Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 151


Đọc truyện Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 151


Có kế hoạch?” Người mặc áo đen nhìn Phong Khuông hỏi.
“Đương nhiên, đã làm phải làm cho lớn.” Phong Khuông nói, “Nó cả ngày làm màu cứu người độ oán, làm người tốt, vậy cứ để cho fans nó biết nó cơ bản không cứu được người, đến lúc đó bọn chúng còn ca tụng nó nữa sao?”
“Con người đầy thói hư tật xấu, tất cả những chuyện ngươi làm đều tốt nhưng nếu xuất hiện 1 chuyện làm không tốt, vậy tất cả đều sẽ bị tẩn diệt.” Phong Khuông cười, “Cho nên, chỉ cần nó không cứu được người 1 lần, hơn nữa còn là rất nhiều người, vậy nó liền trở thành tội nhân.”
“Đến lúc đó, tôi có thể tương kế tựu kế cứu em trai tôi ra.”
“Nói như vậy, quả nhiên, một cú lớn đã đủ vật ngã nó.” Người mặc áo đen nở nụ cười tà ác.
Phong Khuông âm hiểm nhìn chiếc xe bảo mẫu xa hoa từ từ chạy vào đài truyền hình khiến fans kích động hoan hô, cùng người mặc áo đen lui ra khỏi đám đông, biến mất.
“Lục đại sư, hiện tại fans của ngài còn nhiều hơn cả tôi.” Sầm ảnh đế rất vui khi gặp được Lục Chỉ, đôi mắt sáng hơn rất nhiều.
“Khách khí, Sầm ảnh đế.” Lục Chỉ ngồi trên sô pha, uống trà sữa nói, “Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Sầm ảnh đế nhìn cậu tự nhiên đặt tay trên đầu gối Nam Thừa Phong, rũ rũ mắt, “Là thế này, tôi có một người bạn tốt, cậu ấy rất muốn mời ngài đại ngôn sản phẩm của cậu ấy.”
“Đại ngôn?” Lục Chỉ chớp chớp mắt, không hiểu nghĩa từ này.
Sầm ảnh đế cười cười, “Chính là quảng cáo.”
“Quảng cáo? Tìm tôi sao?” Lục Chỉ cười cười.
“Đúng, ngài có thể nhận không?” Sầm ảnh đế mong chờ nhìn cậu.
“Sản phẩm nào? Là đại ngôn riêng hay là hợp tác chụp quảng cáo với cậu?” Nam Thừa Phong mở miệng.
Lục Chỉ cười, “Đúng vậy, đều nghe Thừa Phong.”
Nam Thừa Phong cười cười, sủng nịch sờ tóc cậu.

Sầm ảnh đế nhìn mà ghen ghét đỏ cả mắt, vẫn chỉ có thể chịu đựng mỉm cười.
“SDS, hẳn là Nam tổng có biết, một nhãn hiệu ô tô nổi tiếng quốc tế, là quay quảng cáo cùng với tôi.” Sầm ảnh đế nói.
“Cùng cậu?” Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.
Sầm ảnh đế cảm giác không thoải mái, âm thanh nghẽn lại nói, “Đúng vậy.”
Nam Thừa Phong mặt không biểu tình, nhưng sự trào phúng nơi đáy mắt lại làm Sầm ảnh đế rất không thoải mái, hắn nhìn thẳng Nam Thừa Phong.

“Quảng cáo này trợ lực rất lớn đối với nhân khí của Lục đại sư.”
“Anh biết tôi cần nhân khí à?” Lục Chỉ tò mò dựa vào lòng Nam Thừa Phong hỏi.
Sầm ảnh đế cười, “Lục đại sư, trước kia ngài điệu thấp như vậy, lại bỗng nhiên công khai lộ diện, nhất định là có nguyên nhân riêng.”
“Cũng đúng.” Lục Chỉ gật đầu, ném một quả nho vào miệng, ngọt ngây.

