Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 47: Cách giải


Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương – Chương 47: Cách giải

Sắc mặt Sở Chiêu Du bỗng chốc biến đổi, hoảng hốt ôm bụng.

Chuyện, chuyện là sao!

Nó nhúc nhích!

Bắt đầu nhúc nhích rồi?

Y ngừng thở chờ đợi vài giây, bụng lại yên lặng, như vừa nãy chỉ là ảo giác.

Tạ Triều Vân thấy sắc mặt Sở Chiêu Du không đúng, cẩn thận nghĩ lại mình nói sai câu nào, chọc Sở Chiêu Du, Nhiếp chính vương không chỉ cho hắn thâm mắt thôi đâu.

“Bệ hạ, ngài không ổn ở đâu?”

“Không, không có.” Sở Chiêu Du trấn định, chắc chắn là nhãi con của Nhiếp chính vương không đành lòng để cha ngốc của nó bị lừa, bảo trẫm chủ trì công đạo.

Trẫm nhận được rồi, lập tức xuất phát!

Sở Chiêu Du đẩy phẫn nộ và nôn nóng của mình lên thai nhi bốn tháng, “Tạ tướng quân, trẫm muốn đi xem vị nữ thần y kia.”

Thân vệ vội vàng ngăn cản: “Nhiếp chính vương có lệnh, bệ hạ xuất cung cần vương gia cùng đi.”

Tạ Triều Vân buông tay, không thể tưởng tượng được Nhiếp chính vương lại như vậy, theo sát sao đi theo y.

Nghĩ đến yêu cầu của vị nữ tử trong phủ, Tạ Triều Vân thở dài, Tiêu Hành muốn khỏi bệnh bao nhiêu, cùng tiểu hoàng đế gìn giữ giang sơn, bây giờ khó xử bấy nhiêu.

“Thần vô năng*.”

爱莫能助(ái mạc năng trợ): là trong lòng tuy có quan tâm, thương cảm nhưng không có sức lực mà giúp đỡ.

Sở Chiêu Du nói: “Nhiếp chính vương chỉ là lo lắng trẫm xuất cung gặp nạn, quyết định cùng đi, mà chuyến này trẫm muốn đi Nhiếp chính vương phủ, còn có Tạ tướng quân đi cùng, sao lại không thể? Vị thân vệ này, chẳng lẽ ngươi không tin Tạ tướng quân sao?”

Y lại điểm danh: “Tạ Triều Vân, ngươi nói đi?”

Tạ Triều Vân nghĩ, hiện tại Nhiếp chính vương còn đang xem xét, đưa tiểu hoàng đế sang lại thêm phiền, liền nói: “Thần không vượt lệnh của Nhiếp chính vương được, xin bệ hạ đừng khó xử thần.”

Khóe miệng Sở Chiêu Du cong lên: “Trẫm càng muốn khó xử. Hôm nay trẫm không xuất cung được, ngày mai hẹn Tạ cô nương tiến cung ngắm hoa.”

Khoé miệng Tạ Triều Vân cứng lại, biết rõ tiểu hoàng đế uy hiếp ngoài miệng, nhưng vẫn không muốn muội muội dính dáng đến “tình địch của Nhiếp chính vương”.

Tình địch của Nhiếp chính vương, ai làm người đó biết.

“Thần đưa bệ hạ đi Nhiếp chính vương phủ.”

Tạ Triều Vân vừa đồng ý, Sở Chiêu Du lập tức vội vàng hướng về cửa cung, đi vương phủ mấy lần rồi, đường có vài bước, không cần người dẫn đường, không cần chuẩn bị cỗ kiệu, tự y có thể đi.

Tạ Triều Vân nhìn bóng dáng Sở Chiêu Du, nghĩ trăm lần cũng không ra, tại sao hắn thấy mục đích của bệ hạ hình như là đi bắt gian?

Chẳng lẽ giải pháp cho Hợp Tâm Cổ viết trên mặt hắn, bị tiểu hoàng đế nhìn thấy?

Tạ Triều Vân vội vàng chà mặt, chắc chắn là do một đấm kia của Nhiếp chính vương, bản tướng quân không thể khống chế biểu cảm.

Sở Chiêu Du vào Nhiếp chính vương phủ, không tìm Nhiếp chính vương, hỏi nữ thần y ở đâu.

Tạ Triều Vân muốn chỉ hướng khác, Sở Chiêu Du đã đoán xong, nhanh chóng đi đúng đường.

Tiểu hoàng đế hôm nay thông minh quá mức! Tạ Triều Vân mặc niệm “Toi rồi”, vừa đuổi theo, vừa sai người đi thông tri Nhiếp chính vương.

