Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 25: Ảnh da thiểm tây – 6


Đọc truyện Trạm Trung Chuyển Tử Vong – Chương 25: Ảnh da thiểm tây – 6

Đó là một người phụ nữ hơi mập, nhưng mặt mày đoan chính, nhìn thấy ba người Nhâm Lê, liền có chút khẩn trương nói:

“Nhâm tiên sinh sao?”

Nhâm Lê lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên được người ta gọi là ‘tiên sinh’, không khỏi có chút vui vẻ.

“Là tôi, bà là?”

Người phụ nữ vội vàng nói:

“Gọi tôi là thím Trần là được rồi, Nhâm tiên sinh, chúng ta vào thôn trước đã.”

Nhâm Lê gật gật đầu, đi theo thím Trần vào thôn.

Thôn này vẫn là thôn mấy năm trước, dưới cái nhìn của Nhâm Lê thì không có gì thay đổi, thứ thay đổi duy nhất có lẽ cũng chỉ có người.

Đúng vậy, người trong thôn thay đổi.

Khi ba người Nhâm Lê tiến vào thôn liền cảm giác được một loại bài xích, người ở nơi này lạnh lùng nhìn bọn họ, không nói một câu nào, bọn họ đi đến đâu, người ở nơi đó liền dừng lại công việc trong tay, lạnh như băng nhìn bọn họ.

Nghiêm Dương đại khái có thể hiểu được vì sao Lư Hữu kia không muốn nói thêm về nơi này.

Y An cũng cả người không được tự nhiên, trước khi đến đây, Nhâm Thiến chỉ bảo anh phải chăm sóc Nhâm Lê thật tốt, còn nói với anh rằng, thứ mà anh vẫn luôn nghi hoặc đại khái ở trong thôn Văn Thạch này sẽ tìm thấy đáp án. Chính anh cũng từng điều tra qua, nhưng thôn này lại ở nơi rất khuất tầm nhìn, chưa từng có tin tức nào có thể cung cấp cho anh tham khảo.

Thím Trần đi phía trước dẫn đường dừng chân lại:

“Nhâm tiên sinh, chính là nơi này, cậu cùng bạn của cậu xin hãy đi vào, tôi sẽ không đi tiếp nữa.”

Nhâm Lê gật đầu mỉm cười:

“Cảm ơn thím Trần.”

Thím Trần kia cũng cười cười, hai tay mất tự nhiên đặt sang hai bên sườn, hơi chần chừ nói:

“Vậy, tôi đi trước đây.”

Nhâm Lê gật gật đầu, thím Trần liền rời đi rất nhanh.

Nghiêm Dương cau mày nhìn phòng ở được làm từ đá tảng ở trước mắt:

“Đây là nơi nào?”

“Là nhà trưởng thôn.”

Quả nhiên, Nhâm Lê biết nơi này.

Y An bắt lấy trọng điểm.


“Sao em biết được nơi này?”

“Mấy năm trước em cùng giáo sư và đàn anh đã đến nơi này, sau đó còn….”

Nhâm Lê không nói hết lời, nhưng Y An đã có thể hiểu được.

Vậy cô bé kia?”

Y An biết Hi Hi, nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc biết cô bé là một đứa trẻ lúc Nhâm Lê còn học đại học mang về trong một lần khảo cổ nào đó, hơn nữa, nhà họ Nhâm rất không thích đứa bé kia.

Nhâm Lê nhấc chân đi vào căn phòng làm bằng đá.

“Đúng, lát nữa sẽ giải thích cho anh về nó.”

Nghiêm Dương đi theo Nhâm Lê vào trong phòng, Y An cũng đành phải đuổi theo.

Trong câu chuyện của Nhâm Lê, trưởng thôn là một ông già, nhưng hiện tại ở trước mắt ba người, đây rõ ràng là một thanh niên.

“Cậu Nhâm.”

Người thanh niên kia thấy Nhâm Lê đã đến, vội vàng cười đón.

“Chú Văn ông ấy….?”

Nhâm Lê rõ ràng là biết người thanh niên này.

