Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 94: Bách quỷ dạ hành – 6


Đọc truyện Trạm Trung Chuyển Tử Vong – Chương 94: Bách quỷ dạ hành – 6

Khi Nhâm Lê lao ra khỏi bệnh viện thì quỷ quái trên cơ bản đã bị quét gần như sạch sẽ, cậu thấy Nhâm lão gia tử không làm sao, liền thở phào một hơi.

Nhưng tâm tình cũng không theo đó mà bình tĩnh lại nổi, cậu nhìn thấy một thanh niên mặc áo cộc tay xanh lá cùng một thanh niên mắt vàng kim mỗi người cõng một người đi đến trước mặt cậu, người trên lưng rõ ràng là Nhâm Thiến cũng Y Vũ Vị.

Áo cộc xanh lá thấy Nhâm Lê, trừng mắt.

“Nhanh, người nhà ai thì đến nhận đi.”

Nhâm lão gia tử bên kia còn đang đỡ Phùng lão gia tử, Nhâm Lê nhanh chóng chạy đến đón Nhâm Thiến, mắt vàng kim không kiên nhẫn nhìn Nhâm Lê, lắc lắc Y Vũ Vị phía sau.

Tim Nhâm Lê như muốn vọt lên đến cổ họng, sợ mắt vàng kim kia không kiên nhẫn được nữa ném Y Vũ Vị xuống đất, cũng may Nghiêm Dương luôn theo sát Nhâm Lê từng bước chạy đến đỡ Y Vũ Vị.

Áo cộc tay xanh lá hắng giọng.

“Mỗi người một trăm đồng, mau bỏ tiền.”

Nhâm Lê còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy người tóc dài đằng sau mắt vàng kim và áo cộc xanh lá đi đến gõ đầu áo cộc xanh lá, sau đó mặt không chút thay đổi nói với Nhâm Lê:

“Lời cậu ta nói không tính, mỗi người một vạn, mau bỏ tiền.”

“Này, người là bọn ta cứu, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi tiền chứ?”

Một giọng nói lười nhác lại không mất uy nghiêm truyền đến.

Nhâm Lê vừa nhìn, không nhận ra người đang nói, nhưng lại nhận ra người bên cạnh hắn, kích động nói:

“Phù Tô!”

Gương mặt Nhâm Lê mang theo ý cười:

“Nhâm Lê.”

Nhâm Lê cảm kích nói:

“Hai người cứu dì út cùng dượng sao? Thật cảm ơn!”

Nhâm lão gia tử bên kia cũng đã giao Phùng lão gia tử cho Phùng Cổ Tuẫn, đi tới nhìn con gái cùng con rể đang hôn mê, thở dài, cảm kích nói:

“Đa tạ nhị vị.”

Lời cảm tạ này, áo cộc tay xanh lá lại không muốn, hét lên:

“Này, dựa vào cái gì chỉ cảm ơn bọn họ? Người là bọn tôi cõng về đó.”

Nhâm Lê bất đắc dĩ, chỉ có thể nói:

“Cảm ơn mọi người.”

Áo cộc tay xanh lá hừ hừ hai tiếng, xòe tay ra trước mặt Nhâm Lê.

Nhâm Lê nghi hoặc nhìn tay của áo cộc tay xanh lá, không hiểu gì cả.


Mắt vàng kim lười biếng nói:

“Phí dịch vụ.”

Lúc này Nghiêm Dương đột nhiên lên tiếng:

“Liệp Báo?”

Mắt vàng kim cùng áo cộc tay xanh lá đều sửng sốt, sau đó mắt vàng kim nheo mắt lại.

Người tóc dài lấy một chiếc máy tính ra gõ gõ, sau đó gật đầu nói:

“Xin chào, Nghiêm Dương. Chúng tôi là Lợi Kiếm.”

Nghiêm Dương thầm kinh ngạc, cũng không phải vì đối phương ngay lập tức nói ra tên mình, mà bởi vì ‘Lợi Kiếm’ là một nhánh thần bí nhất trong bảy nhánh bộ độ đặc chủng của Trung Quốc, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không đem ra dùng.

Nhâm Lê nghe nửa ngày cũng nghe ra vài phần, nhìn nhìn sắc trời, nói:

“Chúng ta vẫn nên vào trong bệnh viện trước đi.”

Áo cộc tay xanh lá nhún vai, đi vào trong bệnh viện trước.

Phù Tô đi qua giúp Nhâm Lê đỡ Nhâm Thiến, Nhâm Lê cười cảm kích.

Bệnh viện Đông Tân, khoa an dưỡng.

