Trảm Xuân

Chương:0Quyển 1 -


Đọc truyện Trảm Xuân – Chương 20Quyển 1 –

Hôm ấy, lúc rời đi Dương Thận có nhắc một câu: “Yến Vu Phi đa mưu túc trí, đặt nặng vấn đề thiệt hơn, giờ không lôi kéo được ắt sẽ tìm cách diệt trừ chúng ta, sau này phải cẩn thận.”

Y Xuân chau mày: “Dương Thận, đệ xem… có phải ta không nên khiến gã mất mặt trực diện không?”

Y cười cười: “Có câu không phải bạn thì là thù, dù tỷ không khiến gã mất mặt đi chăng nữa, thì chỉ với việc không bằng lòng đứng về phe gã, sớm muộn gì gã cũng sẽ đối phó với tỷ thôi.”

Nói đến đấy, nụ cười y dần hờ hững: “Gã đã bày cờ mời chúng ta nhảy vào, không vào không được.”

Thường nghe người ta đồn rằng thủ đoạn của Yến nhị thiếu rất cao, y từng nghĩ người này chả lớn hơn mình bao nhiêu, tin đồn cũng chưa hẳn là thật, lần này tiếp xúc rồi mới biết chẳng cường điệu chút nào.

Thứ gọi là hào tình giang hồ, nghĩa khí bằng hữu, trong mắt bọn họ chỉ là công cụ có thể lợi dụng. Ai cũng là một quân cờ, hữu dụng thì tìm cách giữ, giữ không nổi thì trừ bỏ.

Tình nghĩa chẳng là thá gì trong cái giang hồ này.

Cả đoạn đường lặng lẽ, hai người về thành Đàm Châu tìm khách điếm, quán trọ trú lại, chờ sự báo thù dứt nợ của Yến nhị thiếu.

Ai mà ngờ rằng chờ đến mười ngày nửa tháng cũng chẳng chờ nổi sát thủ, chỉ gặp mỗi Ninh Ninh.

Con bé đến vào lúc nửa đêm, mặt trăng tròn vành vạnh phía chân trời tựa chiếc mâm bạc.

Dương Thận ngủ say, chẳng biết mơ thấy mộng đẹp gì mà khóe môi khe khẽ nhếch lên, gương mặt không đứng đắn kia dường như thật thà hơn đôi chút.

Chợt cảm thấy có một đôi tay trắng nõn nà vuốt ve dọc gò má, như gió xuân phất phơ.

Gió xuân thoang thoảng ngao du đến nơi không nên đến, lần mở vạc áo lót mỏng manh của y, lại muốn tiến xuống, xuống nữa.

Y giữ đôi tay kia lại, trở tay vặn ngược, người phía trên lập tức phát ra tiếng thở khẽ yêu kiều. Mở mắt ra, đối diện y là gương mặt xinh đẹp đáng thương của Ninh Ninh, đôi mắt con bé ngấn nước, yếu ớt nhìn y, nói: “Dương công tử, chàng túm em đau quá.”

Sắc mặt Dương Thận tái mét, nắm áo định ném con bé ra ngoài. Ai ngờ y phục mỏng tựa cánh ve, có lẽ là cố ý, cũng như thể vô tình, nút buộc lơi lỏng, chạm nhẹ vào lập tức phanh ra, chiếc áo mỏng manh khẽ khàng bay xuống đất, để lộ nước da trần nhẵn nhụi.

Con bé chẳng mặc gì bên trong, trần trụi trườn lên người, hững hờ áp sát chỗ mẫn cảm khắp toàn thân y.


Cơ thể thoáng chốc đã cứng lại. Y nhất thời không biết nên xuống tay ở đâu, con bé không mặc quần áo, chẳng thể chạm vào chỗ nào được.

Y nén cơn phẫn nộ: “Vô liêm sỉ! Bây giờ mi bán mạng cho Yến Vu Phi rồi à?!”

Ninh Ninh thổi khẽ một hơi bên tai y, mềm mại đáp: “Dương công tử nhẫn tâm quá, vứt mỗi em lại trong cái hang hổ kia. Một cô gái yếu đuối như em phải làm sao chứ?”

Y không trả lời, cũng chẳng phản ứng gì.

