Đọc truyện Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất – Chương 48
Tiêu Từ Giản vốn không cảm thấy được chuyện này buồn cười. Hoàng đế căn bản cũng không thấy buồn cười. Ô Nam quốc dâng lễ vật lên, hoàng đế còn giả bộ bị bộ dáng của nữ tử ở Ô Nam mê hoặc.
Ô Nam quốc sử chắc đang rất nhẹ lòng, đang tại hành quán bên trong âm thầm đắc ý, chuẩn bị viết thư báo hỉ tranh công.
Nghĩ đến tình hình này, Tiêu Từ Giản vẫn cảm thấy có chút buồn cười.
Chỉ là hoàng đế vừa cười vừa nói nửa thật nửa giả, hơn nữa khi hoàng đế nhìn thấy hai nữ tử kia thần sắc quá mức mê muội. Tiêu Từ Giản có chút không yên lòng.
Qua hai ngày, Tiêu Từ Giản rốt cục vẫn nhịn không được liền thăm dò một hồi hoàng đế.
“Thần đã sai người quan sát Ô Nam sử trong hành quán, thư hắn ta gửi về nước đã được chúng ta chặn lại rồi…”
Lý Dụ vừa nghe liền tò mò, hỏi: “Trong thư viết như thế nào?”
“Quốc sử cho là bệ hạ cũng không tâm chinh chiến nữa, đối với 2 vũ nữ hết sức hài lòng, chuyện xuất binh khoảng chừng đón mấy tháng này, quốc sử cũng sẽ ở trong kinh bôn ba.”
Lý Dụ mỉm cười nói: “Khoảng thời gian này phải nhìn chằm chằm hắn ta.”
Tiêu Từ Giản nói: “Chuyện này là đương nhiên. Bất quá chỉ cần bệ hạ tâm chí kiên định, nhìn rõ mọi việc, hắn ta sẽ không thể thừa cơ.”
Lý Dụ nghe ra bên trong lời này tựa hồ còn có ý tứ không yên lòng về hắn, liền cười nói: “Lẽ nào thừa tướng vẫn chưa yên tâm hai vũ cơ kia sao?”
“Bất quá…” Lý Dụ liền thấp giọng cười nói, “Thừa tướng nếu không yên lòng về ta, có thể ở mọi thời khắc kèm trẫm, làm giám sát.”
Tiêu Từ Giản cho là hoàng đế là đang nói đùa.
Thế nhưng quân vô hí ngôn.
Qua mấy ngày sau, quả nhiên là hoàng đế đi tới đâu, thừa tướng cũng phải đi theo bồi hắn. Cưỡi ngựa cũng có thừa tướng, du thuyên cũng có thừa tướng, thời điểm ở thư phòng làm việc cũng có thừa tướng ngồi một bên, hai người đối diện nhau làm việc, thuận tiện còn có thể giảng bài thêm cho hắn.
A, những ngày hè này thật sung sướng a!!
Tiêu Từ Giản ngồi đối diện hoàng đế, đang cúi đầu xem công văn. Lý Dụ bất tri bất giác nhìn chằm chằm y. Cái trán thừa tướng vừa nhìn chính là một người thông minh, đường nét ưu mỹ. Đôi mắt thừa tướng rũ xuống, chỉ có thể nhìn rõ ràng lông mi, cũng không dày đậm —— lông mi nam nhân dày đậm để làm gì, thừa tướng như vậy là tốt rồi. Mũi thừa tướng cao rút, vô cùng anh khí. Khóe miệng thừa tướng cũng rất dễ nhìn…
Nhìn như thế nào cũng đẹp, nhìn như thế nào cũng thấy cân đối.
Ánh mắt Lý Dụ vẽ lại ngũ quan của Tiêu Từ Giản, rồi rơi xuống cổ của y. Hầu kết nơi đó hiện ra hồng hồng, là vừa bị cào qua. Vừa nghĩ tới thừa tướng cũng sẽ sợ ngứa,, Lý Dụ liền cảm thấy đáng yêu đến khó mà tin nổi.
