Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước – Chương 30
Nắng gay gắt, như đổ lửa thiêu vàng cả mặt đất, phố chợ đã qua mùa tấp nập, con đường vắng bóng người qua kẻ lại.
Sau giờ Ngọ, mỗi cung đường góc phố dường như chẳng còn ai, chỉ còn lại cái mệt mỏi lười biếng của ngày hè nơi phố thị.
Nghê Liệt ngước nhìn tấm biển Quảng An Vương phủ, đáy mắt sâu thẳm, sau đó chậm rãi đi vào.
Hắn đi thẳng đến thư phòng của hậu viện.
Ở chỗ ngạch cửa của thư phòng có bày một chiếc chậu rộng chừng nửa người, bên trong là băng tuyết, cạnh đó là một chiếc guồng nước có phiến quạt đang quay, thổi luồng hơi lạnh vào phòng.
Có lẽ do tiếng guồng nước đã át đi tiếng bước chân của hắn, nên người đang ngồi trong thư phòng xem công văn không phát hiện ra hắn đi vào.
Nghê Liệt cũng cứ lặng thinh như vậy, tựa ở cửa mà ngắm nhìn y.
Có thể thấy được, người kia mới từ bên ngoài trở về, còn chưa kịp thay thường phục, vẫn vận một thân quần áo trắng tinh, đầu đội kim quan màu tím, tay đang giở sách, có lẽ là vừa phát hiện ra vấn đề gì, y khẽ cau mày, đôi môi mím lại, đôi tay thon trắng nõn nà đưa lên gần miệng, ngón tay mân mê, như đang suy tư.
Từ khi đến Lĩnh Nam, năm này qua năm khác, y đều như vậy, xử lý sự vụ ổn thỏa, bình tĩnh trấn an mọi người cùng nhau vượt qua từng thử thách khó khăn.
Thân thể yếu đuối kia lại là chỗ dựa cho toàn bộ vương phủ.
Nhưng cũng chính con người ấy, đêm qua lại ôm cổ mình, vì cảm giác xa lạ mà nghẹn ngào, vì dục vọng không thể hiểu nổi mà thất kinh, thuần khiết như một dải lụa trắng.
—— Ngay cả sự sung sướng của mình, y cũng không hiểu được.
Tâm can Nghê Liệt lại bắt đầu đau, không biết là đau xót cho những thiên chân của y, hay là oán giận chính mình, cứ dễ dàng mà lỗ mãng như vậy, mà xé toạc những ngây ngô ấy.
Lý Nguyên Mẫn chấp bút phê mấy chữ, rồi ném hồ sơ sang một bên, đang muốn cầm một quyển khác thì thoáng thấy có người đứng ở cửa, y ngẩng đầu nhìn lên, khóe môi hé ra ý cười dịu dàng, tựa như trăm hoa đua nở trong xuân.
“A Liệt, ngươi đã trở lại, sao không nói tiếng nào.”
Trên gương mặt y vẫn còn vương nét ngây thơ, tuy lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng những lúc ở bên hắn lại cứ vô tình mà lộ ra nét trẻ con như vậy.
Từ lúc hắn đoạt được sự thuần khiết của y, những dịu dàng ỷ lại ấy lại càng thêm nồng đượm.
Nghê Liệt chậm rãi đi tới trước mặt y, ôm lấy y, để đầu của y tựa vào ngực mình.
Người kia bối rối: “Bên ngoài có người.”
Nghê Liệt nhẹ giọng nói: “Không đâu, ta bảo họ đi cả rồi.”
Lý Nguyên Mẫn bèn yên tâm để mặc cho hắn ôm.
Y đã xem sách hơn một canh giờ, thành ra có hơi mệt mỏi, đầu óc bắt đầu nặng trĩu.
Sau giờ Ngọ, hơi nóng hắt lên, nhưng đều bị giữ lại bên ngoài thư phòng.
Guồng nước quay vòng, đưa tới những cơn gió lạnh như có như không khiến nhiệt độ trong phòng dịu xuống.
Nghê Liệt thản nhiên cúi đầu, hít ngửi đôi môi y, chóp mũi của hắn nhẹ nhàng đùa nghịch bờ môi hồng nhạt, cọ một lúc rồi hôn lên, thưởng thức những mềm mại ngọt ngào ấy.