Gần đây, vì nhân khí tăng mạnh nên tu vi cậu nâng cao không ít, tuy rằng còn chưa thể đột phá Thiên Nhã, nhưng rõ ràng cậu cảm giác được phương pháp này hữu hiệu.
“Công ty tôi có rất nhiều đại ngôn, Chỉ Chỉ cần nhân khí, tôi có thể đưa cho em ấy những tài nguyên tốt nhất.” Nam Thừa Phong khinh thường rõ ràng.
Về điểm này, Sầm ảnh đế không có lời nào để nói, rốt cuộc Nam Thừa Phong mới là tư bản lớn nhất, hắn kìm nén sự không vui trong lòng, cười cười, “Lẽ hiển nhiên.”
“Tôi từng nhận được ân huệ của Lục đại sư, chút việc này chỉ như thêu hoa trên gấm mà thôi.”
“Anh khách khí quá rồi.” Lục Chỉ cười cười, nhìn Nam Thừa Phong, “Thừa Phong thấy sao?”
“Em muốn quay quảng cáo này sao?” Nam Thừa Phong hỏi.
“Anh nói em quay, em sẽ quay.” Lục Chỉ cười nói.
Một tia không vui cuối cùng trong lòng Nam Thừa Phong cũng tiêu tán, hắn nói với Sầm ảnh đế, “Đưa kế hoạch và hợp đồng qua đây, tôi cho người thẩm định.”
“Được.” Sầm ảnh đế mỉm cười, bộ dáng tín nhiệm lẫn nhau của hai người trước mắt thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.
Hắn ghen ghét, lại không chán ghét thù hận, hắn biết rõ quả thật chỉ có Nam Thừa Phong mới xứng đôi với Lục đại sư.

Hắn đứng lên nói với hai người, “Tôi còn có chương trình cần quay, tôi xin đi trước.”
“Được, hẹn gặp lại.” Lục Chỉ vẫy vẫy tay với hắn.
Sầm ảnh đế vẫy tay với cậu, nhìn cậu một cái thật sâu, thu hồi lại ánh mắt không cam lòng và rời đi.
Sầm ảnh đế đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ.

Nam Thừa Phong cầm lấy một quả nho đút vào miệng Lục Chỉ, không đợi Lục Chỉ phản ứng, liền cúi đầu hôn lên môi cậu.

Lục Chỉ mở to mắt, sau đó nở nụ cười, đưa tay lên ôm cổ hắn.


Nam Thừa Phong hôn đủ rồi mới nhả môi cậu ra, dùng âm thanh khàn khàn ngập tràn ngữ khí sủng nịch vô pháp vô thiên nói:
“Em nhìn em đi, dẫn biết bao tình địch tới cho tôi.”
“Có sao?” Lục Chỉ cười hihi, “Anh ghen à?”
Nam Thừa Phong tức giận lắc lắc đầu, “Ừm, tôi ghen.”
Hắn nhẹ nhàng bóp bóp mũi cậu, “Gặp được em, vừa chua vừa ngọt.”
Lục Chỉ ghé lại gần ngực hắn, “Em lại tốt hơn anh nhiều.”
Nam Thừa Phong nhìn cậu, Lục Chỉ chớp cặp mắt to, “Gặp được anh, em chỉ biết đến ngọt ngào.”
Nam Thừa Phong ngẩn ra, tim đột nhiên gia tăng tốc độ.

Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, đưa tay ôm chặt lấy cậu.

“Chỉ Chỉ, vậy em có bằng lòng……”
“Bằng lòng chuyện gì?” Lục Chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Nam Thừa Phong nhìn cánh môi hồng nhuận của cậu nuốt nuốt nước miếng, một bàn tay đủ ôm trọn mặt cậu, cẩn thận nhìn cậu chằm chằm.

