Đọc truyện Trảm Nam Sắc – Chương 44: Ôm ngủ
Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân mân mê cánh cửa, lúc ấy cô cũng không nghĩ đến nguyên nhân Cận Ngụ Đình động thủ mà chỉ cho là anh tức giận Kiều Dư phá hỏng buổi lễ cắt băng khánh thành của anh mà thôi.
Kỳ thực nếu như cô dành thời gian suy nghĩ một chút thì sẽ rõ ràng. Cận Ngụ Đình thì có loại tình cảnh gì mà chưa trải qua? Hai anh em bọn họ trong Cận gia mưu kế đầy mình đánh đâu thắng đó không gì có thể cản nổi, một đường đi thẳng tới thành tựu ngày hôm nay là nhờ cái gì chứ?
“Nhưng bây giờ, việc này có chút phiền phức.”
Tiếng Cận Ngụ Đình lần thứ hai truyền đến, “Có phiền phức thì giải quyết đi là được.”
Anh tuy rằng đã cho người đập hết máy quay phim tại đó, nhưng làm phóng viên sao có thể không có những thiết bị dự phòng giấu trên người được.
“Phải đảm bảo người đó sau này cũng không bao giờ được đi ra ngoài nói lung tung, bao nhiêu người đang mơ ước vị trí của chị cả con đều nhìn chằm chằm vào hai đứa sau đó đặt điều xuyên tạc, hiện tại ba đứa các con chính là có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu……”
Cận Ngụ Đình nhàn nhạt nói, “Người yên tâm, con sẽ khâu miệng của cậu ta lại thật kỹ càng.”
Cố Tân Tân lùi về sau, thả nhẹ bước chân đi đến gian phòng trước đây của Cận Ngụ Đình ở tòa nhà chính, cửa phòng không khóa, cô đẩy cửa đi vào trong.
Một chân vừa chạm đất, Cố Tân Tân hoảng hốt, cứ ngỡ mình đã về tới tòa nhà Tây.
Phòng ngủ chính của cô và Cận Ngụ Đình bây giờ với căn phòng này giống nhau như đúc, mùi vị lành lạnh từ giấy dán tường, trên cao treo một chùm đèn thủy tinh, những đồ vật trang trí bên trong giống như là được sao chép qua bên kia vậy.
Cố Tân Tân có chút không hiểu, đổi mới nơi ở, có ai lại không thích trang trí mới chứ?
Cô đi tới bên cửa sổ nhìn lọ hoa thủy tinh đặt trên bệ cửa, hoa đã héo úa từ lâu, chỉ còn sót lai cái rễ trơ trụi bên trong.
Cố Tân Tân muốn nâng tay rút nó ra, bất chợt từ sau lưng truyền đến giọng của người đàn ông, “Sao cô lại ở đây?”
Cô vội vàng rụt tay về, quay đầu liền nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng ở cửa.
“Tôi đợi lâu không thấy anh xuống.”
“Đi thôi.”
Cố Tân Tân đi theo Cận Ngụ Đình xuống lầu rồi trở về tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình trèo lên giường nằm nghỉ ngơi.
Cô cầm lấy bản vẽ ngồi lên ghế sa lông, “Cận Ngụ Đình, sao hai căn phòng ngủ của anh đều giống hệt nhau vậy?”
“Tôi thích.”
Thời điểm anh không muốn nói chuyện thật sự rất giống muốn ăn đòn, Cố Tân Tân dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.
“Cô không muốn hỏi xem tôi sẽ đối phó với Kiều Dư kia thế nào sao?”
Bút trong tay Cố Tân Tân dừng lại, mí mắt nhẹ giương, “Hỏi thì có ích lợi gì? Kiều Dư là học sinh còn chưa tốt nghiệp, mà anh thì sao? Người ta gọi anh một tiếng Cửu gia, địa vị cách xa như vậy thì nhất định cậu ta sẽ nằm ở thế yếu của dư luận. Anh sẽ giáo huấn cho cậu ta một bài học thích hợp, nhưng anh lại có chị cả có thân phận cần kiêng kỵ nên sẽ xử lý rất có chừng mực.”
Bàn tay Cận Ngụ Đình chống xuống giường ngồi dậy, “Cô tôt xấu cũng nên thay cậu ta cầu xin gì đó chứ.”
“Cậu ta nói tôi ham hư vinh tiền tài, tôi còn quản cậu ta làm cái gì?”
Cận Ngụ Đình nhìn gò má Cố Tân Tân, lẩm bẩm, “Cô thì biết đến yêu đương sao?”
“Không phải anh nói cậu ta là bạn trai của tôi đó à?”
“Bây giờ nhìn lại vẫn đúng là không phải.”
Cố Tân Tân đứng lên, ánh mắt chằm chằm dán vào Cận Ngụ Đình, “Vì lẽ đó, chuyện ở khách sạn Tung Sơn là vô ích rồi, lãng phí bao nhiêu thời gian quý báu của Cửu gia.”
“Cũng không lãng phí, tôi chính là người như vậy, chỉ cần có một ngọn lửa nhỏ nhô lên thì nhất định phải dập cho tắt.”
