Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước – Chương 11
Đối phương mỉm cười hoà nhã, khẽ gật đầu chào y, người ấy là công tử thế gia, thanh nhã lịch thiệp, ưu tú như lan, không khác gì lần đầu tiên y gặp trong kiếp trước.
Trong giây phút lướt qua, Lý Nguyên Mẫn đột nhiên nhớ lại một đôi chuyện trước đây giữa y và hắn.
Từ nhỏ, Lý Nguyên Mẫn đã bị lạnh nhạt khắt khe.
Y còn chưa kịp lớn lên đã nếm trải hết những ấm lạnh của tình người.
Cuộc gặp gỡ đời trước, không chỉ là kinh diễm, mà còn là sự cứu rỗi trong những năm tháng hắc ám.
Một đứa trẻ bị lạnh nhạt từ nhỏ, sao có thể thoát được cái bẫy của người thợ săn như ánh mặt trời nóng bỏng chiếu sáng cuộc đời nó.
Y vừa mừng vừa sợ mà nhận lấy món quà quý báu mà ông trời ban tặng, nghĩ rằng vận mệnh đã bù đắp cho y.
Thế nhưng, khi hai người bắt đầu sớm chiều chung đụng, Lý Nguyên Mẫn đã nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng.
Ánh mắt người ấy nhìn y tuy ôn hoà, nhưng thấp thoáng nhẫn nại, hay thậm chí là chán ghét, nhưng hắn che giấu vô cùng tốt, tốt đến nỗi Lý Nguyên Mẫn tưởng đâu y nhìn nhầm rồi.
Sau này, y mới biết được, hắn đã có người ý hợp tâm đầu, đó là một nàng tiểu thư khuê các, hai người trai tài gái sắc, tình trong như đã, là một đôi do trời đất tạo nên.
Y không rõ Hầu phụ Tư Mã Kỵ đã làm cách nào để thuyết phục hắn, khiến cho hắn nén giận, “hy sinh” thân mình mà lừa gạt y, dụ dỗ y sa vào địa ngục.
Lý Nguyên Mẫn kiềm lại mong muốn đáp trả hắn bằng một nụ cười khinh bỉ lạnh lùng, y chỉ khẽ gật đầu, thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay mặt đi.
Trên đài, các ngọc giản đủ màu sắc đã được đặt đúng vị trí của nó, tuy quyển thi của bốn vị hoàng tử đều không đề tên tuổi gì nhưng nội dung bài thi đã được truyền tai nhau từ trước, quần thần quý tộc ở đây hầu như ai cũng nhận ra thi phú này là của vị nào.
Sau một nén nhang, hầu hết những thanh ngọc giản đỏ thắm tượng trưng cho “Ưu” đều được đặt bên dưới quyển thi của Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử.
Hai quyển còn lại, một quyển ít ra cũng nhận được các loại ngọc giản đủ màu sắc khác, thậm chí còn có một, hai mảnh ngọc giản màu son, còn bên dưới quyển thi của Lý Nguyên Mẫn thì đều là một loạt ngọc giản đen huyền tượng trưng cho “khuyết”.
Lý Nguyên Mẫn vào Thái Học Viện chậm hơn các hoàng tử khác, nhưng y rất nghiêm túc chăm chỉ.
Tuy học sĩ ở Thái Học Viện vì e ngại mặt mũi của những hoàng tử khác mà bên ngoài tỏ vẻ không hề quan tâm, nhưng vẫn âm thầm khích lệ rất nhiều.
Kiếp trước, vì đợt Thu Tuyển, y thức khuya dậy sớm ôn tập đủ Tứ thư Ngũ kinh, nhưng cuối cùng lại nhận được kết quả như thế.
Năm ấy y mới chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, làm sao hiểu được những khúc chiết chốn quan trường, nên y tổn thương vô cùng, tự ti nghĩ mình không được ai công nhận.
Trong thời khắc nản lòng tuyệt vọng ấy, Tư Mã Dục xuất hiện như một vị Bồ Tát, cầm lấy thẻ ngọc màu đỏ đặt trước bài thi của y.
Lý Nguyên Mẫn nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười châm biếm.
Thấy tất cả quần thần đều đã đặt ngọc giản, chỉ còn riêng Tư Mã Kỵ vẫn đang bồi hồi, Minh Đức đế mới cười hỏi:
“Này Trấn Bắc Hầu, sao khanh còn chưa quyết định?”
