Đọc truyện Trảm Nam Sắc – Chương 46: Đâm lao phải theo lao
Dịch: CP88
***
“Tôi biết em không muốn sinh con sớm như vậy nên mới nói ra mấy lời không suy nghĩ thôi.”
Cố Tân Tân muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực của cô trong mắt Cận Ngụ Đình chính là khoa chân múa tay. Cô bị anh ôm gắt gao, Tần Chi Song nhìn bọn họ kì quái rồi ngồi trở lại ghế sa lông.
Bàn tay Cận Ngụ Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Tân Tân, “Đây là chuyện tốt, vô cùng tốt.”
Cô đương nhiên không cho là như vậy, lừa dối chuyện mang thai là quan trọng như thế nào? Cận Ngụ Đình làm sao lại có cái lá gan đó.
Cô tiếp tục dùng tay đánh vào trước ngực anh, tiếng cười của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, nhưng trong lời nói vẫn hàm chứa sủng nịnh vô cùng. “Được rồi, muốn đánh thì đánh đi vậy.”
Cố Tân Tân giãy dụa, Cận Ngụ Đình duy trì tư thế ôm cô, sau đó bất chợt nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô. “Bệnh án là cô đặt ở đó muốn cố ý cho mẹ nhìn thấy, nếu như lúc này cô nói thật ra thì kẻ cầm đầu vẫn là cô mà thôi.”
Tâm tình Tần Chi Song nhảy nhót khó bình tĩnh được, “Tân Tân, tuổi này của con thật sự là tuổi mang thai tốt nhất rồi, sinh xong con thì cũng vừa vặn tốt nghiệp, như vậy có thể thỏa thích làm những gì mình muốn.”
Cố Tân Tân khóc không ra nước mắt. Lời nói dối này một khi được thiết lập thì hàng chục, thậm chí là sẽ có hàng trăm lời nói dối nữa sẽ đi tiếp diễn để kéo dài câu chuyện. Cô muốn nói rõ, nhưng Cận Ngụ Đình làm sao cho cô cơ hội đó.
“Mẹ, dù sao Tân Tân vẫn còn nhỏ, chuyện mang thai này cô ấy chưa hề nghĩ đến. Mẹ cứ về trước đi, chuyện này con sẽ từ từ khuyên giải cô ấy.”
Tần Chi Song cũng muốn nhanh chóng đi về báo tin này cho Cận Vĩnh Nham, bà đứng lên, “Được rồi, vậy mai mẹ quay lại.”
Bà đi ra ngoài được vài bước Cố Tân Tân gọi lại nhưng Khổng Thành đã đưa Tần Chi Song đến cửa. Anh ta mở cửa cho bà, mà Tần Chi Song cũng không hề quay đầu lại, cứ như vậy đi mất.
Cận Ngụ Đình cho người giúp việc đi ra ngoài hết, phòng khách to lớn trong phút chốc chỉ còn lại ba người bọn họ.
Tay anh buông lỏng, Cố Tân Tân được thả tự do miệng thở hổn hển, “Cận Ngụ Đình, vì sao anh phải làm như vậy?”
“Lời này phải là tôi hỏi cô mới phải.”
“Tôi…… Tôi không muốn hại anh mà thôi, anh muốn Cận gia bị tuyệt đường con cháu sao?”
Trong lúc này mà Cận Ngụ Đình vẫn có thể ung dung gác một chân lên, cười cười, mà lúc ấy Cố Tân Tân nếu như để ý, sẽ thấy trong đáy mắt anh còn đang nổi lên sóng lớn. “Đang yên đang lành sao tự nhiên cô lại nghĩ đến việc đi kiểm tra?”
Cố Tân Tân nghẹn lời, nhưng vẫn tìm lí do, “Tôi đau bụng nên đi khám thôi.”
Ngón tay của người đàn ông rơi xuống đùi, đầu ngón tay gõ có tiết tấu như là đang đánh một khúc đàn vô cùng tươi đẹp, “Nếu như không phải tôi trở về đúng lúc thì có lẽ lúc này cô đã thu dọn hành lý rời đi rồi?”
