Đọc truyện Trảm Nam Sắc – Chương 192: Trốn thoát
Dịch: CP88
***
Bát Bát: Tuy quy tắc của ta là không spoil, chỉ thi thoảng nổi hứng thì nhắc nhẹ đến trong một cmt nào đó, nhưng đều không phải tình tiết gì lớn. Lần này có chút khác biệt, vì hình như gần đây ta không chỉ muốn trở mặt với tiểu cửu mà đến cả TT bảo bảo cũng muốn trở mặt luôn rồi hiuhiu. Và ta thì thật sự không muốn Tu Tu bị người ta hiểu lầm, TT bảo bảo, má Yêu và độc giả bên Trung làm tổn thương Tu Tu quá nhiều rồi, ta thật sự không muốn Tu Tu bị cả độc giả Việt làm tổn thương, người yêu cái đẹp như ta sẽ rất đau lòng hiuhiu
Spoil thứ nhất: Tu Tu bị dội nước bẩn
Spoil thứ hai: Đã nói là bị dội nước bẩn thì chính là Tu Tu bị oan, bị oan, hoàn toàn bị oan, điều quan trọng phải nhắc lại ba lần:3
Spoil thứ ba: Kẻ tính toán Tu Tu cục cưng không ai khác chính là tiểu cửu mà gần đây đến cả bà mẹ nuôi như ta cũng có chút chướng mắt như khi má Tần nhìn ổng:3:3
Spoil thứ tư: Tu Tu vì đau lòng bị Tân Tân không tin tưởng mà bỏ đi giữa đêm khuya, gặp tai nạn hay ám hại gì đó mà xe đâm xuống vực, sống chết thế nào hồi sau sẽ rõ…
Cái này không phải suy đoán của ta, là vì ta đọc trước các nàng mấy chương nên biết thôi.
P/s: Lần này để nguyện vọng cá nhân ảnh hưởng đến các nàng, có thể còn làm những ai yêu thích Cửu Tân phật lòng, để chuộc lỗi thì 8h sáng mai sẽ đăng chương phúc lợi hị hị (Ta mới biết bên wattpad đã lên 20k votes từ lâu, thật sự có chút bất ngờ vì lần này ta không hề đề cập gì đến chuyện vote tặng chương phúc lợi, coi như là bonus cả cái này nữa đi hị hị)
***
Cố Tân Tân tắm xong đi ra, Tu Tư Mân đứng bên cửa sổ, rèm cửa sổ bị hắn mở ra. Hai tay Tu Tư Mân đút trong túi quần, ánh mắt nhìn ra xa.
Cố Tân Tân tiến lên vài bước. “Anh ngồi xe đi lâu như vậy chắc mệt rồi, mau đi ngủ đi.”
“Tôi không mệt.” Người đàn ông ngồi đó không nhúc nhích.
Cô đi đến bên cạnh Tu Tư Mân, khẽ kéo tay áo hắn, “Anh ngủ trên giường đi, Thương Lục trong nhà, không tiện cho lắm.”
“Vậy còn em?”
“Em ngủ đâu cũng được mà.”
Cố Tân Tân xoay người, lại bị Tu Tư Mân ôm lấy từ phía sau. “Em ngủ với tôi.”
Cố Tân Tân cả kinh, vội vàng muốn gỡ cánh tay hắn ra, “Đùa gì thế này.”
“Chúng là vợ chồng hợp pháp, lẽ nào yêu cầu này lại quá mức vậy hả?” Tu Tư Mân dùng sức, ôm cô thật chặt vào ngực, Cố Tân Tân hoàn toàn không thể nhúc nhích.
“Đừng như vậy.” Cố Tân Tân co hai vai lại, phản ứng rõ ràng là bài xích.
Tu Tư Mân cười cười, cánh tay buông lỏng, “Nhìn em sợ thành như vậy kìa.”
“Em biết ngay là anh đùa giỡn mà.” Cố Tân Tân cười đi đến bên giường, giũ chăn ra. Tu Tư Mân nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ánh mắt nặng nề. Dù bọn họ là vợ chồng, cũng đã đăng ký kết hôn, nhưng rốt cuộc thì mức độ thân mật còn chưa là gì so với cô và Cận Ngụ Đình.
Trở lại Cận gia, Cận Ngụ Đình ngồi trong xe, tài xế vừa lái qua cổng lớn đã hướng về phía anh lên tiếng. “Cửu gia, là Cận tiên sinh.”
