Đọc truyện Trân Châu Cảng – Chương 20
Danny thấy ánh mặt trời nóng bỏng trên da mặt mình, nhận ra quả cầu đỏ rực ngay cả trước khi anh mở mắt ra nhưng chẳng phải cái ánh nắng chói chang đó làm anh tỉnh giấc. Một sự hỗn loạn kỳ khôi đang diễn ra xung quanh anh. Nó khác thường và không đúng chỗ đến nỗi những linh cảm của một phi công đã khiến anh thoát khỏi cơn sững sờ kinh ngạc một cách nhanh chóng. Anh dụi cặp mắt lúc này đang nhức nhối rồi mở mắt ra, cũng phải chớp mắt một hồi mới thấy rõ xung quanh. Anh thấy mình đang ngồi trên ghế trước của chiếc Buick. Anh dò dẫm để xem chuyện gì đang xảy ra và nhìn thấy áo sơmi của anh dúm dó nhàu nát.
Rafe ngồi đó cũng vừa tỉnh dậy trong tình trạng chẳng hơn gì anh. Khác anh ở chỗ là Rafe đang nhìn thẳng lên nền trời, khuôn mặt gần như bất động, Danny nhớ tiếng động khủng khiếp làm anh thức dậy và anh cũng nhìn lên nền trời theo.
Tiếng động mỗi lúc một lớn hơn, ầm ầm như tiếng sấm dậy. Những ánh sáng nhảy múa trên mặt Danny lúc đó thoắt ẩn thoắt hiện bởi những vật thể đang bay giữa anh và mặt trời. Đó là một đội hình máy bay chiến đấu bay theo kiểu đội hình dày đặc. Chưa bao giờ Danny nhìn thấy nhiều máy bay như thế trên bầu trời Hawaii hay ở bất cứ đâu.
Anh nhìn sang Rafe và Rafe nhìn lại anh, cả hai đều tìm kiếm câu trả lời. Làm sao lại có những số lượng máy bay lớn như thế ở căn cứ của Hawaii mà Danny lại không hề biết nhỉ?
Và bây giờ cả hai cùng hiểu ra vào cái giây phút ấy, những cơn đau đầu và những cơn đau bầm tím trên khắp cơ thể chợt biến đi. Rafe loay hoay trên hàng ghế trước trong khi Danny ngồi ngay vào sau tay lái. Chiếc Buick chồm lên phóng về phía căn cứ.
*
Tại Washignton, Thurman đọc những dòng chữ đầu tiền trên thông điệp bí mật bắt được khi nó đang trên đường đến từ Tokyp vào toà đại sứ Nhật Bản ở Washington và khi cả phần cuối cùng của cả thông điệp ấy chui ra khỏi máy giải mã khi ông biết rằng ông đã chậm chân mất rồi.
Lời của thông điệp ra lệnh như sau: Thông điệp được gửi đi lúc 1h chiều, giờ phương Đông. Thurman nhìn lên chiếc đồng hồ lúc này ở Washington đã hơn 1h chiều từ lâu.
Bức thông điệp này gần như là một lời tuyên chiến có định thời gian chính xác.
Ông tiến đến máy điện thoại gọi viên tư lệnh cao cấp nhất mà ông biết và ông thông báo gần như là trong cơn hoảng loạn, và một giọng nói từ trong tiềm thức nói với ông, nhắc đi nhắc lại như đay nghiến: Trễ quá rồi! Trễ quá rồi! Trễ quá rồi! ….
*
Ngày hôm ấy, chủ nghĩa anh hùng mang nhiều những khuôn mặt khác nhau. Khi anh lính danh dự trên con tàu chiến Arizona chỉ huy lễ chào cờ Hoa Kỳ trên mạn tàu cũng là lúc chiếc máy bay chiến đấu Zero đầu tiên xuất hiện. Nó bay với tốc độ 250 dặm/giờ. Và chỉ bay cách mặt nước có 200 bộ, bắt đầu cuộc oanh tạc. Bom đạn như mưa lên boong tàu. Từ những khẩu súng máy của máy bay chiến đấu Nhật Bản, những người lính hải quân vẫn đứng nghiêm tiếp tục buổi lễ chào cờ, một nhiệm vụ đối với họ là thiêng liêng và bắt buộc. Và chỉ sau khi làm lễ xong, họ mới chạy đến bên vũ khí và bắn trả lại máy bay không kích của địch.
