Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 114
Với ảo thuật trùng điệp nối cảnh, nếu muốn quay về cần phải tìm được giao điểm chuyển cảnh, nhưng lúc ảo thuật gia thiết kế ảo thuật này, vì muốn chắc chắn giam được Lục Chỉ trong thế giới của mình, cố ý tốn thêm thời gian, không màng khả năng tổn thất phần lớn tu vi, cũng quyết phá hết giao điểm.
Hắn biết rằng chỉ cần vây khốn Lục Chỉ, đoạt được năng lực của Lục Chỉ, hết thảy đều sẽ đáng giá.
“Thật ra ngươi rất thông minh, biết phá huỷ giao điểm ngăn ngừa chúng ta quay về.” Lục Chỉ cầm quyển tạp chí mỹ thuật mua ngoài phòng triển lãm trước đó, bây giờ đang cuộn tròn lại đánh ảo thuật gia, đánh còn thuận tay phết.
“Nhưng ngươi dùng với sai đối tượng rồi, phá huỷ giao điểm hòng vây khốn ta, vậy nói cho ngươi biết, khỏi mơ huyễn, ta muốn ra từ nơi nào sẽ ra được từ nơi đó.”
Lục Chỉ nói xong lại gõ đầu ảo thuật gia, còn đột ngột duỗi chân đá hắn một cái.
Sức Lục Chỉ ai cũng rõ ràng, liền nhìn ảo thuật gia lăn mấy vòng trên mặt đất, khoảng hơn 10m mới dừng lại.
Dáng người ảo thuật gia có rắn chắc đến mấy cũng cảm thấy thiếu chút nữa bị đá đến hộc cả máu, càng đừng nói đến đầu hắn bị đánh ong cả lên; nghe cậu nói, biết kế hoạch của mình đã thất bại, càng bị chọc tức mún ngất xỉu.
“Mày! Mày có phải người không vậy, mạnh dữ thần!”
Lục Chỉ nghe vậy, xoa eo hầm hừ, “Đối phó với loại bàng môn tả đạo như ngươi, ta còn ngại sức không đủ dùng thì có!”
Thấy ảo thuật gia ôm đầu nghiến răng nghiến lợi, Cửu gia và Hứa Bán Vân xắn tay áo lên chuẩn bị xử tiếp.
Khán giả dưới sân khấu thấy Lục Chỉ xuất hiện, nháy mắt cảm nhận được hy vọng.
“Tiểu thần tiên! Là tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên ra rồi, chúng ta có phải có thể ra ngoài được rồi không?”
“Tôi đã nói mà, quả nhiên tiểu thần tiên mới lợi hại nhất, tên điên kia có mơ cũng với không tới!”
Lạc Phỉ và Bạch Điềm đang ôm nhau, chớp chớp mắt, người thiếu niên được mọi người sùng bài trong màn hình xuất hiện, họ không khỏi dõi theo cậu.
“Cậu ấy có thể cứu chúng ta không?” Lạc Phỉ chờ mong hỏi.
“Oa, giống như một vị thần lợi hại hơn cả tà thần, xuất hiện một phát liền nghiền áp, như chúa cứu thế.” Hai mắt Bạch Điềm lấp lánh.
Lạc Phỉ liếc cô nàng trắng mắt, bệnh trung nhị hết thuốc chữa rồi, nhưng mà, nhìn trực tiếp càng thấy năm người này đẹp trai quá xá.
“Sao mày ra được?!” Ảo thuật gia không dám tin, hắn tốn công sức và thời gian lâu như vậy.
“Ta nói rồi, ta muốn ra kiểu gì thì ra kiểu đó.” Lục Chỉ hừ hừ, “So ảo thuật, ngươi còn kém xa lắm.”
Ảo thuật gia cắn chặt răng, lần trước cậu ta cũng như thế này, nói với hắn rằng hắn còn kém xa.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hắn nỗ lực như thế nào cũng đuổi không kịp cậu ta.
“Bởi vì ta không đi đường ngang ngõ hẻm.” Luc Chỉ khinh thường trả lời nghi vấn của hắn.