Người thanh niên có hơi thương cảm nói:

“Mấy người đi không được bao lâu, cha lại không được, anh Tu cũng không thể cứu được nữa.”

Nhâm Lê nghe vậy liền tỏ ra hối lỗi.

“Thật có lỗi, tôi….”

:Không sao đâu, hai vị này là?”

Người thanh niên cắt ngang lời Nhâm Lê.

“Đây là bạn của tôi, Nghiêm Dương. Người bên kia là anh họ của tôi, Y An.”

Nhâm Lê giới thiệu.

Người thanh niên cười với Y An.

“Thì ra anh chính là Y tiên sinh, bọn họ đã đem thứ anh cần đến chỗ tôi rồi, muốn xem không?”


Y An gật đầu.

“Không cần, cũng không có gì hay đáng xem.”

Nhâm Lê ngạc nhiên nói:

“Hai người biết nhau?”

Người thanh niên kia cười nói:

“Làm sao không biết, anh họ cậu quyên tiền cho thôn mua thêm không ít đồ dùng thiết bị, thuận tiện người ta còn gửi lại chút đồ vật ở chỗ tôi này.”

Nhâm Lê ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Người thanh niên lại nhìn nhìn Nghiêm Dương.

“Nếu như đã là bạn của cậu Nhâm, vậy cũng là bạn của tôi, nơi núi nghèo nước ít này cũng không có gì ngon để chiêu đãi, đợi lát nữa ở lại dùng chút đồ ăn trong nhà đi.”

Nghiêm Dương vội vàng cười nói:

“Cảm ơn anh Văn.”

Người thanh niên đưa mắt nhìn về hướng phòng trong.

“Mấy người đi vào đi, anh Tu đã ở bên trong rồi.”

Nhâm Lê không vội, cười meo meo nói:

“Văn Vân đâu?”

Người thanh niên kia thấy Nhâm Lê không đi vào phòng trong, không khỏi lạnh mặt xuống.

“Cậu Nhâm vẫn là đi vào trước thì tốt hơn, anh Tu vẫn còn chờ ở bên trong mà.”

Nghiêm Dương ngạc nhiên khi thấy người vừa rồi còn xưng anh xưng em nhanh như vậy đã thay đổi sắc mặt, vừa muốn nói gì đó liền thấy Nhâm Lê tỏ ra không sao cả cười cười rồi đi vào phòng trong.

Nghiêm Dương bất đắc dĩ, đành phải đi theo vào.

Đi vào rồi mới thấy phòng trong chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế dựa, trên tường treo mấy bức tranh chữ, trừ những thứ này, không còn thứ gì khác.

Đúng rồi, còn có một người.

“Người trong thôn này, đối với Tu tôn kính đến cực điểm, hơi chút bất kính là có thể đuổi các anh ra khỏi thôn, chậc, các anh cũng phải cẩn thận đó.”

Nhâm Lê nói với Nghiêm Dương cùng Y An hai người.


Nghiêm Dương ừ một tiếng, nhíu mày nhìn về phía người ngồi trên ghế.

Tuy rằng gương mặt chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy một cỗ thâm trầm mà phải trải qua một khoảng thời gian rất dài mới có được, một thân quần áo màu đen, gương mặt cũng lộ vẻ lạnh lùng, từ trong ra đến ngoài đều tản ra một luồng khí lạnh.

Y An đi vào phòng trong liền bị mấy bức tranh chữ trên tường thu hút ánh mắt, nghe xong lời nói của Nhâm Lê cũng không tỏ vẻ gì, chỉ không ngừng khen ngợi mấy bức tranh chữ.

Nhâm Lê bị mất mặt, tùy tiện tìm một cái ghế dựa cạnh bàn rồi ngồi xuống, nâng má nhìn người thứ tư ở trong phòng.

“Sao vài năm không gặp, anh vẫn giữ bộ dáng cứng nhắc này.”

Trong mắt người nọ rốt cuộc cũng có một chút dao động:

“Vài năm không gặp, cậu cũng vẫn như vậy….”