Ninh Ninh từ tốn vuốt tóc y, thanh âm hơi chậm rãi lại thoáng khẽ khàng, đầy quyến rũ: “Dương công tử, chàng thấy em thế nào? Có phải tốt gấp nghìn lần cái vị sư tỷ lôi thôi nhếch nhác kia của chàng không? Chàng vẫn còn trẻ, chưa tiếp xúc với nhiều cô gái, tôn sư tỷ của mình lên thành bảo bối là chuyện bình thường. Đợi đến khi chàng gặp được mỹ nhân thực sự, sẽ nhận ra cô ta chẳng hơn gì bùn nhão ngay thôi.”

Y nhắm mắt, đã bình tĩnh trở lại: “… Trong lòng ta, tất thảy mỹ nhân gì đó đều không hơn được nàng ấy.”

Y chẳng nề hà ranh giới nam nữ nữa, bắt lấy cánh tay nõn nà kia ném mạnh xuống đất.

Ninh Ninh đau đến độ hét lên một tiếng, một chiếc áo bị vứt đến trước mặt, giọng y lạnh buốt: “Vô sỉ! Mặc quần áo vào!”

Con bé khe khẽ cắn môi, vẻ mặt tủi thân tựa sắp khóc, lại như uất ức vì lòng tự tôn bị xem thường. Chẳng biết là thật hay giả.

Tay cầm chiếc áo ngoài kia nhưng không mặc vào, con bé trần trụi ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn y. Ánh trăng tựa tấm vải sa màu bạc phủ lên da thịt thiếu nữ, phập phồng ẩn hiện, đường cong lả lướt.

Dương Thận nghiêng đầu không nhìn, lạnh nhạt đáp: “Yến Vu Phi mà cũng dùng mưu kế hạ lưu này à?”

Ninh Ninh thấy y chẳng mảy may dao động, đành khoác áo vào, thấp giọng: “Dương công tử, chàng là người thông minh, hẳn đã biết chống đối Yến môn sẽ chẳng thể có được kết cục tốt. Chàng và sư tỷ của chàng là tiểu bối vừa đặt chân vào giang hồ, Giảm Lan sơn trang cũng chả phải Bắc Đẩu trong võ lâm, nói cách khác, các người chẳng có ai chống lưng ình cả.”

Con bé thấy Dương Thận chẳng ừ hử gì thì nghĩ rằng mình đã lay động được y, vui vẻ nói tiếp: “Dù chàng không tiết lộ nhưng em vẫn biết lí do mà Trang chủ Giảm Lan sơn trang phái hai người xuống núi lịch luyện. Yến công tử và Thiếu trang chủ đã gặp nhau, biết được rằng nội trong một năm, hai người phải quyết định ai sẽ kế thừa Trảm Xuân, sư phụ cũng chỉ ình chàng xem túi gấm kia, đúng chứ?”

“Thiếu trang chủ… Mặc Vân Khanh à?” Dương Thận cuối cùng cũng thay đổi nét mặt, “Hắn gặp Yến Vu Phi?!”

Ninh Ninh khẽ cười: “Thiếu trang chủ thức thời, biết ai là kẻ mạnh. Dương công tử hẳn cũng hiểu được rằng ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’ chứ?”


Dương Thận không đáp.

Trước lúc xuống núi, sư phụ gọi mỗi y đến nhưng chẳng nói gì, chỉ giao cho y một cái túi gấm do sư phụ của sư phụ truyền lại.

Trong túi gấm là một tờ giấy, chỉ có một dòng chữ: Đệ tử đọ sức với nhau, người thắng thì sống sót và kế thừa Trảm Xuân, kẻ thua sẽ chết.

Y và Y Xuân, chỉ một người có thể sống để kế thừa Trảm Xuân.

Sắc mặt sư phụ cũng rất xấu, hồi lâu sau mới dặn y: Dương Thận, sư tỷ con có thân thủ bất phàm, một ngày nào đó ắt sẽ thành người tài. Nhất kích bất trúng, chỉ còn đường chết. Tranh giành chính diện không xong, con cứ dốc sức tập kích ngầm.

Y lập tức ngộ ra vì sao sư phụ phải nhận nhiều đệ tử đến thế, vì sao trước đây có rất nhiều đệ tử trốn xuống núi, vì sao ông đưa Văn Tĩnh lên núi để ngăn tấm lòng của Y Xuân, vì sao ông không quan tâm đến con ruột, chỉ dốc lòng dạy dỗ hai người bọn họ.

Hóa ra là vì cái túi gấm này.