Ảo thuật gia siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó, hắn hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói, “Cho dù mày có phá được ảo thuật trùng điệp thì thế nào, mày cũng không phá được nơi này.”
“Ngươi bớt nói nhảm, không có gì Chỉ Chỉ của chúng ta không giải quyết được.” Cửu gia trừng mắt, liếc hắn một cái.
“Ngươi lợi hại đến mấy cũng không phá huỷ được thế giới thật thể, nếu không thế giới sẽ đại loạn.” Đáy mắt ảo thuật gia hiện lên vẻ điên cuồng.
Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên kinh hãi, “Ngươi nối liền thế giới ảo thuật với âm phủ?!”
“Thảo nào hắn có thể hấp thụ được nhiều linh hồn như vậy, còn có thể làm bọn họ sinh động như thật sự tồn tại.” Cao Triệt hiểu ra.
Âm phủ là cách gọi dân gian, kỳ thật đó là một thế giới khác, là nơi quỷ hồn sinh sống, cũng không giống với truyền thuyết, không có Diêm vương quỷ sai.
Nơi này tất cả đều giống hệt dương gian, cũng là chính là thế giới bên ngoài, chỉ là nơi này không có ánh sáng mặt trời, tất cả đều lạnh lẽo vô cùng, chỉ có quỷ hồn và linh hồn lạc đường hoặc xuất hồn.
Mà ảo thuật gia này lại tìm được cách nối liền thế giới ảo thuật của hắn với âm phủ, còn kéo nhiều người như vậy vào thế giới này, không bao lâu, những người này đều sẽ dần dần bị ảnh hưởng, không cách nào trở lại dương gian.
Muốn mang nhiều người như vậy quay về, cách đơn giản nhất là phá huỷ thế giới ảo thuật, nhưng nếu có liên kết với âm phủ, vậy không phải muốn hủy là huỷ được.
“Năng lực của ngươi cơ bản không làm nổi điều này.” Lục Chỉ nhàn nhạt nói, một chút vẻ khủng hoảng hoặc kinh sợ đều không có.
Sắc mặt ảo thuật gia biến đổi, “Hừ, hắn cũng cần ta trợ giúp.”
“Bất quá ngươi chỉ là một quân cờ, thật ngu xuẩn.” Hứa Bán Vân vừa nghe liền biết, ngoại trừ Phí Lạc Nhân thì chẳng có ai có tâm tư này, mà dù có có cũng không làm được đến mức này.
“Lừa mình dối người là đáng buồn nhất.” Lục Chỉ nói.
“Sao có thể! Là hắn hỗ trợ thì thế nào, tao chỉ cần bắt được mày! Có được sức mạnh của mày, tao sẽ không cần cố kỵ bất kỳ kẻ nào, toàn bộ thế giới đều là của tao!” Ảo thuật gia điên cuồng rít lên.
“Ừ.” Lục Chỉ gật đầu, “Nhưng vấn đề là, ngươi có thể sao?”
Ảo thuật gia ngẩn ra, phẫn hận trừng cậu, “Đương nhiên, mày vẫn còn ở trong ảo thuật của tao, mày không thể mang mọi người ra khỏi đây, mày cũng không thể rời đi được.”
Mọi người nghe hắn nói, ít nhiều hiểu được ý hắn, khóc hết nước hết cái.
“Thì ra đây là âm phủ, chúng ta đều đã chết, không cứu được, không cứu được.”
“Hu hu hu, tớ còn trẻ, còn chưa muốn chết mà.”
Từng tiếng từng tiếng than khóc kéo hết đợt này đến đợt khác, làm người nghe cảm thấy không đành lòng.
Lạc Phỉ và Bạch Điềm thở dài, tiếp tục ôm chặt lấy nhau.
“Phải không?” Âm thanh Lục Chỉ vẫn nhẹ nhàng tuỳ ý như cũ.
“Ta đây cứ đánh ngươi một trận cái đã, đánh cho hả giận rồi nói sau.” Cậu nói xong, nhấc chân lên, muốn đi qua chỗ ảo thuật gia.