Tư Mã Kỵ lắc đầu, ra chiều khổ não mà than thở:
“Thưa Bệ hạ, cái này làm khó lão thần quá, nói về chuyện hành quân đánh trận, lão thần rất lành nghề, nhưng mấy thứ thơ từ văn nhã này, dù không làm gì vẫn khiến thần đau đầu.
Thần xem ra, đây rõ ràng còn khó hơn cả đánh trận nữa.”
Có mấy vị quan lại nghe vậy thì bật cười, Minh Đức đế cũng vui vẻ nói: “Thôi, xem như trẫm làm khó khanh, chúng ta quân thần nhiều năm, trẫm há lại không hiểu tâm tư của khanh ư? Hôm nay khanh cùng Nguyên Nhược đến đây, chắc chắn là tìm cứu viện rồi.
Tốt thôi, trẫm cũng muốn biết bản thân Nguyên Nhược muốn làm thị lang của ai!”
Tư Mã Kỵ cảm kích vái một cái: “Bệ hạ thánh minh.”
Minh Đức đế vuốt râu nở nụ cười, bấy giờ mới ngoắc ngoắc tay: “Nguyên Nhược, còn không mau đến giúp phụ thân ngươi?”
Tư Mã Dục khẽ mỉm cười, đứng lên hành lễ với Minh Đức đế.
Hắn vừa đứng dậy, phía sau màn trướng bỗng dưng ồn ào.
Chử quý nhân hé miệng khen một câu: “Không hổ danh là người ngọc trong Kinh như lời mọi người đồn đại.
Cháu trai của Hoàng hậu nương nương quả thật khôi ngô tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, hơn hẳn các con em thế gia quý tộc khác, không biết sau này là quý nữ nhà ai may mắn đây.”
Hoàng hậu cười cười: “Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào Dục Nhi chỉ là đứa trẻ sơ sinh trong tã lót, mà nay đã mười sáu, quả thật đến lúc cân nhắc hôn sự cho nó rồi.”
Có thể nhìn ra được hoàng hậu vô cùng yêu thích đứa cháu trai này, nếu không phải vì huynh trưởng không đồng ý thì bà ta đã sớm xin hoàng thượng chỉ hôn cho Phượng Minh công chúa làm phò mã.
Trong lòng không khỏi nuối tiếc.
Một bên khác, Vương Triều Loan cũng đang chăm chú nhìn Tư Mã Dục, từ lúc hắn nhận lấy bốn thanh ngọc giản trên tay Tư Mã Kỵ, trái tim ả đập thình thịch một cách điên cuồng.
Chỉ chờ có thời khắc này thôi.
Toàn bộ sự chú ý của ả đều tập trung cho Tư Mã Dục, thành ra chẳng còn lưu tâm đến bất kỳ điều gì khác, mãi đến khi Chử quý nhân ngồi bên cạnh hoảng hốt hét toáng lên một tiếng, ả mới hoàn hồn lại, đến khi thấy rõ tình cảnh trước mắt, ả cũng không nhịn được, kêu lên sợ hãi!
Vân đài sụp xuống, mọi người hốt hoảng chạy trốn tán loạn.
Một con hổ to tướng không biết từ đâu nhảy vọt lên đài, nháy mắt đạp vỡ sàn gỗ, bụi bay mù mịt.
Con hổ đương lúc nóng nảy cuống quýt, chạy loạn không ngừng, thỉnh thoảng lại ngửa đầu lên trời gào thét.
Vương Triều Loan tái mặt.
Thú nuôi trong Thú phòng của ả sao lại chạy đến đây?
Không chờ ả suy nghĩ rõ ràng, trước điện đã loạn lạc quá chừng.
“Hộ giá! Hộ giá!” Đám quan hầu cận biến sắc, cao giọng quát tháo ầm ĩ.
Phút chốc, mãnh hổ nhảy lên bậc thềm, Minh Đức đế hoảng loạn đến nỗi té rớt khỏi long ỷ.
Ngự tiền thị vệ phản ứng rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã vây một vòng quanh Minh Đức đế.
Mãnh hổ vô cùng nóng nảy, chạy vòng khắp Vân đài.
Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử có hộ vệ che chắn, lùi về phía sau, Lý Nguyên Lãng cũng khá nhạy bén, nhanh chóng nhảy khỏi đài, lúc này trên đài chỉ còn một mình Lý Nguyên Mẫn.
Trái tim của y đập thình thịch, nhưng thật ra y cũng không kinh hoảng cho lắm, trong mắt y dâng lên vài phần cuồng nhiệt.
