Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 117


Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 117


“Lục đại sư?” Lạc Phỉ thấy rợn cả lông tơ, “Ngài đang nhìn gì ạ?”
“Không có gì” Lục Chỉ thu hồi ánh mắt, cười cười, “Tôi có hơi mệt nên mất tiêu điểm một chút thôi.”
Lạc Phỉ thấy cậu nở nụ cười, vẫn đáng yêu thân thiện như cũ, tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều.
“Hai cô về trước đi, đêm nay tốt nhất tìm cái khách sạn ở trung tâm thành phố mà ở, chọn khách sạn nhiều người một chút, ở cùng một chỗ đừng tách ra, sáng sớm mai, chúng ta gặp lại, tôi sẽ đi với cô về xem.”
Nghe Lục Chỉ nói, Lạc Phỉ có chút khó xử, “Đêm nay không về nhà sao?”
Bạch Điềm kéo kéo cô, “Cả đêm, có thể chứ? Lời tiểu thần tiên nói tốt nhất vẫn nên nghe theo thì hơn.”
Lạc Phỉ nghĩ đến ở nhà ban đêm cũng ngủ không được, cảm thấy trong nhà như khắp nơi đều đầy người xa lạ, gật gật đầu, “Được, cứ làm vậy đi, chúng ta đến khách sạn Hồng Phong ở trung tâm thành phố ở một đêm, nơi đó gần phố đi bộ, đông người nhất.”
“Được.” Bạch Điềm gật đầu, “Chúng ta cùng đi.”
Lục Chỉ cười cười, “Đêm nay cô sẽ có giấc mơ đẹp.”
Lạc Phỉ ngẩn ra, mím môi, cảm kích gật gật đầu, “Cảm ơn tiểu thần tiên, cảm ơn!”
Bạch Điềm cười cười với hai người, rồi cũng rời đi cũng Nam Thừa Phong.
“Sư huynh, các huynh mới thấy được cái gì?” Lục Chỉ ngẩng đầu hỏi hai vị sư huynh.
“Ừm, linh hồn cô gái kia có vấn đề, xem ra có người muốn lợi dụng con bé để tục mệnh.” Cao Triệt hiếu kỳ nói, “Nếu không phải có cô gái còn lại, chỉ sợ mệnh con bé đã sớm bị cướp đi rồi.”
“Nhưng có vẻ như chuyện này còn phức tạp hơn.” Hứa Bán Vân nói.
“Ngày mai đệ đi xem sao, không thể đi chơi với mấy huynh rồi.” Lục Chỉ cười cười, xin lỗi hai sư huynh.

“Không có gì, vừa lúc tổ trưởng Long Tổ hẹn huynh ngày mai đi uống trà.” Cao Triệt nói.
“Chỉ Chỉ, ngày mai sư huynh đi cùng đệ nhé?” Hứa Bán Vân lập tức nói.
Lục Chỉ xua xua tay, “Các huynh cứ đi gặp bạn bè đi, đệ đi một mình cũng được ạ.”
Lục Chỉ nhìn Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong lập tức trả lời, “Muốn tôi đi cùng em?”
“Mới không cần đâu.” Lục Chỉ cười, “Em muốn nói ngày mai anh lo làm việc cho tốt đi, không được như hôm nay, đang họp một nửa đã bỏ chạy.”
Nam Thừa Phong cười cười, “Bị em nhìn thấu rồi?”
“Đúng vậy, trợ lý Thân không ở đây, nhất định đang bận túi bụi thu dọn bãi chiến trường cho anh chứ gì.” Mắt Lục Chỉ ngập tràn anh không giấu được em đâu.
“Quả nhiên Chỉ Chỉ hiểu tôi nhất.” Nam Thừa Phong thân mật xoa xoa tóc cậu.
Hứa Bán Vân tức đến trợn trắng mắt, tay ôm ngực, “Trước kia tóc Chỉ Chỉ gần gũi với huynh nhất, thật khó chịu.”
Cao Triệt vỗ vỗ vai hắn, vừa muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên, Lục Chỉ quay đầu nhìn hai người một cái, Cao Triệt không phòng bị, lập tức ôm lấy vai Hứa Bán Vân.
“Sao vậy ạ?” Lục Chỉ chớp chớp mắt.
Cao Triệt và Hứa Bán Vân bừng tỉnh, giữa sư huynh đệ ôm ôm ấp ấp là chuyện bình thường, ra vẻ khẩn trương như vậy thật ra mới trông không bình thường.
“Không, không có gì.” Hứa Bán Vân đá Cao Triệt một cái, cười cười với Lục Chỉ.
Chỉ là, hắn không thấy được nụ cười này của chính mình trong mắt Lục Chỉ lại thành mất tự nhiên bao nhiêu.


