Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 107


Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước – Chương 107


Đương cữ cuối xuân, trời nhiều mưa.

Ban ngày vẫn còn sáng sủa không mây, đến đêm, ngoài sân lại có mưa nhỏ tí tách, góc cửa sổ ngấm nước, hơi lạnh lùa vào trong, khiến cho hơi ấm của ngọn đèn cũng nhạt đi.

Rèm treo lặng lẽ rủ, chỉ còn tiếng tỉ tê thầm thì.

Nghê Liệt chống khuỷu tay, nghiêng người, dáng nằm rất thoải mái, hắn rũ mắt nhìn người bên cạnh, cong ngón tay mơn trớn gò má trắng như tuyết của y.

“Rồi sao nữa? Sao ngươi lại đồng ý?”
Hô hấp của Lý Nguyên Mẫn hơi chững lại, y quay mặt đi chỗ khác.

Nghê Liệt cúi đầu, ôm lấy eo thon của y, trán áp trán: “Ngươi hứa rồi mà? Nói là sẽ giúp ta nhớ lại chuyện tám năm qua.

Kiều kiều, nói cho ta.”
Hàng mi Lý Nguyên Mẫn khẽ run, y nhìn vào đôi mắt sắc bén của người kia, thật kỳ diệu, trong đôi mắt ấy chẳng có thứ cảm xúc gì làm y khó chịu, chỉ có sự lưu luyến tựa như một dòng nước ấm.

Lý Nguyên Mẫn níu lấy góc chăn, cảm thấy cổ họng khô khốc “Có một lần…!Hắn đi dự một bữa tiệc xã giao với quan viên Lĩnh Nam.

Sau khi trở về thì cứ quấn riết lấy ta, muốn…!muốn…”
Y không nói được nữa.

Chỉ qua đôi câu vài lời, Nghê Liệt đã đoán được dăm phần, hắn cười khẽ một tiếng, mặt mày tràn đầy sung sướng, lại thấp thoáng đôi phần đố kỵ, cất giọng khàn khàn: “Là cái chốn phong nguyệt ấy dạy cho biết vị đời chứ gì?”
Lý Nguyên Mẫn không chịu nói, chỉ vùi mặt vào lồng ngực hắn: “Ngươi đừng hỏi.”
Nhìn vành tai đỏ chót như rớm máu của y, Nghê Liệt thấy hơi thèm, bèn cúi đầu ngậm, nhấn nhá giữa môi răng.

Lý Nguyên Mẫn rụt cổ lại, suối tóc chảy trượt ra sau cổ, u hương càng nồng, đôi tai vốn trắng nõn nay đã đỏ đến nỗi không thể đỏ hơn, khiến Nghê Liệt vừa thích thú vừa yêu thương vô hạn.

“Sao đời ta lại gặp được ngươi.” Hắn quyến luyến mà hít ngửi, “Sao đời ta lại gặp phải kiều kiều.”
Lý Nguyên Mẫn xấu hổ lắc đầu, chỉ biết vùi mặt vào sâu hơn.

Trái tim Nghê Liệt dâng lên niềm thương mến vô bờ, hắn vươn mình đặt y dưới thân, rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay thô ráp của mình lên bụng y.


Lý Nguyên Mẫn run lên, ngẩng đầu nhìn hắn, có phần sợ sệt.

Nghê Liệt không làm gì thêm, chỉ cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt y, “Đừng sợ.”
Vầng trán của Lý Nguyên Mẫn rịn chút mồ hôi, tiếng hít thở ban đầu có phần dồn dập, rồi từ từ hòa hoãn lại.

Nghê Liệt thấy vậy, trìu mến trong đáy mắt càng nồng, hắn hôn y một cái, tỏ ý động viên, lòng bàn tay bắt đầu vuốt ve làn da mềm mại trắng tuyết kia, “Đừng sợ.”
Lý Nguyên Mẫn hít sâu một hơi, rồi chậm rãi bình tĩnh lại, y ngước mắt nhìn người đàn ông trên người mình, thấy trong mắt hắn đong đầy yêu thương.

Một người đàn ông lọc lõi tinh đời là thế, lẽ ra không thể có ánh mắt thuần túy như người thiếu niên, nhưng hắn lại có.