Một phi công không được sử sách lưu danh lại trên chiếc Zoro trong khi sà xuống thấp hơn trên mặt đất xung quanh cảng chuẩn bị tấn công, anh ta nhìn thấy đám con nít đang chơi đùa phía dưới. Anh này vẫy tay ra hiệu cho chúng chạy đi. Cái vẫy tay trong yên lặng nhưng là một cử chỉ không nhầm lẫn ảo chúng hãy di tản trước khi mối nguy cơ ập đến.
Dưới cầu tàu của tàu chiến West Virginia, Dorie Miller đang làm việc. Anh rửa chén đĩa và thay mâm của các thủy thủ da trắng vừa ăn sáng sắp xong. Vừa lúc ấy, anh thấy con tàu rùng mình, sức ép từ một quả bom lam truyền đến từng thanh sắt nhỏ trên con tàu. Tiếng máy bộ đàm ọ ẹ: Công bố tình trạng chiến đấu khẩn cấp! Công bố tình trạng chiến đấu khẩn cấp! Đây không phải là một cuộc tập luyện thông thường!
Mọi người bắt đầu chạy rầm rập trên những chiếc thang từ dưới hầm tầu lên boong tàu nhưng đợt rung chuyển thứ hai của quả bom kế tiếp đã hất họ lăn xuống. Dorie cố đứng cho vững trên thang, nhưng những người khác đứng ở những bậc thang phía trên anh ngã nhào xuống hất anh lăn ra trên sàn.
Nhiều chuyện đáng nhớ xảy ra xung quanh anh. Viên thuyền trưởng của chiếc West Virginia, Mervyn Bennion chạy như bay đến phòng chỉ huy. Đến nơi, ông thấy hầu hết các nhân viên của mình đã bị thương nằm rên rỉ khắp nơi bởi sức ép của một quả bom có trọng lượng là 500 cân.
– Bình tĩnh đi!
Đó là mệnh lệnh đầu tiên của ông trong cuộc chiến.
– Báo động cho thủy thủ đoàn chuẩn bị nhổ neo, quân y đâu đưa tất cả những người bị thương về ngăn bệnh viện ngay. Nào, chất hết lên và….
Đúng lúc ấy, buồng chỉ huy vỡ toác ra. Một mảnh kim loại văng ngang qua người thuyền trưởng Bennion, xé toạc bụng ông. Và ruột gan trào ra khỏi vết rách. Ông ngã xuống nhưng vẫn còn tỉnh táo. Ông thấy người quân y mà ông vừa ra lệnh đã bị bom xé tan thành từng mảnh. Thuyền trưởng Bennion hai tay ôm trước bụng giữ cho lục phủ ngũ tạng ở lại trong người mình, cố gắng đứng lên. Trong lúc giữ cho ruột mình khỏi lòi ra ngoài, ông vặn hỏi: mình phải làm thế nào đây để cứu binh lính và cả tàu của mình?
Trên boong tàu gần ông, Dorie Miller hiện ra trong ánh mặt trời. Nhìn thấy cảnh tàn sát và hỗn loạn ở khắp mọi nơi, viên sĩ quan mình đầy máu chộp lấy vai anh và hét lên:
– Chúng ta cần cái cáng thương, ở trong buồng chỉ huy ấy, nhanh lên!
Dorie chạy xuyên vào đám lửa khói về phía buồng chỉ huy. Anh đã tìm thấy lan can để trèo lên phía trên. Anh đến buồng chỉ huy nhìn thấy những viên quân y đang vây lấy viên thuyền trưởng lúc này đã bị lòi ruột mà vẫn còn ra lệnh cho cấp dưới:
– Thông báo bằng máy bộ đàm và chuẩn bị khai hoả súng lớn trên tàu!