“Có bằng lòng phó thác bản thân……”
“Chỉ Chỉ!” Cửa đột nhiên mở “Phanh” ra một tiếng, làm Nam Thừa Phong không thể nói hết mấy chữ còn lại.
Mặt Nam Thừa Phong chớp mặt đóng băng.
“Ui da! Thật đáng sợ!” Người mới tới thiếu chút nữa dịch lui khỏi cửa.
Chỉ Chỉ vừa thấy người tới liền cười, “Cửu gia, đừng quậy mà.”
Cửu gia cũng cười nói, “Ai biểu cái mặt như băng sơn ngàn năm của hắn doạ anh sợ làm chi.” Nói xong, Cửu gia còn trừng mắt nhìn Nam Thừa Phong.
Ninh Tước cười, bóp vai hắn một cái, “Cậu ta mà em cũng chọc, là ỷ tôi tốt với em sao, có thể chống lưng cho em đấy à?”
Nam Thừa Phong liếc Ninh Tước một cái, cậu chống lưng? Nhưng hắn không mở miệng phá chiêu của cậu ta, thời điểm mấu chốt, hắn cần cho cậu ta mặt mũi.
“Anh? Không có anh tôi cũng dám đấy?” Cửu gia khinh thường vứt tay hắn ra, đi lại bên cạnh Lục Chỉ.
“Chỉ Chỉ à, anh rảnh một phát là đến chơi với em liền nè.” Cửu gia cười nói.
“Cửu gia tốt nhất.” Luc Chỉ tủm tỉm cười.
Cửu gia nghe xong, đặc biệt thoả mãn, làm nũng với Lục Chỉ, “Vậy Chỉ Chỉ đút nho cho anh nha?”
Lục Chỉ còn chưa mở miệng, Nam Thừa Phong đã nói trước, “Tôi khuyên anh một vừa hai phải thôi.”
Không khí trong phòng đóng băng trong chớp mắt.
Cửu gia hơi híp mắt, hừ một tiếng, “Bình dấm chua.”
“Nào, anh đút em, để anh lột vỏ nho cho em nào, đảm bảo ngọt chết em.” Ninh Tước cười nói.
“Hừ.” Cửu gia hừ hừ xụ mặt như cũ, nhưng lại khẽ nhìn quả nho lắc lắc trong tay Ninh Tước.
“Không ngọt thì cho anh tắm bùn.”
Ninh Tước cười, đút một quả vào miệng hắn, nhìn, “Ngọt hay không?”
Cửu gia nếm nếm, quả thật đặc biệt ngọt, kiêu ngạo nói, “Ừ, tha anh thoát tử tội.”
“Vậy cảm ơn ngài.” Ninh Tước bật cười.
Nho rất ngọt, Cửu gia lại bốc thêm một quả ăn, “Đúng rồi, trước khi chúng tôi tới, anh định nói gì vậy?” Hắn hỏi Nam Thưa Phong.
“Không liên quan đến anh.” Nam Thừa Phong lạnh lùng trả lời.
“Sặc, tôi còn tưởng anh đang cầu hôn ấy chứ.” Cửu gia trừng hắn một cái, “Làm tôi sợ bật ngửa, tôi cho rằng anh vĩnh viễn không có cơ hội ấy đâu.”
Sắc mặt Nam Thừa Phong tức khắc tối sầm.
“Cầu hôn?” Lục Chỉ chớp chớp mắt, trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn.
Nam Thừa Phong khẩn trương ho nhẹ một tiếng, lại không mở miệng nói điều gì.
Ninh Tước nhìn hắn một cái, kìm nén ý cười, nói với Cửu gia, “Em còn ôm hy vọng à? Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
“Anh? Cao quá, xuống đi cha ơi.” Cửu gia ra vẻ đương nhiên.
Ninh Tước oán trách trừng mắt liếc hắn một cái, “Cái đồ vô lương tâm nhà em, không có anh ai lột nho cho em hả.” Hắn vừa trừng vừa tiếp tục đút nho cho Cửu gia.
“Tôi có thể tự lột, quan trọng nhất, tôi có thể……” Cửu gia còn chưa dứt lời lại bị Ninh Tước nhét cho thêm quả nho.
Lục Chỉ thấy hai người tương tác, cười haha, sau đó quay đầu nhìn Nam Thừa Phong, đảo mắt, lỗ tai hơi đỏ lên.
“Sao vậy em?” Nam Thừa Phong hỏi.
“Không có gì.” Lục Chỉ cười, “Chỉ là…!nghĩ đến chuyện cầu hôn, cảm thấy thật……”

“Thật gì em?” Nam Thừa Phong lập tức tập trung tinh thần nghe cậu nói.
“Cảm thấy thật không tồi.” Lục Chỉ cười, bỗng nhiên cậu chớp chớp mắt, ôm cổ Nam Thừa Phong, “Em hỏi anh nhá, em và anh kết hôn được không?”
Hô hấp Nam Thừa Phong đình công.

Ninh Tước nhướng mày.

