Đọc truyện Trẫm Xuyên Việt Rồi – Chương 20: Vĩnh dạ
Cuối tháng 11,khoảng ba giờ chiều, ở bên ngoài khách sạn Minh Dụ
Giản Ngôn Tây bước xuống từ chiếc xe màu đen, đeo kính râm, chắp tay đứng đấy. Lương Văn Thanh luống cuống tay chân, bởi vì sợ paparazi ngồi canh ở cửa khách sạn, sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức, mới xuống xe đã lôi kéo Giản Ngôn Tây đi nhanh vào trong khách sạn, vừa đi vừa lải nhải nói. “Aiz, cậu không cần căn thẳng. Không trúng tuyển cũng không sao, Trình Viễn nổi danh là tay đạo diễn nghiêm khắc, chúng ta xem như đến thử một lần. Cậu đã nhìn đoạn kịch bản ngắn đó chưa?”
Giản Ngôn Tây gật đầu một cái, không biết Lương Văn Thanh lại sốt sắng hơn cả mình.
Cũng chỉ là diễn kịch mà thôi, thế giới này còn ai diễn giỏi hơn cậu sao?
“Nếu tôi nói cậu không cần phải đến đoàn phim «Tru Thần» thử vai, huống chi còn thử vao nhân vật Đế Thần, nhân vật này…”
Đế Thần là nhân vật đồng tính. Lần trước tuy rằng Giản Ngôn Tây đã thành công tự tẩy trắng cho mình, tiện thể hốt luôn một đám fan về nhà,
nhưng từ đầu đến cuối chỉ làm rõ chuyện theo dõi, hoàn toàn không nhắc đến scandal bị đồn đồng tính kia, giờ bên ngoài vẫn đang đồn đại đi thứ, làm sao lại cố tình thử nhân vật này chứ? Nếu thử nhân vật khác thì xem như không có gì, lỡ qua cửa thì xem như dẫm phải cứt chó, chẳng lẽ còn muốn diễn mấy loại nhân vật biến thái này sao?
Lương Văn Thanh đối với tương lai sau này cảm thấy vô cùng lo lắng, Giản Ngôn Tây bất đắc dĩ bật cười. “Có thể tôi chính là loại đồng tính luyến ái.”
Cả đời che dấu tính hướng của mình, khổ cực diễn kịch, làm phim, quảng cáo. Kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng có ích gì. Cậu ở lại giới giải trí không phải là để nghĩ tới cuộc sống như thế.
Trước kia, lúc cậu còn làm đế vương, cũng không cẩn thận như vậy, thêm nữa bay giờ là thời đại mở, còn lo gì nữa cơ chứ.
Đừng nói đùa.
– –
«Tru Thần» là do công ty điện ảnh truyền hình Nguyên Dực năm 2009 mua lại bản quyền từ một quyển tiểu thuyết huyền huyễn, tu chân. Quyển tiểu thuyết này sau khi phát hành đã chiếm vị trí đầu của website Kim Bảng hơn 6 tháng, chỉ riêng trên trang web văn học cũng đã có mấy vạn lượt đọc. Lượt download trên mấy web lậu cũng đạt tới một con số kinh khủng. Tác giả Vĩnh Dạ cũng mượn tác phẩm này mà thành danh, tại lĩnh vực văn học mạng giành được chỗ đứng.
Theo lý thuyết, tiểu thuyết như vậy bị mua lại bản quyền, độc giản nhiều như vậy, sẽ là hạng mục phim đầu tiên được triển khai mới hợp lý, nhưng khi Vĩnh Dạ ký hợp đồng bản quyền với công ty, nói, nếu kỹ thuật trước mắt hoàn toàn không cách nào tái diễn lại cảnh vật trong sách, Nguyên Dực sẽ không có quyền khởi động hạng mục này. Hơn nữa vài năm trước cũng đã cho ra nhiều phim huyền huyễn tu chân như vậy, Nguyên Dực cân nhắc ổn thỏa mới tạm dừng kế hoạch khởi quay «Tru Thần» lại, mãi đến tháng ba năm ngoái, Vĩnh Dạ và công ty truyền hình mới đàm phán thành công, lựa chọn nơi quay và chọn đạo diễn Trình Viễn làm tổng đạo diễn, kịch bản là do tác giả bản gốc Vĩnh Dạ và biên kịch biên tập lại, mời cả đoàn đội nước ngoài tới, tập trung chỉnh sửa.
Có thể tưởng tượng được, Tru Thần là hạng mục phim truyền hình huyền huyễn tu chân được Nguyên Dực đầu tư khủng nhất trong gần mười năm qua, nếu như không thể đạt được thành công, e rằng toàn bộ công ty sẽ sụp đổ, đến lúc đó, vô số độc giả của nguyên tác sẽ tức giận, lấy ai chịu đựng nổi?
Mà Nguyên Dực quyết định khởi quay tác phẩm này là một quyết định trọng đại, nguyên nhân lớn là bởi vì đề tài huyền huyễn tu chân không được chào đón, tiểu thuyết trên mạng văn phong độc đáo, phim truyền hình làm lại những bộ này khiến độc giả nguyên tác không ưa nổi, nguyên nhân phần lớn là do diễn viên có kỹ năng diễn xuất thấp, kịch bản không được chỉnh sửa đàng hoàng, tạo ra sự nhàm chán cho khán giả.
Theo lý thuyết, vào thời điểm bây giờ, «Tru Thần» phải bị chỉ trỏ một thời gian mới đúng, mà tổng tài mới nhậm chức của Nguyên Dực là một người mới, làm việc như sấm rền gió cuốn, dứt khoát phê duyệt kế hoạch quay chụp «Tru Thần», quyết định dựa vào bộ phim này để nâng tên tuổi Nguyên Dực lên.