Dorie đã nghe Bennion nói gì rồi. Những chiếc máy bay Zeri của quân đội Nhật Bản vẫn đang tiếp tục cày xới những đường đạn máy lên thân tàu. Những vết đạn xé toạc hết buồng chỉ huy và vây xung quanh chân những người Mỹ đang co cụm gần đó. Dorie giúp sĩ quan quân y đưa viên thuyền trưởng xuống dưới. Dorie lôi chân ông, còn viên sĩ quan quân y kéo tay ông, xốc nách viên thuyền trưởng lên cao, cố lật nghiêng người làm Bennion đau điếng. Tay ông vẫn ôm chặt vết rách trên bụng. Dorie muốn nhẹ tay hơn nhưng không còn cách nào khác, anh đành nghiến răng như thể mình đang chịu cơn đau của viên thuyền trưởng và cố bước cho thật nhanh. Thêm nhiều loạt bom nữa nổ trên tàu West Virginia và trên chiếc tàu bên cạnh, những mảnh kim loại cứng bay chiu chíu trong làn khói dày xung quanh họ. Khi họ đến bên chiếc thang xuống phía dưới hầm tàu phía dưới, Dorie đứng thẳng người, một tay bám lên thang, tay kia ôm ngang người thuyền trưởng như ôm một con gấu nhồi bông. Viên sĩ quan quân y chờ trên boong nhìn theo Dorie kịp khuất xuống phía dưới phía boong tàu thì một tràng đạn súng máy từ phía sau trong một đợt oanh tạc mới của một máy bay Zero đã trúng ngang người viên sĩ quan quân y và găm lỗ chỗ trên thi thể của anh ta. Đi xuống sâu dưới chiếc thang, Dorie không còn cảm thấy sức nặng của viên thuyền trưởng nữa, nhưng có một cơn đau khác mà anh biết, anh đã bị trúng đạn khiến Dorie Miller thấy đau nhói. Khi cả hai xuống đến bậc thang cuối cùng thì viên thuyền trưởng thấy đau hơn lúc nào hết. Ông biết mình sắp chết. Ông nói ngắn gọn với Dorie:
– Đặt tôi xuống đây đi.
Dorie đặt ông xuống. Anh ôm lấy thuyền trưởng Bennion trong khi ông này run lên trong cơn đau dữ dội trước khi chết. Trong lúc cả thi thể mình bắt đầu lên cơn co giật, thuyền trưởng bảo:
– Hãy tìm viên sĩ quan điều hành và bảo anh ta chỉ huy con tàu cho tôi. Bảo anh ấy khởi động đầu máy và cung cấp đầy đủ đạn dược cho các tay súng trên tàu.
Ông không còn nói hết được mệnh lệnh cuối cùng. Dorie đặt đầu thuyền trưởng thật nhẹ nhàng lên sàn tàu rồi quay trở lại chiếc thang leo lên cái địa ngục đầy máu lửa phía trên boong tàu. Lửa và khói khắp nơi, thậm chí mặt nước giữa các con tàu cũng đang cháy rừng rực, bởi vì dầu đã nổi trên mặt biển. Trên boong tày trơn trượt nhưng không phải vì dầu mà vì máu. Máu tung toé khắp nơi, kèm theo đó là tiếng la hét trong cơn hoảng loạn, mọi người dường như di chuyển nhanh hơn là Dorie nữa, và hình như thời gian trôi chậm hơn. Người ta bỏ chạy tán loạn như thể trong một lớp bùn dầy đặc và chiếc máy bay Zero gào thét qua làn khói đen, những khẩu súng của nó vẫn không ngừng nhả đạn. Đạn trúng những người đang chạy tán loạn trên boong tàu và hất họ ngã nhào. Dorie tìm thấy viên sĩ quan điều hành bằng cách nào anh cũng còn không nhớ nữa. Anh gào lên:
– Thuyền trưởng bảo anh đứng ra chỉ huy mọi người trên tàu.
