Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 105


Bạn đang đọc Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư – Chương 105


Nghe thấy tiếng thét của Cao Triệt và Hứa Bán Vân, Nam Thừa Phong ưu nhã khẽ mỉm cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm, chờ bọn họ bình ổn tâm tình rồi mới nói tiếp.
“Cậu muốn cầu hôn!” Hứa Bán Vân kích động thiếu chút nữa đứng phắt lên, hắn không có thủng màn nhĩ rồi nghe nhầm đấy chứ? Mới quen biết được bao lâu mà đòi kết hôn? Trong mắt bọn họ, Chỉ Chỉ vẫn luôn là đứa nhỏ, bỗng nhiên lại muốn kết hôn, sao bọn họ có thể tiếp thu được.

Đến bọn lão đại còn chưa có đối tượng đâu đấy!
Cao Triệt đè Hứa Bán Vân xuống, nói, “Chỉ Chỉ biết không?”
Hứa Bán Vân đang xúc động muốn liều mạng với Nam Thừa Phong, dặn lòng phải bình tĩnh.
Lục Chỉ không có ở đây, vẻ tươi cười của Nam Thừa Phong cũng phai nhạt đi rất nhiều, “Em ấy không biết.”
Hứa Bán Vân nghe thấy lời này, cảm xúc mới hơi bình ổn lại, hừ lạnh một tiếng, “Chỉ Chỉ sẽ không đồng ý.”
Nam Thừa Phong không phản ứng với lời này, chỉ nói, “Tôi thường xuyên nghe Chỉ Chỉ đề cập đến các sư huynh, hai vị là huynh trưởng, là người nhà của em ấy, rất quan trọng với em ấy.”
Cao Triệt đượm ý cười, yên lặng nghe hắn nói, Hứa Bán Vân hít một hơi thật sâu, không có cắt ngang hắn.
“Người hai vị thương yêu nhất, quan tâm nhất chính là Chỉ Chỉ.” Nam Thừa Phong vững như bàn thạch, ưu nhã như cũ, “Cho nên, tôi hy vọng trước hết nhận được sự chấp thuận của hai vị, sau đó mới cầu hôn em ấy.”
Cao Triệt và Hứa Bán Vân liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc một lúc.

Nam Thừa Phong cũng không giục bọn họ trả lời, tiếp tục uống rượu, giống như bọn họ không trả lời cũng được, mà đồng ý cũng được, đều như nhau, khí thế tuyệt đối áp đảo, làm Hứa Bán Vân rất không vui, cũng làm Cao Triệt cảnh giác.
“Nam tổng thích gì ở Chỉ Chỉ?” Cao Triệt đột nhiên hỏi.
Phản ứng của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, Nam Thừa Phong biết tâm tư hắn thâm trầm hơn Hứa Bán Văn rất nhiều, nhưng cũng không thèm để ý.

Nam Thừa Phong thả ly rượu xuống, đề cập đến Lục Chỉ, đáy mắt hắn giấu không được ý cười nồng đậm làm Cao Triệt và Hứa Bán Vân hơi nhíu mày.
“Ngay từ đầu.” Nam Thừa Phong hơi cong khoé miệng, “Tôi là nhất kiến chung tình với Chỉ Chỉ.”
“Kỳ thật tôi cũng không rõ vì sao lại nhất kiến chung tình, chỉ biết ngay giây phút nhìn thấy em ấy, trong đầu tôi bỗng trống rỗng chỉ còn lại mỗi em ấy, lần đầu tiên tôi cảm giác được nhịp tim đập nhanh hơn, đập đến mãnh liệt như vậy.”
Nam Thừa Phong nói xong, tự giễu cười lạnh một tiếng, “Chắc hai vị sư huynh đã từng nghe qua thanh danh của tôi.” Bằng không cũng sẽ không phản đối đến vậy.

“Lãnh khốc vô tình như Tu La, đến người nhà cũng phải sợ hãi.” Cao Triệt gật đầu, nói rõ từng câu từng chữ.
“Đúng vậy, quả thật tôi không có tình cảm với bất kỳ ai, thậm chí tôi còn không có cảm giác, ngoại trừ mục tiêu, tuyệt không có bất kỳ cảm xúc gì.” Nam Thừa Phong nhận xét bản thân hắn.
Khi hắn nói những lời này, biểu tình quá mức lạnh nhạt, Hứa Bán Vân siết chặt nắm tay, hắn ta quá nguy hiểm, hắn thật sự không thể yên tâm được.
“Chỉ Chỉ là người đầu tiên mang đến cảm xúc cho tôi, cảm xúc mãnh liệt như biển cả.” Ánh mắt Nam Thừa Phong ôn nhu thâm sâu, “Sau đó, tôi tìm cơ hội ở chung với em ấy, chứng kiến em ấy cứu giúp hết người này đến người khác, cứu hết gia đình này đến gia đình khác.