Một lúc lâu sau, Lý Nguyên Mẫn mới thở hổn hển mà đẩy hắn ra, tựa vào ghế Thái sư bằng gỗ hoa lê phía sau lưng, cả người y mềm nhũn, trong mắt như ngậm sương, lại mang nét thắm thiết dịu dàng, đôi môi vốn hồng nhạt vì hôn mà đỏ mọng, ướt át, căng tròn lộng lẫy.
Y vuốt ve chiếc cằm với hàng râu mịn của Nghê Liệt, cứ ôn hòa như thế mà nhìn hắn.
Nghê Liệt không kìm được nữa, cúi đầu hôn rồi lại hôn.
“Điện hạ,” Khi Nghê Liệt hôn y, băng giá trên mặt hắn bị hòa tan, chỉ còn lại quyến luyến, yêu chiều, thậm chí còn có dục vọng chiếm hữu cường liệt mà không tự biết.
Hắn khẽ mổ hôn đôi môi người kia.
Ngôn Tình Tổng Tài
“Tối hôm qua…”
Gió phất qua chiếc chuông vàng khảm hình chim thú bên cửa sổ, phát ra tiếng leng keng trong trẻo, một chú chim bói cá lông xanh sà xuống, líu ríu vài tiếng rồi bay đi.
Khuôn mặt Lý Nguyên Mẫn đã đỏ bừng, sóng mắt càng thêm long lanh, y khẽ nâng đôi hàng mi đen dày như lông quạ, thẹn thùng nhìn Nghê Liệt, khẽ khàng hỏi: “Thật ư?”
Dáng vẻ này của y làm tâm can Nghê Liệt như muốn vỡ nát tan.
“Là thật, không phải bệnh.”
Hắn ôm lấy con người ngây thơ kia, để y nép vào trong lồng ngực mình, nâng niu như bảo vật.
“Điện hạ, là ta làm cho người sung sướng.”
***
Chớp mắt đã đến giữa tháng bảy, khí hậu Lĩnh Nam vốn nóng ẩm, năm nay lại càng thêm oi bức.
Vì những lời đồn đại đáng sợ đang lan truyền khắp nơi, các con phố lại càng thưa vắng.
Vừa mới qua trưa, trên con đường lát đá xanh chỉ còn vài con chó hoang thè lưỡi, gần như không có bóng người.
Từ cuối mùa xuân tới nay, người Oa liên tục có hành động công kích, đã có liên tiếp ba vụ tàn sát các thôn xóm làng xã.
Lĩnh Nam là vùng đất xa xôi, tin tức lạc hậu, nếu quan trên không bẩm tấu thì triều đình sẽ hoàn toàn không biết gì cả.
Vậy nhưng Phủ Tuần đài chỉ ban hành lệnh cấm tụ tập ban đêm, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Ngay cả thủ binh cũng chưa từng đến các doanh phòng trông coi.
Những khu vực hẻo lánh thường truyền đến tin tức giặc Oa cướp bóc đánh giết rất ác độc, khiến cho lòng người bàng hoàng, tối đến không ai dám ngủ say.
Chu Đại Võ nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho người hầu rồi vội vàng bước vào phủ, ngay cả nước cũng chưa kịp uống đã đi thẳng tới phòng nghị sự.
Lý Nguyên Mẫn đã chờ ở đó.
“Sao rồi?”
Chu Đại Võ thở một hơi, “Người Oa đã đốt sạch một thôn, ai nấy đều lo sợ, có những thôn neo người, không ai còn dám ở nhà, trốn đi hết sạch, chỉ còn lại người già, mẹ góa con côi.
Nếu giặc Oa không tới thì cũng chết đói cả…”
Nghĩ lại tình cảnh vừa chứng kiến hôm nay, Chu Đại Võ vô cùng phẫn hận, “Bọn man di chết tiệt này!”
Lý Nguyên Mẫn nhíu mày, nơi đây đã có hệ thống kênh đào thủy lợi, đời sống nhân dân sung túc hơn, nhưng không ngờ rằng, đây lại thành miếng mồi ngon cho giặc cướp, dụ dỗ chúng đến đây quấy nhiễu.
Lĩnh Nam hoang vắng, mặc dù có Nghê Liệt và các tộc trưởng cùng nhau thành lập dân binh tự vệ, nhưng nhân số ít ỏi, trai tráng cũng không nhiều, không cách nào trải dài tất cả các góc trên mảnh đất rộng lớn này.
Suy cho cùng, phải vời thủ quân địa phương đứng ra mới có thể dẹp yên.