Hắn đang nghĩ ngợi, Tiêu Từ Giản lại đưa tay gãi gãi trên cổ. Lý Dụ đình chỉ cười.
“Bệ hạ.” Thừa tướng cũng không ngẩng đầu lên.
Lý Dụ “Hả?” một tiếng, xém nữa đứng lên. Tại sao có người có thể gọi người khác như giọng của giáo viên chủ nhiệm đang điểm danh chứ, hắn nghĩ.
Tiêu Từ Giản chậm rãi nói: “Thần đã hoàn toàn tin tưởng bệ hạ sẽ không dễ tin Ô Nam, bệ hạ có thể cho thần đi được không?”
Lý Dụ cảm thấy thật oan khuất! Hắn nhìn ai kia không thấy ánh mắt đưa tình của hắn! Tiêu Từ Giản không ngẩng đầu nhìn hắn, chắc y cho rằng hắn đang trừng y. Hắn thật là quá oan mà.
Tiêu Từ Giản rốt cục ngẩng đầu lên —— lần này Lý Dụ thật sự là đang trừng y.
Nhưng mà Tiêu Từ Giản liếc mắt nhìn hắn, kỳ quái nói: “Bệ hạ đang cười cái gì?”
Lý Dụ bất đắc dĩ thở dài. Có những thời điểm ánh mắt của Tiêu Từ Giản nhạy cảm đến hù người, có lúc lại không thể hiểu ánh mắt của người khác, làm hắn hoài nghi, chắc ánh mắt của y cũng đã có vấn đề đi.
Đương nhiên việc này cũng có thể lý giải được. Nam nhân và nữ nhân không sống cùng một hành tinh, trai thẳng với trai cong cũng chẳng sống cùng một hành tinh. Hơn nữa hắn và Tiêu Từ Giản còn bất đồng thời gian, chắc 2 người cũng chả sống ở cùng một hành tinh được!
“Thừa tướng, bồi trẫm đi một chút.” Hoàng đế đứng dậy nói.
Tiêu Từ Giản ấn con dấu lên trên công văn, ấn ngay ngắn. Hai người cùng đi ra hành cung.
Lý Dụ cùng Tiêu Từ Giản đi bằng thuyền, ra chỗ hồ nước sâu.
“Trẫm muốn cho thừa tướng xem đồ tốt.” Lý Dụ thần thần bí bí nói.
Tiêu Từ Giản hứng thú không lớn, y biết hoàng đế yêu thích mua bán những thứ không rõ. Trước kia trong cung thì tự mình nghiên cứu thực đơn, làm ra rất nhiều đồ ăn kỳ kỳ quái quái. Lý Dụ lúc nào cũng nói hắn muốn “Cà chua”, một lúc sau lại muốn “Quả ớt”.
Y cũng nhọc lòng để ứng phó với hoàng đế, sai người từ phiên bang tìm vài loại quả cà đem tới cho hoàng đế. Mà hoàng đế nói những quả cà đó cũng không phải “Cà chua”. Y cũng không còn lời nào để nói.
Hoàng đế còn nuôi mấy động vật ở vườn ngự uyển, có vài địa phương dâng lên mấy con gấu trúc, hoàng đế liền xem là bảo bối nuôi. Nhưng con gấu này tính khó thuần dưỡng, cuối cùng vẫn là thả đi.
Lần này Lý Dụ muốn cho y xem thứ tốt, tám chín phần mười là loại này.
Bất quá hoàng đế có chút thích ý với những vật này, dù sao cũng sẽ tốt hơn là trầm mê mấy vũ cơ của Ô Nam quốc.
Chờ thuyền đi đến phần cuối, hai người ngồi lên kiệu đã chuẩn bị sẵn lưỡng, sóng vai nhau mà ngồi. Một đường hướng trên núi mà đi.
