Đọc truyện Trận Chiến Tình Yêu – Chương 39
JaeJoong lúc say cũng khá ngoan, rượu vào liền ngủ. YunHo vừa bình tĩnh giúp cậu thay đồ ngủ, vừa kiểm tra xem trên người cậu có dấu vết nào đáng ngờ hay không.
Kết quả kiểm tra khiến anh vừa lòng, vì thế YunHo bỏ ý định bế JaeJoong đi tắm cho sạch mùi rượu, mà chỉ nhẫn nại đưa cậu lên giường, rồi anh cũng đi nằm.
JaeJoong theo thói quen rúc vào lồng ngực quen thuộc của người bên cạnh, tìm được tư thế thoải mái xong thì nằm yên không động đậy nữa.
Nhìn gương mặt ngủ say của JaeJoong, YunHo thở ra một hơi thật dài.
***
Lúc JaeJoong tỉnh lại, cậu hoàn toàn không nhớ mình đã về nhà như thế nào.
Trong phòng chỉ có một mình cậu, không phải YunHo vẫn chưa về chứ? Nghĩ như thế, JaeJoong ngồi dậy, đầu có chút đau.
Vừa xoay người đã nhìn thấy một chiếc hộp nhung đỏ để đầu giường.
Tim bắt đầu đập mạnh, mở hộp ra, trong đó là chiếc nhẫn bạch kim mà lần trước cậu đi dạo phố cùng YunHo đã nhìn thấy, kiểu dáng đơn giản mà trang nhã, vừa trông thấy cậu đã thích ngay, nhưng vì giá rất đắt nên đành từ bỏ, cậu còn tưởng YunHo không để ý.
Cẩn thận đem nhẫn lồng vào ngón áp út bàn tay trái, thật vừa vặn. Không ngờ ngay cả cỡ ngón tay cậu mà YunHo cũng biết rõ.
Trong lòng cảm thấy thật ấm áp, rất muốn ngay lập tức nhìn thấy YunHo, ôm anh một cái.
Đột nhiên thoáng thấy hai tờ giấy để dưới chiếc hộp nhung, JaeJoong cầm lên, hoá ra là vé vào một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rất nổi tiếng trong vùng!
Lần trước ở văn phòng tạp chí có cùng mấy chị gái nói chuyện đi suối nước nóng nghỉ ngơi, thực sự cậu rất muốn đi, nhưng mà lúc ấy YunHo đang chụp ảnh, làm sao anh biết được?
Uhm, xét anh có thành ý như vậy, sẽ tha thứ cho anh. JaeJoong quyết định độ lượng một lần. Đàn ông con trai mà, không nên nhỏ nhặt quá.
Vừa nghĩ vừa nhìn ngày ghi trên vé, “A!” JaeJoong hét lên, ngày 25 tháng 12, chính là hôm nay!
Ai da! Sao anh không nói sớm chứ? Không đi ngay thì lãng phí quá!
JaeJoong nhìn di động, 11 giờ 25 phút, liền vội vàng xuống giường.
Vừa lúc YunHo mở cửa đi vào.
“Sao anh không bảo em sớm?” JaeJoong tóm lấy anh chất vấn, một tay vung vẩy hai tấm vé kia.
Vẻ mặt YunHo vẫn bình tĩnh, “Đi rửa mặt rồi ăn sáng, anh đi xếp đồ.” Vốn không biết JaeJoong có muốn đi không, xem ra anh đã lo lắng quá mức rồi.
……
Đến khi đã ngồi trên xe bus rồi, JaeJoong mới có thời gian để sửa sang lại suy nghĩ của mình.
Cậu không phải kẻ ngốc, lúc nhìn thấy quà đã hiểu được vì sao YunHo ra sức làm thêm như vậy, nghĩ thế liền cảm thấy tối qua cậu đã hơi tuỳ hứng, việc một mình đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ dường như đã lâu như chuyện của kiếp trước. Mà trí nhớ hình như cũng tan theo chất cồn trong cơ thể khiến JaeJoong trở nên mơ hồ, cảm giác ấm ức rất hợp lý hôm qua không hiểu sao lại biến thành áy náy. Không biết anh có giận cậu hay không?