Viên sĩ quan gật đầu và tiếp tục ra lệnh mãi. Anh cũng đã chứng kiến được cảnh thuyền trưởng bị thương nên cũng đã lường trước được mệnh lệnh này. Thế rồi Dorie nhìn thấy cảnh đó, một khẩu súng phòng không không có người đứng bên, bởi vì những tay súng đã bị chết rải rác ngay bên cạnh khẩu súng, với những lồng ngực bị xé toạc ra bởi súng máy của Nhật. Dorie chạy đến bên khẩu súng và bắt đầu nhả đạn bắn như điên lên trời. Anh nhìn thấy một băng đạn đã được gắn sẵn bởi người bắn súng đã hy sinh. Dorie Miller bắn như vãi đạn lên chiếc Zero đang lao tới thoắt ẩn thoắt hiện trong làn khói đen đặc. Cứ thế, anh không còn suy nghĩ gì nữa, liên tục nhả đạn lên nền trời. Những chuỗi sự kiện dồn dập diễn ra trong một bầu không khí hoảng loạn. Một tay súng bị chặn lại dưới con tàu Pennsylvania, anh này vừa mới tắm buổi sáng xong thì bom bắt đầu nổ và làm rung chuyển cả con tàu. Tàu Pennsylvania đang neo trên một cầu cảng cạn. Nó chễm chệ ngự trên một đống lá lớn và thế là anh lính này nghĩ rằng người ta đang kéo tàu xuống chỗ nước sâu hơn. Anh biết thủy lôi không thể đến gần được tàu của anh, mà tàu của anh đang bị thả bom, bom của Nhật. Và linh cảm của người chiến binh bắt anh phải đánh trả lại bằng bất cứ giá nào, anh chạy lên thang, trèo lên trên boong, trên người chưa kịp mặc quần áo, chỉ có mỗi chiếc khăn tắm quàng ngang qua chiếc thắt lưng. Anh bắt đầu những công việc bên khẩu súng của mình, một khẩu đại bác. Một ngày trước đó, anh đã quên không trùm tấm bạt lên cho khẩu cannon của mình. Anh chạy đến bên khẩu súng và bắt đầu nhồi đạn vào. Những người khác trong thủy thủ đoàn chạy lên boong tìm cách chống trả và họ đến bên để giúp anh. Anh biết bắn, nhưng trước đây anh chỉ bắn thử bằng đạn mã tử, với một mục tiêu rất dễ ngắm và chẳng làm văng ra một mảnh đạn nào. Tuy nhiên, anh vẫn hy vọng mình có thể bắn trúng một chiếc máy bay Zero đang bay trên đầu mình và khiến chiếc máy bay khốn kiếp ấy phải hạ cánh. Anh bắn loạt đạn đầu và tiếng súng nổ rung chuyển cùng luồng hơi của khẩu đại bác thổi tung chiếc khăn tắm vắt ngang người anh. Anh chửi um sùm và chụp lấy chiếc khăn cuốn quanh người trong lúc bạn mình nhồi đạn vào khẩu đại bác. Họ cứ thế bắn mãi, và mỗi khi viên đạn phóng vụt đi thì luồng hơi phụt ra từ khẩu súng lại thổi tung chiếc khăn tắm rớt xuống chân anh lính trẻ. Cuối cùng, một thủy thủ không chịu nổi nữa đứng lên cởi quần đùi ra đưa cho anh và bảo:
– Này, tớ chán phải nhìn cái mông của cậu lắm rồi đấy!