“Đi theo ta!” Cổ tay y bị một bàn tay thon dài nắm chặt, Lý Nguyên Mẫn quay đầu nhìn lại, là Tư Mã Dục, hắn không chờ y đáp lại đã nhanh chóng ôm lấy eo y rồi nhảy xuống khỏi Vân đài.
Mấy người thị vệ lập tức chạy đến vây quanh, che chở bọn họ đến nơi an toàn.
Thân vệ Ngự lâm quân nhanh chóng dàn trận vây chặt Vân đài, ngay khi thủ lĩnh vừa vung tay lên, tên lập tức lắp vào chỗ.
“Bắn!” Một tiếng hô vang lên.
Một cơn mưa tên đổ xuống, mãnh hổ rít gào thê thảm, trong phút chốc bị bắn thành một con nhím.
Nó ngã ầm ầm xuống đất, máu tươi chảy thành vũng lớn.
Lý Nguyên Mẫn nhắm mắt, không nhìn vũng máu kia.
“Không sao chứ?” Tư Mã Dục hiển nhiên cũng vô cùng giật mình, nhưng vẫn dịu dàng hỏi y.
Lý Nguyên Mẫn thở phì phò, không đáp lời hắn, nhẹ nhàng rút tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn.
Thế cuộc đã ổn định lại, Minh Đức đế sợ hãi không thôi, lại nghe được đằng sau có người vội vàng hô hoán.
“Nương nương! Nương nương!”
Hóa ra có một vị phi tần nhút nhát là Anh mỹ nhân đã ngất xỉu.
“Truyền thái y!” Minh Đức đế phất tay áo.
Chỉ trong khoảnh khắc, một đám thái y lật đật chạy tới Thái Học viện.
Khi Hạ Vân Dật vội vàng bước vào Thái Học viện, đập vào mắt hắn là khung cảnh Vân đài tan hoang đổ vỡ, một con hổ to lớn lực lưỡng bị cắm đầy tên, đã tắt thở từ lâu.
Tiếng rên rỉ vang vọng khắp nơi, có cung nhân trong lúc rối ren mà té ngã, bị thương, cũng có quan chức bị dọa cho bất tỉnh, mọi thứ hỗn loạn tưng bừng.
Hạ Vân Dật rất hoang mang, dáo dác nhìn quanh, mãi đến khi thấy Lý Nguyên Mẫn còn bình yên vô sự mà đứng dưới đài mới an tâm hơn một chút.
Người kia cũng nhìn thấy hắn, nhưng trên mặt y có vẻ không thoải mái, vậy mà lại quay mặt đi chỗ khác.
Tình huống khẩn cấp, Hạ Vân Dật không kịp nghĩ nhiều, hắn và các thái y khác cùng khiêng người bị thương lên ghế, khi đi ngang qua thi thể của thú hoang, hắn bỗng ngửi thấy một mùi hương cây cỏ rất nhẹ.
Bước chân hắn khựng lại, con ngươi co rụt, nghi ngờ mà nhìn xác con vật.
“Hạ thái y?”
Hạ Vân Dật hoàn hồn, hắn nuốt nước bọt, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
“Ở đây có ta, ngươi ra đằng sau xem Anh mỹ nhân một chút đi.”
Hạ Vân Dật gật đầu, khiêng người bị thương đặt lên ghế đệm rồi mới ôm hộp thuốc đi ra phía sau mành.
Dưới sự chỉ huy của Trấn Bắc Hầu, trật tự trên Vân đài dần khôi phục, Minh Đức đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt tái nhợt.
Trong một dịp trọng đại như Thu Tuyển, lão lại mất mặt như vậy trước quần thần, thật là đáng giận biết bao.
Chúng quan lại hầu tước đứng phía dưới đều cúi đầu khép tay, không ai dám thở mạnh.
Rất nhanh, vài tên ngự tiền thị vệ áp giải một gã nội thị tiến lên.
Thị vệ dẫn đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần đã tìm được kẻ thả hung thú ra, chính là nội thị Trần Hỉ của Chung Túy Cung.”
Minh Đức đế lập tức vỗ mạnh lên tay vịn đầu rồng, quay đầu vào rèm trướng quát lớn: “Ngay trong hoàng cung, dưới chân Thiên tử, vậy mà lại để một con hung thú trà trộn vào.
Vương Quý phi, tên này là người trong cung của khanh, khanh giải thích thế nào đây!”
