Đọc truyện Trạm Trung Chuyển Tử Vong – Chương 22: Ảnh da thiểm tây – 3
Sáng ngày hôm sau, Nghiêm Dương vội vội vàng vàng ăn hai miếng bánh mì liền bị Nhâm Lê gọi điện thoại kêu xuống dưới lầu.
Y An ngồi ở vị trí lái, chỉ liếc mắt quét qua Nghiêm Dương một cái, hơi gật đầu chào.
Nhâm Lê oán giận động tác chậm chạp của Nghiêm Dương, mở cửa sau đẩy mạnh Nghiêm Dương vào trong, sau đó mình cũng đi vào.
“Anh lại còn mang theo mấy cái thứ đồ linh tinh này! Mau để cho em xem xem có phải là thứ vũ khí tuyệt mật nào không, chậc chậc, cũng có người nói cho em biết trước kia anh không giống bây giờ đâu.”
Nhâm Lê vừa vào xe không được hai phút, liền không thành thật túm lấy ba lô của Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương cười nhóc con này không có chút nề nếp nào, giống như không có người ngoài nói:
“Toàn bộ anh đều là của em, nếu thật có vũ khí tuyệt mật gì còn không sớm nói cho em sao?”
Nhâm Lê ngoài miệng tuy nói rằng phải ‘kiểm tra’ một lượt, nhưng cũng không thật sự đi lục lọi ba lô của Nghiêm Dương, nghe anh nói như thế, bĩu môi ném ba lô vào Nghiêm Dương.
“Tôi nghe nói, anh Nghiêm trước kia là đặc chủng?”
Y An từ lúc Nghiêm Dương lên xe vẫn không nói gì cả đột nhiên lên tiếng.
Nghiêm Dương tỏ vẻ lơ đãng nói:
“Đặc chủng gì chứ, tôi chẳng qua chỉ là từng tham gia quân ngũ thôi. Đúng rồi, Y An cậu cũng đừng có gọi anh Nghiêm gì, tôi thấy tuổi tác của chúng ta cũng không kém nhau bao nhiêu, cậu cứ trực tiếp gọi tôi là Nghiêm Dương đi.”
Y An thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy Nghiêm Dương lơ đãng, cười cười, hoàn toàn phớt lờ tiếng ‘Tiểu Y’ kia.
“Cũng được, nhưng Nghiêm Dương anh đừng khiêm tốn, quân đội bình thường cũng không thể bồi dưỡng ra nhân tài như vậy.”
Nghiêm Dương cười cười, không nói gì.
“Đúng rồi, A Dương, chúng ta không đi máy bay, chúng ta ngồi xe lửa.”
Nhâm Lê nhìn qua tuy rằng có chút tùy tiện, nhưng cũng là người có tâm nhãn, nhìn ra bầu không khí giữa Y An và Nghiêm Dương không được ổn, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác.
“Hử? Vì sao?”
Nghiêm Dương mặc dù cảm thấy không cần thiết phải biết rõ, nhưng vì phối hợp với Nhâm Lê nên cũng thuận tiện hỏi một câu.
“Bởi vì trang bị của chúng ta phát sinh chút vấn đề, đi máy bay tám phần là mất nhiều hơn được, lại nói tiếp trên người Nghiêm Dương cũng có thứ không tiện mang lên máy bay đi.”
Y An chen vào cuộc nói chuyện.
Nhâm Lê nhìn trời, được rồi, mình lảng sang chuyện khác thất bại.
Nghiêm Dương ha ha cười, nghĩ thầm chính mình luôn có biện pháp mang đồ đạc của mình bên người.
Cái từ xe lửa này dường như vĩnh viễn liên quan đến ồn ào, hỗn loạn và đủ loại khác, Y An cau mày ngồi ở trên ghế, trước mắt là một cái ‘bàn’ nhỏ đến đáng thương.
Hiện tại, anh bắt đầu hối hận khi nghe theo Nhâm Lê mua ba vé ghế mềm.
Nhâm Lê ngồi đối diện với Y An, vẻ mặt hưng phấn, đầu ghé cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh lướt nhanh bên ngoài, cũng không thấy nhàm chán.