Cố Tân Tân liếc nhìn anh bỏ lại kết quả vào trong. “Anh điên rồi có phải không? Lại dám dựng chuyện tôi mang thai, anh có từng nghĩ đến hậu quả hay chưa?”
“Trước khi bụng cô còn chưa khiến người ta nghi ngờ thì chúng ta còn có thời gian.” Cận Ngụ Đình giơ bàn tay lên đặt xuống bụng Cố Tân Tân, “Xem ra là tôi coi thường mấy thủ đoạn của cô rồi, thậm chí ngay cả kết quả kiểm tra như thế cũng có thể bị cô làm giả được, đã như vậy tôi liền để cô nếm thử mùi vị gọi là không đúng ý muốn như thế nào.”
Cố Tân Tân đẩy tay anh ra, “Tôi sẽ nói thật với bọn họ.”
“Không kịp nữa rồi, mẹ tôi khôn khéo như vậy nhất định đoán được tờ xét nghiệm này là cô cố tình đặt chỗ này cho bà xem. Dù là cô có ngay lập tức khai ra thì tôi cũng sẽ không thả cô ra khỏi Cận gia, cuộc sống sau này của cô ở đây có thể coi như là trong nước sôi lửa bỏng rồi nhỉ?”
Cố Tân Tân đứng dậy, nhưng chỉ vừa đứng thẳng lên đã bị Cận Ngụ Đình chụp lấy tay kéo ngồi lại. “Chỉ cần tôi muốn tra thì tên bác sĩ giúp cô làm giả kết quả kiểm tra đó không phải là không thể tra ra được, Cố Tân Tân, cô chẳng lẽ lại muốn liên lụy đến người vô tội đến vậy?”
Sắc mặt cô nháy mắt trắng bệnh, dì của Triệu Thiến là bác sĩ phụ khoa. Các cô muốn nhờ bà ấy giúp đỡ, nhưng chuyện chẩn đoán sai nghiêm trọng như vậy bà ấy nhất quyết không chịu giúp. Cuối cùng lại là Triệu Thiến canh chừng nửa ngày, thừa dịp dì không chú ý đã lén cầm đi tờ kết quả xét nghiệm, sau đó trong cửa hàng photo của bệnh viện đem đổi tên thành Cố Tân Tân, chính thức làm xong một tờ kết quả vô cùng vụng về.
Nếu như Cận Ngụ Đình muốn tra, e rằng sẽ rất dễ dàng tra ra được dì Triệu Thiến, Cố Tân Tân quả thực không muốn liên lụy đến người khác.
Có trách thì trách chính bản thân cô không phòng bị tên Cận Ngụ Đình lang sói này, nếu như không biểu hiện quá rõ ràng khiến cho anh nghi ngờ thì cũng sẽ không gây ra chuyện đó rồi.
Bên ngoài lại có tiếng chuông cửa vang lên.
Khổng Thành mở cửa, thấy Tiền quản gia đứng bên ngoài.
Tiền quản gia cười hiền hậu, Cận gia có chuyện vui như vậy nên ông cũng cao hứng theo. “Cửu gia, lão gia kêu tôi qua đây chuyển lời, nói buổi tối ngài và Cửu phu nhân qua tòa nhà chính ăn tối.”
“Biết rồi.”
Trong lòng Cố Tân Tân căng thẳng, được rồi, từ giờ cô cũng đừng mong được sống những ngày yên ổn nữa.
Cận Ngụ Đình nắm chặt bàn tay cô, thân thể hơi nghiêng về phía cô một chút, lên tiếng chế nhạo. “Từ hôm nay đúng là thăng thành phượng hoàng nhỉ, có thể chân chính hưởng thụ đãi ngộ của thiếu phu nhân nhà Cận gia rồi.”
Cố Tân Tân cắn răng, “Được thôi, vậy nếu tôi “đang mang thai”, vì cân nhắc đến đứa bé trong bụng, có phải chúng ta nên chia phòng ngủ hay không?”