Phía sau rèm, Vương Quý phi đã sợ đến hồn xiêu phách lạc, ả lập tức vén rèm, nhào đến quỳ trước mặt Minh Đức đế, khóc rằng: “Bệ hạ, tuy là người trong cung của nô tỳ, nhưng chắc chắn không phải do nô tỳ gây nên, đây chắc hẳn phải có nguyên do nào đó.”
Đôi mắt hạnh của ả liếc một cái, quay người về phía nội thị kia, quát: “Ngươi nghe ai xúi giục mà hãm hại Chung Túy Cung.”
Hai chân gã nội thị run rẩy, gương mặt tái mét, gã lật đật quỳ xuống: “Tiểu nhân…!Tiểu nhân không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Vương Triều Loan lập tức quyết tâm, ả cố gắng bình tĩnh lại, hiểu rằng sự việc hôm nay không dễ gì lấp liếm cho qua.
Ai cũng biết ở Chung Túy Cung có một Thú phòng, có điều trước đây Thú phòng này chỉ nuôi một số ít kỳ trân dị thú, để người thưởng thức, mấy năm gần đây mới bắt đầu nuôi thú dữ.
Vì huynh trưởng ả là Đô đốc Tuần phong doanh, chưởng quản việc bảo vệ và tuần tra cung cấm nên những chuyện này chẳng mấy ai hay, thế nhưng giờ lại xảy ra cớ sự, ả có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi khiển trách.
Trong đầu ả đã có kế sách, nghĩ thầm trước tiên làm dịu tình hình đã, sau đó quan sát tình huống rồi mưu tính thêm.
Ả lại mềm giọng mà rằng: “Bệ hạ, chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn, nhất định phải điều tra cẩn thận.
Nô tì thấy gã nội thị này đã sợ đến mất hồn, bây giờ cũng không thẩm vấn được gì, không bằng trước tiên hãy động viên chữa trị cho những người bị thương, còn nô tài này thì giam cầm ở Đại lý tự, sẽ điều tra sau.”
Lời còn chưa dứt, giọng nói mỉa mai của Chử quý nhân vang lên:
“Bởi vì chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng, mới phải tra xét ngay tại chỗ, chớ nên để cho các quan lại đại thần ở đây nghi ngờ bệ hạ đang bao che ai đó.”
Bức rèm che hất lên, Chử quý nhân dìu Tư Mã hoàng hậu bước ra ngoài.
Hai người liếc mắt nhìn Vương Triều Loan đang quỳ trên mặt đất, sau đó cùng hướng về phía Minh Đức đế mà cúi người hành lễ.
Vương Triều Loan nghiến răng nói: “Chuyện còn chưa rõ, kẻ độc phụ như cô lại cứ luôn mồm nói người khác bao che, cô có ý gì!”
“Sao lại không biết lựa lời như thế.” Tư Mã hoàng hậu quay sang nhắc Chử quý nhân một câu, đoạn vươn tay đỡ Vương Triều Loan dậy, “Muội muội xưa nay đều kính cẩn tuân thủ cung quy, sao có thể làm ra việc coi trời bằng vung như thế, nhất định là có hiểu lầm gì đó.”
“Thế nhưng…” Hoàng hậu nói tiếp: “Chử quý nhân nói cũng phải, việc này rất nghiêm trọng, e là hôm nay phải điều tra cho rõ ngọn ngành, bổn cung tin rằng việc này không phải do quý phi gây ra, mà chính bởi vì như thế, nên lại càng phải làm sáng tỏ trước mặt mọi người, để trả lại thuần khiết cho quý phi vậy.”
Vương Triều Loan nhìn nụ cười dịu dàng của Tư Mã hoàng hậu, giận đến muốn cắn nát hàm răng, ả đang định cãi lại vài câu, Minh Đức đế đã nhợt nhạt lên tiếng:
“Mang đứa nô tài kia đến đây, thẩm vấn vài câu!”
Rất nhanh, nội thị kia bị bắt quỳ trước ngự tiền, nước mắt gã chảy xuống như mưa, liên tục rập đầu lạy rằng: “Nô tài không biết một cái gì hết, hoàn toàn không biết gì hết cả bệ hạ ơi! Quý phi nương nương, ngài mau cứu nô tài! Mau cứu nô tài!”
“Ngậm miệng!” Minh Đức đế nén nhịn lửa giận, “Ngươi nói xem! Đang yên đang lành, tại sao lại dẫn theo con thú dữ này đến Thái Học viện?”
Nội thị khóc ròng đáp rằng: “Do Tam điện hạ! Là do Tam điện hạ dặn dò thần!”.