Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 86
Lục Chỉ khá hứng thú, cậu có thể mơ hồ nhìn thấy xuất thân Ninh Tước cao quý nhưng vì Ninh Tước che giấu nội tâm cực kỹ nên cậu cũng không thể nhìn quá rõ ràng được.
“Gia tộc ba và mẹ cậu ấy trăm năm trước đều là hoàng tộc phương đông và phương tây, cậu ấy mà sinh cách đây trăm năm thì cũng xem như là hoàng tử đó.”
Ánh mắt Lục Chỉ hơi ngưng đọng, “Hoàng tộc? Vậy hẳn có long khí?”
Nam Thừa Phong chú ý tới thần sắc vui mừng của cậu, “Chỉ Chỉ, làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Chỉ cười cười, không để Nam Thừa Phong phải lo lắng vì cậu.
Cậu hơi rũ mắt trầm ngâm, lúc trước cậu đã cảm giác được khí tức Ninh Tước không bình thường.
Ví dụ như khí tức Cửu gia màu đỏ mang mệnh phú quý, khí tức Ninh Tước còn mang một tầng kim sắc nhàn nhạt.
Lúc đó cậu tưởng vì công việc của hắn từng giải quyết được không ít trọng án, đã cứu được không ít người nên tích góp được công đức, hiện tại xem ra không chỉ đơn giản như vậy, còn bởi vì hắn là hoàng tộc.
Sở dĩ Lục Chỉ chú ý điểm này vì sư phụ và ba sư huynh vẫn luôn bôn ba tìm kiếm người hoặc vật phẩm đặc thù chuẩn bị cho sự kiện một năm sau.
Giờ cậu gặp được một tình huống đặc thù nên theo bản năng cũng chú ý hơn.
“Ninh Tước có vấn đề gì sao?” Nam Thừa Phong rất thông minh.
Lục Chỉ nghe vậy vội cười với hắn, “Không có gì đâu, chỉ là mệnh cách anh ta tương đối kỳ quái, cho nên tôi mới tò mò, bệnh nghề nghiệp ấy mà.”
Nam Thừa Phong cười cười, gật đầu, không tiếp tục truy vấn.
Lục Chỉ nhìn hắn, theo bản năng nhìn lên đỉnh đầu hắn.
Kỳ thật những người này, kỳ quái nhất chính là Nam Thừa Phong, hắn không có khí tức, nhìn không ra bất kỳ màu sắc nào, không biết có phải vì mệnh cách quá mức cường đại nên Lục Chỉ mới không cách nào thấy được hay không.
Với Nam Thừa Phong, cậu không thể nhìn rõ rất nhiều chuyện.
Lục Chỉ quay đầu lại lần nữa nhìn Ninh Tước, nếu long khí hắn thuần chủng lại tăng thêm thì tốt quá, có lẽ hắn chính là người mà sư phụ muốn tìm.
Nam Thừa Phong thấy cậu rõ ràng có tâm sự, hắn đoán được có lẽ có liên quan đến chuyện của môn phái, nhưng Lục Chỉ không nói, Nam Thừa Phong cũng biết điều không hỏi nhiều.
“Chỉ Chỉ, mắt cưng sao rồi?” Ninh Tước sau khi đưa trợ lý Thân cùng bác sĩ Lâm rời đi, quay lại phòng riêng ngồi xuống hỏi Lục Chỉ.
Cửu gia đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Ninh Tước ngẩng đầu, hơi mỉm cười, đứng lên né người, chừa đường đi vào ghế trong, “Mời ngài ngồi.”
“Ai muốn ngồi bên cạnh ngươi.” Cửu gia trừng mắt nhìn Nam Thừa Phong, “Ta trước giờ chỉ ngồi cạnh Chỉ Chỉ.”
Lời này của hắn rõ ràng nói cho Nam Thừa Phong nghe, tên này cướp Chỉ Chỉ của hắn, lại còn cướp luôn chỗ ngồi của hắn.
Nam Thừa Phong không để ý, làm lơ hắn.
Lục Chỉ cảm giác được Cửu gia không vui, nhưng nhìn Nam Thừa Phong không có ý đổi chỗ, không biết nên nói gì, lâm vào thế khó xử.