Điều này làm sóng mũi Lý Nguyên Mẫn bất giác cay cay, y lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vươn tay choàng lấy cổ hắn, nâng cằm, dâng môi thơm hôn.

Bọn họ hôn rất dịu dàng, là từng cái chạm khẽ, bờ môi dính liền vào nhau, trong nhịp thở đan cài vấn vít.

Bàn tay Nghê Liệt vẫn luôn vỗ về đứa trẻ trong bụng y, rất lâu sau đó, cả người Lý Nguyên Mẫn dần dần không còn run nữa.

Nghê Liệt nhỏm dậy, nhìn y bằng ánh mắt rất mềm mại, sau đó lại tiếp tục hôn.

Đương khi nhận ra ý đồ của hắn, nhịp tim vốn đã trở về bình thản của Lý Nguyên Mẫn lại bắt đầu tăng tốc, hai tay y níu chặt bả vai Nghê Liệt.

Lòng bàn tay ấm áp của Nghê Liệt giữ lại cánh tay đang ra sức khước từ của y, giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Đừng sợ.”
Lý Nguyên Mẫn bị người ta giữ chặt tay, y mím đôi môi hãy còn rớm máu, như chực bật khóc.

Nghê Liệt thật sự rất thương y, thương đến nỗi không biết phải thương bao nhiêu cho đủ, lại hôn một chút, rồi nhẹ nhàng động viên hết lần này đến lần khác: “Đừng sợ.”
Động tác Nghê Liệt rất chậm rãi, yêu chiều, trân trọng, tựa như đang đối xử với món đồ quý giá nhất của mình.

Những cái hôn nhẹ của hắn dần dần xua tan nỗi bất an của người kia.

Lý Nguyên Mẫn thở hổn hển, nước mắt tràn mi, nhưng những rên xiết gào thét trong tim y dần tĩnh lại, trái tim y trở về với yên bình, như thể đang cuộn mình trong một vùng nước ấm.

Bàn thay thô ráp mà nóng ấm kia tiếp tục an ủi y, những cái hôn chẳng nhuốm màu tình dục sao mà mềm nhẹ đến vậy, làm cho thân thể đương căng thẳng của Lý Nguyên Mẫn dần buông lỏng.

Hình như cũng không có gì ghê gớm.


Lúc ý nghĩ này sinh ra, y đã bắt đầu mơ màng, y cảm thấy cái bụng mình bị lớp râu lún phún của hắn cọ ngưa ngứa, râu ria gì mà mọc nhanh thế, y phải mắng vài câu mới được, nhưng cuối cùng, y không mở miệng.

Mãi đến khi Nghê Liệt đứng dậy, người trên giường đã ngủ say, tiếng thở êm đềm, nơi khóe mắt còn vương lệ.

Nghê Liệt bèn nhoài người qua, thè lưỡi liếm mất giọt nước mắt kia.

Hắn ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của người ấy hồi lâu, mãi đến khi bên tai vang lên tiếng kẻng báo canh, bấy giờ mới lặng lẽ rời khách sạn.

***
Hai ngày sau, hoàng cung Bắc An rung chuyển.

Minh Đức đế đã ốm đau nhiều ngày, vậy mà hôm nay lại mặt rồng giận dữ, lê lết thân thể bệnh tật, tự tay viết chiếu thư phế Thái tử.

Biến cố này xuất hiện quá đột ngột, Tả tướng đại nhân Triệu Cấu và mấy vị đại thần còn chưa kịp vào cung khuyên ngăn, Ngự lâm quân đã lấy thế như sấm sét mà vây chặt Đông Cung, cho người giam lỏng Thái tử.

Sáng sớm ngày thứ ba, phần lớn quan chức đã quỳ trước tẩm cung của Minh Đức đế, tiếng can gián khóc lóc liên tiếp vang lên.

Nhưng tất cả đều không thể lay động được quyết tâm của Minh Đức đế.

Sau giờ Ngọ, một thánh chỉ khác được vội vã ban xuống, lại càng khiến cả triều đình choáng váng —— Tên tuổi của Thái tử Lý Nguyên Càn bị loại khỏi Ngọc phả hoàng gia, lập tức biếm thành thứ dân.