Nghiêm Dương xem như là người bình thường nhất trong ba người, cất kỹ hành lý phía sau rồi đàng hoàng ngồi xuống bên cạnh Nhâm Lê, trên tay cầm một quyển sách lật xem.
Một lát sau, Y An cúi thấp đầu nguyền rủa cái gì đó, sau đó lão đại không tình nguyện bĩu môi nói với Nghiêm Dương:
“Này…. Toilet ở chỗ nào?”
Không may, lúc này xe lửa chạy vào đường hầm, Nhâm Lê lại mở cửa sổ ra, Nghiêm Dương chỉ nghe được tiếng ‘Này’, cũng không nghe được câu tiếp theo.
Qua đường hầm.
“…Cái gì?”
Nghiêm Dương lớn tiếng hỏi.
Y An rõ ràng là cũng ý thức được vấn đề này, cao giọng hô lên.
“Tôi nói, đi toilet chỗ nào!”
Có lẽ ngày hôm nay lúc Y An ra khỏi nhà không có xem hoàng lịch, lúc xe lửa ra khỏi đường hầm, chính là lúc anh hét chữ ‘Nói’ kia lên.
Nhất thời, trong toa xe ồn ào yên lặng trong một hai giây, sau đó không biết là ai bật cười trước, toàn bộ xoa xe nhất thời ồn ào tiếng cười.
Mà ngay cả Nhâm Lê cũng không nhịn được bật cười.
Y An mặt đỏ rực, thở hổn hển một bên thấp giọng mắng Nhâm Lê:
“Cười cái gì mà cười!”
Nhâm Lê le lưỡi, lại đem mặt ép tới cạnh cửa kính xe mà cười.
Nghiêm Dương nghẹn cười chỉ vào một lối đi nhỏ nói:
“Đó, đi ra ngoài là có thể nhìn thấy.”
Y An muốn nói gì nữa, nhìn bộ dáng Nghiêm Dương nghẹn cười lại nhịn xuống, căm giận đi theo đường mà Nghiêm Dương đã chỉ.
Nghiêm Dương đóng sách lại, lắc lắc đầu, thiếu gia nhà họ Y này, thực ra cũng không phải là…không đáng yêu….như mình nghĩ.
Đang ngẫm nghĩ, liền nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thực tùy ý ngồi xuống chỗ của Y An, sau đó đưa một điếu thuốc cho Nghiêm Dương.
“Người anh em, các anh cũng đến Tây An sao?”
Nghiêm Dương khoát tay áo.
“Ừ, đến cố đô thăm thú, tôi không hút thuốc.”
Thanh niên kia bị Nghiêm Dường từ chối điếu thuốc, cũng không để ý, cười cười sảng khoái, cầm điếu thuốc giắt lên vành tai, sau đó đè thấp giọng nói.
“Người anh em, tôi xem anh cũng lớn hơn tôi một chút, anh gọi tôi Tiểu Dương là được, tôi nói cho các anh biết, xe này có người không sạch sẽ, các anh cần phải trông chừng túi đồ của chính mình đó.”
Nhâm Lê nghe được câu ‘người không sạch sẽ’ kia liền liếc mắt nhìn Tiểu Dương, sau đó đóng cửa kính xe lại.
Nghiêm Dương biết ‘Người không sạch sẽ’ không miệng Tiểu Dương là chỉ mấy tên trộm vặt này nọ, lúc trước đã chú ý đến mấy người bộ dáng lấm lét tuyệt không chút an phận, vì vậy nghe lời vừa rồi của Tiểu Dương cũng không mấy kinh ngạc…Nhưng lại đối người này sinh vài phần hảo cảm.
“Cảm ơn Tiểu Dương đã nhắc nhở, chúng tôi sẽ chú ý.”
Nhâm Lê cũng hiểu được ‘người không sạch sẽ’ mà Tiểu Dương nói không phải giống như mình nghĩ, cũng không còn hứng thú ngắm phong cảnh nữa, buồn chán ngồi ở một bên.
Tiểu Dương cũng là người có đôi mắt sắc bén, nhìn thấy Nhâm Lê nhàm chán, liền nói với Nhâm Lê:
“Cậu bạn này, tôi thấy bộ dáng cậu không giống người thường xuyên đi xe lửa, cũng không mang theo thứ gì để giết thời gian, nếu không tôi kể cho cậu nghe vài chuyện xưa nhé?”