“Hừ.” Cửu gia thu hồi tầm mắt, đi tới bên cạnh Ninh Tước.
Lục Chỉ thoáng thở nhẹ ra, Ninh Tước hơi cong miệng, sau đó thấy Cửu gia vòng một vòng, đi đến ngồi xuống bên kia Lục Chỉ.
Lục Chỉ:???
Ninh Tước:……
Nam Thừa Phong vẫn như cũ, mặt không biểu tình.
“Chỉ Chỉ, ăn trái cây đi em.” Cửu gia xiên một miếng dưa lưới ngọt lịm lên đút cho cậu.
“A?” Lục Chỉ không kịp phản ứng, trái cây đã đưa tới miệng, cậu chỉ có thể há miệng ăn xuống.
“Chỉ Chỉ, dâu tây em thích ăn nhất này.”
“A?” Lục Chỉ lại bị đút một trái cây tây phủ kem, khuôn mặt nhỏ ăn đến phúng phính, ánh mắt Nam Thừa Phong và Cửu gia nhìn cậu lập tức nhu hoà hẳn ra.
Ninh Tước run run mi, hai người kia bình thường cao ngạo lạnh nhạt là thế, gặp được Lục Chỉ liền bị con quể tình yêu quật, không cứu được……!Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bé dễ thương quả thật rất dễ thương, hắn cũng muốn đút cậu một miếng để được ngắm biểu tình y chú hamster đáng yêu của cậu.
“Chỉ Chỉ, lại thêm miếng nữa nào ~” Cửu gia vui vẻ háo hức nói.
Ninh Tước nhìn sắc mặt Nam Thừa Phong càng lúc càng tối, sấn tới cười nói với Cửu gia, “Cửu gia, thôi em lại đây ngồi đi, tôi ngồi bên đây một mình chán quá à.” Còn không tới đây ngồi, chỉ sợ lát nữa quậy đến khó dọn nổi a.
Sắc mặt Nam Thừa Phong hơi thả lỏng.
Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi là em bé 3 tuổi à, một hai phải có người đút ăn mới chịu.”
“Đúng vậy, tôi không muốn xa em mà.” Ninh Tước cười cười, nụ cười ngả ngớn mang chút tà khí, “Tôi vừa mới xa em có tí thôi, không chừng lại bắt đầu nói lung tung thì sao, ví dụ như lỡ miệng nhắc đến cái xưng hô bí mật gì đó thì sao……”
Lục Chỉ còn chưa kịp nghe Ninh Tước nói hết câu đã thấy Cửu gia hùng hùng hổ hổ nhảy dựng lên, thế mà lại thật sự đi đến ngồi xuống cạnh Ninh Tước.
“Ngươi dám uy hiếp ta.” Cửu gia sợ Lục Chỉ và Nam Thừa Phong nghe thấy, âm thanh tựa nhu rít từ kẽ răng, rất nhỏ lại ngập tràn phẫn nộ.
Ninh Tước nhún vai, mỉm cười vô số tội, “Chỉ là nhắc nhở thiện ý mà thôi.”
“Được lắm.” Cửu gia sâu kín gật đầu, “Tốt nhất ngươi nên cẩn thận đừng để ta biết bí mật nào của ngươi nếu không……”
Hắn siết nắm tay, lại mở bàn tay ra, không biết đá cuội nằm trong tay hắn từ lúc nào đã vỡ thành mảnh vụn.
Ninh Tước hít một hơi, mở trừng mắt.
“Ai nha, em thật nghịch ngợm, tay có bị thương không thế.”
Hắn cầm tay Cửu gia lên, nhận lấy vụn đá, nắm trong tay, không đợi Cửu gia phản ứng, đã ném vào gạt tàn thuốc.
Nhưng Cửu gia chính mắt nhìn thấy, sau khi ném đi, đá vụn đã hoàn toàn biến thành bột phấn.
Cửu gia trầm mặc, đôi mắt trừng lớn như muốn phát hoả tới nơi.
Đây là uy hiếp! Uy hiếp trần trụi!
Lục Chỉ nhìn hai người họ, nói nhỏ với Nam Thừa Phong, “Sao tôi thấy……”
“Rất xứng đôi.” Nam Thừa Phong quyết đoán đưa ra kết luận.