Ngay trong đêm đó, mẹ ruột của Thái tử là Triệu Thục phi cũng treo cổ tự sát.

Nhưng người cung nhân đầu tiên đưa Triệu Thục phi xuống lại thấy miệng lưỡi Thục phi xanh tím, đôi mắt trợn trừng, hoàn toàn không giống như chết vì treo cổ.

Nhưng mà thi thể còn chưa kịp chờ Ngự y đến giám nghiệm, đã bị Minh Đức đế trong cơn thịnh nộ ra lệnh hỏa táng để cảnh cáo, trách tội rằng Thục phi tự sát làm ảnh hưởng đến phúc lành của cung vua.

Trong lúc nhất thời, lòng người bàng hoàng.

Ngoài trời gió mưa lay lắt, thế cục bất tường, nhưng cảnh tượng trong thư viện của Trấn Bắc Hầu phủ lại hết sức thong dong an bình.


Trong thư phòng cổ điển mà thanh nhã, lư hương tỏa khói xanh, màu khói nhạt dần rồi tan biến, chỉ còn lại dư hương quanh quẩn.

Lý Nguyên Mẫn vận một thân áo bào văn sĩ màu trăng non, y không búi tóc, chỉ dùng một cây trâm vấn hờ lại, trông càng thêm thanh nhã xuất trần.

Y rũ mắt, lật xem cuốn Hổ Ngâm Kinh trên tay, tỏ ra rất thích thú.

Tư Mã Dục ngồi chếch một bên, trên tay gã cũng cầm một quyển sách, nhưng tâm trí lại không nằm trong con chữ Thánh hiền, mà cứ ghé mắt nhìn người bên cạnh mãi.

Gã ngắm một chốc, khóe môi lại hiện lên nụ cười.

Dường như Lý Nguyên Mẫn cũng cảm nhận được, bèn ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt dịu dàng của gã, y thoáng sững sờ, cũng nhoẻn cười đáp lại.

Giống hệt như trước đây.

Trái tim Tư Mã Dục rung động, vừa định mở lời thì có đứa thư đồng tiến vào thêm trà.

Nó vừa nhác thấy vị khách đến thăm hôm nay, con ngươi chợt co rụt lại, quả thật là không nỡ dời mắt.

Tư Mã Dục liếc nó một cái, tỏ vẻ không hài lòng.

Thư đồng vốn lanh lợi, thấy vậy thì vội cúi đầu, khép nép nín hơi châm trà cho hai người.

Thư đồng đi rồi, Tư Mã Dục mới gấp sách lại, nhìn sang Lý Nguyên Mẫn, thấy y vẫn chăm chú đọc, lập tức cười bảo: “Tính ra sách này ngươi đã đọc không dưới năm lần.”
Lý Nguyên Mẫn nghe vậy thì cũng gấp sách lại, cười đáp: “Quyển này hiếm thấy, đáng giá đọc sâu, ngẫm kỹ.”
Ánh mắt Tư Mã Dục dợn dợn, nói: “Nếu ngươi thích, vậy tặng ngươi.”
Lý Nguyên Mẫn nghe vậy thì tỏ ý mừng, nhưng vẫn còn dè dặt: “Sao mà được chứ.”
Tư Mã Dục mỉm cười, sóng mắt dịu êm, “Cớ gì mà không được.”
Giọng nói của gã trầm xuống: “A Mẫn à, một đời trước, có rất nhiều chuyện ta không hiểu được, nhưng nay…!Chỉ là một cuốn kinh thư, tiếc gì.”
Gã không nói nữa, khéo léo dừng lại trong một sự ám chỉ hết sức mập mờ.

Tư Mã Dục luôn có bản lĩnh như vậy, mỗi một ánh nhìn của gã đều tràn đầy ấm áp, chưa từng khiến người cảm thấy không thoải mái.

Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, cất sách đi, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ: “Vậy ta đây dựa phúc ngươi một lần.”
Y đặt sách lên giá xong mới lơ đãng hỏi một câu: “Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với Thái tử vậy?”
Nụ cười trên mặt Tư Mã Dục dần nhạt đi.

