Đọc truyện Trảm Xuân – Chương 31Quyển 1 –
Ngày hôm sau, Y Xuân dậy rất sớm, chẳng nói gì khác, chỉ buông một lời: “Nghe bảo miếu Hoa Thần rất nổi tiếng, chúng ta đến đấy chơi.”
Dương Thận bị đuổi khỏi phòng chờ nàng thay quần áo, có phần không hiểu trong hồ lô của nàng bán thuốc gì.
Thái Hồ trước mặt thốc đến một cơn gió, lạnh thấu xương. Ngẩng đầu nhìn, trời hãy còn âm u, mặt trời khuất sau mây đen, ánh sáng vỡ tan thành nhiều mảnh.
Dương Thận đã đói, khó tránh khỏi việc tưởng tượng đến mấy món đại loại như đậu hũ chưng trứng chim.
Đương khi sắp trào nước miếng, định bụng chờ dẫn Y Xuân ra phố ăn một bữa hoành tráng thì cánh cửa sau lưng bị ai đó đẩy ra, y vô thức xoay người lại đề xuất ý kiến: “Y Xuân, chúng ta đi ăn trước…”
Lời vừa đến đây đã ngừng phắt lại, dường như y đã quên lúc nãy mình muốn nói gì.
Trước mặt, một thiếu nữ thướt tha đứng đấy, tuy lưng đeo một thanh kiếm đã cũ có vỏ ngoài kỳ lạ, búi tóc cũng chả mấy gọn gàng chỉnh tề, mặt không thoa chút phấn nào, song chỉ một nụ cười rực rỡ của nàng đã đủ bù đắp lại tất cả.
Nàng vận bộ la quần màu lam nhạt mà y mua tặng ngày xuân, màu xanh nhạt đến gần như trong suốt ánh lên nước da rắn rỏi của nàng, thế mà lại thanh tú vô ngần. Chiếc trâm bên tai cẩn châu hoa cùng màu, điểm xuyết thêm tơ bạc khẽ khàng đung đưa tựa cánh muỗi đang run rẩy.
Lần trước đến chùa Khai Phúc, nàng đã từng mặc bộ la quần này, lúc ấy vẫn còn là một thiếu nữ thô lỗ, chín phần trông như nam giới, trang điểm tỉ mỉ lắm thì cũng chỉ giống một đứa bé lén mặc đồ của người lớn.
Rõ ràng là cùng một người, lần này lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt. Chẳng thể rạch ròi rằng thứ gì đã đổi thay, song bộ y phục này lại rất hợp, rất đẹp, cứ như được may để làm nền ỗi mình nàng.
Mặt Dương Thận bất giác đỏ bừng, nghẹn lời chẳng thốt lên nổi một chữ.
Y Xuân vừa đi vừa khoác thêm chiếc áo khoác dài hơi cũ, dù gì cũng đã sang đông, da thịt có làm bằng sắt cũng vẫn phải chú ý giữ ấm. Chạy thẳng đến trước mặt Dương Thận, nàng sờ châu hoa, hỏi y với vẻ mặt tự nhiên: “Ta cao hơn rồi nhỉ? Trước đây đồ hơi rộng, giờ mặc thì vừa y.”
Y vẫn không nói gì, tay gãi mũi một cách ngốc nghếch, hẳn là lòng đang nhấp nhổm lắm đây.
Y Xuân cười cười, một mình tiến lên trước hai bước, đột nhiên bảo: “Ta có tâm sự muốn hỏi Hoa Thần, lần trước qua loa nên Người cũng trả lời qua quýt, lần này ta phải trình bày rõ ràng mới được.”
Y đáp một tiếng chẳng rõ đầu đuôi, xoay người chậm rãi đuổi theo.
Nàng thoáng cười, ra chiều tự giễu: “Thực ra Bồ Tát thần tiên đều hư vô mơ hồ, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp phải loại chuyện này… nên… lần trước, lần trước không tính. Lần này, ta thật lòng.”
“Cái gì thật lòng cơ?” Dương Thận bỗng đánh thót một cái, buột miệng hỏi.
Nàng chỉ cười khẽ, trở tay nắm tay y, thấp giọng: “Về rồi ta nhất định sẽ nói đệ nghe.”
Rốt cuộc thì đấy là chuyện ngọt ngào thần bí gì mà lại khiến hai cô cậu thiếu niên lâng lâng suy nghĩ cả ngày? Hai người lững thững trên phố mua mấy món lặt vặt ních đầy bụng, cả quãng đường trò chuyện vài câu không đầu không cuối, chậm rãi đi đến miếu Hoa Thần.