Cận Ngụ Đình nhìn ra ngoài, thấy Cận Hàn Thanh cô đơn lẻ bóng đứng cách đó không xa, giống như đang chờ anh.
Cận Ngụ Đình ra hiệu cho tài xế dừng xe, sau đó đẩy cửa xe bước xuống, “Anh ở đây làm gì?”
“Có rảnh không? Uống với anh hai chén.”
“Được.” Tâm trạng Cận Ngụ Đình cũng không tốt hơn chỗ nào.
Cận Hàn Thanh đi theo Cận Ngụ Đình vào tòa nhà Tây, đến trước tủ rượu, Cận Ngụ Đình chọn một bình rượu mang ra, anh vừa xoay người thì Cận Hàn Thanh cũng đã ngồi xuống quầy bar.
Hai anh em họ ngồi đối diện nhau, Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm chất lỏng bên trong ly rượu dần dâng lên cao, “Vẫn không có tin tức của Thương Lục?”
Cận Hàn Thanh chống trán, cả người đều là bộ dạng chán chường, “Cô ấy hận anh như vậy sao?”
“Những lúc anh làm chuyện bừa bãi sao không nghĩ tới rồi một ngày nào đó những việc anh đã làm sẽ bị cô ấy biết được?”
“Anh có làm gì sao?” Cận Hàn Thanh hỏi ngược lại, đưa tay cầm một ly rượu được đổ đầy, “Anh đã nói 100 lần rồi, anh không có chạm vào những người phụ nữ kia, anh và bọn họ vốn không có xảy ra chuyện gì cả.”
“Lời này anh thử nói cho chính mình nghe thử xem.” Cận Ngụ Đình nói đến đây, cầm ly rượu đụng nhẹ với ly của Cận Hàn Thanh.
“Còn không phải là vì chú?” Cận Hàn Thanh hung hăng nói.
Cận Ngụ Đình để thứ chất lỏng cay xè trôi vào cổ hòng, “Đừng có chuyện gì cũng đẩy lên người em, em không có nói anh làm như vậy với Thương Lục, cũng không có nói anh làm mấy chuyện sau này tìm chỗ chết, những chuyện kia đều là anh tự làm tự chịu.”
“Được được được, đều là anh!”
Bây giờ có nói những lời kia cũng đã muộn, Cận Hàn Thanh uống nửa ly rượu, đã có men say.
“Chú nói cô ấy có thể ở đâu đây?”
“Cô ấy không muốn bị chúng ta tìm ra nên nhất định sẽ trốn ở nơi chúng ta không thể tìm thấy.”
Cận Hàn Thanh cười khổ, “Anh cũng đã lật tung cả cái Lục Thành này lên rồi, không lẽ cô ấy đã đi khỏi đây?”
Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, toàn bộ hối hận và lo lắng đều viết trên mặt. Anh nhìn đến xuất thần, phảng phất còn thấy chính mình trong đó. Trong một nháy mắt đó Cận Ngụ Đình còn suýt không kìm nén được kích động muốn mang chuyện của Thương Lục nói cho anh ta biết, nhưng nghĩ lại…….
Cận Ngụ Đình uống một hớp rượu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cận Hàn Thanh. “Nếu không phải vì anh thì Cố Tân Tân cũng sẽ không đi, càng không kết hôn với cái tên họ Tu kia. Em nhìn anh như vậy cũng là đáng lắm!”
Bộ dạng Cận Hàn Thanh chán chường không chịu được, ngón tay gõ lên mặt bàn. “Lúc đó tất cả mọi chứng cứ và hình ảnh trên camera giám sát đều chĩa mũi nhọn về phía Cố Tân Tân, anh không nghi ngờ cô ta thì có thể nghi ngờ ai đây? Anh đã mong mỏi đứa nhỏ với Thương Lục suốt hai năm trời, nhưng lại cứ như vậy mà không còn…….”
Khoảng thời gian Thương Lục phát điên, trong miệng vẫn luôn lặp đi lặp lại hai chữ đứa nhỏ, Cận Hàn Thanh cũng thiếu chút nữa thôi là bị bức điên theo rồi. Bây giờ nghĩ lại, lại có chút nghĩ không ra khi đó anh ta đã vượt qua như thế nào.
Nhưng sau khi anh ta thật vất vả mới có thể vượt qua, Thương Lục lại không thấy nữa.