Quả nho trong miệng Cửu gia rớt bộp xuống đất.
Lục Chỉ muốn cầu hôn?! Đột ngột như vậy?
Hai người trợn mắt há mồm nhìn Nam Thừa Phong, lại thấy vẻ mặt hắn đơ cứng không nói nên lời, giống như có cảm xúc gì đó sắp phá lồng xông ra.
“Như thế nào……!Đột nhiên.” Nam Thừa Phong mím môi, không muốn bại lộ sự khẩn trương của mình.
“Chính là bỗng nhiên thấy chuyện kết hôn thật không tồi a, có thể ở cùng anh mỗi ngày, có thể được nhìn thấy anh khi thức dậy, có thể cùng chơi games với anh, quan trọng nhất chính là.” Lục Chỉ cười nói, “Kết hôn rồi anh sẽ không thể rời bỏ em, sau này anh có ghét em cũng không thể rời bỏ em, có đúng không?”
Tim Nam Thừa Phong vọt lên tới cổ, bỗng nhiên hắn cảm giác được hết thảy không được chân thật cho lắm, cái cảm giác này từ ngày Lục Chỉ đồng ý hẹn hò với hắn đã xuất hiện.

Hắn vẫn luôn cảm thấy hắn là người sẽ không có được hạnh phúc, thế giới của hắn quá cô độc, quá hoang vắng, nhìn kiểu nào cũng có vẻ không xứng có được cuộc sống hạnh phúc.

Hắn vẫn luôn cảm thấy không chân thật, cho nên hắn muốn kết hôn để xác nhận người trong lòng này sẽ không thể rời bỏ hắn.

Nhưng không ngờ, Lục Chỉ đã mở lời trước.

Quan trọng nhất chính là hắn được nghe tiếng lòng của Lục Chỉ, Lục Chỉ muốn cùng hắn ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau.
“Anh sẽ không ghét em, anh……” Nam Thừa Phong mím môi, hắn không biết nên nói cái gì.

Cảm xúc dâng trào, hắn phát hiện không từ ngữ nào có thể biểu đạt cảm nhận chân thật nhất của hắn.

Ngoại trừ nắm tay cậu, nắm thật chặt, hắn không nói nên được bất kỳ lời nào, cũng không làm thêm được bất kỳ hành động nào.
Ninh Tước cười cười, kéo Cửu gia.

Cửu gia bĩu môi, trừng mắt liếc Nam Thừa Phong một cái, đứng dậy đi ra khỏi phòng cùng Ninh Tước, đi vào phòng xép nghỉ.
Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Nam Thừa Phong ôm chặt Lục Chỉ.
“Anh…!cảm ơn em.” Cảm ơn Lục Chỉ chịu gắn bó cả đời với hắn.
Lục Chỉ giật mình, vỗ vỗ vai hắn, dựa lên vai hắn.

“Em cũng cảm ơn anh, Thừa Phong, có thể quen biết anh, thật tốt quá.”
Nam Thừa Phong gật đầu thật mạnh.
“Em sẽ đối xử với anh thật tốt, tốt với anh cả đời, tất cả cứ giao cho em.” Lục Chỉ nghiêm túc gằn từng chữ.
Nam Thừa Phong ôm chặt lấy cậu, ngón tay luồn vào tóc cậu, gắt gao hôn môi cậu, hôn lấy niềm hy vọng đã mong mỏi bao năm qua.

“Được.”
Cửu gia ở ngoài cửa, mặt rầu rĩ không vui, Ninh Tước nhìn hắn một cái.

Hắn biết tuy Cửu gia đi ra ngoài, nhưng vẫn cảm thấy buồn rầu, rốt cuộc, một khi hai người kết hôn chính là trở thành một gia đình hoàn chỉnh, quan hệ với người ngoài có thân thiết thế nào thì cũng không thể lẫn lộn vào đó.

Hắn không biết liệu rằng việc Cửu gia chủ động đi ra có phải chỉ để hy vọng Lục Chỉ sẽ thân thiết với hắn ta nhất, giống như bạn thân nhất kết hôn, nhìn chung vẫn có hơi buồn.
Ninh Tước nghĩ nghĩ, đưa tay búng trán Cửu gia một cái.
“Ngao!” Cửu gia ôm trán, cơn tức vọt thẳng lên ngực, trừng mắt chằm chằm với Ninh Tước, nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh muốn chết à.”
“Ha ha.” Ninh Tước cười cười, thấy nắm tay Cửu gia muốn đến hỏi thăm, lập tức lùi lại.