Lý Nguyên Mẫn suy nghĩ chốc lát, hỏi rằng: “Bên chỗ Viên tuần đài có nói gì không?”
“Hừ, Tuần đài đại nhân đâu có thèm quan tâm số phận của mấy cái thôn làng xa xôi hẻo lánh kia làm gì, lão ta còn đang bận đếm tiền.”
Lý Nguyên Mẫn xoa trán, thở dài, “Tối nay ta đến Phủ Tuần đài một chuyến.”
Ngay đêm đó, Lý Nguyên Mẫn bèn cho người đưa bái thiếp đến Phủ Tuần đài.
Hôm ấy trở về, Lý Nguyên Mẫn đã giận tái cả mặt.
Chu Đại Võ biết tính tình chủ nhân hắn, y rất hiếm khi bày tỏ vui giận, ắt hẳn phải tức giận vô cùng mới thể hiện ra mặt như thế.
Chu Đại Võ đoán rất đúng, Lý Nguyên Mẫn vốn định thuyết phục Viên Sùng Sinh điều động binh lính, nhưng tên kia phủi toẹt, chỉ qua loa nói rằng ấy là tranh chấp vặt vãnh nơi biên giới mà thôi, nhất quyết không chịu phái binh phòng vệ.
Lý Nguyên Mẫn biết rõ tại sao, để nuôi binh sĩ tuần phòng, cần lượng lớn tiền bạc quân lương, bây giờ lão ta còn đang tập trung vơ vét của cải, sao có thể vì đám dân đen mà phung phí tiền của cho được.
Nghĩ đến thái độ bình chân như vại của lão, Lý Nguyên Mẫn siết chặt nắm đấm.
Vừa trở về vương phủ, Lý Nguyên Mẫn lập tức cho mời Thích tộc trưởng đến đây.
Buổi tối, tại Phủ Tuần đài.
Viên Sùng Sinh gấp sách lại, tiện tay ném lên bàn, cười nói: “Ngươi viết cho ta một phong thư gửi vào kinh, nói nương nương hãy an tâm.
Đừng nói tám vạn lượng, thậm chí mười vạn lượng ta đây cũng gom đủ.”
Tào sư gia vâng một tiếng, dường như có điều do dự, ông ta suy nghĩ chốc lát, mới bẩm rằng: “Đại nhân, dân chúng ngoài đường đang lên tiếng chỉ trích Phủ Tuần đài không chịu phái binh bảo vệ, ngài xem…”
Viên Sùng Sinh khoát tay, ngắt lời hắn, “Chẳng qua là một lũ điêu dân, nếu chúng dám gây sự, thì cứ giết vài tên làm gương, có gì mà sợ.”
Lão thay đổi thế ngồi, gõ cóc cóc lên mặt bàn: “Ngươi nghĩ mà xem, một khi xuất binh hành động, bao nhiêu tiền bạc đều phải đổ ra ngoài.
Tình hình cũng đâu có gì nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là mấy tên cướp cạn ở biên giới mà thôi, cần chi mà phải hao công tổn sức như thế.”
“Nhưng mà…” Tào sư gia vừa ngẩng đầu, bỗng thấy trên mặt Viên Sùng Sinh có ý không vui, bèn lập tức cúi đầu, “Thuộc hạ minh bạch.”
Viên Sùng Sinh vuốt râu, nghĩ đến dáng vẻ yêu dân như con đầy dối trá của Quảng An Vương khi nãy, lão cười khẩy một tiếng.
Bây giờ thuế má hoa màu đều về tay Phủ Tuần đài cả rồi, bao nhiêu chi phí quân dụng đều do Phủ Tuần đài chi trả, y đương nhiên là không biết tiếc của.
Chỉ cần giả vờ giả vịt một chút, chẳng mất gì mà còn được tiếng thơm lây.
Y thì được lợi, còn mình thì mất một đống tiền.
Cho nên không đời nào lão lại đi làm cái việc vác tù và hàng tổng như thế.
Cái chuyện ơn trên giao phó mới thật đáng cho lão quan tâm, đây là năm đầu tiên lão lĩnh chức Tuần đài ở Lĩnh Nam, chỉ cần lão làm cho tốt việc này, sau này Quý phi nương nương nhất định sẽ càng trọng dụng lão.
Lão nâng tách trà thơm, thổi đi cho nguội bớt rồi nhấp một ngụm, thở phào một tiếng đầy khoan khoái; nhìn ánh trăng vằng vặc bên ngoài, tâm tình sung sướng không thôi..