Lý Nguyên Mẫn ồ lên một tiếng, ra dáng thức thời: “Là ta quá phận.”

“Có gì mà quá phận.” Tư Mã Dục lập tức nói: “Giữa hai chúng ta không cần nói những lời này.”
Gã đặt cuốn sách trên tay lên án, khóe môi nhếch lên, dường như tỏ ý giễu cợt: “Trong cung của Triệu Thục phi có một cái ngách nhỏ, trong đó giấu chừng mười rương thư từ, chứng thực là bà ta có đi lại với một gã đàn ông đã quen biết từ thuở thiếu thời…!Là Phó Đô đốc Tuần phòng doanh Đỗ Nham.

Gã ta làm chức tuần phòng hơn hai mươi năm, thế mà ra tuồng nuôi ong tay áo như vậy đấy.”
Gã rũ mi, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt: “Mặt rồng giận dữ…!dĩ nhiên, là vì nghi ngờ thân thế Thái tử không trong sạch.”
Lý Nguyên Mẫn có nghe qua đại khái về vụ án này, nhưng mà cụ thể thế nào thì không ai nói cho y biết cả.

Y không hỏi nữa, mà nhìn ra bên ngoài, đổi đề tài: “Trời cũng tối rồi, ta phải về thôi.”
Y định đứng dậy, lại như chợt nghĩ đến một điều, “Ta muốn ngươi giúp ta giữ lại một người dưới trướng Thái tử.

Dù gì cũng là tám năm tâm huyết của ta, ta không muốn thành công dã tràng.”
Tư Mã Dục đã đoán trước được y sẽ nói đến việc này, nay thấy y thẳng thắn như vậy thì cũng yên lòng, lập tức mỉm cười, ra vẻ rộng lượng: “Cứ nói đi, đừng ngại.”
Một lát sau, ngoài cửa tối sầm lại, một bóng người cao lớn đi vào.

Nghê Liệt kính cẩn chắp tay, cúi đầu: “Điện hạ.”
Lý Nguyên Mẫn giơ tay ra hiệu, Nghê Liệt liếc mắt, xoay người, nhìn về phía Tư Mã Dục.

Sắc mặt Tư Mã Dục có hơi cứng đờ, nhưng Nghê Liệt làm như không phát hiện ra, chỉ cung kính vái chào: “Bái kiến Tiểu Hầu gia.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Tư Mã Dục vẫn tái cả mặt.

Cứ hễ nghĩ đến những chuyện khuất nhục trong kiếp trước, gã lại hận không thể lập tức sai người bắt lấy tên này mà xẻo thịt lột da, như vậy mới có thể làm nguôi ngoai mối hận trong lòng gã.

Nhưng bây giờ thì chưa được, cơn binh biến đã gần kề, vạn sự đổi thay trong chớp mắt, bên trong thì bè đảng Thái tử hãy còn ngo ngoe đó, bên ngoài thì đại quân Ngõa Lạt, Thát Đát sắp sửa xuôi nam.

Trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, chỉ với binh mã của Trấn Bắc Hầu phủ thì không thể bình định được cục diện này.

Thời điểm gã sống lại quá bấp bênh, nếu gã cũng có được tám năm như Lý Nguyên Mẫn, thì con hung thú này đời nào sống được đến giờ.

Nhưng mà sự thật là, bây giờ gã không thể manh động.

Kẻ làm đại sự thì chớ nên câu nệ tiểu tiết, cái thứ tàn bạo giết người như ngóe này, sau khi được thuần hóa xong thì cũng là một lưỡi đao sắc bén, đủ để ngang dọc sơn hà, chi bằng trước mắt hãy lợi dụng cái đã.

Chỉ cần thiên hạ về tay…!Thù này ngày sau lại trả cũng không muộn.

Có lẽ là do trên mặt kẻ này không có vết sẹo ghê người như trong kiếp trước, hoặc giả chăng là do thái độ hết sức cung kính của hắn vừa rồi – là thứ tuyệt đối không thể xuất hiên trên mặt Xích Hổ Vương, làm cho Tư Mã Dục nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt hiện ra nụ cười ấm áp.

“Ra đây là Nghê Tổng chế của ba tỉnh Lưỡng Giang, ta nghe danh đã lâu!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.