Vừa lo lắng mong chờ lại vừa hy vọng đừng đến nơi quá nhanh, tựa như tận mắt thấy đóa hoa sắp nở, lại lưu luyến cái vẻ diễm lệ trong tích tắc cuối cùng khi nụ hoa hãy còn e ấp một cách khó hiểu.
Vừa thấp thỏm vừa hoảng hốt, chỉ e kết quả chẳng phải là điều mà bản thân nghĩ đến.
Cho tới khi thực sự quỳ gối trước mặt Hoa Thần, thành kính cầm ống thẻ xin xăm lại lần nữa, Dương Thận vẫn chưa dám tin tất cả đều là sự thật.
Có thể đây là mơ, y vẫn chưa tỉnh giấc, trong mơ thì mọi việc mới trôi chảy thế đấy, mới giống suy nghĩ của y như vậy. Nàng đang quỳ cạnh mình, nhắm chặt mắt, tựa đang gặp phải vấn đề khó khăn, thành kính đến vô cùng.
Cơ hồ muốn lắc nát cả ống thẻ, những người đợi phía sau đều hầm hầm trách họ quá mất thời gian.
“Cạch” một tiếng, cuối cùng có một quẻ thăm vừa lòng thỏa ý rơi xuống khỏi ống lắc của nàng, Y Xuân nhặt lên nhanh chóng đứng dậy, thấp giọng nói: “Đợi ta về, ngay thôi.”
Dứt lời đã vội vã ra ngoài tìm người giải quẻ.
Dương Thận nào có kiên nhẫn, vứt thẳng ống lắc đuổi theo, từ xa đã thấy nàng nhận tờ giấy màu vàng nhạt từ tay người giải quẻ, người nọ gật gù đắc ý nói với nàng điều gì đó, nàng chăm chú lắng nghe, gật đầu lia lịa.
Rốt cuộc là quẻ gì? Dương Thận vắt óc suy đoán, trung bình? Quẻ hạ? Hay là thượng thượng đại cát? Hồi ở chùa Khai Phúc thì quẻ thượng thượng có màu đỏ nhạt, còn màu vàng nhạt ở miếu Hoa Thần đại điện cho quẻ gì?
Vẻ mặt Y Xuân như đang cười, quan sát hồi lâu vẫn chẳng thể khẳng định.
Dương Thận chậm rãi bước về phía nàng, thấy nàng bỏ quẻ giải vào hà bao rất cẩn thận, bèn thấp giọng hỏi: “Quẻ gì?”
Đôi má Y Xuân vẫn phiếm sắc hồng, khẽ nói: “… Đợi tý nói đệ nghe. Xăm của đệ đâu?”
Y hơi lúng túng: “Ta lập tức đi lắc.”
Xoay người dợm được hai bước, chợt nghe nàng đứng phía sau thấp giọng gọi: “Dương Thận…”
Y ngoái đầu dùng ánh mắt hỏi nàng chuyện gì. Y Xuân bụm má, đắn đo trái phải cả nửa ngày, châu hoa bên tai đong đưa qua lại, đôi mi nàng run run, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, nở một nụ cười trong trẻo với y, chỉ về phía cây đại tùng gần đấy: “Ta đứng đó chờ đệ, nhanh lên đấy, ta có lời muốn nói với đệ.”
Dương Thận vội vã lắc xăm, lúc đi ra thì gốc tùng lại không một bóng người.
Chắc là đi mua đồ rồi, Dương Thận vừa nghĩ vừa giao xăm cho người giải quẻ, nhanh chóng nhận được một tờ giấy cũng màu vàng nhạt, người giải quẻ cười dài chúc mừng y: “Vận may của vị tiểu thiếu hiệp này không tồi, thượng thượng đại cát đấy. Vừa nãy có một vị tiểu cô nương cũng lắc được quẻ thượng thượng, ta thấy cả hai dường như quen nhau, hẳn là đôi tình nhân đã đính hôn nhỉ?”
Y đáp có lệ hai câu, lòng vui mừng khôn xiết, cầm quẻ xông về phía cây tùng.
Y Xuân vẫn chưa quay về, trước giờ nàng ham chơi, chắc đợi đến sốt ruột nên chạy loanh quanh mất rồi, y chỉ cần kiên nhẫn đợi nàng, không đi tìm lung tung là ổn.
