Đọc truyện Trảm Nam Sắc – Chương 21: Không ai thương hoa tiếc ngọc
Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân tiến thoái lưỡng nan nhưng vẻ mặt vẫn có thể bình tĩnh không một chút hoang mang. Cô theo bản năng nhìn xung quanh, muốn nhìn xem Cận Ngụ Đình đang ở đâu.
Càng ngày càng có nhiều người tụ lại đây, nhưng từ giây phút rời khỏi Cận Ngụ Đình thì đã không còn ai nhớ tới cô nữa rồi.
Chu thiếu gia giận tím mặt, “Cô là người đả thương?”
“Không phải,” Cố Tân Tân đứng lại, cặp kính người đàn ông kia dính đầy máu, bàn tay bịt vết thương của anh ta phát run. “Tôi không quen biết anh ta thì sao phải xuống tay?”
Người đàn ông đó nuốt một ngụm nước bọt, đâm lao thì phải theo lao. “Cô đi theo bắt chuyện với tôi hỏi xin danh thiếp, tôi không cho, không ngờ quay đầu liền trả thù tôi!”
Ánh mắt Chu thiếu gia dừng trên mặt Cố Tân Tân băn khoăn, lễ cưới của Cận Ngụ Đình anh ta không tham gia, vừa rồi lại tới muộn nên không chạm mặt vơi bọn họ, anh ta liếc sang người đàn ông bên cạnh, “Có thể chịu được không? Nếu anh có thể nhẫn nhịn tiếp thì chúng ta trước tiên xử lý cho xong chuyện này đi.”
Người đàn ông khẽ cắn răng, để lại một dấu răng ở môi dưới.
“Theo tôi thấy, cách bồi thường hữu dụng nhất chính là tạo thêm một vết thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ đó của cô.” Chu thiếu gia khom lưng, nhặt nửa lọ hoa trên mặt đất lên.
Cố Tân Tân nhìn từng ánh mắt đang ghim chặt trên người mình, một tiệc rượu lại có thể tẻ nhạt đến thế, bây giờ khó khăn lắm mới có trò vui để xem thì ai có ý muốn bỏ qua? Mà những người này giỏi nhất không phải là bỏ qua cho êm chuyện mà chính là thêm dầu vào lửa.
“Đúng rồi, bây giờ còn ai dùng tiền để bồi thường nữa? Mặt mũi là quan trọng nhất.”
“Bên má trái một phát bên má phải một phát luôn đi?”
Cố Tân Tân nhìn Chu thiếu gia xem xét lọ hoa trên tay, bước lên phía trước, đế giày nghiền nát thảm cỏ phía dưới, tiếng xột xoạt khó chịu chui vào trong tai cô.
Lòng cô trầm xuống, lúc này mới ý thức được lời nói của cô căn bản là một chữ họ nghe cũng không vào, chỉ dựa vào miệng của tên đàn ông đó liền nhận định cô chính là có ý đồ hại người. “Tôi không tin Chu gia lớn như thế này lại không có camera?”
Người đàn ông ôm trán lộ ra vẻ mặt hoang mang, Chu thiếu gia bắt được ánh mắt đó của anh ta, nhưng ngữ khí vẫn hời hợt nói, “Không cần thiết, anh ta nói là cô, vậy thì chính là cô.”
“Anh ta là khách mời của anh, còn tôi thì không?” Cố Tân Tân ngữ điệu khẽ nâng cao, trường hợp như vậy cô chưa từng gặp qua, nhưng điều cần nói thì một câu cũng không thể thiếu.
Chu thiếu gia đứng cạnh cô, cẩn thận đánh giá, “Bạn gái của rất nhiều người bạn tôi đều biết. Nhưng có rất nhiều người bạn thường mang đến phụ nữ không cố định, gặp dịp thì chơi là chuyện rất bình thường, những người phụ nữ gặp dịp thì chơi như vậy…… chúng tôi đều có thể mang ra trêu đùa một chút.”
Nói cách khác, ngày hôm nay có người ở Chu gia bị thương nhất định phải có người gánh trách nhiệm, mà những người đàn ông nơi này đều là người có quyền thế, nhưng quan hệ thân thiết với nhau, dù có ra tay với những nữ nhân thuộc loại gặp dịp thì chơi của họ thì cũng chẳng vấn đề gì.
Cố Tân Tân mím môi, lúc xuống xe quên không mang theo áo khoác, lúc này bị gió thổi khiến cho hàm răng run lên. “Chu thiếu gia, thật ra anh có thể báo cảnh sát.”
“Nhất định phải thế sao?” Chu thiếu gia giơ lọ hoa trên tay lên ngắm nghía. “Việc này rất nhỏ, không cần phải làm phiền đến nhiều người như vậy.”
“Anh đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Chu thiếu gia vuốt nhẹ nửa lọ hoa đã vỡ, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt. “Sau hôm nay tôi sẽ bồi thường cho cô một khoản tiền, đảm bảo đủ cho cô đi chữa trị vết sẹo trên mặt.”
Trong sân Chu gia bố trí không ít nhà kính trồng hoa, Cận Ngụ Đình ngồi ở một trong những gian đó, bốn phía buông màn tơ lụa che lại. Bên ngoài nói chuyện một chữ cũng không rơi vào tai anh.
“Xem ra, hôm nay tôi khó mà thoát kiếp này.”
“Tôi cũng đã mở cho cô một con đường rồi.”
Người đàn ông đứng đối diện nhịn lại cơn đau, bàn tay chống đầu gối, máu càng ngày càng chảy nhiều.