Và thế là cả hai quay trở lại với khẩu súng. Trên boong những chiếc tàu khác, cảnh hỗn loạn tương tự vẫn diễn ra, những tay súng tìm thấy những thùng đạn của mình, nhưng thùng đạn khoá. Chạy đi tìm cái búa để mở thùng đạn ra thì bên trong lại chẳng có viên đạn nào. Những sĩ quan chịu trách nhiệm chỉ huy thì cố tìm cách trấn tĩnh binh sĩ mình trong cảnh hỗn loạn. Những sĩ quan đưa tin bị bắn hạ từ khắp nơi. Ngay trên không trung, cảnh tượng cũng hỗn loạn, chẳng phải vì đạn mà còn vì những mảnh kim loại và những tấm sắt văng ra từ các con tàu bị nổ tung bởi bom hoặc ngư lôi. Một thủy thủ thấy bạn mình ngã gục xuống khi mảnh kim loại sắc nhọn phạc mất cặp mông của người bạn thân. Chưa bao giờ họ thấy thân thể bị cắt rời ra như thế. Cái mảnh sắt – nguyên nhân của vụ phẫu thuật bất đắc dĩ nọ – rơi ngay đến chân của viên thủy thủ ấy. Anh nhặt nó lên, bỏ vào trong một chiếc hộp dầy và mỗi khi sau này gặp bạn, họ thường lấy cái vật đó ra và cùng kể về những kỉ niệm xưa. Những người sống sót vẫn còn nhớ mãi những hình ảnh bạn mình bị xé tan ra thành từng mảnh, bị đốt thành tro ngay trước mắt họ, hoặc có những người gào thét trong những cơn đau không thể nào tưởng tượng nổi. Họ nhìn thấy những hình ảnh ấy không chỉ trong giấc mơ mà còn trong những khoảng thời gian bất định suốt cuộc đời về sau. Họ bất chợt nhớ lại những gì diễn ra vào ngày hôm đó, cho dù phải sống với những ký ức khủng khiếp đến như thế thì họ vẫn cứ là những người may mắn trong cái ngày định mệnh ấy.
*
Evelyn thức suốt đêm. Cú sốc khi thấy Rafe trở về đã khiến nàng không còn nhận ra đâu là ngày đâu là đêm nữa. Nàng cảm giác mình không còn có khả năng ngủ lại như trước đây, mắt cứ chăm chăm nhìn lên trần nhà. Suốt một đêm dài, nàng đã đợi nhiều giờ liền bên ngoài doanh trại. Nàng chờ Rafe hoặc Danny hoặc cả hai cùng quay lại với nàng và nói với nàng rằng: Nhờ một phép lạ, họ lại được ở bên nhau. Được nói với nhau rằng hạnh phúc biết bao! Yên lành biết bao! Họ đã vượt qua tất cả định mệnh trớ trêu để lại được lần nữa sống với nhau như ngày xưa. Đó là một phép lạ mà nàng không dám nghĩ tới, thậm chí không dám cầu xin nữa. Bởi vì thật quá vô duyên khi cầu xin Chúa trời một thứ mà không thể nào có được. Đặc biệt là nàng cảm thấy mình có lỗi với tình trạng tuyệt vọng ngày hôm nay. Khoảng hai tiếng trước bình minh, nàng bỏ vào trong doanh trại nằm lên giường, vẫn mặc quần áo từ tối hôm trước và cảm thấy giấc ngủ xa vời hơn lúc nào. Mỗi một thời khắc trong cuộc sống của nàng, một cuộc sống bắt đầu vào cái giây phút nàng gặp Rafe và kết thúc vào lúc anh cùng Danny rời nàng trong màn đêm đen kịt của cái buổi tối dường như vô tận này. Giờ đây, những trớ trêu của cuộc sống cứ nhảy múa trước mắt nàng, ngay cả khi nàng nhắm chặt hai hàng mi. Khi mặt trời vừa lên, nàng ngồi ở góc giường với quyển nhật kí mở rộng trước mặt, đoá hồng của Rafe bên cạnh bức thư của Danny. Nàng chẳng còn lo Betty trở về từ ca trực của nàng và nhìn thấy nàng trong tình cảnh ấy. Nàng đang nóng lòng muốn tâm sự với bạn, cảm thấy nhẹ nhõm nếu được gục mặt vào vai bạn khóc cho thoả. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay, đồng hồ chỉ hơn 8h sáng, Betty sắp về nhà rồi đây. Đúng lúc đó, Evelyn nghe tiếng ì ầm từ phía xa xa, lúc đầu nàng tưởng đó là những tiếng súng của bên hải quân. Nàng đã từng được nghe những khẩu đại bác gầm lên trên những con tàu chiến vào ngày 4/7, ngày lễ quốc khánh, ở cái căn cứ hải quân mà nàng đã được thực tập. Nhưng tiếng súng này nghe vang rền hơn và nó cứ kéo dài mãi, tiếp tục mãi. Tại sao người ta lại bắn đại bác trong một ngày chủ nhật nhỉ? Nàng thầm nghĩ. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy những đám mây khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên bầu trời và lúc đó nàng đã biết mà không còn phải nghi ngại gì nữa. Rằng tất cả những âm thanh nàng nghe trước đây là tiếng nổ của những đợt bom. Ôi trời ơi! Mọi người đến bệnh viện ngay! Nàng gào lên, chạy từ phòng này sang phòng khác, gõ vào từng cánh cửa của những người bạn y tá trong đội. Khi Barbara và Sandra lăn ra khỏi giường chộp lấy quần áo. Evelyn đã chạy ra ngoài hướng về phía bệnh viện. Những máy bay này trông rất là lạ. Phải rồi, đó là những chiếc Zero của Nhật. Nó sà xuống thấp và trở nên to lớn khổng lồ ngay trên đầu nàng. Nó chỉ cách ngọn của mấy cây cọ già có chút đỉnh và chúng đang bay ngay phía đằng sau khu nhà của các y tá. Nàng nghe có tiếng đạn súng máy cày sới trên tường nhà và tiếng đạn xé gió bay trong không khí. Nàng không biết có phải bọn chúng đang nhằm vào nàng mà bắn hay không. Nhưng nàng cũng không thể hoảng sợ hơn được nữa. Nàng đến bệnh viện nhào vào bên trong thở hổn hển, nàng đã thấy ba y tá ở đó. Rõ ràng là đến để nhận ca trực của ngày chủ nhật. Họ ngạc nhiên nhìn nàng, mắt mở to chờ nàng bảo họ nên phải làm gì. Evelyn cuống cuồng chạy vào bên trong lôi ra những hộp lớn đựng đầy quân y, quân dụng. Barbara và Sandra hiện ra ở phía cánh cửa chính, cả hai đều hoảng sợ.
– Lôi mọi thứ ra ngoài hết! – Evelyn la lên ra lệnh cho các bạn mình và cả những y tá khác nữa. – Bông, băng, kim tiêm lôi ra hết!
Có tiếng bom nổ gần phía ngoài. Tiếng bom nổ gần đến nỗi nó làm những cánh cửa gỗ của bệnh viện rung lên bần bật.
– Bọn chúng đến gần hơn rồi kìa! – Sandra thét lên trong cơn kinh hoàng. Evelyn dừng lại và lắng nghe. Thêm một tiếng bom nữa ở phía ngoài nghe cũng vẫn rất gần. Một suy nghĩ khủng khiếp loé lên trong đầu nàng.
– Chạy theo tôi! Nàng gào lên. Barbara và Sandra theo sát chân nàng. Họ chạy dọc theo hành lang của bệnh viện vào trong một phòng bệnh, nơi đó có 4 người đàn ông đang nằm trị thương từ một tai nạn đụng xe Jeep. Chân tay họ được bó bột và treo lên trên đầu giường. Vì chân tay bị treo như thế cho nên họ lại nghe tiếng bom nổ rất gần và thế là họ kêu cứu. Evelyn chạy về phòng quân nhu mang theo dao và bông băng đưa cho Barbara, Sandra và nàng cũng giữ cho mình một bộ.