Hắn rất hài lòng với cách làm của Ninh Tước, quả nhiên kéo hắn theo là một quyết định sáng suốt, Tiêu Cửu đúng là rất hợp khẩu vị hắn.
“Fufu ~” Lục Chỉ nở nụ cười.
Giám đốc khách sạn tự mang thức ăn lên, đặt từng món từng lên món lên bàn ăn.
Món chính của Lục Chỉ là một phần bò bít tết, Nam Thừa Phong trực tiếp đổi đĩa bò, cắt thịt sẵn thành miếng cho cậu, sau đó dùng nĩa xăm một miếng, ôn nhu đút tận miệng cậu.
Hành động của Nam Thừa Phong ôn nhu cùng săn sóc cực hạn, làm giám đốc khách sạn nhìn mà sốc tận óc, thiếu chút nữa cho rằng mình đang nằm mơ, lại còn mơ thấy chuyện không thể xảy ra nhất trên đời.
Hắn nhanh chóng đi nhanh rời khỏi tầng này, mất cả nửa ngày mới bừng tỉnh nhận ra mình đang ở ngoài đời thật.
“Không cần phiền phức vậy đâu, anh ăn đi.”
Lục Chỉ không xem màn cù nhây của Ninh Tước và Cửu gia nữa, nhanh chóng khuyên Nam Thừa Phong ăn cơm.
Cậu mới không để ý một tí mà Nam Thừa Phong đã đút được cậu đến tận mấy miếng.
Mà cũng do Nam Thừa Phong đút cậu ăn thoải mái quá, bất tri bất giác cậu cũng bắt đầu ỷ lại hắn.
“Tôi tự ăn được.” Lục Chỉ nắm tay hắn, muốn tự cầm nĩa.
“Chỉ Chỉ.” Nam Thừa Phong nhìn chằm chằm cậu, “Tôi muốn chăm sóc em như vậy.”
Lục Chỉ thấy hắn bỗng nhiên buồn bã, thần sắc như bị tổn thương ghê gớm, hơi kinh ngạc.
“Em biết tình huống nhà tôi mà.” Nam Thừa Phong nói tới đây, dừng một chút, không tiếp tục nói nữa, “Thời điểm chăm sóc em, tôi cảm thấy rất vui vẻ, rất thoả mãn, giống như tôi rất có giá trị.”
“Đương nhiên là anh có giá trị rồi, anh xuất sắc hơn bất kỳ ai mà!” Lục Chỉ nghĩ đến chuyện thời thơ ấu của hắn do Ninh Tước kể, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót biết bao, làm cậu muốn yêu thương hắn, bao nhiêu yêu thương đều chỉ giành cho hắn.
“Cảm ơn Chỉ Chỉ, em là tốt nhất.” Nam Thừa Phong ghé sát vào cậu, nhìn thật sâu vào đôi mắt cậu, “Chỉ Chỉ, tôi……”
Tựa như hắn phải lấy dũng khí cực lớn mới dám nói lên những lời này.
Lục Chỉ nhìn chằm chằm hắn, lỗ tai chậm rãi đỏ lên, lại không dời mắt đi, không biết có phải vì muốn nghe hắn nói hết câu đó hay không.
“Tôi sẽ không rời khỏi em.”
Nam Thừa Phong nói xong, mặt Lục Chỉ trở nên đỏ bừng, mắt cậu lấp loé, môi cắn chặt một lúc rồi nhả ra, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi vì khẩn trương.
Cậu cảm giác được tim đập nhanh hơn bao giờ hết, những lời này của Nam Thừa Phong làm cậu cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như đang bay bay lơ lửng trên mây mềm bồng bềnh vậy.
Nam Thừa Phong nắm tay cậu, “Em làm sao vậy? Sao mặt đỏ thế này, không sao chứ em?”
“Không có, không có.” Lục Chỉ vội vàng cúi đầu tránh né ánh mắt hắn, cũng né tay hắn đi, nhưng Nam Thừa Phong cố tình lại không thuận theo, cứ nắm mãi không buông, “Chỉ Chỉ thích ở cùng tôi sao?”
“Không thích.” Lục Chỉ lập tức nói.
“Vậy à.” Nam Thừa Phong mất mát không thôi, giống như rất khó chịu đau đớn.