Lén nhìn YunHo đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, rồi lại kéo tay trái của anh lên nhìn, vừa lòng ngắm vật thể lấp lánh giống hệt của cậu ở trên ngón áp út của anh.
Mở bàn tay ra nắm lấy tay anh, mười ngón giao nhau, JaeJoong hôn lên tay anh để lấy lòng.
Mà vẻ mặt của YunHo vẫn không thay đổi, chẳng có phản ứng gì.
JaeJoong lại mở túi xách ra nhìn, xác nhận món quà định tặng cho YunHo đã yên vị bên trong, uhm, sẽ tìm cơ hội đưa cho anh.
Đến khu suối nước nóng, điều làm cho JaeJoong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chính là YunHo không phải thuê phòng khách sạn bình thường, mà bao nguyên một căn biệt thự qua đêm. Bên trong có phòng khách, thư phòng, phòng bếp, phòng ngủ… đầy đủ mọi thứ, còn có một hồ nước nóng nho nhỏ. Ba mặt bao quanh hồ là tường kính trải dài từ trần xuống sàn, có thể vừa tắm vừa ngắm cảnh bên ngoài, nếu không chỉ cần kéo rèm lại là có thể che mắt người ngoài nhìn vào, tha hồ tắm mà không sợ bị làm phiền.
“Whoa! Tuyệt vời quá đi!” JaeJoong hưng phấn chạy qua chạy lại trong phòng, “Sau này có tiền em cũng muốn mua một căn nhà thế này!”
YunHo ngồi trên sôpha, khẽ mỉm cười.
JaeJoong nhào vào trong lòng anh, hai mắt toả sáng nhìn anh, “Chắc đắt lắm phải không?”
“Cũng tương đối, bằng một tháng tiền thuê nhà.”
“Em sai rồi.” JaeJoong thành thật nhận lỗi, “Em không biết anh vì chuyến đi này mới cố sức như vậy, em không nên giận dỗi với anh.” Ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào ngực anh cọ cọ.
“Anh trễ hẹn, anh cũng sai.” JaeJoong nhận lỗi trước khiến cơn giận của YunHo liền tiêu tan, anh cũng tự kiểm điểm một chút.
“Nhưng anh không biết là, em một mình chờ anh nhưng anh không đến khiến em khổ sở thế nào đâu? Người ta thì có đôi có cặp, cả cái tiệm ăn đó ai cũng cười em là vừa bị đá.” JaeJoong chu môi oán giận.
Nhìn dáng vẻ như muốn được hôn mà JaeJoong vô tình lộ ra, YunHo không kiềm chế được liền cuồng nhiệt thoả mãn cậu, hôn đến khi môi của JaeJoong hơi sưng lên mới vừa lòng. Muốn kể tội chứ gì?
“Anh vì ai mà chạy trong gió lạnh suốt một giờ, thế mà dám tắt máy chơi trò mất tích với anh? Lần sau còn thế xem anh có dễ dàng bỏ qua như vậy không?”
“À!” JaeJoong rời khỏi người anh, vớ lấy túi xách, đem món quà đã chuẩn bị sẵn lấy ra, vừa cười vừa đưa cho YunHo, “Tặng anh, quà Giáng sinh, lần sau chạy trong gió lạnh sẽ không sợ bị cảm.”
YunHo dở khóc dở cười, “Em còn muốn có lần sau nữa hả?” Lại nhào qua che kín cái miệng đang cười không ngừng kia.
“Khoan… khoan đã.” JaeJoong đẩy YunHo đang áp trên người cậu ra, “Phải ra ngoài chơi đã chứ!”
“Cũng được, phong cảnh ở đây cũng không đến nỗi nào đâu.” YunHo đứng dậy, giúp JaeJoong cài lại nút áo vừa bị anh cởi ra.
