần Mộc dọn tới đây chưa tới hai ngày, lò sưởi trong phòng khách bị hư, còn chưa kịp sửa.
Sầm Hoan nằm trên sofa có chút lạnh, cả người co ro rúc trong chăn, như đứa bé ôm chặt lấy mình.
Trần Mộc tắm rửa đi ra, Sầm Hoan đã ngủ rồi, y cẩn thận từng li từng tí ôm cậu đặt lên giường, đắp chăn, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Sầm Hoan mở mắt, thở dài.
Trần Mộc đứng ngoài ban công hút điếu thuốc, tới hơn nửa đêm.