“Dùng sức như vậy, em muốn mưu sát chồng à.”
“Anh nói cái gì? Muốn chết à?” Cửu gia hung hăng thu hồi nắm đấm.
Ninh Tước nhìn hắn một cái, “Tôi nói nghiêm túc.”
“Cái gì?” Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, ngữ khí hung dữ.
“Ở bên tôi nhé, thế nào?” Ninh Tước nói.
“Bên anh làm gì?” Cửu gia không ngõ lý do, trừng hắn một cái.
Ninh Tước bất đắc dĩ cười cười, người này có đôi khi vô cùng thông minh, có đôi khi mạch não lại kỳ quái muốn hẻo.
“Yêu đương đó, em có bị ngốc không đấy?” Ninh Tước đưa tay xoa xoa mặt Cửu gia.
“Hả?” Cửu gia còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn sờ mặt, tức khắc nổi cả da gà, sau đó nổi cơn giận dữ, một người đàn ông hơn 1m8 như hắn lại bị coi như một đứa con nít mà xoa mặt.
“Anh!” Cửu gia không phục lắm, vung tay với Ninh Tước, “Anh dám xoa mặt tôi, đừng trách tôi không khách khí.”
Ninh Tước cho rằng Cửu gia sẽ dùng nắm đấm, ai ngờ hắn lại một hai đòi phải được xoa mặt Ninh Tước lại.
“Em, ai……” Ninh Tước bất đắc dĩ, rốt cuộc em ấy có nghiêm túc nghe lời mình nói không vậy trời.
“Để tôi xoa lại!” Cửu gia giãy giụa đôi tay, dùng hết sức với tới mặt Ninh Tước.
“Em nhìn em này, cái tính hiếu thắng của em không thể dùng chỗ khác sao?” Ninh Tước cạn lời.
“Dùng nơi nào?” Cửu gia bớt thời gian trả lời lại.
“Nơi này.” Ninh Tước nói, rồi đè Cửu gia lên tường, cúi đầu hôn lên.
Cửu gia giật mình, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn.

Ninh Tước vừa hôn vừa quan sát Cửu gia, trong lòng hơi vui: “Em ấy không từ chối? Dù một tia giãy giụa cũng không có, chẳng lẽ em ấy cũng……”
Hôn đủ rồi, Ninh Tước thả Cửu gia ra, cười cười, “Tôi hôn em, em có muốn hôn lại không?”
Cửu gia hơi cong miệng, “Được nha.”
Ninh Tước nhướng mày, “Thật?”
“Ừ.” Cửu gia từ từ gật đầu, mỉm cười, “Tôi có thể tặng cho anh nụ hôn Tử thần.”
Ninh Tước giật giật mày, “Em không cần vậy đâu?”
“Cần, cần.” Cửu gia mỉm cười.
Trong phòng, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ đang ngọt ngọt ngào ngào, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh “Ầm ầm ầm” truyền đến từ bên ngoài.
“Phá nhà?” Lục Chỉ không hiểu, hỏi Nam Thừa Phong.
Cậu vừa dứt lời liền thấy cửa bị đẩy ra, Ninh Tước duỗi tay với cậu, “Cứu, cứu mạng.” Lời còn chưa dứt đã bị một bàn tay khác kéo ra ngoài.
Nam Thừa Phong liếc nhìn ngoài cửa, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Chỉ, “Không có gì, là Ninh Tước.”
Lục Chỉ cũng thấy, “Anh ấy lại bị Cửu gia đánh? Ah, một đôi oan gia?”
Nam Thừa Phong khẽ cười.
“Chúng ta thật sự thấy chết không cứu sao?” Lục Chỉ lắc lắc chân, bóc quả nho bỏ vào miệng, không hề có ý định cứu người.
Nam Thừa Phong cười cười, “Tin anh, Ninh Tước tốt lắm.”
“Đều nghe Thừa Phong.” Lục Chỉ cọ cọ trong lòng Nam Thừa Phong.
“Các người!” Ninh Tước tức chết, không giúp đỡ thì thôi, còn tú ân ái trắng trợn táo bạo như vậy!
“Thật quá đáng!”
“Quá đáng?” Cửu gia dùng biểu cảm “Một cú này của tôi có thể đập chết anh, “Cướp đi nụ hôn đầu của tôi? Anh nói ai quá đáng hả?”
Ninh Tước chạy nhanh đến nắm tay Cửu gia, vui vẻ hỏi, “Nụ hôn đầu? Hay, tôi được đấy.”
“Hay? Hay cái con khỉ gió nhà anh!” Cửu gia tiếp tục không xuôi theo cũng không cho qua, hắn ra lệnh một tiếng, bé mèo bên cạnh cũng nhào tới Ninh Tước, bấu ống quần hắn vừa cào vừa cấu.
“Ah, tên nhóc vô lương này, đã quên công anh đây đút bao la cá khô nhỏ cho cưng à, giống chủ cưng y đúc.”
Lời này của hắn rước lấy thêm một đợt tổng tấn công của cả chủ và mèo.
Lục Chỉ xem kịch cười haha, “Ninh Tước, một con mèo này anh còn chịu không nổi, anh có biết trong nhà Cửu gia còn nguyên một phòng đấy.”
Ninh Tước nhướng mày, “Không phải chứ, ánh mắt tôi thật tốt quá xá, nhắm người đúng chuẩn.”
“Còn dám chọc tôi?” Cửu gia híp mắt.
“Sao không dám, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu; đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp như em, tôi lại chưa được phong lưu đến chết.”
“Anh!”
Lục Chỉ nhìn Ninh Tước và Cửu gia, không thể không nói, thủ đoạn theo đuổi của Ninh Tước thật sự phức tạp tầng tầng lớp lớp, ùn ùn không dứt.
“Lục đại sư!”
Nghe thấy có người gõ cửa, biết là nhiên viên công tác, ít nhất Cửu gia cũng chịu thả Ninh Tước, sửa sang lại sơ mi, bế mèo lên ngồi xuống sô pha.
Sau khi nhân viên công tác mở cửa, thấy được 4 người trong phòng đang ưu nhã uống trà ăn trái cây, ngoại trừ trên nền có mấy cọng tóc của Ninh Tước, không hề có chút dấu vết nào của những hành vi kịch liệt quá mức từng phát sinh.
“Lục đại sư, đây là phương án nhiệm vụ vòng sau, tổ kế hoạch chương trình mới chọn ra được từ một đống tin nhắn gửi tới.” Nhân viên công tác đưa một tập tài liệu cho Lục Chỉ.

