Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 17: Xế chiều


Đọc truyện Trẫm Xuyên Việt Rồi – Chương 17: Xế chiều

Ánh đèn mờ tối trong quán rượu, Vương Anh kinh ngạc, nói. “Kết quả là Tinh Hải phải đàm phán với Giản Ngôn Tây hả?”

“Ừm” Hàn Triệu Nam phiền muốn chết, ngửa đầu uống một chén rượu, nhíu mày hỏi. “Giải trí Tinh Hải là công ty nhà anh, anh không để ý à??

“Ai mà biết được nhưng mà hôm qua cậu ta đăng bài viết đó, khiến cư dân mạng náo động lớn như vậy, muốn không chú ý xung khó.” Vương Anh nhíu mày, có chút hả hê nói. “Ngày hôm qua, chú tôi tức giận gọi cho ba tôi mấy chục cú điện thoại.”

Sản nghiệp Vương gia nắm giữ rất rộng, giới giải trí chỉ là một mặt, trước khi Tinh Hải chưa phát triển công ty giải trí, cũng là một gia tộc lớn, có công ty lớn, hiện tại do chú Vương Anh làm chủ tịch.

Con mắt Hàn Triệu Nam hơi chuyển động, hiện tại qnh cung không biết bài viết ngày mai sẽ nói về ai, trước mặt có tham mưu, hỏi một chút chắc cũng không sao. Nghĩ tới đây, Hàn Triệu Nam lấy lại tinh thần, nhìn Vương Anh, nói. “Anh kể cho tôi từ đầu tới cuối đi, phân tích từ chuyện một tháng trước cho tới hôm nay. Giản Ngôn Tây thực ra là có thâm ý gì?”

“Cậu quan tâm chuyện này làm gì?” Vương Anh nghịch rượu trong chén, cười gian nói. “Coi trọng tiểu tử kia? Xưa nay cậu làm gì có lòng tốt giúp người ta như vậy, còn đem người ta vào nhà mình ở.”

“Suy diễn lung tung.” Hàn Triệu Nam là vì báo đáp ơn cứu mạng của Giản Ngôn Tây, căn bản không vì lý do nào khác, nghe vậy không nhịn được huých Vương Anh một cái. “Nhanh lên.”


“Ai. Đừng gấp.” Vương Anh cười. “Tôi còn quên mất cậu băn khoăn chuyện Minh tiểu thiếu gia.”

Hàn Triệu Nam đã lâu không nghe tới tên của Minh Sở, lập tức tối sầm mặt, tâm lý vô cùng buồn bực. “Anh còn muốn nói chuyện hay không?”

“Nói mà. Sao lại không nói?” Vương Anh cười, híp mắt lại kể mọi chuyện cho Giản Ngôn Tây nghe.

“Một tháng trước, video Giản Ngôn Tây theo dõi Mục Sinh bị phát tán trên Internet. Đến ngày thứ hai, có một người tự xưng là bạn học năm cấp 3 của Giản Ngôn Tây, trên Internet nói là cậu ta lúc học trung học đã từng bị Giản Ngôn Tây theo dõi quấy rầy, sau đó rất nhiều cư dân trên mạng

“trên internet tự bạch, xưng hắn tại thời kỳ trung học đã từng bị Giản Ngôn Tây quấy rầy theo dõi quá, sau trên internet rất nhiều dân trên mạng đem chuyện đồng tính và theo dõi của Giản Ngôn Tây xào xáo lên, Mục Sinh và Giản Ngôn Tây vẫn không lên tiếng, song phương đều không ai giải thích. Mãi cho đến hôm 5/11, cũng chính là mấy hôm trước, Mục Sinh tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, nói là Giản Ngôn Tây theo dõi hắn. Ngày hôm qua, Giản Ngôn Tây đăng weibo, phơi bày ra sự thật, chỉ toàn là do Mục Sinh dàn dựng. Xế chiều hôm nay, Giản Ngôn Tây lại đăng bài thứ hai, tuyên bố cùng Tinh Hải hủy hợp đồng. Cho đến hôm nay, Giản Ngôn Tây chỉ làm hai việc, đầu tiên là im lặng sau chuyện theo dõi, sau đó lại phơi bày chân tướng.” Vương Anh duỗi ra hai đầu ngón tay:

“Ban đầu im lặng không nói, bây giờ lại phơi bày mọi chuyện, cậu thấy có lực sát thương lớn không?”

Hàn Triệu Nam mông lung nói. “Làm cho người ta cảm thấy chứng cớ là thực sao?”