Lục Chỉ nhìn thấy bèn sốt ruột, vội vàng giải thích: “Lừa anh thôi, lừa anh đó.”
“Ha ha, tôi biết mà.” Nam Thừa Phong lại cười rộ lên, thuận tiện đút cho cậu miếng bò bít tết.
Lục Chỉ vừa ăn vừa suy ngẫm, hình như mình càng ngày càng quen với việc được Nam Thừa Phong chăm sóc rồi, cậu phải làm sao bây giờ!
Cửu gia ruột gan cồn cào nhìn dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của Lục Chỉ, thở phì phì trừng mắt nhìn Nam Thừa Phong, “Tâm cơ, nhìn là biết đang tính kế Chỉ Chỉ của ta.”
Ninh Tước nghe vậy cười nói, “Bé dễ thương không đồng ý, có đóng kịch giỏi đến mấy cũng vô dụng, em nhìn chẳng phải đã biết hay sao.”
Thiếu chút nữa Cửu gia không chống nổi, “Sao ngươi không bàn vô mà cứ bàn ra hoài vậy, cố ý đúng không?”
“Cửu ca ca đừng nóng giận.” Ninh Tước làm nũng cọ cọ cánh tay hắn, “Lại đây, người ta cũng đút bò bít tết cho anh nào.”
“Tránh ra!” Cửu gia đẩy tay hắn ra, kết quả Ninh Tước không chút sứt mẻ còn nhân cơ hội nhét miếng bò bít tết vào miệng hắn.
Cửu gia:……
Hắn nhai nhai, hương vị không tồi nha, sau đó máu nóng bùng thẳng lên đầu, “Ta xem ngươi đúng là muốn chết rồi!”
Khó khăn lắm mới bình ổn được tâm hồn bé bỏng yếu đuối, giám đốc nhà hàng tiếp tục mang đồ tráng miệng lên, vừa vào cửa lại nhìn thấy; bên này Nam Thừa Phong đang ôn nhu đút thức ăn cho thiếu niên đáng yêu bên cạnh; bên kia Cửu gia đáng cầm một miếng bông cải xanh lớn, thô bạo nhét vào miệng người bên cạnh.
Hắn nhịn không được hơi giật giật miệng, hắn hình như biết được chuyện không nên biết rồi, thế giới quan lại sắp vỡ vụn nữa rồi! Món tráng miệng rốt cuộc có nên đưa hay không bây giờ? Hắn nhìn xe đẩy ba tầng đủ loại món tráng miệng, rối rắm không thôi.
Bò bít tết
*****
Ăn cơm trưa xong, Lục Chỉ mặt đỏ bừng được Nam Thừa Phong ngọt ngọt ngào ngào dắt đến phòng tập thể thao đi dạo tiêu cơm.
Cửu gia và Ninh Tước ăn bánh kem đến no căng bụng, đang ngồi phè trên sô pha mắt to trừng mắt nhỏ.
Sau khi tiêu cơm, Nam Thừa Phong đưa Lục Chỉ và Ninh Tước về lại đài truyền hình tiếp tục quay chương trình, bản thân thì quay về công ty chuẩn bị cho hội nghị đàm phán chiều nay.
Trước khi hắn rời đi, Lục Chỉ phải nói là dặn dò khuyên bảo Nam Thừa Phong hết nước hết cái.
“Chuyện này anh chuẩn bị đã hai năm rồi, thật sự thật sự siêu cấp siêu cấp quan trọng, không được vứt gánh giữa đường đâu đấy, tôi ở bên này khẳng định không bao giờ có chuyện gì, lại nói còn có Ninh Tước nữa mà.”
Nam Thừa Phong không đồng ý, chỉ cười cười, “Dù quan trọng cũng không quan trọng bằng em.”
Lục Chỉ đỏ mặt, nhẫn nhịn, trong lòng lại ngập tràn vui sướng, khoé miệng không khỏi cong lên.
Cậu cố dặn bản thân không được cười, không thể cười, cười thì anh ấy sẽ biết được những lời này của ảnh làm mình vui biết bao nhiêu, không thể để anh ấy phát hiện! Lục Chỉ vất vả nín nhịn lại không biết tất cả đều không thoát khỏi mắt Nam Thừa Phong, hắn thầm mở cờ trong bụng.