Cố Tân Tân cũng không muốn vô duyên vô cớ bị người ta rạch một đường lên mặt, cô đột nhiên nhón chân, tiến đến bên tai Chu thiếu gia nói một câu.
Bên ngoài tiếng nói chuyện im bặt, bầu không khí hiển nhiên rất không đúng, Cận Ngụ Đình thả chân dài xuống, đẩy ghế tựa đứng dậy, sau đó đi tới màn che trước mặt vén lên.
Từ góc độ đó nhìn tới, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má Cố Tân Tân.
Chu thiếu gia bình tĩnh nhìn hai mắt cô, hơi cúi đầu, môi đặt gần gò má của cô đáp lại.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình lạnh lẽo, nói chuyện gì lại cần phải dính sát vào nhau như vậy, gần đến mức hơi thở có thể hòa vào nhau, quá thân mật rồi.
Cố Tân Tân lại nói với anh ta một câu gì đó nữa.
Chu thiếu gia đứng thẳng trở lại, một tay đút trong túi quần, mặc dù đã lui lại nhưng ánh mắt vẫn dán chặt trên người Cố Tân Tân không rời.
Cận Ngụ Đình dựa người lên lớp kính thủy tinh, khóe môi khẽ nhếch tỏ vẻ sáng tỏ, còn tưởng Cố Tân Tân cô có cái bản lĩnh gì, cô ngoại trừ việc nói ra thân phận của anh thì vốn dĩ là không còn cách nào khác. Lần này thì đã thấy lợi ích khi làm Cửu phu nhân rồi chứ? (bát bát: vì làm 9 phu nhân nhà anh mà mới mắc vạ đó cha nội ==!)
Chu thiếu gia quay trở lại bên cạnh người đàn ông kia, thì thầm với anh ta câu gì đó, sắc mặt đối phương ngày càng trắng bệch nhìn Cố Tân Tân, vẻ mặt không thể tin được.
“Chồng ơi, chồng ——–“
Một âm thanh từ sau lưng Cố Tân Tân truyền đến, tiếp đó là một người phụ nữ chạy đến với vẻ mặt lo lắng, kéo làn váy tiến lên. “Sao lại thành ra thế này? Là ai làm? Rốt cuộc là người nào? Chúng ta đi báo cảnh sát……”
Cố Tân Tân nhìn cẩn thận, lại là cô ta. Chính là người nói hăng say ở khu nghỉ ngơi vừa rồi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ mấy câu nói đó đều bị Cận Hàn Thanh nghe được.
Không trách, Cận Hàn Thanh không nói hai lời liền đánh lên đầu người đàn ông.
“Đừng nói nữa!” Người đàn ông đó kéo cánh tay cô ta, “Đi.”
“Đi cái gì mà đi, là kẻ nào lại dám ra tay với chúng ta!”
Cố Tân Tân thấy người đàn ông đó nâng một cánh tay lên tát mạnh vào má cô ta: “Đi!”
Cận Hàn Thanh sau khi đánh anh ta, chỉ nói với anh ta một câu: quản cho tốt cái miệng người nhà của mày, cô ta còn nói liều một câu, tao liền tặng thêm cho mày một vết thương!
Anh ta ngờ ngợ đoán ra được đầu đuôi câu chuyện, vốn muốn tìm kẻ thế mạng, lại không ngờ người đứng sau cô cũng mạnh không kém!
Chu thiếu gia ném lọ hoa xuống vỡ vụn, “Đều là hiểu lầm thôi, giải tán hết đi.”
Hai cánh tay của Cố Tân Tân đã sớm bị lạnh đến nổi đầy da gà da vịt, định đứng lên, Chu thiếu gia lại đứng chắn trước mặt cô, “Lạnh không?”
Một cái áo khoác ấm áp bất thình lình bọc lấy bả vai cô, Cố Tân Tân dư quang nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng một bên, anh nắm lấy tay cô.
Chu thiếu gia nhìn thấy động tác của anh không một chút giật mình, xem ra là từ miệng Cố Tân Tân đã đoán được ra quan hệ của bọn họ.
“Cửu gia, thật ngại quá, không nghĩ tới đều là người mình.”
“Chu thiếu gia thiếu hiểu biết, may là sau đó cũng đã biết.”
Anh nói chuyện cũng không để lại một đường lui, Chu thiếu gia mặt không cảm xúc, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Đám đông từ từ tản ra, trên sân cỏ còn có vài giọt máu, Cố Tân Tân kéo chặt áo khoác của Cận Ngụ Đình bao lấy thân thể, “Trò vui kết thúc Cửu gia mới ra trận, hình như hơi muộn rồi?”
“Không muộn,” Cận Ngụ Đình ôm chặt cô không buông, “Nếu không phải nói ra tên của tôi, em hiện tại còn giữ được khuôn mặt xinh đẹp này không?”
“Vậy thật sự phải khiến anh thất vọng rồi, tôi và Chu thiếu gia đây nói chuyện chưa từng xuất hiện ba chữ “Cận Ngụ Đình”.”
Đầu ngón tay của người đàn ông khẽ xoa bả vai thon gầy của cô, cái này căn bản là không thể nào, “Vậy em nói đi, em đã nói gì nào?”
—— lời tác giả ——
Tự cứu gì đó chỉ là đồ bỏ đi~
***
Bát Bát: Nói thật là ta bị sợ máu, vì hồi nhỏ từng nghịch ngu, tận mắt nhìn máu của ta chảy ướt đẫm một cái khăn mặt. Hôm nay dịch chương này tay mềm nhũn, hi vọng sau này không có nhiều chương như vậy, nếu không chắc ta bỏ của chạy lấy người quá haha.