Đặc biệt em ấy từng nói với tôi, không phải lỗi của tôi, khi nghe được những lời này, tôi liền biết tôi đã hoàn toàn đắm chìm, không bao giờ có thể thoát ra được.”
Cao Triệt lẳng lặng nghe hắn nói, có thể nghe được Nam Thừa Phong nói chuyện đã là chuyện hiếm có khó tìm, huống chi hắn còn một hơi nói nhiều như vậy.
“Tôi rất yêu em ấy.” Lúc Nam Thừa Phong nói những lời này, hắn nhìn về phía hai người Cao Triệt và Hứa Bán Vân, ánh mắt nghiêm túc đến cực điểm, “Tôi muốn ở bên cạnh em ấy vĩnh viễn, cho nên hôm nay nói với hai vị lời này, hy vọng nhận được sự tán thành của hai vị trước, vậy tôi và Chỉ Chỉ có thể không trở ngại nào mà được hạnh phúc bên nhau.”
Hắn hơi nhấn mạnh một câu cuối cùng, Hứa Bán Vân mới nghe phần đầu có chút xúc động, nghe đến câu cuối liền nhịn không được trợn trắng mắt.

Nói bọn họ là trở ngại? “Ngài” cũng biết nói chuyện quá nhỉ.

Cao Triệt và Hứa Bán Vân quay mặt nhìn nhau.
“Cậu hẳn biết chuyện một năm sau Chỉ Chỉ phải về nhà chứ?” Cao Triệt vẫn như cũ không nhiều lời, bình tĩnh hỏi.
“Biết.” Nam Thừa Phong quyết đoán thừa nhận, “Mặc kệ là chuyện gì, tôi đều sẽ dốc hết sức bảo hộ em ấy chu toàn.”
“Nam tổng.” Hứa Bán Vân hít một hơi thật sâu, thu liễm sự bực bội vào trong, “Không phải bọn tôi không tin tình cảm của cậu giành cho Chỉ Chỉ, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài nghề, có một số việc, dù có lợi hại cỡ nào cũng không nhất định có thể đảm bảo.”
Khoé miệng Nam Thừa Phong hơi cong, “Chỉ Chỉ từng nói với tôi, mệnh cách tôi là cùng mệnh với trời, có đúng không?”
Cao Triệt và Hứa Bán Vân hơi nheo mắt, sau đó gật gật đầu.
“Nếu tôi là trời, vậy không chuyện gì tôi không làm được.” Khí thế vương giả bẩm sinh của Nam Thừa Phong bỗng nhiên được kích phát, làm Cao Triệt và Hứa Bán Vân cảm thấy áp lực, nhịn không được nhíu nhíu mày, thế nhưng không nói được câu phản bác nào.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Cao Triệt nhìn Hứa Bán Vân, Hứa Bán Vân lập tức hiểu ý, lạnh lùng nói, “Nam tổng, hôn nhân đại sự là chuyện rất quan trọng, là hạnh phúc cả đời, chuyện hai người yêu đương chúng tôi đã không chấp nhận nổi, huống chi là chuyện lớn như kết hôn, thứ cho chúng tôi không thể đồng ý với cậu.”
“Cho tôi một cơ hội thử thách cũng không được?” Nam Thừa Phong không có tức giận, chỉ bình tĩnh xác nhận.
“Thứ chúng tôi không thể.” Kỳ thật Hứa Bán Vân cũng không phải cứng nhắc như vậy.


Hắn đương nhiên cũng hy vọng Lục Chỉ có thể ở bên người cậu thích, cũng nhìn ra được Lục Chỉ thích Nam Thừa Phong, nhưng mệnh cách của Nam Thừa Phong khắc đệ ấy, vì một đoạn tình cảm mà vứt bỏ tính mạng, thân làm anh như bọn họ sao có thể chấp nhận được!
“Nếu như vậy.” Nam Thừa Phong cong miệng.
Cao Triệt híp mắt đề phòng.

Hứa Bán Vân nghe ra ngữ khí hắn không thích hợp, dựng thẳng lưng.
Nam Thừa Phong cười cười, cầm ly rượu lên từ từ xoay, uống một ngụm, ném ra mấy chữ, “Tôi còn chưa nghe Chỉ Chỉ nói hai vị sư huynh còn có một tầng quan hệ khác nhỉ.”
Cao Triệt nheo mắt, Hứa Bán Vân biến sắc, cả giận nói, “Cậu nhìn ra cái gì?”
Nam Thừa Phong chỉ mỉm cười, không trả lời, lúc này hắn hoàn toàn không mang vẻ ôn nhu như lúc trước mặt Lục Chỉ, thay vào đó là vẻ lãnh khốc khi đối xử với người ngoài, một loại cảm giác tính kế, nguy hiểm không nói nên lời.