– Cắt hết dây xuống! Đưa họ ra càng xa cửa sổ càng tốt – Evelyn nhảy lên một chiếc giường gần nhất cắt những sợi dây cho một người bị gãy cả hai chân. Anh ta rên rỉ khi chân mình rơi phịch xuống giường. Cố nén đau, anh ta cứ nhắc đi nhắc lại: Cảm ơn! Cảm ơn! Nàng đưa anh ta ra khỏi giường, lôi anh ta vào bức tường xa nhất khỏi cửa sổ. Barbara và Sandra cũng làm theo nàng và bác sĩ cùng ý nghĩ với Evelyn cũng hiện ra nơi ngưỡng cửa, miệng tuôn ra cả tràng mệnh lệnh trong khi ông ta đi thẳng vào trong. Y tá cuống cuồng lôi những bệnh nhân của mình đến sát tường. Sau đó, họ dựng những tấm nệm lớn che những cửa sổ,làm như thể những trái bom ở ngoài kia có thể nhảy qua cửa sổ bước vào trong bệnh viện bất cứ lúc nào, như thể một gã khổng lồ vô hình với những bước chân phát ra những tiếng nổ khủng khiếp. Evelyn cùng các y tá khác và bác sĩ lôi những tấm chăn nệm quàng lên người bệnh nhân và quàng lên cả người họ trong khi bom vẫn không ngớt nổ như những tiếng sấm động ngoài bệnh viện. Những mảnh bom làm tường bệnh viện bể ra từng lỗ lớn và cửa kính bể tan nát. Cũng may, những mảnh ấy đã văng vào những tấm thảm chắn hết các cửa ra vào và cửa sổ. Họ chờ đến lượt bom kế tiếp nổ ngay trên đầu, nhưng nó đã không đến.
– Mọi người không sao chứ? – Bác sĩ hỏi, ngẩng cao dầu.
– Không ai bị một vết sước nhỏ, mọi người còn sống.
– Ôi, cảm ơn Đức mẹ lòng lành. – Evelyn nghe một thủy thủ được nàng kéo đến nơi an toàn thì thầm. Nàng nhìn anh ta rồi lại nhìn sang chiếc giường mà anh ta vừa nằm cách đó có mấy giây. Trên chiếc giường nền lò xo vẫn để tấm nệm có một mảnh kim loại nặng đến 5 pound và còn đang bốc khói sau khi làm một chuyến hải hành đến quả bom vừa phát nổ xuyên qua tường và nằm gọn trên chiếc giường ấy.
*
Một đội hình bay rất lớn của những máy bay thả bom của Nhật tiến đến gần Trân Châu cảng. Ở độ cao 40 ngàn bộ, Yamamoto đã ra lệnh cho họ trang bị để bay ở độ cao hiếm có ấy để ông có thể vơ được một số lượng máy bay lớn nhất nhắm vào một mục tiêu trong một khoảng thời gian ít ỏi nhất mà không bị tấn công trồng chéo lên nhau.
Những máy bay thả bom của ông đã được thiết kế để bay đúng theo một đội hình hết sức chặt chẽ. Một đội hình bay đông đảo gồm các máy bay ném bom của Nhật Bản đến gần Trân Châu cảng ở độ cao 12 ngàn sải. Yamamoto đã ra lệnh cho những chiếc máy bay này phải được trang bị đầy đủ vũ khí, khí tài để bay ở độ cao như vậy. Nếu được như thế, ông ta có thể cho một lượng máy bay dày đặc nhất tấn công vào một mục tiêu trong một thời gian ngắn nhất mà tránh đến mức tối đã những chiếc máy bay này va chạm vào nhau. Và những chiếc máy bay của Yamamoto bay theo một đội hình chính xác đến từng mét.