Ảo thuật gia ngẩn ra, cơ thể đột nhiên cứng đờ, “Mày!”
Hắn muốn chạy trốn nhưng không kịp, bị Lục Chỉ dùng một tay kéo lại, ném cái bịch xuống đất lăn một vòng.
Ảo thuật gia cắn chặt răng, “Mày đừng mơ tao thả mày ra ngoài, tao sẽ không bao giờ thả mày ra!” Trong thế giới của hắn, đợi càng lâu càng hết cách thi triển năng lực, nhắm mắt cũng thấy sắp đoạt được sức mạnh cường đại mình vẫn tâm tâm niệm niệm, hắn sao có thể từ bỏ chứ.
“Cần ngươi thả à?” Lục Chỉ không thèm để ý, “Chút tài mọn mà muốn vây khốn ta? Là ngươi ngu hay là Phí Lạc Nhân quá ngu?”
Cao Triệt và Hứa Bán Vân hiểu rất rõ nếu là Phí Lạc Nhân bày kế thì bọn họ đều không giải quyết được, tuyệt đối không phải chút tài mọn, Nhưng đối với tiểu sư đệ của bọn họ mà nói, đích đích xác xác không phải là chuyện lớn gì.
Cũng chẳng cách nào, có lẽ Phí Lạc Nhân và ảo thuật gia này sẽ không phục, nhưng đây là hiện thực, có một số người chính là thiên phú dị bẩm như vậy.
“Sư huynh ơi, huynh giúp đệ đè hắn lại, đệ muốn cắt đứt liên kết của hai thế giới này.” Lục Chỉ nói.
Hai người không nói hai lời, bao gồm cả Ninh Tước và Cửu gia cũng bước lên ấn ảo thuật gia dính sát mặt đất.
Ảo thuật gia không dám tin, “Cắt đứt liên kết? Sao có thể, cơ bản không ai làm được chuyện này.”
“Đó là chuyện của phàm nhân.” Lục Chỉ ít khi lại cao ngạo.
Nếu là người khác nói như vậy, Cao Triệt và Hứa Bán Vân nhất định sẽ muốn đập hắn một trận, nhưng nếu Lục Chỉ nói như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy yêu chiều tận xương tuỷ.
Lục Chỉ dán bùa lên trán ảo thuật gia, sau đó mặc niệm chú ngữ, ảo thuật gia cảm thấy trên trán nóng bừng lên, cực nóng giống như bị thiêu đốt, nhịn không được giãy giụa rống gào.
“Thế mà còn dám dùng linh hồn làm môi giới liên kết, hai ngươi đúng là đủ tàn nhẫn.” Cao Triệt thấy thế lắc lắc đầu.
Chờ lá bùa cháy hết, ảo thuật gia cũng ngừng giãy giụa.
Mọi người ai ai cũng mắt chữ O mồm chữ A, thì toàn bộ khán phòng bỗng khôi phục ánh sáng rạng rỡ, tất cả đều trở lại bình thường, tử khí trùng trùng trước đó cũng biến mất tăm mất tiêu, bọn họ cũng cảm nhận được sắc thái và sự ấm áp thuộc về dương thế.
Cửa lớn bị mở ra, nhân viên công tác nhìn thấy một sảnh lớn đầy người liền hoảng sợ, “Hả? Sao nơi này đột ngột đâu ra nhiều người dữ vậy? Mới nãy trống không mà!”
Mọi người thấy hắn lập tức hoan hô, có người thậm chí còn bước lên ôm lấy hắn, kéo hắn vào, doạ hắn sợ tới mức hét thất thanh chói tai.
Bọn họ hoan hô hò hét, chúc mừng sống sót được sau tai nạn.
“A! Thời gian trên di động bình thường lại rồi! Chúng ta thoát ra rồi!” Lạc Phỉ nhìn điện thoại, kích động nói.
“Oa! Thật lợi hại, tiểu thần tiên này, thật sự quá thần!” Bạch Điềm hai mắt lấp la lấp lánh, “Từ nay về sau, cậu ấy chính là thần của tớ.”