Vương Anh đánh tay một cái. “Không sai, hai bài đăng đó. Một bài là nhắm vào Mục Sinh, chính là đưa ra chứng cớ. Cậu biết hiệu ứng Eisen không? Trong đó nói, nếu như một người nói với bạn 10 câu, trong đó có 9 câu hoàn toàn không thuộc vào phạm trù hiểu biết của bạn. Bạn nghe cũng chưa từng nghe tới, nhưng chỉ cần nói một nửa, bạn cũng có thể đoán được phần tiếp theo. Mọi người nếu tin tưởng một số câu bạn nói, thì sau đó sẽ tin tưởng toàn bộ.” Trong mắt Vương Anh hơi lóe lên, nói. “Mà cậu biết nơi Giản Ngôn Tây nói là nơi nào sao? Cậu ta chỉ nói thật một câu, chín câu còn lại đều là thể hiện cảm xúc của mình, văn phong cũng ẩn nhẫn đau xót, làm cho cư dân mạng đồng cảm, một lời phản bác cũng không thể nói ra, thậm chí – ai dám phản bác cậu ta, người đó đáng chết.”

Không sai, tình huống trên Internet hoàn toàn đã nghiêng về một phía, Giản Ngôn Tây đem chính mình biến thành một người đáng thương, chỉ cần ai dám phản bác, không cần Giản Ngôn Tây ra tay, cư dân mạng đã giúp cậu mắng người.

Cái gì? Mày nói Giản Ngôn Tây đang diễn trò? Người ta bị bức đến nỗi rút khỏi giới giải trí, diễn kiểu méo gì? Có lòng thông cảm hay không?

Cậu ấy thảm đến như vậy, còn cần bán thảm làm gì?!

Người ta bị bệnh trầm cảm. Mày có biết nói mấy câu này có thể hại chết người ta không? Cậu ấy làm gì ảnh hưởng đến bát cơm nhà mày sao?


Ánh mắt Hàn Triệu Nam lóe lên. “Làm vậy không phải là tự đẩy mình vào chỗ trũng sao?”

“Tình trạng gì?” Vương Anh không rõ.

“Sở dĩ trên Internet ủng hộ cậu ta, đầu tiên là vì chuyện theo dõi bị oan, thứ yếu là vì cậu ta nhiều lần nói mình muốn rút khỏi giới giải trí, dối với một người muốn rời đi, người ra thường rất khoan dung. Nếu như cậu ấy không rời khỏi giới giải trai thì sao?”

Nếu như Giản Ngôn Tây không dự định rút khỏi giới giải trí, lại biến hình ảnh của bản thân thành như vậy, sau khi kết thúc sẽ như thế nào? Nếu như cư dân mạng phát hiện cậu ấy không có ý định rời khỏi giới giải trí, trái lại vẫn tiếp tục làm nghệ sĩ, còn khoan dung như bây giờ không?

“Cậu ta đã làm đến mức này, còn không rời khỏi giới giải trí sao?” Vương Anh lắc đầu, cười lạnh nói. “Giới giải trí mua thủy quân tạo thế rất đơn giản, nhưng một khi đã tạo cho cư dân mạng lòng đồng cảm sâu sắc như vậy, đè xuống làm sao nữa? Từ cổ chí kim, lòng người khó khống chế, đế vương thời cổ đại muốn sở hữu thiên hạ cũng khó khăn biết bao nhiêu, huống hồ cậu ta chỉ là một nghệ sĩ nhỏ.”

Hàn Triệu Nam cau mày, theo bản năng lắc đầu, trong đầu hiện lên nụ cười như có như không của người nọ. Nếu như là cậu ấy, làm đến bước này cũng không phải không thể xoay chuyển. Loại tín nhiệm này của anh đối với cậu không vì bất cứ lý do nào. Hàn Triệu Nam bình tĩnh, nhưng Vương Anh có tin hay không thì cũng không sao, anh đem vấn đề này vứt qua một bên, trở về nghi vấn ban đầu. “Anh biết xế chiều hôm nay, từ “To be continued” có ý gì không? Cậu ta còn muốn nói ai nữa?”

Nói đến cái này Vương Anh cũng cau mày: “Không biết. Không phải cậu ta ở nhà cậu sao, sao không hỏi?”

“Cậu ấy bảo tôi đoán.” Lông mày Hàn Triệu Nam sắp thành chiếc bánh quai chèo. “Mẹ nó, ai đoán được.”


Vương Anh nói. “Dựa theo mấy bài trước, có thể suy đoán. Ngày mai sẽ tốt giác người bỏ đá xuống giếng trong chuyện theo dõi.”

Là ai đây?

Chắc chắn không phải là mấy người của tổ tiết mục, đại ngôn thương hiệu… Những người này quá nhỏ, không đáng được nói tới.

Ngoại trừ Mục Sinh, Tinh Hải, còn ai làm thương tổn cậu ấy?

– –

Chiều ngày 7 tháng 11, lúc 13h50 phút. Giản Ngôn Tây đăng weibo, trên mặt giấy trắng là trường kiếm, anh hùng quỳ xuống đất nhận lấy cái chết.

«Tôi từ địa ngục trở về, nợ nần chậm rãi tính rõ ràng – Hung thủ gây nên.»


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.