Người đàn ông dùng ngón tay mân mê cằm cô. “Có thể, có điều trước lúc đó……” Bàn tay anh vỗ nhẹ lên bụng cô hai lần, “Cô phải đảm bảo nơi này thật sự có một sinh linh nhỏ mới được.”
Cố Tân Tân lần thứ hai đẩy tay anh ra, không nói lời nào đi lên lầu.
Đến giờ ăn cơm tối, Tiền quản gia lại sang mời thêm một lần nữa.
Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình vào tòa nhà chính, trên bàn ăn bày đủ loại thức ăn đầy màu sắc và hình dạng. Tần Chi Song sợ cô bị lạnh, còn cố ý đặt thêm đệm lên ghế ngồi của cô.
Cô như đứng trong đống lửa ngồi trong đống than, ngẩng đầu nhìn vị trí trống rỗng của Thương Lục.
Cận Vĩnh Nham rót đầy chén rượu trong tay, dáng vẻ vô cùng cao hứng. Cố Tân Tân nhìn ông, ngày thường Cận Vĩnh Nham rất ít khi cười. “Đêm nay mấy đứa đều phải uống với ba một chén.”
Bàn tay Cận Hàn Thanh đặt ở chân cốc, phía chân có một lớp đệm, rượu đỏ trong ly theo động tác xoay vòng trên tay của anh ta mà nhẹ tràn ra bốn phía, cốc thủy tinh trong suốt cũng bị nhiễm phải một tầng rượu đỏ mỹ lệ.
Cận Vĩnh Nham cười cười nhìn Cố Tân Tân, “Tân Tân, con thì thôi, đã có thai thì không nên uống rượu.”
Động tác trên tay Cận Hàn Thanh đột nhiên dừng lại, rượu trong ly suýt chút nữa thì tràn ra ngoài.
“Tân Tân, bây giờ đã có phản ứng gì chưa?” Tần Chi Song ngồi một bên hỏi.
Cố Tân Tân rũ mi mắt, lắc đầu liên tục, “Không có.”
Người đàn ông đối diện chợt cười thành tiếng. “Lão Cửu, hai người đúng là vô cùng quấn quýt.”
Tần Chi Song gắp thức ăn cho Cố Tân Tân, lúc này người trong Cận gia chỉ hận không thể cung phụng cô như thần. Tần Chi Song khẽ liếc sang con trai mình, hơi bất mãn lên tiếng. “Con cũng phải nhanh chóng làm cho Thương Lục khỏe lại mới được, sau đó hai đứa cũng nên sinh thêm một đứa.”
Cận Hàn Thanh nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, “Bệnh của Thương Lục đâu có dễ dàng chữa khỏi như thế?”
“Tại sao không thể?” Tần Chi Song buông đũa xuống, “Chỉ cần con đừng có kích thích nó nữa.”
Trong giọng nói của Cận Hàn Thanh nổi ý lạnh, cười gằn, “Cô ấy là làm sao mà bị điên lẽ nào người còn không biết sao? Thế nào lại thành bị con kích thích rồi?”
Cố Tân Tân đang nghe chăm chú thì cảm giác như bầu không khí đang bị đóng băng lại, trên mặt mỗi người đều bao phủ bởi một tầng âm u khó hiểu.
***
Bát Bát: Từ ngày mai bắt đầu rảnh rỗi rồi nhỉ
Có ai muốn hỏi gì về ta không? Đặt câu hỏi xuống phần bình luận của chương này nhé. Chủ nhật ta sẽ tổng hợp lại rồi viết 1 profile hoàn chỉnh về ta:))))
P/s: Từ mai mỗi ngày sẽ đăng 1 chap theo bên bản trung nhé. Nếu ngày nào không có chương mới ta sẽ thông báo lên phần hội thoại để tránh loãng chỗ này. Các nàng chịu khó follow tài khoản @newwloser88 nha, ai follow rồi thì dĩ nhiên là thôi không cần nữa:3