Người nọ ngẩng đầu đánh giá Nhâm Lê, dường như muốn tìm một từ thích hợp, cuối cùng nói:

“Ấu trĩ.”

Nhâm Lê cả giận:

“Anh mới ấu trĩ, cả nhà anh ấu trĩ ấy.”

Người nọ lại thật sự suy nghĩ một chút, sau đó mang theo chút châm chọc gật đầu nói:

“Quả thực là ấu trĩ.”

Sau đó lại nhìn nhìn Nghiêm Dương cùng Y An.

“Mang theo nhiều người như vậy làm gì? Một người mang theo cái chết cùng một người không biết gì cả, chỉ thêm phiền.”

Y An thì khi Nhâm Lê bắt đầu nói chuyện với người kia thì đã dừng việc ngắm tranh lại, khó có được cùng đứng một chỗ với Nghiêm Dương.

Nhâm Lê nhíu mày.

“Cái gì mà người mang theo cái chết, nói cái kiểu gì đâu? Dương khí vượng như vậy nhìn không ra à?”

Người nọ nhấc chén trà lên, cũng không uống, chậm rãi nói:

“Không phải người mang theo cái chết, thì chính là người đã chết, dù sao, chính là như vậy.”

Nghiêm Dương cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy người khác nói anh là người chết, không kìm được hỏi:

“Như vậy là loại nào?”

Người nọ nhìn lướt qua Nghiêm Dương.

“Trừ bỏ người mang theo cái chết cùng người đã chết, trên đời này cũng chỉ còn một loại người là giống như cậu vậy.”

Dứt lời, lại nhìn lướt qua Nghiêm Dương, giễu cợt nói:

“Nói không chừng lại vừa hay, lần này xem bọn họ hoàn thành công việc như thế nào.”

Nhâm Lê bất mãn.


“Nói thì nói cho rõ ràng, cái tính tình thối nát này của anh khi nào mới có thể sửa được chứ?”

Người nọ cũng không nói gì thêm nữa, lại nhìn về phía Y An.

“Người cậu tìm đến là như thế nào vậy? Là đội chịu chết sao? Linh lực thật ra cũng có vài phần, nhưng nhìn qua là biết vô dụng.”

Nhâm Lê bĩu môi.

“Anh họ của tôi.”

Người nọ gật đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:

“Nhâm Thiến là gì của cậu?”

Lời này, cũng là nói với Y An.

Y An biết, mình đã được tiếp xúc với chuyện mà hai mươi mấy năm qua mình vẫn muốn chạm đến, trong lòng kích động, trên mặt lại không lộ ra một phần.

“Đúng là mẹ tôi.”

Người nọ liếc mắt nhìn Y An, cái nhìn kia khiến Y An nhịn không được mà đổ mồ hôi, trong đôi mắt lạnh lùng của người kia dường như ẩn chứa sức mạnh có thể nhìn thấu tất cả, khiến cho Y An cảm thấy anh ta biết được mình đang nghĩ đến cái gì.

“A Dương, anh họ, hai người ngồi đi, không cần để ý đến người này.”

Nhâm Lê nằm bò ra bàn, uể oải ỉu xìu.

“Đúng rồi, Văn Vân đâu?”

Người nọ nhíu mày.

“Bị bệnh, tôi để cho người trong tộc mang đi rồi.”

Nghiêm Dương không khỏi tò mò.

“Văn Vân là ai?”

“Chính là con gái nhỏ của trưởng thôn hiện tại, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Bảy tuổi.”

Người nọ nhấp một ngụm trà, hờ hững nói.

Nhâm Lê nhìn thấy Nghiêm Dương cùng Y An tùy ý ngồi xuống, lại hỏi tiếp:

“Bệnh gì, anh không chữa được?”

Bàn tay nhấc chén trà của người kia dừng lại một chút.

“Nguyền rủa.”

Nhâm Lê kinh ngạc:

“Sao lại thế được? Nó vẫn chưa trưởng thành, còn là con gái, sao có thể như thế được?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.