Vì Y Xuân muốn kế thừa Trảm Xuân, không chừng sẽ bỏ mạng giữa cuộc đấu. Vì ông sớm đã biết nội dung của mảnh giấy trong túi gấm, không đành lòng tiễn Mặc Vân Khanh – con trai mình vào vòng tàn sát.

Hôm ấy, Dương Thận lạnh cả nửa người.

Sư phụ vỗ vai y, thở dài: Dương Thận, ta biết huyết hải thâm thù của cha con, Trảm Xuân kiếm và Giảm Lan sơn trang có thể giúp con một tay.

Ngụ ý rằng nếu y đoạt được Trảm Xuân thì có thể mượn sức Giảm Lan sơn trang, trả thù bọn Sâm Châu Cự Hạ.

Ninh Ninh dịu dàng nhỏ giọng: “Em biết cả chuyện Dương công tử có thù lớn chưa báo, đang chờ ngày vây cánh cứng cáp mới đòi nợ máu nơi kẻ thù. Dương công tử thấy việc mình xông xáo giang hồ, đánh đấm lặt vặt với vị sư tỷ kia, sau đó hai người liều mạng mi chết ta sống tốt hơn; hay việc ‘chim khôn lựa cành mà đậu’, tìm một cây gậy chống lưng vững chắc tốt hơn?”

Dứt lời cũng chẳng chờ y hồi đáp, con bé che miệng khanh khách cười hai tiếng: “Tuy tu vi Ninh Ninh không cao, song vẫn có thể nhận ra, hình như Dương công tử kém hơn sư tỷ mình một bậc, thực sự thắng nổi cô ta ư?”

Dương Thận cau mày, mơ hồ tỏa sát khí.

Ninh Ninh bổ nhào sang ôm chân Dương Thận, cơ thể trần trụi bám chặt lên người y, khe khẽ run: “Nếu công tử bằng lòng, sai em làm gì cũng được… Tội gì phải quấn quýt bên vị sư tỷ chả có chút tình ý với chàng kia chứ?”


Dương Thận đứng phắt dậy, nhẹ nhàng nhấc chân đá con bé ra, vừa muốn lên tiếng thì nghe giọng Y Xuân vang vang ngoài cửa: “Dương Thận, xảy ra chuyện gì rồi? Ta nghe thấy tiếng động lớn lắm.”

Y khựng lại một chốc, cố gắng giữ chất giọng bình tĩnh: “Chẳng sao cả, ta bất cẩn làm rơi ấm trà…”

Ninh Ninh buộc lại áo, cười yêu kiều: “Đừng nói dối chứ, Dương công tử.”

Con bé kề sát vành tai y, khẽ nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Dương công tử, cân nhắc cẩn thận, đừng để mình chết bất đắc kỳ tử nơi phố chợ nhé.”

Y cứng người lại.

Y Xuân đẩy cửa phòng, vội hỏi: “Là giọng Ninh Ninh à? Con bé đến đây ư?”

Ninh Ninh cười hi hi: “Tỷ tỷ cũng phải bảo trọng.” Sau đó liền nhảy ra từ cửa sổ, nương bóng đêm nhẹ nhàng lướt đi.

Y Xuân ngẩn ngơ đôi chút: “Sao nó lại tới đây? Chẳng phải ở lại biệt viện của Yến Vu Phi rồi à?”

Sắc mặt Dương Thận hơi xấu, cúi đầu, hồi lâu sau mới đáp “Con bé ấy… bây giờ làm việc cho Yến Vu Phi.”

Y Xuân gãi gãi đầu: “Bị Yến Vu Phi mua chuộc à? Giữa đêm nó đến đây làm gì? Còn nữa… sao cứ cảm thấy công phu nó cao lắm ấy?”

Y lắc đầu: “… Sư tỷ, ta mệt rồi, muốn ngủ một chút, tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta lập tức rời khỏi Đàm Châu.”

Nàng lặng lẽ nhìn y một hồi, đột nhiên hỏi: “Dương Thận, đệ sao thế?”

Lòng y khó chịu như bị cả ngàn cây kim liên tục châm vào đầu, lúc thì thấy cảnh tượng thê thảm của cha mẹ khắp người trào máu, lúc thì thấy gương mặt u ám của sư phụ dặn dò mình: Con không phải đối thủ của Y Xuân đâu, chỉ có thể dùng cách tập kích ngầm hèn hạ kia thôi. Cuối cùng lại thấy đôi mắt lạnh nhạt của Yến Vu Phi, dường như gã ta đang chắp tay thi lễ với y, sau lưng là trăm hoa đua nở, cảnh sắc tươi đẹp. Gã mời gọi y, gã có thế lực rất lớn.