Cận Hàn Thanh liên tục gõ lên trán mình, những câu nói kia bị Cận Ngụ Đình mạnh mẽ nuốt trở về. So với những chuyện Cố Tân Tân từng phải chịu đựng thì Cận Hàn Thanh cũng không thể tính là thảm. Hơn nữa, một ngày không tìm được Thương Lục, anh ta sẽ lại có thêm một phần giày vò và dằn vặt, như vậy cũng có thể khiến Cận Hàn Thanh nếm thử quả đắng anh ta đáng phải chịu. Chỉ có khi chịu đau đớn đến cực điểm thì anh ta mới biết được cướp đi hạnh phúc của người khác là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.
Cận Hàn Thanh rất nhanh liền uống say, mà vốn dĩ cũng là muốn mượn rượu giải sầu. Ly rượu trong tay bị anh ta thả lỏng lăn long lóc trên quầy bar. Nửa người trên cúi rạp xuống, còn không ngừng đập trán mình lên quầy bar. Tiếng rầm rầm truyền vào tai Cận Ngụ Đình, anh cũng chỉ lạnh lùng nhìn.
Anh muốn nói Cận Hàn Thanh là tự làm tự chịu, nhưng nghĩ lại thì, anh cũng có khác gì đâu?
Nếu Cận Hàn Thanh biết có ngày hôm nay, anh ta tuyệt đối sẽ không đi kích thích Thương Lục kiểu đó. Bây giờ anh ta không chỉ phải ôm nỗi khổ giải thích không được, còn mất luôn cả người mình yêu.
Mà anh thì sao? Nếu anh biết có ngày hôm nay, dù anh có phải khiến cho Cố Tân Tân ngủ sâu rồi giấu đi cũng sẽ không để cho cô rời khỏi tòa nhà Tây.
Nhưng trên đời này, thứ vô nghĩa nhất chính là hai chữ nếu như.
Ngày hôm sau.
Thương Lục đi xuống lầu, Cố Tân Tân và Tu Tư Mân đang ngồi trước bàn ăn dùng bữa sáng, Cố Tân Tân liền gọi Thương Lục vào ngồi cùng.
Thương Lục không quá kén ăn, chí ít là khi ở nhà của Cố Tân Tân thì có gì sẽ ăn đó. Dù người giúp việc có hỏi cô ấy muốn ăn gì, cô ấy cũng sẽ nói theo Cố Tân Tân là được, nói cô ấy không kén ăn.
Lúc trước Tu Tư Mân không có nhà Thương Lục còn cảm thấy thoải mái hơn một chút, hiện tại hắn về rồi, sẽ luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
“Tân Tân, Ngụ Đình nói muộn nhất là ngày mai sẽ đưa tôi ra ngoài. Lát nữa tôi thu xếp một chút, chưa biết chừng ngay hôm nay có thể đi rồi.”
“Nhanh vậy hả?” Cố Tân Tân giật mình đặt bát đũa xuống, sao hôm qua không thấy Cận Ngụ Đình nhắc đến?
“Đúng vậy, làm phiền cô mấy ngày nay mà vẫn chưa nói được một tiếng cảm ơn đàng hoàng, còn mang đến cho cô nhiều phiền phức như vậy.”
Cố Tân Tân nghe vậy, vội vàng nói. “Việc nhỏ việc nhỏ, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.”
Tu Tư Mân nhấp một ngụm sữa bò, mùi sữa nhàn nhạt quanh quẩn trong cổ họng. Hắn liếc nhìn Cố Tân Tân ngồi bên cạnh. “Chỉ cần không cẩn thận một chút cái mạng nhỏ của em liền đi tong, em thì hay rồi, nói được như vậy.”
Cố Tân Tân biết Tu Tư Mân đối với chuyện cô giúp Thương Lục chạy trốn vẫn có thành kiến. Dù sao lúc trước Cận Hàn Thanh hại cô thành như vậy, bây giờ cô lại giúp Thương Lục, như vậy có khác gì một lần nữa đối nghịch với Cận Hàn Thanh. Hắn là vì thật sự không muốn cô tiếp tục rơi vào hiểm cảnh.
Cố Tân Tân thấy Thương Lục không lên tiếng, cô vội vàng dùng chân đá Tu Tư Mân. Người đàn ông không nói tiếp nữa, nhưng lại đứng lên, “Lát nữa tôi còn phải đi gặp hai người bạn, tôi đi trước.”
“Ừm.”