Lục Chỉ vẫn như cũ, hồ nghi nhìn hai người.

Hứa Bán Vân khẩn trương, tim đập tưng tưng.

Nam Thừa Phong liếc nhìn hắn một cái, dùng mắt ý bảo: Cần hỗ trợ? Hứa Bán Vân lập tức gật đầu, đương nhiên rồi!
Nam Thừa Phong cúi đầu, ôn nhu nói với Lục Chỉ, “Chỉ Chỉ, tôi đói rồi.”
Lục Chỉ lập tức quay đầu lại, nôn nóng nói: “Thừa Phong đói bụng à! Chúng ta nhanh đi ăn thôi nào.” Cậu vừa nói vừa kéo Nam Thừa Phong đi nhanh ra bên ngoài.

Nam Thừa Phong giờ chính là người của cậu, cậu cần sủng anh thật tốt mới được, đút anh ăn no là trách nhiệm của cậu, Lục Chỉ nghiêm túc nghĩ.
Hứa Bán Vân nhẹ nhàng thở ra, Cao Triệt cũng có cảm giác sống sót sau tai nạn.
“A, thật không biết chuyện này giấu được bao lâu nữa đây.” Hứa Bán Vân hít thở thông thuận lại, có hơi khó chịu, “Cũng chỉ có Nam Thừa Phong biết, giống như bị hắn túm ngay chỗ hiểm.”
Cao Triệt lắc lắc đầu, “Cũng chẳng còn cách nào, chúng ta từ trước đã biết Nam Thừa Phong là loại người gì rồi mà.”
Trước mặt Cao Triệt, Hứa Bán Vân khôi phục lại vẻ ôn nhuận, săn sóc hỏi: “Làm sao vậy, sao đệ mặt ủ mày chau thế, cả buổi chiều không thấy cười lần nào.”
Cao Triệt bỗng lấy ra cái di động, “Đây là bên Long Tổ lục soát được, là di động của ảo thuật gia kia, huynh nhìn đoạn tin nhắn trong đó đi.”
Hứa Bán Vân xem xong cả kinh, “Nãy giờ hắn vẫn cùng nói chuyện với Phí Lạc Nhân, chúng ta tới cũng không ngắt? Vậy Phí Lạc Nhân có phải đã nghe được hết hay không.”

“Huynh nhìn thời gian trò chuyện đi, kết thúc là lúc Long Tổ tới.” Cao Triệt ngưng mày, “Hắn đã biết chuyện Nam Thừa Phong là thiên mệnh chi nhân.”
Hai hàng lông mày Hứa Bán Vân chau chặt, sau một lúc cân nhắc, nói: “Huynh vốn cảm thấy kỳ quái, nếu Nam Thừa Phong thích Chỉ Chỉ như lời hắn nói, dù cho mệnh cách tương khắc cũng sẽ không làm chuyện không tốt với Chỉ Chỉ, có lẽ tiên đoán sẽ bị phá vỡ.”
“Nhưng nếu Phí Lạc Nhân đứng giữa gây khó dễ, hoặc lợi dụng mệnh cách Nam Thừa Phong, như vậy tiên đoán thật sự có thể thành hiện thực.”
Hứa Bán Vân càng nghĩ càng sợ hãi, “Chẳng lẽ Chỉ Chỉ thật sự sẽ bị Nam Thừa Phong khắc chết?”
“Không được, dù chỉ một chút xíu xỉu xìu xiu khả năng cũng phải bóp chết từ trong trứng nước, vẫn phải ngăn cản hai đứa thôi.” Hứa Bán Vân lúc đầu thấy Lục Chỉ dính Nam Thừa Phong như vậy còn hơi do dự, hiện tại quyết tâm tiếp tục chiến dịch can thiệp.