Lời này của Tiểu Dương nói thật chuẩn, Nhâm Lê tuy rằng học đại học ở nước ngoài, cả ngày cùng với giáo sư chạy đi khắp nơi, nhưng nhà họ Y có tiền, trường học cũng có tiền, đi chỗ nào cũng là bay tới bay lui, kinh nghiệm ngồi xe lửa có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hiện tại ngắm phong cảnh cũng ngắm đến mệt mỏi rồi, đang ước ao có việc gì làm, Tiểu Dương này vừa nói đã trúng tâm ý của cậu.
Vì thế lúc Y An quay lại, liền thấy chỗ ngồi vốn là của mình lại bị một tên xa lạ khác chiếm đóng, nước miếng tung bay đang khoa tay múa chân nói cái gì đó.
Tiểu Dương nhìn thấy Y An, cũng không có ý định muốn trả lại chỗ ngồi, Y An đành ngồi sang bên cạnh.
“Đây chính là anh Y phải không? A, ngồi xuống đi, đừng khách sáo.”
Y An tức giận đến giơ chân, nhưng là người có giáo dục cho nên anh cũng không nói được lời lẽ thô tục gì, Nhâm Lê bên kia lại thêm một câu.
“Anh Tiểu Dương, anh mau nói tiếp đi.”
Này khiến cho Y An tức giận đến mức mũi phun phì phì trừng mắt, nhìn xem, mới được bao lâu vậy, anh cũng gọi luôn rồi.
“Được được, tôi tiếp tục kể, cậu đừng vội, lại nói đến trong thôn của tôi nhà nào cũng có một nghề gia truyền, thì phải là làm ảnh da. Ảnh da này, nhìn thì thấy rất dễ, nhưng thao tác lại rất phức tạp. Bất quá người trong thôn chúng tôi đều có thể làm ảnh da này, tay nghề tổ tiên truyền lại không học cho tốt thì thật có lỗi với tổ tông cậu nói không phải sao? Chuyện xưa này, chính là có liên quan đến cái ảnh da kia. Tôi trước đây ấy, luôn ngồi không yên, muốn chạy ra khỏi nhà, nhưng cha mẹ tôi đều làm việc ở địa phương, chỉ có một mình bà cố nội ở nhà, bà cố nội này, cũng không phải bà nội của tôi, đó là bà nội của cha tôi, người đã già, đi đứng không tiện, tôi đành phải ở nhà chăm sóc. Nhưng mà, bà cố nội có một thân truyện xưa, có một lần, kể cho tôi câu chuyện này, hôm nay tôi sẽ kể cho cậu nghe.
Một thôn kia của chúng tôi, mỗi nhà đều có quan hệ họ hàng với nhau, tổ tiên cũng cùng chung một người, nghe nói vị tổ tông này của chúng tôi vốn không có làm ảnh da gì cả, chỉ là một người đọc sách. Tới năm hai mươi tuổi thì gia cảnh sa sút, trong nhà đập nồi bán sắt mới góp đủ ngân lượng cho hắn lên kinh ứng thi, bất đắc dĩ khi tới kinh thành rồi lại bị sốt cao, lúc vào kỳ thi cũng là mơ mơ màng màng, kết quả đương nhiên là thi trượt. Người đọc sách đều có tính tình quật cường, tuy rằng trong nhà không trách hắn nhưng tự bản thân trong lòng hắn vẫn cảm thấy áy náy. Cậu nói xem trong nhà vốn là khó khăn cỡ nào mới kiếm được tiền cho ông đi thi, ông lại không kiếm nổi một cái công danh thì tính cái gì? Nhưng không thi đỗ vẫn là không thi đỗ, cũng không có cách nào, người đọc sách này cắn răng một cái, quyết định một đường màn trời chiếu đất, dùng một chút tiền cuối cùng gia đình cấp cho dành dụm ra đi. Ông trời cũng có mắt, người đọc sách kia vì lạc đường nên đi vào con đường nhỏ trên núi, ai ngờ lại lạc ở bên trong, mắt thấy trời càng lúc càng đen vẫn chưa tìm được đường ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Cũng may trời không tuyệt đường người, rốt cuộc đến lúc trời nhập nhoạng tối cho ông nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát…”