“Mời ngài xem trước.”
“Cảm ơn.” Lục Chỉ cầm tập tài liệu, mở ra xem.
Nhân viên công tác nhìn thấy trên mặt Ninh Tước có mấy vết đỏ, “A? Mặt Ninh tiên sinh có gì đỏ đỏ, ngài không sao chứ?”

“Không sao.” Ninh Tước cười cười, nhìn sang Cửu gia, chuyện tốt của em đấy.
Cửu gia hoàn toàn làm lơ, vẻ mặt và thái độ đều “liên quan gì đến tui.”
Nhân viên công tác nhìn Ninh Tước lại nhìn Cửu giá, bí hiểm cười cười, không nói thêm gì, rời khỏi phòng.
“Vì sao cô ta nhìn chúng ta?” Cửu gia nheo mắt hỏi Ninh Tước.
“Sao tôi biết được.” Vẻ mặt Ninh Tước vô tội.
“Tôi biết.” Lục Chỉ giơ tay, “Nơi này có rất nhiều cô gái nhỏ thấy hai anh đẹp nên muốn theo đuổi hai anh, Ninh Tước liền nói hắn và anh đang yêu đương, chặt đứt niệm tưởng của các cổ.”
“À.” Cửu gia hiểu rõ, gật gật đầu.
Ninh Tước run mi, em ấy thế mà lại không lên cơn.

“Em không ngại?”
“Ngại cái gì? Bị nhiều người theo đuổi rất phiền, biện pháp này tính ra rất không tồi.” Cửu gia gật đầu.
Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liếc nhìn nhau một cái, lại cùng nhau liếc Ninh Tước một cái.

Mạch não thật giống nhau.
Ninh Tước cười cười, “Em không ngại là tốt rồi.”
Hắn sờ sờ cằm, không ngại ah? Không ngại thì lại quá tốt chứ lị……
Lục Chỉ nhìn Ninh Tước, “Anh đang tính kế gì đó?”
Ninh Tước cười cười, nhìn tập tài liệu trong tay cậu, “Nhiệm vụ này là gì? Lại chuyện kỳ quái nào nữa đấy?”
Lục Chỉ nhìn tập tài liệu.