Phòng khách Nhiếp chính vương phủ ở phía tây nam, cách cụm kiến trúc chính một con sông nhỏ và hoa viên.


Sở Chiêu Du hai ba bước qua cầu, đối diện là một tòa lục giác đình tinh xảo.

Một cô nương áo đỏ ngồi trong đình, trang sức trên tóc và vòng tay làm bằng bạc, không giống nữ tử Trung Nguyên giả dạng.

Lúc này, Miêu Nhược Thu đang bất mãn gã sai vặt của Nhiếp chính vương phủ thô tay thô chân, mặt không kiên nhẫn, “Biết hầu hạ không? Tìm hai nha hoàn lại đây không được hả? Gì cũng không làm tốt, sớm muộn gì ta cũng đổi các ngươi, mua một đám nha đầu mười ba mười bốn tuổi.”

Từ trong lời nói, rất có phong phạm nữ chủ nhân Nhiếp chính vương phủ.

Nhiếp chính vương phủ chỉ có một chủ tử, đó chính là Tiêu Hành, Tiêu Hành rất ít khi gọi người hầu hạ, bởi vậy trong phủ trừ đầu bếp tạp vụ, còn lại đều là ám vệ và thân vệ.

Miêu Nhược Thu nói còn lạ chỗ, muốn hai người hầu hạ, quản gia phái hai gã ám vệ lại.

Ám vệ khổ trong lòng, ngày thường cũng không có huấn luyện bóp vai cho cô nương.

Đối phương là khách của Nhiếp chính vương, nói năng lại chắc chắn như mình có thể lên làm vương phi, hắn không dùng sức, cũng không dám không dùng sức, cách xa cách gần cũng là một môn học, đã bị Miêu Nhược Thu chỉ mũi mắng ba lần.

“Ở chỗ chúng ta, quần áo đen không may mắn, các ngươi đổi thành màu khác cho ta. Chậu than không được, không có lửa còn dễ bị sặc, đình này bốn phía lọt gió, ngày mai lấy chiếu che lại cho ta, không thể lọt một chút gió nào……”

Ám vệ cung kính, nhớ rõ yêu cầu, hội báo quản gia trước, quyết định làm hay không thì tính sau.

Đây đâu phải là khách nhân, đây là Quý Phi giá lâm a.

Sở Chiêu Du liếc mắt liền thấy nữ thần y vênh mặt hất hàm sai khiến trong đình, đi vào đi ngồi đối diện nàng.

Ám vệ thấy Sở Chiêu Du, như được đại xá.

“Thuộc hạ tham kiến bệ hạ.”

Tuy vị hoàng đế này cũng không dễ chọc, dám kêu gào xướng tuồng trước thư phòng chủ tử, còn bắt Tiền thống lĩnh hỗ trợ lấy tiền.

Nhưng không biết thế nào, ám vệ cảm thấy, bệ hạ bình dị gần gũi hơn nhiều.

Bệ hạ xướng tuồng lấy tiền, vẫn tốt hơn vị nữ thần y vừa đến đã không ngừng bắt lỗi, dù sao các huynh đệ khác nói, Nhiếp chính vương sẽ trả lại tiền thay bệ hạ.

Miêu Nhược Thu thấy một thân ảnh minh hoàng tiến vào, ngồi thẳng dậy, hơi gật đầu như là chào hỏi.

“Dân nữ thỉnh an bệ hạ.”

Nghe nói Nhiếp chính vương cũng không hành lễ với bệ hạ, nàng sắp làm vương phi, lễ tiết hẳn là giống Nhiếp chính vương, quá để ý một bù nhìn, chẳng phải là làm mất mặt Nhiếp chính vương sao?

Tạ Triều Vân vào sau, ánh mắt nghiêm khắc lướt qua Miêu Nhược Thu: “Nhìn thấy bệ hạ, tại sao không hành lễ?”

Sở Chiêu Du xua xua tay, “Không cần để ý những nghi thức xã giao đó. Thần y ngồi đi, trẫm có mấy câu muốn hỏi.”

Miêu Nhược Thu: “Xin bệ hạ thứ tội, dân nữ sẽ không tiết lộ bệnh tình của Nhiếp chính vương.”

Sở Chiêu Du: “Trẫm hỏi vài câu không quan trọng. Đầu tiên, trong cung nhiều thái y, bệnh của Nhiếp chính vương vẫn chưa khỏi?”

Miêu Nhược Thu: “Thái y có ích gì, bệnh này chỉ ta trị được.”