Yamamoto tính toán chi ly đến nỗi những chiếc máy bay bỏ bom của Nhật Bản đã được giao nhiệm vụ tiêu diệt một tàu chiến của Mỹ. Đội bay này đã được huấn luyện nhiều giờ trong những lần tập trận, cả bằng những bức ảnh chụp từ trên không và những con tàu thu nhỏ bập bềnh trôi trên một khu cảng mô hình. Để giúp cho phi công nhận được mục tiêu của mình, chiếc máy bay thả bom thuộc đội hình bay hướng tới con tàu Arizona thực hiện nhiệm vụ rất tốt. Nhưng Yamamoto không thể hy vọng nó có thể thực hiện chính xác nhiệm vụ được giao trong ngay đợt bom đầu tiên được thả xuống…
Khi toán máy bay này đến gần nơi thả neo của những con thuyền phía dưới, qua ống ngắm, phi công thấy những con tàu bập bềnh trên sóng nước hệt như những chiếc tàu thủy đồ chơi của trẻ con. Phi công lái máy bay thả bom ghi nhận tên của những chiếc tàu vượt qua tầm nhìn của anh ta. Anh ta lẩm bẩm:
– West Virginia, Oklahoma.
Anh có thể nhận diện được những con tàu này, mặc dù có một vài chiếc đã bốc cháy và anh ta lo ngại rằng khói sẽ ngăn tầm ngắm của anh tới chiếc Arizona, nhưng khi nhìn thấy cái chiến hạm ấy, linh tính mách bảo cho anh ta đó là chiếc tàu đang nằm ở giữa, anh ta kéo chiếc cần của bộ phận điều khiển thả bom và một xuất rơi xuống dưới. Anh ta nhìn theo quả bom rơi về phía con tàu. Anh ta biết rõ những cái chân càng nhỏ của đuôi trái bom đang xoay tròn trong không khí. Anh ta đếm từng giây và ngày càng nhanh hơn. Kíp của trái bom này nổ chậm sau va chạm đầu tiên cho phép nó rơi thật sâu vào trong lòng con tàu, phát nổ và xé toạc từ lòng tàu lên phía trên. Anh ta có thể nhìn thấy cái khoảnh khắc khi trái bom lần đầu tiên tiếp xúc với boong tàu bằng gỗ tốt và đâm thủng boong tàu ấy. Tầm nhìn của máy ngắm trên máy bay không được tốt lắm, chỉ vào khoảng 1/10 giây để cho sức mạnh của trái bom, và tốc độ của nó mang nó xuyên qua hết tầng này đến tầng khác của con tàu, vào thẳng trong kho chứa đạn của con tàu ấy. Trong kho có khoảng 200 ngàn kg thứ bột thuốc nổ màu đen đang nằm cạnh những trái đạn đại bác xếp thành hàng phía trong. Vụ nổ xảy ra thật ngoài sức tưởng tượng. 1200 người chết ngay lập tức. Tay bắn bom người Nhật Bản tự hỏi: Trong một giây phút ngắn ngủi, nếu như trái bom của anh ta bắn trượt mục tiêu và bị dòng nước đen ngòm dưới kia nuốt chửng mà không phát nổ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Thế rồi ở độ cao 12 ngàn feet, anh ta nhìn thấy con tàu Arizona bị hất tung lên trên, sàn tàu gãy làm đôi, những thiết bị và các bộ phận bên trong văng tung toé ra ngoài trong giây phút trái bom phát nổ. Nhiều người trên boong bị văng lên, lớp dầu đang cháy rừng rực nổi trên mặt biển. Dầu là của những con tàu khác đã bị bắn bể từ trước. Vụ nổ đưa nhiều tấn mảnh vỡ tầu quăng lên trên không trung và lại một lần nữa rớt xuống mặt nước với một sức mạnh khủng khiếp giáng xuống tàu Arizona và những thứ bên cạnh. Chiếc tàuWest Virginia thả neo bên cạnh tàu Arizona đã bị xé ra thành từng mảnh nhỏ, nhấp nhô máu tươi và cháy xém khắp nơi. Những khẩu súng bị ném tung lên trời như những cục điện thoại bằng sắt và những mảnh của chiếc Arizona to bằng cỡ những ngôi nhà lưu động rơi như mưa xuống phía dưới.