Nhâm Lê đưa mọi người vào trong biệt thự nhỏ, đầu tiên là chuyển Nhâm Thiến và Y Vũ Vị lên giường —— theo người chuyên nghiệp nói, bọn họ chỉ là do thể lực cùng linh lực cạn kiệt nên mới hôn mê.

Sau đó Nhâm lão gia tử lại ‘đúng lúc’ tỏ ra là ai người già lớn tuổi không chịu nổi sức ép lên lầu ngủ trước, chiến trường để lại cho mấy người trẻ tuổi đi, đi lầu cùng với Phùng lão gia tử.

Sau khi sắp xếp thật tốt cho Phùng lão gia tử, Phùng Cổ Tuẫn tỏ ra vô cùng lo lắng cho Hạ Tử Triệt nằm ở nhà một mình, vì thế kiên quyết dứt khoát cầm lấy chìa khóa nhà Nhâm Lê rời đi.

Doanh Chính sau khi thấy Phù Tô an ủi Nhâm Lê thì vẻ mặt khó chịu tha người lên lầu, vì thế hiện ở trong phòng khách chỉ còn sáu người Nhâm Lê, Nghiêm Dương, Đồng Thất, tóc dài, mắt vàng kinh và áo cộc tay xanh lá.

Về phần Liễu Vô? Ông ta chắc là vẫn còn niệm kinh, chú Đại Bi vốn rất là dài.

Nhâm Lê ngồi trên sofa, hai tay đan vào nhau.

“Các người… là ai?”

“Hiện tại, cậu có hai lựa chọn.”

Áo cộc tay xanh lá không đáp lại câu hỏi mà trừng mắt.

“Một chính là bọn tôi đi về, hai là cậu thuê chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này.”

Nhâm Lê không tin tưởng nhìn áo cộc tay xanh lá.

“Các ngươi có thể giải quyết được cái gì?”

Áo cộc tay xanh lá hừ hừ hai tiếng.


“Đừng có coi thường bọn tôi.”

Đồng Thất mỉm cười mở miệng:

“Thật xin lỗi, tôi nghĩ chuyện này để tự chúng tôi giải quyết thì tốt hơn.

Mắt vàng kim đánh giá Đồng Thất, lại tiếp tục hút thuốc lá.

Nghiêm Dương lên tiếng:

“Cái này chỉ sợ không hợp với quy định đi.”

Áo cộc tay xanh lá nhe răng cười.

“Bọn tôi chính là quy định.”

Nhâm Lê thở dài.

“Rất cảm ơn mọi người đã đến hỗ trợ, nhưng chúng tôi thực sự không cần.”

Áo cộc tay xanh lá bị từ chối cũng không giận, cười hì hì nói:

“Không cần thì thôi vậy, nhưng chúng tôi phải chờ mấy người làm xong việc mới có thể rời đi được.”

Nhâm Lê mỉm cười nói:

“Cái này thì đơn giản.”

Buổi chiều.

Phùng Cổ Tuẫn đưa Hạ Tử Triệt về biệt thự nhỏ, sau đó bốn người trẻ tuổi của tứ đại thế gia liền tập hợp lại mở một cuộc họp.

Phùng Cổ Tuẫn cầm la bàn trên tay, khi cậu ta trở về rõ ràng ông nội của cậu ta đã nói với cậu ta cái gì đó.

“Tôi đề nghị ngày mai lập tức phong ấn Anh Thi Đạo.”

Nhâm Lê cau mày nói:

“Ngày mai? Có nhanh quá không?”

Phùng Cổ Tuẫn đặt tay lên la bàn.

“Ngày mai là ngày có dương khí nặng nhất trong tháng này. Hôm nay chúng ta tuy rằng đã tiêu diệt được trăm quỷ, nhưng chính vì trăm quỷ đã xuất hiện mới chính là vấn đề. Sau khi trăm quỷ xuất hiện ba ngày thì Anh Thi Đạo sẽ bùng nổ.”

Đồng Thất ôn hòa nói:

“Tôi thì không sao, tùy mọi người.”

Nhâm Lê chần chừ.


“Nhưng chúng ta không hề biết gì cả.”

Phùng Cổ Tuẫn cúi đầu.

“Đã xuất hiện rồi.”

“Hử?”

Nhâm Lê khó hiểu.

Nhưng Nghiêm Dương lại hiểu lời của Phùng Cổ Tuẫn.

“Cậu là muốn nói phương vị phong ấn đã xuất hiện rồi?”

Phùng Cổ Tuẫn gật đầu.

Nhâm Lê hít sâu một hơi.

“Là chuyện từ khi nào?”

Phùng Cổ Tuẫn tránh né ánh mắt của Nhâm Lê.

