Đọc truyện Trân Châu Cảng – Chương 32
“Trái bom cuối cùng rơi ở đây” hoa tiêu của Rafe thông báo. Đột nhiên một tràng lỗ thủng cày xới nền máy bay. Đầu đạn nóng hổi xuyên vào trong máy bay và bắn trúng người phụ trách vũ khí của đội bay. Viên hoa tiêu vừa mới kết thúc cuộc ném bom vừa qua la lớn:
– Người phụ trách súng máy trúng đạn rồi – Red rời khỏi ghế phụ lái hối hả tiến tới đuôi máy bay. Nhìn thấy đồng đội mình gục xuống bất động, anh mở bộ đàm nói ngắn gọn: “Chết”.
Rafe quan sát bầu trời, anh la lên:
– Nếu đám sói đầu tới, cậu phải bắn yểm trợ cho tớ nhé.
– Rafe, cậu muốn tớ làm gì đây. Bắn rơi hết bọn chúng ư?
– Không phải, hết máy bay Zero rồi, đó là pháo phòng không đấy. – Rafe hét lên. Đạn từ những khẩu pháo bắn từ đất xé toạc bầu trời ngay trước mặt họ. Anh nghiêng cánh của chiếc máy bay ném bom hết sang trái đến sang phải, nhưng không tránh được loạt pháo đang bắn lên như mưa. Rafe tắt động cơ để máy bay rơi tự do. Rafe và hoa tiêu thấy mình như đang ở trạng thái không trọng lực, cuối cùng pháo phòng không vẫn đuổi theo họ.
*
Tổng thống Roosevelt ngồi trên xe lăn bên cạnh lò sưởi trong phòng làm việc của ông ta ở Nhà Trắng. Trong lò không đốt lửa, tấm chăn phủ trên đôi chân teo tóp sưởi ấm cho ông, nhưng ông nhìn đăm đăm vào lò sưởi tối đen như thể có ánh lửa nhảy múa trong đó. Gánh nặng non sông đè lên vai ông. Ông là một người cô độc, ở một chức vụ lẻ loi nhất thiên hạ. George đứng loanh quanh gần đó. Không thể chịu đựng sự im lặng này lâu hơn nữa, anh rón rén đến bên cạnh.
– Ngài có cần tôi mang gì đến không, thưa ngài tổng thống?
– Không cần đâu George.
Roosevelt vẫn không rời mắt khỏi bóng tối.
– Tôi đang nghĩ về những đứa con trai đang tung hoành trên bầu trời Tokyo. Tôi không phải là tổng thống đầu tiên lệnh cho quân đội phải tham chiến. Tôi tự hỏi không biết những vị tổng thống khác làm thế nào để đứng vững và vượt qua mọi thử thách. Cứ mỗi khi có một vị tướng đến bên cầm theo một thông điệp thì tôi lại chạnh nghĩ họ đang định bảo tôi rằng một trong những chàng trai quả cảm của tôi vừa hy sinh.
George gật đầu, đứng nán lại thêm một lúc nữa. Sau đó ông nói:
– Thưa ngài, tôi không có con trai để tham gia cuộc chiến này – George bảo. Lạ thay, khi nghe George nói …. tiếng thì Roosevelt ngẩng đầu lên nhìn ông – Nhưng tôi tin rằng, nếu có tôi cũng sẽ cảm ơn Chúa trời đã ban cho xứ sở này một vị tổng thống đầy tâm huyết như ngài đây.
Roosevelt và George cứ đứng đó nhìn nhau. Tiếng Marshall bước vào. Sự xuất hiện của ông đúng lúc hai người đang trò chuyện khiến cả Roosevelt lẫn George lạnh gáy. Mặt tướng Marshall vô cùng đau khổ. George sợ hãi liếm môi nhìn Roosevelt nhưng tổng thống ngồi bất động. Có một chuyện ông biết phải làm gì lúc này là sẵn sàng đón nhận tin xấu. Ông nghiêm giọng hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Phía Trung Quốc không nhận được mật hiệu hạ cánh cho tới khi họ không còn cách nào khác. Những máy bay của chúng ta cất cánh quá sớm, nên có thể họ sẽ bị thiếu nhiên liệu khi đến được đất liền. Thế có nghĩa là những chàng trai của ta không biết bay về đâu trong khi nhiên liệu đang cạn dần. Bất cứ máy bay nào đến đất liền của người Trung Hoa cũng sẽ cử nhiều đội đi kiểm tra tìm phi hành đoàn trước khi lính Nhật đi tuần bắt được họ.
– Xin Chúa phù hộ cho họ – Roosevelt bảo rồi quay lại nhìn đăm đăm vào lò sưởi.