Nam Thừa Phong tính kế thật ra là còn chừa đường sống, nếu không hắn sẽ gió cuốn sấm rền quét một cú trở tay không kịp, đến lúc đó hết thảy đều đã chậm.
“Hai người là người yêu nhỉ.” Nam Thừa Phong nhàn nhã nói.
Cao Triệt và Hứa Bán Vân trầm mặc không nói, ánh mắt lập loè vẻ khó lường.
Nam Thừa Phong uống ngụm rượu, “Không biết Chỉ Chỉ có biết không đây ta.”
Hứa Bán Vân cắn răng nói, “Cậu uy hiếp chúng tôi?!”
Bọn họ nghĩ đến cảnh Lục Chỉ biết chuyện này, lông tơ liền dựng ngược lên, sư môn có giáo huấn sư huynh đệ không được yêu đương với nhau, cũng không biết vì sao sư phụ bọn họ lại lập ra quy định này, cho nên bọn họ không dám để một ai biết.

Quan trọng hơn cả, bọn họ lớn lên từ nhỏ với nhau như anh em ruột thịt, chính là người nhà.

Bọn họ không dám nghĩ nếu Lục Chỉ biết hai anh trai của cậu ở bên nhau, sẽ phản ứng như thế nào, bọn họ cũng sợ nhìn thấy biểu hiện ngu ngơ mù mờ của cậu.


Nếu vì vậy mà Chỉ Chỉ của bọn họ lại trở nên xa cách với bọn họ, vậy bọn họ; đặc biệt là Hứa Bán Vân, với hắn mà nói Lục Chỉ chính là em trai nhỏ, tuyệt đối không thể để mất đi người em ruột này; nếu thật sự như vậy, hắn sẽ chịu không nổi.

Cho nên khi hắn nghe thấy Nam Thừa Phong vạch trần quan hệ của hắn với Cao Triệt mới kích động như vậy.
Cao Triệt kéo kéo hắn, làm hắn bình tĩnh lại, sau đó nhìn Nam Thừa Phong, ánh mắt trầm trầm, “Nam tổng, cậu quả nhiên rất thông minh.”
“Vừa mới nói mà, hai vị sư huynh hẳn biết người bên ngoài đánh giá tôi thế nào.” Thần sắc Nam Thừa Phong lạnh chồng lạnh, càng khiến người kinh sợ.
“Tôi chưa từng thay đổi, tôi thật sự chính là như vậy, sự thay đổi của tôi chỉ dành cho Chỉ Chỉ, tôi có thể thay đổi tất cả vì em ấy, bao gồm việc trở nên hiền lành với người khác, nhưng nếu không có Chỉ Chỉ ở bên, tôi vẫn sẽ trở lại làm con người trước kia của mình.”
Nam Thừa Phong không cần nhiều lời cũng đã nói đến rõ đến ràng, cũng đủ để hai người hiểu ý hắn.

Thủ đoạn của hắn nhiều không tả, nếu phương pháp hoà nhã không dùng được, vì Chỉ Chỉ, hắn cũng không ngại đụng chút tay chân.

Với Cao Triệt và Hứa Bán Vân mà nói, bọn họ cũng không quá kiêng kỵ vấn đề này, cái bọn họ kiêng kỵ chính là sự cố chấp không màng tất cả dù phải huỷ thiên diệt địa, không phải Lục Chỉ không được của Nam Thừa Phong.

Chấp nhất lại cường đại, Cao Triệt và Hứa Bán Vân là thiên sư, đã gặp không biết bao loại người, rõ nhất hai chữ “nhân tính” này khủng bố nhường nào.

Hai người thoáng bình tâm lại một chút, trầm mặc không nói, nhìn nhau một hồi.
Nam Thừa Phong hơi mỉm cười, lúc này lại mang theo ý cười, “Tôi sẽ cho hai vị sư huynh thời gian để suy xét.”
Hứa Bán Vân hừ lạnh một tiếng, Cao Triệt gật đầu, bầu không khí một lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Chỉ Chỉ đã quay lại.” Nam Thừa Phong đột nhiên nhắc nhở một câu, “Em ấy nhìn thấy bầu không khí giữa chúng ta không đúng sẽ rất buồn, hai vị sư huynh hẳn sợ nhất khi thấy em ấy buồn đi……”
Hai người ngẩn ra, Hứa Bán Vân hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái; ngoại trừ vẫn giữ vững vẻ tươi cười, Cao Triệt hơi rũ rũ mắt, Nam Thừa Phong này quả nhiên danh bất hư truyền, khó đối phó rồi đây.
“Mấy anh nói chuyện gì thế?” Lục Chỉ đi vệ sinh xong vốn định về nhanh, cậu lo lắng Nam Thừa Phong ngồi cùng hai sư huynh sẽ không thoải mái, cậu muốn đảm đương chức năng vật cách nhiệt cho bọn họ.