Đi một phút chốc, Tiêu Từ Giản cảm thấy được mình đang nghĩ lầm cái gì đó đi. ——
Càng đi vào bên trong, có thể nhìn thấy những người cơ thể rắn chắc, sắc mặt ngăm đen mang dáng dấp giống thợ thủ công. Cùng với những người nuôi chim quý quả thật không giống nhau.
Tiêu Từ Giản không nhịn được hỏi: “Bệ hạ, đây là…”
Lý Dụ cười nói: “Thừa tướng thấy sẽ biết. Trẫm bảo đảm thừa tướng sẽ thích.”
Tiêu Từ Giản nhìn Lý Dụ, nói: “Bệ hạ, sẽ không phải là bệ hạ muốn luyện đan đi?”
Lý Dụ cười khúc khích. Hắn mới không trở thành người yêu thích luyện đan. Tốt xấu gì hắn cũng ở thời đại hiện đại cơ sở khoa học tri thức. hắn cũng không muốn bị những kim loại nặng độc chết. Đương nhiên cũng biết chuyện luyện đan là không thể nào có thật.
“Thừa tướng đang nghĩ gì vậy a. Trẫm tuổi còn trẻ, còn chưa đến thời điểm cầu trường sinh bất lão đâu.”Lý Dụ biên giải cho mình.
Tiêu Từ Giản gật gật đầu, y cũng biết đạo lý này.
Đi được trong chốc lát, cuối cùng cũng đi đến nơi, là một cốc được hình thành bởi thiên nhiên. Ở trong có một nơi lớn rất bằng phẳng, bên cạnh còn có mấy cái động, là nơi có thể cất giữ đồ vật tốt nhất. Có rất nhiều thợ thủ công đang bận bịu.
Tiêu Từ Giản liếc mắt một cái, liền lập tức bị mê hoặc.
Lý Dụ cũng không nói, hai người chỉ nhìn.
Một lát sau, Tiêu Từ Giản mới hỏi: “Bệ hạ dự định gọi vật này là gì?”
Lý Dụ nói: “Hoả súng, hỏa khí. Thừa tướng nghĩ như thế nào?”
Tiêu Từ Giản gật gật đầu: “Rất tốt.”
Y nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm động tĩnh của nơi kia.
Sau vài tiếng nổ vang, có vài người bị thương, lập tức có người đem đỡ xuống để chữa trị. Tiếng vang kia rất nhanh tiêu tan bên trong thung lũng. Tiêu Từ Giản nói: “Xem ra sẽ không kịp dùng trong cuộc chiến với Ô Nam.”
Lý Dụ nói: “Trẫm đã lệnh cho bọn họ ngày đêm chế tạo gấp gáp.” Hắn nhìn phía dưới, lại nói: “Bất quá e rằng sẽ không kịp.”
“Bất quá thừa tướng, ngươi có thể ngẫm lại xem, chưa đến mấy năm là có thể hoàn toàn thành công, còn có thể sửa đổi không ngừng.” Lý Dụ nói.
Tiêu Từ Giản không nói gì, y gật gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ.”
Này có thể so với “Thứ tốt” y nghĩ vượt qua nhiều lắm! Hắn lúc này mới nhớ tới mùa đông năm ngoái, hoàng đế muốn sử dụng số lớn tiền vàng cùng nhân lực, y còn tưởng hắn sẽ xây dựng tháp gì đó, không nghĩ tới trốn chỗ này để chế tạo mình khí.
Lý Dụ có chút ngượng ngùng. Hắn lúc trước cũng không nghĩ tới sẽ làm ra thứ này. Lúc đầu chỉ là ý nghĩ của hắn, sau hắn lại muốn đem ý nghĩ này đi làm thử.
Hắn nguyên bản nghĩ rằng sau khi thừa tướng xem xong sẽ không phản đối. Thế nhưng khi Tiêu Từ Từ giản xem xong gương mặt lập tức nghiêm túc, không giống như thần sắc thoải mái lúc trên đường đi đến đây, lúc này sắc mặt y lạnh lùng cũng không biết suy nghĩ gì.