Rất có ý nghĩ, cũng rất khó.
Bởi vì chuyện này, nhà sản xuất phim Vương Lâm chép miệng vài cái, Trình Viễn lớn tuổi tính khí cũng không tốt, Vĩnh Dạ từ sau năm 09 đến bây giờ vẫn luôn có tiếng nói, cũng không phải nhân vật dễ đối phó. Toàn là người có chủ kiến, chọn vai cũng đã chọn đến mấy tháng, cuối cùng phần lơn vai phụ đã sắp xếp được, chỉ còn mình nhân vật Đế Thần Trường Đông là chưa tìm được ai phù hợp.
“Một nam nhân phải đẹp như thế nào mới có thể làm cho Đế Thần tiền nhiệm cam tâm vì y hủy đi thần cách?”
“Vai nam chính Hạ Vân Thiên và Trường Đông có mối thù diệt tộc, căn cứ vào chuyện xảy ra và mối tình với nữ chính, vì sao Trường Đông chết rồi, y vẫn muốn chôn quần áo và di vật giúp hắn?”
“Mọi người từng nói, Trường Đông là người đẹp nhất tam giới, chính mình soi gương còn tự khen mình đẹp, làm sao có thể thích Hạ Vân Thiên? Quả thực là vô căn cứ.”
Những lời như vậy, Vương Lam nghe muốn nổ tung lỗ tai, những lời này thực chất đều là mượn cớ, về căn bản, Trình Viễn không thể tiếp thu kịch bản như vậy, dĩ nhiên sẽ có nhân vật phản diện thích nam chính, nam chính cũng có tình cảm với nhân vật phản diện là lẽ thường, nếu như giới tính hai người này khác nhau, như vậy thì không sai. Nhưng đây lại là 2 nam nhân, làm ra nhiều chuyện như vạy, còn quấn lấy nhau nói yêu hận tình thù làm gì? Nói trắng ra là ông ta không muốn nhân vật Trường Đông này.
Mà Vĩnh Dạ lại không giống vậy, là tác giả của sách gốc, nhân vật Trường Đông được Vĩnh Dạ đổ vào tình ca ảm cực lớn, tình cảm riêng tư thì không nói, nhưng Trường Đông là nhân vật linh hồn trong Tru Thần, nếu như phát sóng trên truyền hình tan biến đi không chút tăm hơn, liệu ai còn xem nữa?
Hai phe giằng co mãi, vì nhân vật này ầm ĩ bao nhiêu lần, Vương Lâm bị kẹt ở giữa, mấy tháng này già đi không ít, buồn cũng sắp chết rồi. Cũng may hai vị này cái tôi lớn nhưng hành vu nghề nghiệp thường ngày vẫn còn, Trình Viễn làm tổng đạo diễn, trong lòng cũng hiểu rõ, đợi là phim truyền hình cải biên từ tiểu thuyết, số lượng người đọc sách cũng không tới lệ thuận với người xem TV, cho nên không mấy kiên trì muốn loại bỏ nhân vật Trường Đông, nhưng tinh thần vẫn sa sút, uể oải. Vĩnh Dạ yêu cầu quá cao,mấy công ty giới thiệu diễn viên, anh nhìn cũng không lọt ai vào mắt, tự mình liên lạc với mấy nhân vật ảnh để, trong đó có một người bạn lịch trình, một người đi nước ngoài chưa về. Vương Lâm thở dài, Vĩnh Dạ cũng quá ngây thơ rồi, Trường Đông tuy là nhân vật trọng yếu trong sách nhưng phần diễn cũng không nhiều lắm, diễn viên nào muốn diễn chứ? Mà khó khăn là, người mới thì không thể diễn nổi.
Lần này nên làm sao bây giờ?
Không thể nào bỏ được, nhưng lại không thể chọn người không ra gì, vô cùng khó khăn.
Vương Lâm thở dài, thuốc lá trong tay cháy gần hết, thời gian nghỉ ngơi đã hết, phải trở lại đối mặt với kỹ năng diễn xuất sốc nổi của diễn viên mới và sắc mặt ngày càng đen của Trình Viễn và Vĩnh Dạ.
Ông đem tàn thuốc ném vào thùng rác, đang muốn vào, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng chào, xen lẫn chút ngạc nhiên. “Chú Vương.”
Ông ngẩng đầu lên, thấy một người mặc áo xám trắng, mặt hơi hồng lên, giống như đang hưng phấn. “Chú Vương, hóa ra chú là người sản xuất của Tru Thần.”
Là tiểu thiếu gia mà Lương gia nhận nuôi, trước đây đã gặp qua mấy lần. Mà nam nhân mặc áo gió dài màu xanh ngọc bên cạnh cậu ta là ai? Màu sắc này vô cùng kén người mặc, mà người này tùy ý khoác trên người lại khiến người ta thấy vô cùng đẹp, tháo kính mắt xuống, lộ ra khuôn mặt kiều diễm, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ.
Mấy tháng nay, Vương Lâm đã gặp nhiều người đến thử nhân vật Trường Đông, trong nháy mắt nhớ tới tiểu thuyết «Tru Thần», lúc Đế Thần Trường Đông lần đầu tiên ra trận, Vĩnh Dạ miêu tả y bằng câu thơ…
Sơn có giai nhân thần chỉ, sắc vi Càn Khôn sở mê;
Thiên hạ vô song bản hề, tư động khuynh thành nhan hĩ.
(Câu thơ này tui hong hiểu lắm, chắc là nói đến vẻ đẹp của mỹ nhân ý:)))
Mẹ nó, nam nhân này chẳng lẽ là Trường Đông tái thế sao? Vương Lâm hưng phấn, suýt chút nữa trực tiếp kêu lên một tiếng sợ hãi.