“Dù sao, cũng xuất hiện rồi.”

Buổi tối.

Nhâm Lê nằm trong ngực Nghiêm Dương.

“Phùng Cổ Tuẫn cậu ta…”

Nghiêm Dương xoa xoa đầu Nhâm Lê.

“Chắc là Phùng lão gia tử đã nói với cậu ta gì đó.”

Nhâm Lê rầu rĩ không vui nói:

“Nhưng vì sao không nói cho chúng ta biết?”

Nghiêm Dương thở dài.

“Có lẽ là có nỗi khổ.”

Nhâm Lê lại chui vào ***g ngực Nghiêm Dương, lẩm bẩm:

“Sao lại nhanh như vậy chứ…”

Đúng vậy, sao lại nhanh như vậy chứ.

“Thực ra em không muốn anh đi.”

Nhâm Lê giống như tự nói với bản thân mình.

“Anh không biết nguy hiểm như thế nào, anh không biết gì cả, vốn đây không phải là chuyện của anh.”

Nghiêm Dương vỗ vỗ lưng Nhâm Lê.

“Bảo bối, tin tưởng chồng em đi.”

Nhâm Lê nói:


“Đây không phải vấn đề có tin hay không, sẽ chết người anh có biết không hả?”

Nghiêm Dương cười cười bất cần.

“Không phải em đã nói, cái chết chính là bắt đầu sao? Nếu như anh chết, vậy em đi tìm anh là được rồi.”

Nhâm Lê phẫn nộ nói:

“Nói cái gì xui xẻo vậy hả?”

Nghiêm Dương ôm bé con nhà mình, nói:

“Ngoan, đừng sợ. Chồng em sẽ không sao đâu.”

Nhâm Lê cắn môi, không nói gì.

Nghiêm Dương nghiêng qua, bắt được đôi môi của Nhâm Lê, dùng đầu lưỡi mở hàm răng của cậu ra.

Nhâm Lê thuận theo để cho đầu lưỡi của Nghiêm Dương tiến vào, phối hợp với nhịp điệu của anh.

Nụ hôn kết thúc, Nhâm Lê thở hổn hển nằm trong lòng Nghiêm Dương, thất thần nhìn người đàn ông trước mắt.

“Bảo bối, nói cho anh biết, em đang sợ cái gì?”

Nghiêm Dương dùng giọng nói ấm áp hỏi.

Nhâm Lê rốt cuộc không nhịn được bật khóc.

Cậu vừa khóc liền khiến Nghiêm Dương sợ hãi, Nghiêm Dương nhanh chóng ôm lấy cậu, hôn lên những giọt nước mắt của cậu.

“Bảo bối ngoan, làm sao vậy làm sao vậy?”

Nhâm Lê càng khóc càng nhiều, đứt quãng nói:

“Em sợ, em sợ anh giống như cha mẹ.”

Em sợ anh giống như cha mẹ, rời khỏi em.

Nghiêm Dương đặt mạnh Nhâm Lê xuống, trầm giọng nói:

“Bảo bối, anh vẫn luôn ở đây.”

Anh vẫn luôn ở đây, cho dù cái chết cũng không thể tách chúng ta ra.

Giống như bọn họ đã từng có rất nhiều lần hòa hợp, không biết là ai quấn lấy ai trước, không biết là ai cởi quần áo ai trước.

Nghiêm Dương từ tốn hôn lên người Nhâm Lê, trán, hai má, môi, cổ, xương quai xanh, rốn…

Anh tựa như một giáo đồ, thành kính mà trang trọng.

Nhâm Lê mở to hai mắt nằm dưới thân Nghiêm Dương, hô hấp dần trở nên dồn dập, thân thể lại không biết từ khi nào đã thả lỏng ra.

Nghiêm Dương dịu dàng tách hai chân Nhâm Lê ra, ngón tay xoay tròn ở cửa vào của vườn hoa bí mật. Nhâm Lê nắm chặt tay Nghiêm Dương, phát ra tiếng nức nở nhẹ nhàng, thứ xinh xắn phía trước đã sớm đứng lên.

Nghiêm Dương nhẫn nại lửa nóng ở dưới thân, một tay cầm tay Nhâm Lê xoay tròn trước cửa vào, một tay mềm nhẹ cầm lấy thứ nhỏ xinh của Nhâm Lê trêu đùa.

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê thất thần, dứt khoát dùng miệng ngậm thứ nhỏ xinh của Nhâm Lê, không ngừng xoay tròn, liếm lộng, mút vào.

Nhâm Lê phát ra tiếng kêu giống như một con thú nhỏ bị thương, đầu óc trống rỗng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.