“Tớ muốn đăng Weibo, đăng lên vòng bạn bè, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay, từ đây tiểu thân tiên chính là bản mạng của tớ, quyết một lòng tử trung!” Lạc Phỉ chụp hình quay phim sân khấu, còn cùng nhau hô fanchart, “Tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên!”
Ảo thuật gia không dám tin, ngồi phắt dậy, “Không thể nào! Không thể nào!” Mà trong di động hắn ném ở góc phòng cũng phát ra một tiếng hít thở trầm thấp, vì bị phản phệ mà chuyển thành thống khổ kêu rên.
“Chỉ Chỉ của chúng ta lợi hại nhất.” Cửu gia ôm cứng Lục Chỉ.
Hứa Bán Vân siết siết nắm tay, bị Cao Triệt kéo ngăn lại, “Sống sót sau tai nạn, đáng được ăn mừng.”
“Tên này xử sao đây?” Ninh Tước hỏi.
“Để tôi gọi cho Long Tổ.” Cao Triệt nói, đi sang một bên.
Ảo thuật gia phẫn hận nhìn nhóm người, hắn vốn định dùng ảo thuật để chạy trốn nhưng hắn bị phản phệ mạnh quá, linh hồn vẫn còn thống khổ đến tận bây giờ, hơn nữa có Lục Chỉ ở đây, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tao nói cho bọn mày biết, tao đã bố trí trận pháp ở đây, dù bọn mày có bắt được tao, tao vẫn có thể trốn được như trước.” Ảo thuật gia lạnh lùng cười nói.
“Đạo cao một thước, ma cao một trượng, bọn tao tuy không mạnh hơn bọn mày, nhưng bọn mày lại quá nương tay nhân từ, vướng bận quá nhiều, ai thua ai thắng còn chưa nói chắc!”
Cửu gia thấy hắn thật thiếu đánh, siết siết tay thiếu chút nữa nhào sang tặng cho hắn mấy cú vào mặt.
Lục Chỉ ngăn Cửu gia lại, đôi mắt trầm trầm, cậu biết lời ảo thuật nói không sai.
Bỗng nhiên, một thân ảnh lao vọt vào.
“Chỉ Chỉ!” Bóng người trực tiếp lao thẳng lên sân khấu, ôm chầm lấy Lục Chỉ, “Em không sao chứ.”
“Sao anh lại tới đây?” Lục Chỉ vừa nhìn thấy Nam Thừa Phong, hai mắt sáng bừng.
“Anh ở văn phòng cảm thấy tâm thần không yên, lo lắng cho em nên anh chạy sang đây.” Nam Thừa Phong khẩn trương lo lắng kiểm tra Lục Chỉ từ trên xuống dưới.
Hứa Bán Vân thấy Nam Thừa Phong ôm Lục Chỉ chặt cứng, nhịn không được bấm bấm tay, muốn nói gì đó.
“Thừa Phong, anh đã đến rồi.” Thái độ ban đầu của Lục Chỉ còn cao cao tại thượng, bỗng chốc trở nên mềm mụp hẳn.
Sắc mặt mọi người khẽ biến, ảo thuật gia ngẩn người, đây là Lục đại sư mà hắn vẫn biết đó hả?
“Người này xấu lắm, em mới đánh hắn xong, đau tay quá trời nè.” Lục Chỉ chỉ chỉ ảo thuật gia mặt mũi bầm dập, chìa tay ra cho Nam Thừa Phong xem.
Ảo thuật gia:……!Hắn bị đánh thảm như vậy mà còn chưa kêu ca gì đó nghe.
Nam Thừa Phong lập tức show vẻ mặt đau lòng, nắm tay cậu thổi thổi, “Phù phù, không đau nhé.”
Hắn nói xong, hơi híp mắt, trừng mắt liếc nhìn ảo thuật gia một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, lưng ảo thuật gia bỗng lạnh tê tái, cảm giác giống như đi chầu ông bà ông vãi luôn rồi.
Nhưng hắn chợt cảm nhận được một cảm giác khác lạ, khiến hắn hoảng sợ nhưng cũng làm hắn hưng phấn..