Dương Thận mở giấy đọc kỹ một lượt, càng đọc càng vui mừng vô hạn, khóe môi bất giác nhếch lên thật cao.
Chân bỗng giẫm trúng thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một mảnh tay áo bị xé ra, màu lam nhạt đến mức gần như trong suốt, cổ tay còn thêu hoa lan tinh xảo.
Rất quen.
Lòng y bỗng trầm xuống, cau mày khom lưng nhặt mảnh vải kia lên, cổ tay áo ngoại trừ đóa hoa lan thêu thì có cả vài vết máu nom thật rợn người, máu hãy chưa khô, tay sờ vào vẫn còn ươn ướt.
Dưới đất cũng vương vài giọt máu, tuy không nhiều nhưng lại khiến tim y như chìm xuống tận đáy vực.
Họ mất cảnh giác quá, chỉ vì lòng đã tỏ tường nhưng ngại nói ra mà quên mất Yến Vu Phi vẫn đang ở Tô Châu.
Dương Thận nhìn xung quanh, quả nhiên trên mặt đất phía đông lấm tấm máu, lập tức cuống cuồng đuổi theo.
Vẫn chưa đến mùa hoa nở, người đến miếu Hoa Thần không nhiều, tốp năm tốp ba, chẳng ai khác thường. Dương Thận lòng nóng như lửa đốt, bỗng nhìn thấy trước mặt có cô thiếu nữ cũng gấp gáp chạy như đang tìm ai đó, y xông đến giữ chặt cổ tay ả, đầu óc bỗng trống rỗng, chẳng biết nên hỏi cái gì.
Thiếu nữ xoay mặt lại, gương mặt mi thanh mục tú tựa phù dung, sốt ruột đến độ mồ hôi ròng rã, là Ninh Ninh.
Vừa thấy Dương Thận, ánh mắt ả sáng bừng, vẻ mặt hết sức lo lắng, trở tay túm lấy ống tay áo y, luôn miệng nói: “Dương công tử! Chàng đi mau! Sư tỷ của chàng bị Ân tam thúc bắt mất rồi!”
Dương Thận dùng sức tách ả ra, nhíu mày hỏi: “Bọn mi lại bày mưu ma chước quỷ gì đây?!”
Ninh Ninh lo đến chực khóc, run giọng: “Lần này em thực sự không lừa chàng! Yến nhị thiếu vốn ban lệnh tuyển một người khác kế thừa Trảm Xuân kiếm, song Ân tam thúc lại cứ cho rằng sự uy nghiêm của Yến môn đã bị hai tiểu bối bọn chàng khích bác, hơn nữa cả hai đã từng làm tùy tùng cho Yến nhị thiếu, ầm ĩ lớn đến thế, chỉ sợ bọn chàng ra ngoài đồn nhảm ô uế thanh danh của gã, nên khăng khăng phải đến đây bắt hai người!”
Dương Thận lạnh nhạt hỏi: “Yến Vu Phi định sẽ tuyển người khác kế thừa Trảm Xuân kiếm? Gã tốt đến vậy ư?!”
Ninh Ninh vội hét: “Tạm thời đừng quan tâm gã làm bộ làm tịch hay bụng dạ khó lường gì nữa, giờ đây, chuyện sư tỷ của chàng đã bị Ân tam thúc bắt đi là sự thật! Một thân võ nghệ của Ân tam thúc đến cả Yến môn chủ cũng phải nhượng bộ ông ta ba phần, sư tỷ cùa chàng sao có thể là đối thủ của ông ấy? Các người… dù thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của em, dù em có độc ác đê tiện đến mức nào cũng không thể đứng nhìn hai người tự tìm đường chết! Em… lén giấu họ chạy ra đây, vốn muốn báo hai người biết sớm một tý nhưng vẫn không kịp. Sư tỷ của chàng tính tình thẳng thắn, Ân tam thúc thuộc dạng nóng nảy, ngộ nhỡ lỡ mồm một câu chọc giận ông ấy, thực sự sẽ mất mạng đấy!”
Dương Thận trầm ngâm hồi lâu, tuy đáy lòng vô cùng sốt ruột nhưng không dễ dàng mắc mưu đến vậy, chỉ nói: “Bản lĩnh của sư tỷ cao gấp mấy lần ta, đến nàng cũng chẳng chống nổi tên họ Ân kia, ta đi thì có tác dụng gì?”