……
Hai người đi dạo một vòng trong khu nghỉ dưỡng. Mặc dù không có non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, nhưng ở đây rất nhiều cây xanh vốn hiếm thấy trong tiết trời mùa đông lạnh giá, khiến không gian tràn đầy sức sống, lại thêm trời cao mây nhạt, có thể thấy được ánh trời chiều diễm lệ. Tất cả những điều đó khiến hai người cảm thấy rất sảng khoái dễ chịu.
Tay trái của JaeJoong bị tay phải của YunHo nắm chặt, để vào trong túi áo của anh, hai tay còn lại của hai người thì đeo cùng một đôi găng tay. Tuy rằng vẫn thường xuyên nắm tay đi dạo, nhưng dù sao đêm trước cũng vừa mới giận dỗi nên cảm giác không được tự nhiên, mà sự ấm áp này khiến JaeJoong càng thêm trân trọng.
Không phải cứ ôm hôn, âu yếm nhau mới có thể biểu đạt tình yêu, đôi khi chỉ đơn thuần nắm tay cũng đủ cho mang đến cảm giác bình yên.
Nếu có thể cứ nắm tay thế này mà đi mãi, cũng không có gì không tốt. JaeJoong nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hơi động đậy bàn tay được nắm, YunHo xoay qua nhìn cậu, vẻ mặt dịu dàng, trong mắt là sự âu yếm, khoé môi hơi cong lên.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, thấy xung quanh không có ai, JaeJoong liền chủ động hôn YunHo, “Em yêu anh!”
Tim YunHo loạn nhịp trong một giây, rồi anh đón nhận nụ hôn đó, “Anh cũng yêu em!”
“Í?” JaeJoong như bị sét đánh, tay run run chỉ vào anh, “Đây là lần đầu tiên anh nói yêu em!”
“Em cũng lần đầu tiên nói.” YunHo phản bác.
“Em chưa từng nói hả?” JaeJoong càng kinh ngạc, cố gắng suy nghĩ, “Thật sự em chưa nói bao giờ? Không thể nào. Em yêu anh đến thế cơ mà.”
“Anh nhớ rất rõ ràng.” YunHo khẳng định.
Ý cười như hoa nở rộ trên gương mặt JaeJoong, “Được rồi, từ hôm nay trở đi em sẽ thường xuyên nói.” Lại kiễng chân hôn nhẹ lên môi YunHo, “Em yêu anh.”
Câu trả lời của YunHo là ghì chặt cậu vào tường hôn đến khi cậu thất điên bát đảo đầu váng mắt hoa mới chịu buông ra.
Thật đúng là, cao hứng lên liền dữ dội như vậy. JaeJoong oán thầm trong lòng, nhưng trên môi là nụ cười ngọt ngào như mật.
……
Ăn xong cơm chiều rồi, đến khu suối nước nóng mà không tắm suối thì sao được? JaeJoong hưng phấn nhảy vào hồ tắm đã sớm được YunHo cho đầy nước.
“Whoa! Thoải mái thật!” JaeJoong thích ý tựa lưng vào vách hồ, tay chân giang rộng.
Giữa mùa đông rét lạnh mà được tắm suối nước nóng, quả đúng là một loại hưởng thụ vô cùng!
“Có rượu không?” JaeJoong nhoài người lên bệ hồ, gọi YunHo.
“Có bia.” YunHo mở tủ lạnh rồi nói.
“Cũng được. Ở đây thích lắm, anh xuống nhanh đi.” JaeJoong vẫy vẫy YunHo.
“Này!” YunHo đi tới, đem chai bia lạnh áp vào má cậu.
“A!” Cảm giác vừa nóng vừa lạnh kích thích đồng thời khiến JaeJoong cảm thấy thật đã, cậu khui chai bia rồi uống ực một ngụm lớn.
YunHo đi xuống hồ, cũng tựa lưng vào vách, thả lỏng cơ thể.
Cái hồ nhỏ mà hai người tắm đều khá cao lớn, hiển nhiên có chút chật hẹp, hai chân không tránh khỏi đụng vào nhau.
“À, hôm nay là Giáng sinh, em quên chưa nói với anh, Giáng sinh vui vẻ!” Tâm trạng của JaeJoong lúc này so với đêm trước quả thực là một trời một vực.