Rốt cuộc, không gì quan trọng hơn sự an toàn của Chỉ Chỉ!
Buổi tối, đoàn người đi vào khách sạn, Nam Thừa Phong đã chọn một bàn ăn toàn món Lục Chỉ thích.

Nam Thừa Phong muốn gắp đồ ăn cho Lục Chỉ, Hứa Bán Vân bỗng nhiên vươn tay, đoạt trước một bước, gắp vào chén Lục Chỉ.
“Chỉ Chỉ, đệ nếm thử đi, lâu rồi sư huynh không được ăn cơm cùng đệ.” Hứa Bán Vân thân mật nói, cũng không thèm liếc nhìn Nam Thừa Phong một cái.
“Dạ.” Lục Chỉ nếm thử một miếng, “Ăn ngon ạ, cảm ơn sư huynh.”
“Chỉ Chỉ sao lại nói vậy, trước kia có bao giờ khách khí với sư huynh vậy đâu.” Hứa Bán Vân nhăn mày, lại gắp thêm một đũa, “Không được nói cảm ơn nữa.”
“Được ạ.” Lục Chỉ ăn xong, gật đầu.
Nam Thừa Phong cũng gắp một miếng thịt cua cho Lục Chỉ, Lục Chỉ cười tủm tỉm ăn.

Hứa Bán Vân không cam lòng yếu thế, tiếp tục nỗ lực gắp thức ăn, quyết chiếm hết lực chú ý của Chỉ Chỉ.


Hắn gắp đồ nhanh, Lục Chỉ ăn cũng nhanh.

Nam Thừa Phong nhìn hắn một cái, thả đũa xuống, nhíu nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Lục Chỉ chú ý thấy vẻ mặt mất mát của hắn, lập tức quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, Thừa Phong?”
Nam Thừa Phong miễn cưỡng cười cười: “Tôi rất thích gắp thức ăn cho Chỉ Chỉ.”
Lục Chỉ vội nói, “Được được, vậy Thừa Phong gắp cho em đi, em thích lắm.”
Nam Thừa Phong do dự giống như cô vợ nhỏ mới bị khi dễ, làm Cao Triệt và Hứa Bán Vân giật giật mày nhìn ngứa cả mắt, mày chau sắp kẹp chết được con ruồi luôn rồi.
“Tôi biết tôi gắp Chỉ Chỉ sẽ ăn, nhưng tôi không muốn Chỉ Chỉ ăn quá nhiều, ăn no quá sẽ không thoải mái.” Nam Thừa Phong cười cười, “Chỉ Chỉ, tôi không sao đâu.” Hắn thâm tình thể hiện bộ dáng âm thầm chịu đựng cảnh bị người khác cướp đi quyền gắp thức ăn cho Lục Chỉ, làm Lục Chỉ thấy cảm động lại thấy không đành lòng.
“Sư huynh, hay sư huynh cũng ăn đi? Đệ không cần gắp.” Lục Chỉ nghiêm túc nói với Hứa Bán Vân xong, lập tức quay sang trước mặt Nam Thừa Phong cố gắng dụi dụi cọ cọ trấn an hắn, còn dùng đũa gắp thức ăn cho Nam Thừa Phong, “Thừa Phong, em gắp thức ăn cho anh.”
Nam Thừa Phong lập tức nở nụ cười, hai người thân thân mật mật, làm nguyên bụng tức của Hứa Bán Vân không biết xả đi đâu.
“Đúng là nhóc vô lương tâm.” Hứa Bán Vân nhịn không được, hừ một tiếng.
Nam Thừa Phong nhìn hắn một cái, hơi nheo nheo mắt, nhìn Hứa Bán Vân đến cứng đờ cả lưng.
“Tam sư huynh.” Nam Thừa Phong bỗng nhiên mở miệng nói với Hứa Bán Vân, “Hình như tôi nghe loáng thoáng vị tổ trưởng Long Tổ lúc chiều gọi anh là cô vợ nhỏ?”
Hứa Bán Vân hít sâu một hơi, khẩn trương nhìn Lục Chỉ, dùng ánh mắt mắng Nam Thừa Phong.

Đồ tâm cơ, quan báo tư thù!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.