Ninh Ninh tái mặt, quay phắt người, thấp giọng: “Ta vẫn đinh ninh rằng chàng là một nam tử hán trọng tình trọng nghĩa! Chẳng ngờ cũng chỉ là phường nhu nhược tham sống sợ chết, giấu đầu hở đuôi! Hoài công ta cực khổ ra ngoài tìm các người. Thôi quên đi!”
Dương Thận thấy ả đi xa dần, bèn len lén bám đuôi.
Dù lúc nãy ả nói thật hay giả, trước tiên cứ lẻn theo ả về chỗ của Yến Vu Phi xem kết quả rồi hẵng tính. Nếu Y Xuân ở đấy thì tốt, còn nếu không, y cũng có thể nhẹ lòng, khẳng định được rằng không phải do Yến Vu Phi giở trò.
Bước chân của Ninh Ninh nhanh nhẹn kỳ lạ, thoắt cái đã đến một vạt rừng bên ngoài ngôi miếu, không hướng đến thành Tô Châu, trái lại dần đi về ngoại ô không một bóng người.
Qua khoảng hai ba dặm, đã đến gò mã hoang của thành.
Dương Thận thấy ả rảo bước giữa đống mồ mã, lòng bỗng dấy lên nghi ngờ, ngừng chân định bụng sẽ không bám theo nữa, chẳng thể ngờ y vừa dừng thì ả cũng đứng lại, ngoái đầu quăng một nụ cười quỷ dị về phía y.
Quả nhiên có trá! Dương Thận xoay người định chạy, song bấy giờ đã không còn kịp nữa, phía sau lưng dội lại tiếng bước chân nặng nề, như có con quái thú vĩ đại nào đó lao ra từ giữa phần mộ, Dương Thận cố ép mình ngoái đầu nhìn thử, lại thấy tên khổng lồ đeo xích bạc tay cầm rìu lấp lóe hàn quang ở Trữ Anh viên ngày ấy, đang điên cuồng xông về phía mình.
Vóc người gã to khỏe, động tác lại nhanh nhẹn mười phần, cứ đuổi theo bằng cách ấy, sớm muộn gì y cũng sẽ bị bắt kịp, xung quanh chỉ có cỏ dại cao đến thắt lưng, đến cả nửa gốc cây để nấp cũng không có.
Dương Thận ghìm bội kiếm trên eo, phân vân xem có nên giao chiến cùng tên khổng lồ ấy hay không, chẳng ngờ sau lưng lại truyền đến tiếng xé gió, y gập người xuống đất lăn một vòng theo bản năng, bên tai tóe qua tiếng gió sắc bén như đã chọc thủng da thịt, chiếc búa kia đã cắm vào chỗ đất cách mặt y chưa đầy bốn tấc.
Y hoảng hốt, lúc lật người bật dậy, tên khổng lồ nọ đã xông đến trước mặt, người nồng nặc một thứ mùi tanh hôi, một quyền ập đến mặt y.
Dù đã dùng bội kiếm miễn cưỡng cản lại, Dương Thận vẫn bị ép đến phải lùi lại mười mấy bước.
Vừa đứng vững, chiếc rìu to kia lại nhằm thân người y mà bổ tới.
[Không đúng —–!]
Bên tai bỗng vang lên tiếng quát nghiêm khắc của sư phụ, y lập tức rùng mình.
[Đừng đọ sức với kẻ địch quá chênh lệch về vóc dáng! Thứ cần phải đọ là kỹ xảo và sự nhanh nhẹn! Kẻ ấy đánh trúng con một cú, con phải trả lại được mười cú! Thực sự đánh không lại, trốn ngay tức khắc!]
Nhưng sư phụ chưa từng dạy, nếu kẻ địch quá to, động tác lại vô cùng linh hoạt thì phải phải ứng phó như thế nào.
Trốn… Y trốn không nổi!
Chỉ có thể khẽ nghiêng người, tránh khỏi chỗ hiểm —– Nhưng cũng vô dụng, bị cây rìu to ấy chém một nhát, dù bổ trúng nơi nào thì cũng hiểm như nhau.
Trong nháy mắt, Dương Thận cảm thấy mình như nứt ra.
Rất nhiều máu từ cơ thể y ồ ạt trút xuống từ chỗ nứt nọ. Một cảm giác u ám nhưng lại vô cùng tĩnh lặng thoắt cái đã bao trùm y, tiếng xào xạc của gió lùa qua vạt cỏ khô, tiếng phần phật của ống tay áo, tiếng hô hấp, tiếng máu chảy, y bỗng chẳng còn nghe thấy gì.