Cố Tân Tân nhìn hắn cầm điện thoại đi ra ngoài, “Vậy trưa nay anh có về ăn không?”
“Không, tối tôi qua đón em.”
“Ừ.”
Tiếng đóng cửa rơi vào trong tai Cố Tân Tân, cô lập tức nói với Thương Lục. “Chị đừng để lời của anh ấy vào trong lòng.”
“Không để.”
“Anh ấy là vì sợ Cận Hàn Thanh biết rồi tìm em tính sổ thôi.”
“Tôi đều hiểu.”
Cố Tân Tân ăn qua loa cho xong bữa sáng, cầm điện thoại liếc nhìn. “Hai ngày này em sẽ không ra ngoài, ngộ nhỡ Cận Ngụ Đình muốn đưa chị ra ngoài, không có em ở nhà sẽ làm lỡ kế hoạch.”
“Không cần đâu Tân Tân, tôi biết cô bận rộn……”
“Em ở nhà làm cũng như nhau.” Cố Tân Tân nhìn Thương Lục, chậm chạp đưa tay ra nắm lấy bàn tay của cô ấy, “Chờ đến sau khi chị rời đi rồi, tảng đá trong lòng em rốt cuộc cũng có thể đặt xuống. Em hi vọng sau này chị có thể hạnh phúc, thật thật hạnh phúc.”
“Em cũng vậy.”
Bên ngoài biệt thự vẫn có người luân phiên theo dõi, dù Cận Hàn Thanh không tìm được người từ đây, nhưng anh ta vẫn cho người theo dõi sát sao tình hình bên này.
Tu Tư Mân tiến vào một nhà hàng, nhiệm vụ hôm nay của Khổng Thành chính là theo dõi hắn.
Tòa nhà Đông.
Đã sắp trưa nhưng Cận Hàn Thanh vẫn chưa dậy, người giúp việc và tiểu Vu đều không dám gõ cửa nhắc nhở. Gần đây tần suất anh ta uống rượu rồi say như chết càng ngày càng nhiều, bình thường đều là tự anh ta tỉnh lại. Tính tình anh ta cũng càng ngày càng hung bạo, càng ngày càng không có ai dám đến chọc giận anh ta.
Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên liên miên, Cận Hàn Thanh bị làm phiền xoay người sang một bên, nhưng tiếng chuông càng ngày càng chói tai, anh ta không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra cầm lấy.
“A lô.”
Bên kia truyền đến giọng nói xa lạ. “Là Cận tiên sinh phải không?”
“Anh là ai?”
“Tôi có tin tức của Cận phu nhân, không biết ngài có hứng thú muốn biết không?”
“Cái gì?” Cận Hàn Thanh trong nháy mắt tỉnh táo lại, anh ta mang theo cái đầu hỗn loạn lại nặng trịch vén chăn lên ngồi ở mép giường, “Cô ấy ở đâu?”
“Bây giờ tôi đang ở một nhà hàng, ngài có thể qua đây một chuyến không?”
“Tôi hỏi anh, Thương Lục ở đâu?”
“Ngài yên tâm, Cận phu nhân rất khỏe, chỉ là tôi muốn gặp mặt ngài trước.”
Cận Hàn Thanh chống tay lên tủ đầu giường, mất không ít sức lực mới đứng được lên, “Được, tôi lập tức qua đó.”
Tối qua sau khi trở lại từ tòa nhà Tây anh ta liền gục trên giường ngủ thiếp đi, Cận Hàn Thanh bây giờ sốt ruột ra ngoài, đến quần áo cũng không kịp thay.
Anh ta vội vàng vào phòng tắm rửa tay, lại hấp tấp rửa mặt, tất cả chỉ gói gọn trong vòng một phút đồng hồ, sau đó lại như một cơn gió xông ra ngoài.
Cận Hàn Thanh đi xuống lầu, tiểu Vu nhìn thấy liền bước nhanh ra cửa, “Cận tiên sinh……”
Cận Hàn Thanh dừng chân lại, liếc nhìn người giúp việc, “Chuẩn bị thêm mấy món ăn Cận phu nhân thích, còn có, thu dọn lại phòng ngủ chính.”
“Cận tiên sinh, Cận phu nhân về rồi ạ?” Tiểu Vu đánh bạo hỏi.
Cận Hàn Thanh mở cửa, “Tiểu Vu, cô đến cửa hàng hoa một chuyến, mua loại hoa mà Thương Lục thích về, toàn bộ lọ hoa trong nhà đều phải cắm hoa.”