Mãi đến khi Lục Chỉ đi vào đài truyền hình, Nam Thừa Phong mới rời đi.
Trợ lý Thân nhìn Nam Thừa Phong ngồi thẳng tưng trước sau như một, nhịn không được nói, “Học trưởng, muốn cười thì cứ cười đi.”
Lần này hắn không xưng hô là Nam tổng, bởi vì hắn không lấy thân phận cấp dưới, mà lấy thân phận là một người bạn nói với Nam Thừa Phong những lời này.
Rốt cuộc, nhiều năm như vậy, hắn và Ninh Tước đều giống nhau, đều tha thiết chờ đợi, chờ một ngày Nam Thừa Phong không cần quá hoàn mỹ đến lạnh băng cô độc như Tử Thần, mà có thể nhận được hạnh phúc thuộc về hắn.
Nam Thừa Phong trừng mắt liếc hắn một cái, lại hoàn toàn không có khí thế xưa kia, đáy mắt ngập tràn ý cười muốn giấu cũng không giấu được.
Lúc này hắn có thể thật sự cảm nhận được hai chữ “hạnh phúc”, chân chân thật thật, hạnh phúc vô bờ bến.
Trợ lý Thân cười cười, “Chúc mừng học trưởng.”
Nam Thừa Phong lắc đầu, “Còn chưa đến lúc, hình như Chỉ Chỉ vẫn còn tâm sự gì đó, cho nên không dám chấp nhận tôi.”
“Hẳn là chuyện khiến cậu ấy phải quay về, hình như vô cùng quan trọng.” Trợ lý Thân nhớ đến lời Chân Tùng, suy đoán.
Nam Thừa Phong gật đầu, suy nghĩ gì đó.
“Tra cho tôi một chuyện.” Sau một lúc lâu, Nam Thừa Phong mở miệng, “Tra tình huống của môn phái Lục Chỉ, tôi nhất định phải biết rốt cuộc chuyện em ấy phải làm một năm sau là gì?”
“Vâng, Nam tổng.” Trợ lý Thân lập tức đồng ý, trên mặt hiện lên một ít biểu cảm vi diệu, “Nói đến chuyện này, tôi còn có chuyện muốn báo cáo với ngài.”
“Được.” Nhiều năm hợp tác ăn ý như vậy, Nam Thừa Phong không cần nhìn cũng biết chuyện trợ lý Thân sắp nói nhất định khiến hắn không vui.
“Ngài còn nhớ chuyện Nam tam gia ăn vạ với nhị sư huynh của Lục đại sư, ở lì trong môn phái bọn họ trông chịu đi không?”
“Hửm?” Nam Thừa Phong hừ một tiếng, tựa như cũng chẳng để tâm lắm.
Trợ lý Thân hít một hơi thật sâu nói, “Nam tam gia chạy đi rồi, chuẩn bị đến Hoa Quốc.”
Quả nhiên, Nam Thừa Phong nhíu mày, “Thằng oắt con đó tới đây làm gì?”
Trợ lý Thân gõ gõ chóp mũi, động tác này đại biểu hắn đang rất khẩn trương.
“Có chuyện này, có khả năng Nam tổng chưa biết.”
Nam Thừa Phong nhìn trợ lý Thân.
“Ngài còn nhớ trước đó Nam tam gia có để ý một phong thuỷ sư không?”
“Nói một lần cho xong.” Ngữ khí Nam Thừa Phong trầm thấp, trợ lý Thân hơi run, nhanh chóng nói: “Vị phong thuỷ sư kia chính là Lục đại sư.”
Nam Thừa Phong không nói gì nhưng trợ lý Thân đã sớm khóc không ra nước mắt.
Hắn đương nhiên muốn nói một lần cho xong, nhưng hắn càng hiểu hơn ai hết nói xong sẽ có hậu quả gì, hắn không dám nói a!
“Cậu nói nó tới Hoa Quốc là vì Chỉ Chỉ?”
Trợ lý Thân nuốt nuốt nước miếng, “Vâng, vâng…”
Bầu không khí bên trong xe nhất thời lâm vào tĩnh mịch, trợ lý Thân nhìn ánh mắt trời chói loá bên ngoài cửa xe, giờ hắn xuống xe còn kịp không…….