“Ừ.” YunHo thoải mái nhắm mắt lại, hơi hạ thấp người để nước phủ quá vai.
Nhìn thấy thân hình rắn chắc của YunHo như ẩn như hiện trong làn nước, JaeJoong đột nhiên thấy đỏ mặt nóng tai, miệng khô lưỡi khô, có điều cậu cho rằng nguyên nhân là do bản thân đang ngâm nước nóng.
Lại uống thêm một ngụm bia, JaeJoong tiến sát đến bên YunHo, “Anh muốn uống không?”
YunHo mở to mắt, cũng cầm lấy chai bia uống một ngụm.
“Em cũng muốn đi làm thêm, như thế mình sẽ có tiền đi du lịch nhiều hơn!” JaeJoong nói.
“Em rất muốn làm người mẫu phải không?” YunHo nghiêng đầu nhìn cậu.
“Không tốt hay sao? Có thể mặc quần áo đẹp, tạo dáng thật chất, vừa có tiền lại vừa được chụp ảnh miễn phí, rất hay mà!” JaeJoong lộ vẻ mong chờ, lại nói thêm, “Hơn nữa anh còn bận việc của CLB, nên em đi làm thêm vẫn tốt hơn. Em không phải con gái, anh không cần phải một mình gánh vác tất cả như thế.”
YunHo nhìn cậu một lúc, rồi hạ thấp tầm mắt, “Đến lúc đó không được kêu ca mệt nhọc với anh.”
“Em biết rồi! Chúng ta có tiền thì cùng nhau kiếm, kiếm được cùng nhau tiêu.” JaeJoong rất là phấn khởi.
“Phải rồi, suýt nữa thì quên, sau khi về anh sẽ kèm em học, nếu thi cuối kỳ mà không qua cũng không được viện cớ bận làm thêm đâu đấy.”
Nụ cười của YunHo ở trong mắt JaeJoong có đến mười phần đen tối, cậu lập tức bớt lời, “Đang đi chơi, đừng có nói mấy chuyện mất hứng như vậy chứ.” Nói rồi dựa vào trong ngực YunHo.
Hai người yên lặng ngâm nước nóng, hưởng thụ cảm giác thân thể gần gũi đầy dịu dàng.
Cả người JaeJoong hồng lên, cậu bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.
Lúc lắc đầu, JaeJoong lại khơi chủ đề khác, “Lúc nào thì anh phát hiện mình đã thích em?” Lay lay tay anh, vẻ mặt đầy mong đợi.
YunHo nghĩ một lát, rồi quay đầu sang.
JaeJoong đang háo hức chờ.
Vẻ mặt YunHo lại có chút không tự nhiên, “Không nhớ nữa.”
“Gạt người! Anh không được nói cho có như thế! Nhanh thành thật thú nhận đi!” Cảm xúc của JaeJoong không hiểu sao rất high, theo thói quen đưa tay định tóm áo anh thì lại chạm phải làn da trơn nhẵn.
“Không phải em tắm lâu quá rồi chứ?” YunHo phát hiện cậu đang đỏ mặt.
“Không được đánh trống lảng!” JaeJoong trừng mắt với anh, nhưng dưới ánh đèn mờ chẳng có chút uy hiếp nào, chỉ thấy thật quyến rũ.
“Anh lên đây!” YunHo bước khỏi hồ tắm.
“Á! Dám bỏ chạy à? Đúng là xảo quyệt!” JaeJoong vẫn còn ở trong hồ, giơ chân gào lên.
“Được rồi, im đi nào! Em nói nhiều quá!” YunHo vươn tay ôm lấy eo JaeJoong, bế cậu lên khỏi mặt nước, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn câu nói tiếp theo của cậu.
Sau đó tranh thủ lúc JaeJoong nhũn hết cả người liền ôm cậu về phòng ngủ.
Còn chuyện tối qua nữa! Đêm… còn rất dài. ‘Món nợ’ nào cũng có thể từ từ mà tính.
Đêm đông giá rét, còn gì ấm áp bằng việc được cùng người trong lòng ôm nhau mà chìm vào giấc mộng…