Cố Tân Tân không tiếp tục tranh luận với anh. Cô đang nghĩ đến vết thương trên người anh, hôm nay lúc anh ôm cô đi cô có thể cảm nhận được Cận Ngụ Đình đang cố nén đau. Anh trước mặt Cận Vĩnh Nham cũng không nói đến vết thương cũ, mặc dù một chữ cũng không nói nhưng nếu lúc này anh không khóc chị thì cũng sẽ không phải nằm trên giường như thế.
Ăn cơm tối xong Cận Ngụ Đình ngồi lại dưới lầu mở cuộc họp video, lúc Cố Tân Tân vẽ xong cập nhật lên web đã thấy anh rửa mặt xong, đang nằm dài trên giường.
Mỗi lúc hai người ở cũng một chỗ đều…rất không tự nhiên, Cố Tân Tân sấy tóc đứng bên giường, tầm mắt Cận Ngụ Đình từ trên TV dời qua, “Nhìn cái gì? Còn không đi ngủ đi.”
Cô vén chăn lên nằm vào, thời gian còn sớm nên cô không ngủ được, những cũng không thể ngồi đó xem TV cùng Cận Ngụ Đình. Loại bầu không khí đó tuy là bình thường với những cặp vợ chồng chân chính, còn cô với anh thì sao? Rất kỳ quái đó.
Cố Tân Tân khép mắt lại, một lát sau bên tai cũng trở nên yên tĩnh.
Cận Ngụ Đình tắt TV, đệm hơi lún xuống, bả vai cô bỗng nhiên bị ôm lấy. Bọn họ trước giờ đều mỗi người ngủ một phía, anh đêm nay làm sao lại đi ôm cô?
Thân thể cô cứng đờ, tiếng hít thở của Cận Ngụ Đình lan tràn ra quanh người. Cố Tân Tân chỉ lo anh còn có thể làm thêm một động tác nào khác. “Bác sĩ đã dặn dò rồi, mấy ngày này anh không được làm mấy loại vận động dữ dội!”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, giọng nói của Cận Ngụ Đình nghe vô cùng ám muội. “Tỷ như thế này?”
Anh dán sát người vào mông cô, mà Cố Tân Tân nếu còn dịch nữa nhất định sẽ ngã xuống. Hô hấp của cô hơi rối loạn, bàn tay Cận Ngụ Đình đặt ngang trước ngực cô, lần này cô một chút cũng không dám lộn xộn nữa.
Chờ đến khi tiếng hít thở đều đặn vang lên bên tai Cố Tân Tân mởi thở một cái nhẹ nhõm, chỉ là bàn tay trước ngực đẩy không ra, cô lo sẽ đánh thức anh nên đành từ bỏ ý định đó.
Mấy ngày sau.
Cận Ngụ Đình vừa đi ra khỏi cửa, Cố Tân Tân liền hẹn Triệu Thiến đi ăn cơm.
Triệu Thiến đối với chuyện ngày đó vẫn vô cùng sợ hãi, “Tân Tân, bạn trai cậu thật tàn nhẫn, làm mấy đêm nay mình đều gặp ác mộng.”
“Sau khi tụi mình đi không có ai làm khó dễ cậu chứ?”
“Không có, bọn họ chắc là biết mình là bạn của cậu nên còn sắp xếp đưa mình về nữa cơ.”
Cố Tân Tân ung dung thong thả uống nước trái cây, Triệu Thiến giảm thấp thanh âm đến mức tối thiểu. “Kiều Dư thương rất nặng, sau đó thì bị đưa vào bệnh viện đông y.”
“Cái dáng vẻ cậu ta cầm viên gạch lúc đó thật sự hù dọa chết mình.” Vẻ mặt Cố Tân Tân hơi trầm xuống, hai tay nâng cốc lên.
“Ừ đấy, trước đây mỗi lần nhìn cậu ta luôn cảm thấy cậu ta là một người rất lịch sự.”
Ăn cơm xong, Cố Tân Tân lôi tay Triệu Thiến kêu cô ấy đi một chuyến đến bệnh viện với mình.
Lúc đi ra, Cố Tân Tân đứng trước cửa phòng khám rất lâu, bên cạnh có cảnh tượng đám người vội vã chạy qua. Có người vẻ mặt tràn ngập thoải mái, cũng có người vẻ mặt vô cùng lo lắng khẩn trương.
Những chiếc lá trên bồn hoa gần đó bị gió cuốn lên, xoay một vòng rồi rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Từ đường chính ngoài cổng bệnh viện đột nhiên có tiếng còi chói tai truyền đến, khiến cô từ trong hốt hoảng định thần lại.
Triệu Thiến đứng một bên nói gì đó với cô, một từ cô cũng không nghe vào.
Cố Tân Tân liếc phiếu bệnh án trong tay, bên trong có một tờ kết quả kiểm tra. Cô đưa tay rút ra, tầm mắt quét về phía kết luận cuối cùng, từng chữ từng chữ màu đen rõ ràng, nói tử cùng của cô có dị dạng, không thể mang thai.
—— lời tác giả ——
Mọi người, ngày Quốc Tế Lao Động vui vẻ ~