“À, là rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại ở quảng trường Tinh Nguyệt xảy ra chuyện.” Lục Chỉ nói.
“Nghe nói có người mất tích ở rạp phim, sau đó bảo an tuần tra ban đêm nghe thấy âm thanh truyền ra từ phòng chiếu phim trống không, thấy những người mất tích đó bị nhốt trong màn hình chiếu phim, biến thành vai chính trong bộ phim.”
“Đáng sợ như vậy? Không để nhân vật trong phim đi ra mà đổi thảnh bắt người đi vào? Có để cho người ta sau này đi xem phim nữa không vậy trời?” Cửu gia rụt rụt cổ, hắn sợ nhất là những việc này, nhưng cũng rất thích xem Lục Chỉ xử lý những sự kiện như vậy, nói cho cùng Lục Chỉ cũng đủ mạnh, không cần lo lắng nhiều.
“Ah? Em nói cái này tôi mới nhớ, tôi từng thấy trên Weibo có người nhắc đến chuyện này, rằng có người mất tích ở rạp chiếu phim, có không ít người đã mất tích.” Ninh Tước nói, mở Weibo lên.
Cửu gia cầm lấy xem, trong lòng sợ hãi, “May mắn tôi chưa bao giờ đi xem phim bên ngoài.”
Lục Chỉ xem kỹ tập tài liệu, sau đó nhìn ảnh chụp quảng trường Tinh Nguyệt, bấm độn.
“Thế nào?” Nam Thừa Phong hỏi, thường thường lúc Lục Chỉ lộ ra loại vẻ mặt này, là cậu gặp chuyện khó giải quyết.
“Nhiệm vụ này hơi phiền.”
Ninh Tước kinh ngạc, thế mà có thể làm bé dễ thương cảm thấy phiền phức? Vậy chuyện này nhất định rất nguy hiểm.
“Em muốn đi nói với đài truyền hình, nhiệm vụ này không thể để kéo dài, nhất định phải hoàn thành trong hôm nay.” Lục Chỉ nói.
Nam Thừa Phong gật đầu, lập tức gọi điện cho lãnh đạo đài.
Mặc dù Lục Chỉ sửa đổi tiến trình quay chương trình đột ngột, nhưng không một ai có bất kỳ dị nghị nào, không hề có một câu oán hận.
“Thật xin lỗi, tôi nhìn thấy nhiệm vụ này, biết không thể kéo dài được, nhất định phải hoàn thành trong hôm nay.” Đứng ở tầng trệt trung tâm thương mại ở quảng trường tinh nguyệt, Lục Chỉ nói với đạo diễn và các thí sinh.
Thí sinh lúc này còn: Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, Lộ Hoằng Nhã và Mộ Ly.

Thành Từ và Thuỷ Văn Hiên đã bị đào thải.

Nhưng, mục tiêu của bọn họ chính là nhận được chỉ điểm của Lục đại sư, có thể thường xuyên liên lạc được với Lục Chỉ, được cậu chỉ giáo; mục tiêu đã thành, nên cũng không chút để ý đến chuyện bị loại.
“Không có gì đâu Lục đại sư, ngài cảm thấy cần thiết nhất định là cần thiết.” Đạo diễn nói.
Nữ MC cũng phụ hoạ, “Đúng vậy, chúng tôi đều đặc biệt sùng ái ngài, xin ngài đừng khách khí với chúng tôi.”
“Cảm ơn.” Lục Chỉ cười với bọn họ.
Ninh Tước nhìn xung quanh, cười, “Trung tâm thương mại này rất đông khách nha.”
Nữ MC thích nhất là đi dạo phố, rất quen thuộc với đủ loại trung tâm thương mại lớn lớn bé bé ở Đế đô.

Cô nhíu mày, “Không đúng, giờ đang giờ làm việc, lúc này không nên đông người như vậy mới đúng.”
“Có phải fans tổ chức hoạt động nào đó ở trung tâm thương mại, ví dụ tổ chức họp fans chả hạn?” Đạo diễn hỏi.
“Có khả năng.” MC cười.
Ninh Tước nhìn Weibo, “Hình như không phải.”
Cửu gia nhìn điện thoại của hắn, nhíu mày, “Ai để lộ tin tức về chương trình ra ngoài?”
Xích Tiêu Tử nói, “Quay chương trình là quyết định đột ngột, cũng chỉ có chúng ta biết, hợp tác lâu vậy rồi, ai lại đi làm cái chuyện này, thật là tệ.”
Mộ Ly đảo mắt, nhìn sang Lục Chỉ.

Lục Chỉ hơi gật đầu, Mộ Ly nhẹ nhàng thở ra, không nói gì.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.