Anh ta thật sự là vui vẻ không chịu được, dù bây giờ còn chưa gặp được Thương Lục, nhưng anh ta cũng cảm thấy bản thân hưng phấn muốn điên rồi.
Tiểu Vu vội vàng gật đầu, “Vâng!”
Cận Hàn Thanh bước nhanh ra ngoài, dưới chân như mang theo gió, luôn cảm thấy như Thương Lục hiện tại đang ở ngay trước mặt.
Xe của Cận Hàn Thanh rất nhanh ra khỏi tòa nhà Đông, hướng về phía một nhà hàng.
Đến điểm hẹn, Cận Hàn Thanh đi thẳng về phía phòng bao đã được báo trước.
Bên ngoài có vệ sĩ, nhìn thấy Cận Hàn Thanh đi đến liền có một người trong đó nhấc tay lên cản lại.
Nhưng anh ta là ai cơ chứ, đừng nói là thông báo trước, từ trước đến giờ cũng chỉ có người khác chờ anh ta. Cận Hàn Thanh đẩy cánh tay của người đàn ông đó ra, mở cửa sau đó tiến vào trong.
Mấy người trong phòng đang nói chuyện, thấy đột nhiên có người xông vào, Tu Tư Mân không khỏi nhấc mắt lên nhìn, thấy được Cận Hàn Thanh thì trong mắt hơi lộ ra giật mình.
“Thương Lục đâu?” Cận Hàn Thanh không biết người gọi điện cho anh ta rốt cuộc là ai, anh ta chỉ biết đối phương hẹn với anh ta chính là phòng bao này.
Tu Tư Mân nghe vậy, đứng lên.
Thật ra Thương Lục cũng không có đồ đạc gì muốn thu dọn, cô ấy cũng chỉ ở nơi này mất ngày, thứ đồ duy nhất chính là quần áo.
Cố Tân Tân ngồi trong phòng khách xem TV, người giúp việc đẩy cửa đi vào, “Tu phu nhân, ngài có mua đồ gì không ạ?”
“Đồ gì cơ?”
“Tôi thấy có mấy người mang theo một cái hòm lớn, cũng sắp đi đến cửa nhà chúng ta rồi.”
Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ đặt bảng vẽ điện tử trên đùi xuống, cô đi ra cửa, quả nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông đỡ một chiếc thùng giấy cao hơn đầu đang đi đến, nhìn hình dáng giống như bên trong là tủ lạnh hay gì đó.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô vội vàng lấy ra nhìn, lại là Cận Ngụ Đình.
Cố Tân Tân nhanh chóng ấn nghe. “A lô.”
“Người của tôi đã đến rồi, em để cho Thương Lục chuẩn bị đi.”
Cố Tân Tân khẽ giương mắt, “Là mấy người vác chiếc thùng lớn kia hả?”
“Ừ, bọn họ sẽ mang Thương Lục ra ngoài, em không cần phải lo lắng.
“Những người bên ngoài thì phải làm sao?”
“Chỉ có cách này thôi, nhất định chúng ta phải thành công. Có lẽ anh hai đã biết Thương Lục ở đây rồi.”
“Cái gì?” Cố Tân Tân cả kinh, tóc gáy đều dựng đứng. “Sao anh ta biết được?”
“Anh ấy đang mang người chạy về phía này, không còn nhiều thời gian đâu, em mau để cho Thương Lục đi đi!”
Cố Tân Tân nghe ra giọng nói của Cận Ngụ Đình mang theo lo lắng, giống như lửa xém lông mày. Cô không hỏi tiếp nữa, vội ngắt điện thoại rồi nói với người giúp việc. “Mau đi gọi Thương Lục xuống đây.”
“Vâng.”
Mấy người vác thùng giấy đã đi đến cửa, một người trong đó lấy ra cuốn sổ ký nhận, “Xin hỏi có phải là Cố Tân Tân không?”
“Đúng.”
“Phu nhân có đặt mua thứ này, xin hãy ký nhận.”
Cố Tân Tân nhận lấy chiếc bút, nhanh chóng ký tên của mình lên đó. “Chuyển vào trong đi.”
Bọn họ vác đồ vào trong phòng, một người trong đó mở thùng giấy ra, Cố Tân Tân nhỏ giọng hỏi. “Ai sai mấy người tới đây?”