Kết quả nửa đường lại bị Ninh Tước ngăn lại, quần tới quần lui hỏi làm sao mới theo đuổi được Cửu gia.

Lục Chỉ thấy hắn khổ vì tình, bộ dáng đặc biệt khốn đốn, không đành lòng, liền nói với hắn mấy câu rồi vội vàng trở về, vừa vào thì thấy ba người đang nói chuyện rất vui vẻ, cậu không khỏi càng cảm thấy vui vẻ.
“Đang nói chuyện về em, sư huynh em nói đã lâu không gặp, rất nhớ em, nên tính ở lại đây thêm ít hôm nữa.” Đối diện với Lục Chỉ, Nam Thừa Phong tựa như gạt cần chuyển số, lập tức trở nên ôn nhu như nước, nhẹ nhàng nhấn chìm con mồi.

Hứa Bán Vân siết siết nắm tay, người ta nói đánh rắn phải đánh dập đầu, Nam Thừa Phong này quá biết cách bắt được nhược điểm của người khác, tên tâm cơ này, ông nhịn!
“Oa! Thật vậy á!” Lục Chỉ vui vẻ vọt tới trước mặt Cao Triệt và Hứa Bán Vân, ôm người này, lại ôm người kia, cọ tới cọ lui làm hai vị sư huynh mát lòng mát dạ, những không vui vừa nãy đều tan thành mây khói.
“Thật, thật!” Hứa Bán Vân và Cao Triệt một người một bên vây cứng Lục Chỉ, vội vàng gật đầu đồng ý không ngừng, thấy cậu vui vẻ, bọn họ càng vui sướng hơn bất kỳ gì khác.
“A a, ôi zui quá xá là zui.” Lục Chỉ ôm các sư huynh không buông tay, làm hai người càng cảm thấy vui vẻ, Nam Thừa Phong là cái gì? Không nhớ, không hiểu, không biết.
“Xong?” Ninh Tước nhìn Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong lắc lắc đầu, “Từ từ.”
Ninh Tước gật đầu.
Lục Chỉ cọ xong hai sư huynh, thấy Nam Thừa Phong đang mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt lại đầy vẻ hâm mộ.

Cậu cho rằng hắn nhớ đến duyên huynh đệ tỷ muội mỏng của mình, tức cảnh sinh tình, bèn lập tức chạy về phía hắn, cọ cọ lên người hắn, cọ đến khi thấy hắn vui vẻ mới yên tâm.

Hứa Bán Vân thấy Lục Chỉ vừa mới còn cọ hắn nay đã chạy đi cọ Nam Thừa Phong, tức giận siết chặt bàn tay, nói khẽ với Cao Triệt, “Không được, cục tức này huynh nhịn không được, hắn chơi chúng ta, chúng ta cũng phải cho hắn nếm thử chút giáo huấn mới được.”
“Huynh tính làm thế nào?” Cao Triệt gật đầu hỏi.
“Chúng ta hai người, hắn một người, có một biện pháp dùng ngon nhất!”
Cao Triệt lập tức hỏi, “Cách gì?”
Hứa Bán Vân chắc nịch, “Tranh sủng!”
“Tranh sủng?” Miệng Cao Triệt giật giật.
“Đệ yên tâm, huynh đã có cách, chỉ cần thể hiện chúng ta yêu Chỉ Chỉ hơn cả Nam Thừa Phong, Chỉ Chỉ đương nhiên sẽ ngã về phía chúng ta.” Hứa Bán Vân đắc ý cười cười, “Hơn nữa, nếu Nam Thừa Phong ngay cả chúng ta còn đọ không lại, đừng mơ chúng ta sẽ giao Chỉ Chỉ cho hắn.”
“Dù sao mấy vị khác nhà chúng ta còn sủng Chỉ Chỉ điên cuồng hơn cơ mà.” Hứa Bán Vân nói, “Chúng ta chỉ là cửa thứ nhất mà thôi.”
“Nói cũng đúng, không dám nghĩ lão đại mà biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ.” Cao Triệt gật gật đầu.
“Vậy chắc Sao Hoả đâm Trái Đất thật quá.” Hứa Bán Vân nói, “Đừng quan tâm nhiều vậy làm gì, chúng ta làm tốt phần mình trước đi đã.”
“Chốt kèo.”
Hai người còn chưa nói xong, trợ lý Thân đi đến, khẽ nói với Nam Thừa Phong, “Nam tổng, Cửu gia đến tìm Lục đại sư.”
Ninh Tước giật giật đuôi mắt, “Nha, tới thật đúng lúc ha.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.