Đồng ý hay không, cũng chỉ có hai kết quả.

Y Xuân chết, hoặc y chết.

Một đôi tay nắm lấy y, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay đầy nghị lực.

Nàng siết chặt tay y, ngẩng đầu lo lắng nhìn, khẽ khàng hỏi: “Dương Thận, khó chịu à? Ta gọi đại phu giúp đệ nhé?”

Dương Thận ngẩn ngơ nhìn ngón tay nàng. Tay nàng không mảnh dẻ như tay nữ tử được hình dung trong sách, chẳng mềm mại như lan, không trắng mịn tựa mỡ. Trái lại, tay nàng thon dài lại mạnh mẽ, đây là đôi tay của một hiệp khách, tự do nhưng ấm áp vô ngần.


Ma xui quỷ khiến thế nào, y hỏi: “Sư tỷ, nếu ta làm việc xấu, tỷ có trách ta không?”

Y Xuân cười cười, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt trong suốt, sáng ngời: “Đệ sẽ không làm việc xấu đâu, ta biết mà.”

“Không, ý ta là… nếu.” Chẳng rõ xuất phát từ mục đích gì, y như đang lơ lửng rơi, vội vã tìm kiếm một câu trả lời, chả cần biết đáp án là gì. Có lẽ lòng y đã sáng tỏ tử lâu, song vẫn thiếu một chút gì đó khiến y không dám đối mặt trực diện, chỉ cần một chút gì đó.

“Đệ làm việc xấu, đương nhiên là ta sẽ lôi đệ về, lẽ nào vẫn cứ mặc đệ tiếp tục làm hỏng mình à?” Y Xuân hơi buồn cười, “Dù có ra sao, ta vẫn sẽ ở đây, dù đệ có chạy bao xa chăng nữa, cứ nhớ ta vẫn luôn ở phía sau mình, đừng lạc lối.”

Dương Thận cũng cười, vuốt ve tay nàng: “Sư tỷ phải trông nom ta cẩn thận đấy. Có tỷ ở đây, ta sẽ chẳng đi đâu cả.”

Trước khi rời khỏi đấy, Y Xuân thêm một câu: “Làm đoản kiếm cho kẻ khác, há chẳng phải sống mà như một thứ công cụ ư. Trước khi có thể trở thành một nhân vật tai to mặt lớn đường đường chính chính, chúng ta đừng chọn sai đường.”

Thì ra nàng đã biết cả.

Dương Thận rủ mi, lòng bỗng xúc động không gì kìm nén nổi, xông đến ôm siết nàng từ phía sau.

Y thấy mình sắp rơi nước mắt.

“Y Xuân, ta sẽ không để ai làm tổn thương nàng, dù chỉ là một chút.”

Y hôn phớt lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng áp sát mặt vào.

Nàng hơi đờ ra, mất bình tĩnh nhìn xung quanh, ánh mắt chẳng dừng ở một nơi cố định nào, miệng thì thào nhiều lần: “Ta biết, ta biết.”

Ngón tay y chậm rãi vân vê gò má nàng, ấm áp mềm mại, y không dám mạnh tay, tựa như sợ mình vò nát nàng. Nàng là một bảo vật chưa bị phát hiện, rực rỡ chói lóa, tự do tự tại như một cánh chim.

Thỉnh thoảng kích động, muốn hôn một cái cũng không dám, chỉ sợ khiến nàng vỡ toang.

Y chỉ đành cất một tiếng than, tựa như muốn trút hết tất cả buồn đau tự tận đấy lòng.

“Y Xuân… Ta mệt lắm rồi.”

Nàng nắm tay y, vừa định nói gì đó, bỗng thấy một bóng người hiện lên ngoài cửa, theo sau đó là tiếng hét kỳ dị: “Là hai người hử! Muốn thân thiết gì thì đóng cửa lại mà làm!”

Họ giật nảy mình, định thần nhìn lại, hóa ra là thằng nhóc tiểu Nam Qua mặc váy giả gái kia đang nhăn mặt, ngồi xổm trước cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.