“Cửu gia hẳn đã nói với phu nhân, người đâu ạ?”
Cố Tân Tân quay đầu nhìn về phía cầu thang, Thương Lục đang vội vàng đi xuống. Thùng giấy được mở ra, bên trong là tủ lạnh, chỉ là không giống như đồ mới.
Người đàn ông đó mở cửa tủ lạnh ra, Cố Tân Tân nhìn thấy bên trong có cách tầng.
“Nhanh, mau vào đi.”
Thương Lục bước nhanh về phía trước, Cố Tân Tân có chút do dự, “Cái này an toàn chứ?”
“Yên tâm, đã thiết kế lỗ thông hơi, dù sao cũng không mất nhiều thời gian nên sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thương Lục vỗ nhẹ cổ tay Cố Tân Tân, “Không sao, tin tưởng Ngụ Đình đi. Tân Tân, tôi phải đi rồi, cám ơn cô, còn có…… hẹn gặp lại”
“Được.”
Thương Lục nhấc chân bước vào, cửa tủ lạnh đóng lại. Người đàn ông cầm một thứ đồ cố định lại cánh cửa, sau đó lập tức cho người một lần nữa nâng lên, “Đi.”
Cố Tân Tân đi theo lên vài bước, hi vọng người bên ngoài không nổi lên nghi ngờ, dù sao trong mắt người ngoài thì Cố Tân Tân cũng chỉ là đổi tủ lạnh mới, hiện tại đang bỏ cái cũ đi mà thôi.
Cô đứng ở cửa nhìn theo đám người rời đi, rất nhanh bọn họ liền đặt tủ lạnh lên xe chở hàng.
Cố Tân Tân có chút mất mát, trong lòng cũng hơi thấp thỏm không yên, cuối cùng cầm điện thoại gọi cho Cận Ngụ Đình.
Đầu kia rất nhanh liền có người nhận, Cố Tân Tân không chờ anh mở miệng đã trực tiếp hỏi. “Những người kia là anh sắp xếp phải không? Bọn họ đưa Thương Lục đi rồi.”
“Ừ, tôi sẽ cho người đi theo bảo vệ.”
“Vậy thì tốt.”
“Em mau thu dọn đồ đạc trong nhà đi, một chút dấu vết cũng không được lưu lại, đặc biệt là những thứ đồ đã được Thương Lục dùng qua. Mau lên!”
Cố Tân Tân vội vàng gật đầu. “Được!”
Lúc này cô đã không còn tâm trạng để ý đến những thứ khác nữa, Cố Tân Tân cúp máy sau đó lập tức gọi người giúp việc đến giúp.
Lầu một trong nhà hàng.
Cận Hàn Thanh gần như là lao ra ngoài, sắc mặt hung ác, tựa như muốn ăn thịt người. Anh ta bước từng bước dài ra ngoài, tài xế dừng xe ngay trước cửa, anh ta mở cửa rồi ngồi xuống.
“Nhanh, đến nhà Cố Tân Tân.”
“Vâng.”
Cận Hàn Thanh lấy điện thoại ra, bận rộn gọi cho trợ lý.
“Nói những người canh giữ ngoài cửa nhà của Cố Tân Tân một bước cũng không được rời khỏi. Không không, nói bọn họ ngay bây giờ đến gõ cửa, nhất định phải gõ đến khi nào người bên trong mở cửa mới thôi. Thương Lục đang ở trong đó, nhanh!”
Lo lắng trong lòng cứ không ngừng sinh sôi nảy nở, anh ta không ngừng thúc giục tài xế. “Nhanh.”
“Vâng.”
“Không cần dừng chờ đèn đỏ, trực tiếp vượt đi!”
Anh ta chỉ lo chậm một phút thôi Thương Lục sẽ lại một lần nữa biến mất trước mắt anh ta, anh ta thật sự đã không thể chịu nổi hành hạ như vậy nữa.
Chỉ cần cho anh ta tìm được Thương Lục, bắt anh ta làm gì cũng được, dù là lấy đi của anh ta mười năm tuổi thọ cũng không sao. Xe của Cận Hàn Thanh chạy đến nơi, người của anh ta vẫn bị chặn lại ngoài cửa. Cố Tân Tân nhất định không mở cửa cho bọn họ, người hai bên giằng co qua lại. Cận Hàn Thanh tiến lên vài bước, mặt không đổi dùng tay đập lên cánh cửa.