Thế nhưng Lý Dụ cũng có thể kiêu ngạo mà nói cho bọn họ biết, đất nước bọn họ đang nắm trong tay kỹ thuật tiên tiến giống với thế giới hiện đại rồi đấy. Tuy nhiên công lao của những côn nhân là không thể thiếu.
“Thừa tướng,” trên đường trở lại, Lý Dụ muốn cùng Tiêu Từ Giản nói một chút, “Thừa tướng đang suy nghĩ gì?”
Thanh âm hắn rất hòa hoãn.
Lúc trở về, đã là chạng vạng tối, ánh mặt trời cũng dần dần lặn xuống, thung lũng được nhuộm một màu đỏ vàng. Trong nháy mắt, màu sắc này sáng quá, Lý Dụ cơ hồ thấy không rõ lắm sắc mặt của Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản trầm ngâm chốc lát, mới nói: “Bệ hạ, thần đang nghĩ, vũ khí đã khác, chiến thuật cùng trận pháp cũng nên biến đổi.”
Lý Dụ lập tức mãnh gật đầu.
Tiêu Từ Giản nói tiếp: “Sau đó nên khác tập trung một đội quân mới, sẽ cho bọn họ học tập những thứ này.”
Lý Dụ nghĩ thầm, người này thực sự là trời sinh, là thiên tài quân sự.
“Trẫm cũng cho nên làm như vậy.” Lý Dụ ôn nhu nói.
Tiêu Từ Giản nhìn về phía hắn, cười cười.
Tà dương làm cho long mi ý thêm một tầng hào quan, Lý Dụ chỉ là lẳng lặng nhìn. Hắn có thể cảm giác được, có thứ gì ở bọn họ đang được sinh ra.
E rằng đó chỉ là hiểu lầm của hắn, e rằng chỉ là ảo giác của hắn, hắn có thể nhìn thấy ánh mắt biến hóa của Tiêu Từ Giản.
Ngày hôm nay, hiện tại, chính là từ giờ trở đi, Tiêu Từ Giản cũng có lời không thể nói với hắn.
Nhưng hắn biết đến, cùng tình ái không có quan hệ.
Tiêu Từ Giản tự nhận là đối với vật mới này y cũng không có chắc chắn, nhưng y cũng thấy có hy vọng, nếu như sự tình tất cả thuận lợi, đó là việc tốt. Nếu như không thể cung cấp theo quy mô lớn, thì nó cũng không thể phát triển đựơc nhiều.
Y thấy uy lực của phát súng kia còn mang theo uy lực gấp trăm lần sao với mũi tên. Chỉ e là chi phí không mấy khả quan.
Nhưng những việc này cũng không quan trọng, quan trọng là hoàng đế của bọn họ, rốt cục cũng phô bày sự khác thường của hắn với y. hoàng đế an bài mọi việc ngay ngắn ở đây rất rõ ràng. Việc này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng nếu hoàng đế không dự định cho y biết, y chắc chắn sẽ không ngờ đến việc này.
Chuyên lúc này mới mang ý nghĩa lớn nhất. Y lúc đầu cho rằng Lý Dụ có thể làm một hoàng đế, chỉ cần biết giữ gìn những cái đã có là được. Nhưng hiện tại y đã biết được, Lý Dụ có thể làm một hoàng đế đến đặc biệt, Y hiện tại là tin tưởng từ nội tâm rằng Lý Dụ có thể vượt qua được Cao Tông hoàng đế năm đó.
Y không nói cho hoàng đế, cũng không cách nào nói khỏi miệng___nhưng tại thời khắc đó, y rất vui mừng, thật sự rất vui mừng.
Bởi vậy y nghĩ y không cần nói, vì sớm muộn hoàng đế cũng biết được.