Rất mệt, rất tĩnh lặng, rất buồn ngủ, tựa như cuối cùng đã được giải thoát, y đứng không vững, rất muốn nằm xuống ngủ một giấc.
Rốt cuộc chuyện gì đã ra vậy, y vẫn không thể tin nổi, cây rìu to kia thực sự đã bổ vào người mình? Thực sự đã chém gãy xương chặt đứt thịt, khiến y bị thương nặng, hết cách cứu chữa rồi?
Không dám tin, bất trắc bỗng xảy đến, xảy đến nhanh như thế.
Một khắc trước, rõ ràng y vẫn đang đầy chờ mong đứng đợi một cô gái dưới gốc tùng, không thể để nàng chờ lâu được, nàng có lời quan trọng muốn nói y nghe. Song giờ đây y lại thập tử nhất sinh, hơi thở mong manh như sợi tơ.
Không được chết, có rất nhiều điều đang chờ y làm.
Luyện võ thật tốt, bất kể có gian khổ đến đâu y vẫn chẳng ngại, vì báo thù cho gia đình. Phải luôn ở bên Y Xuân, phải cùng nàng đến rất nhiều nơi, kết giao rất nhiều bằng hữu, thăm thú rất nhiều phong cảnh.
Nhưng khi chiếc rìu khổng lồ được rứt ra khỏi người y, toàn bộ khí lực cũng đã trôi theo nó mất rồi.
Lạnh lắm, y cảm thấy rất lạnh, tiết trời tháng mười một ở Giang Nam, khắc cốt ghi tâm hơn bất cứ sự giá lạnh nào khác.
Mọi thứ trong tầm nhìn bỗng mờ ảo nhạt nhòa, dù y có chớp mắt làm sao cũng không rõ ràng nổi.
Thực sự sắp chết rồi ư?
Bỗng nhìn thấy cha mẹ đại ca đã lâu không gặp đứng giữa vùng sáng ở một nơi nào đó vẫy tay về phía y, vẻ mặt họ bình yên vui vẻ.
Thế là y cũng cười, thoắt cái đã cảm thấy khoan khoái xen lẫn an nhiên, cảm giác này lâu quá chẳng xuất hiện ở y rồi. Y đi đến đấy ngồi xuống, thấp giọng: “Chờ một lúc, một lúc nữa con lại qua đây, được không?”
Thêm một lúc nữa thôi, y phải quay về, Y Xuân vẫn đang đợi.
Nàng đã bảo, nàng có lời muốn nói với y.
Cầu nhân duyên ở chùa Khai Phúc, quẻ thượng thượng. Xin cưới gả ở miếu Hoa Thần, quẻ thượng thượng. Hai mảnh giấy giải xăm vẫn đang được cất giữ như bảo bối trong hà bao.
Quẻ thượng thượng, một con người có thể gặp được quẻ thượng thượng bao nhiêu lần trong cả cuộc đời chứ, sao y có thể chết ở đây được.
Đúng rồi, quẻ của nàng cũng là thượng thượng, chỉ có Hoa Thần mới biết nàng đã hỏi xin điều gì, tiếc rằng y có lẽ sẽ mãi mãi không biết được rồi.
Điều nàng muốn nói với y, rốt cuộc là gì?
Bây giờ mà nghĩ đến chuyện này, hình như ngớ ngẩn thật, nhưng y bỗng cảm thấy mình đã ngộ ra.
Hiểu được lời nàng vụng trộm che giấu, trịnh trọng muốn nói lại thôi là gì, hiểu được quẻ thượng thượng mang ý nghĩa như nào.
Người y yêu, vốn chính là cô gái tốt đẹp nhất trên thế gian.
Mây đen dầy đặc, mặt trời bị chia thành vô số mảnh nhỏ, vỡ tan giữa tầng không.
Ninh Ninh hít sâu một hơi, giơ tay bắt được một hạt tuyết đang nhẹ nhàng buông lơi, đây là tuyết đầu mùa ở Tô Châu năm nay.
Vẻ mặt ả bình thản, mắt nhìn thảm cỏ khô vàng lay động đàng xa, nơi ấy chẳng có ai, ả lại khẽ khàng cất lời như đang nói chuyện cùng người nào đó: “Chàng xem thường em, không đếm xỉa đến em, bây giờ lại chết trong tay em, chắc sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ đến em chứ?”
Chẳng ai đáp lời ả, gió lạnh cuốn vài bông tuyết tiêu điều từ vạt cỏ hoang đi mất.
Ả bỗng thấy lạnh, lạnh thấu xương.