“Nhưng Nhiếp chính vương nhìn như không bệnh, không phải ngươi bịa một chứng bệnh, lừa Nhiếp chính vương chứ?”

Miêu Nhược Thu nóng nảy: “Hắn trúng cổ không sai được!”

Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Sở Chiêu Du, Miêu Nhược Thu có chút hoảng, luôn cảm thấy bệ hạ đã nhìn thấu kế hoạch của nàng.

Không sai, không biết khi nào, Hợp Tâm Cổ của Nhiếp chính vương đã trị hết!


Bởi vì Hợp Tâm Cổ chỉ khi phát tác mới có dấu hiệu, ngày thường không khác người bình thường, Nhiếp chính vương cũng không biết mình đã khỏi hẳn!

Nàng vốn dĩ chỉ đến thử vận may, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa*, không chắc chắn, ai ngờ có được chẳng tốn công.

死马当活马医: ẩn dụ về việc biết chuyện đã không thể cứu chữa, vẫn giữ hi vọng, tích cực cứu vãn, thường đề cập đến nỗ lực cuối cùng.

Thể chất nàng đặc thù, trong người có một con Ứng Thanh Cổ. Điều tra thân thể đối phương có cổ hay không, không kép võ mạch, chỉ cần cảm giác Ứng Thanh Cổ trong người có động tĩnh gì hay không.

Lúc bắt mạch cho Nhiếp chính vương, Ứng Thanh Cổ yên lặng bất động, Miêu Nhược Thu biết Tiêu Hành đã được giải cổ.

Nhiếp chính vương đã giải cổ, nắm quyền, tuấn mỹ thiên thành, trên đời này không có nam nhân nào ưu tú hơn hắn.

Khi vào phủ Miêu Nhược Thu chỉ dám chắc năm phần, điện quang thạch hỏa chi gian*, đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn*.

电光石火(điện quang thạch hoả): có nghĩa là ánh sáng của tia chớp và ngọn lửa của đá lửa; ban đầu là một ngôn ngữ Phật giáo, là một phép ẩn dụ cho những thứ phù du; bây giờ thường mô tả những thứ biến mất ngay lập tức như tia chớp và lửa đá.

天衣无缝(thiên y vô phùng): có nghĩa là mọi thứ đều chi tiết và hoàn hảo, không có sai sót hay sơ hở nào.

Vẫn là dùng phương pháp nguyên bản giải cổ cho Nhiếp chính vương đi, không bị phát hiện thì vinh hoa phú quý bất tận, bị phát hiện thì nói mình học nghệ không tinh, không thấy được cổ trong người Nhiếp chính vương đã được loại bỏ, phương pháp nàng dùng là đúng, Nhiếp chính vương cũng không thể trách tội nàng.

Thấy Miêu Nhược Thu chột dạ, Sở Chiêu Du suy đoán nàng muốn nhặt của hời.

Không phải giống lão nhân kia chứ?

Sở Chiêu Du biệt nữu cực kỳ, hận sắt không thành thép mà nghĩ, Nhiếp chính vương quả nhiên là Tiểu Hắc, đi đến đâu cũng bị người ta xem là đồ ngốc mà lừa gạt.

Đồ của Miêu Nhược Thu không nhiều, lấy bao thuốc lừa Tiêu Hành, nói đây là giải dược, y sẽ châm chước, dù sao thì Nhiếp chính vương luôn lo lắng cho tính mạng bản thân cũng rất đáng thương.

“Vậy ngươi định dùng biện pháp gì giải cổ?”

Tạ Triều Vân ho mạnh một tiếng, sợ nữ thần y không có đầu óc này bị Sở Chiêu Du thăm dò.

Vừa rồi đã bị hỏi ra là trúng cổ.

Giải pháp nhất định không thể nói, vạn nhất Nhiếp chính vương đồng ý rồi, còn phải gạt Sở Chiêu Du, dù sao thì giải pháp này cũng khác người*.

惊世骇俗(kinh thế hãi tục): những suy nghĩ, lời nói và việc làm khác thường

Miêu Nhược Thu nói trong người nàng từ nhỏ đã có một loại cổ, cổ này rất thần kỳ, có thể hấp dẫn tất cả cổ trùng. Nhưng dẫn cổ đặc thù, hai người phải hành phòng. Nàng còn yêu cầu sau khi giải cổ, Nhiếp chính vương hoặc là lấy vị trí Nhiếp chính vương phi báo đáp, hoặc là đưa nàng một châu, nàng muốn làm châu trưởng.

Tạ Triều Vân quả thực thán phục, Vương phi thì không có khả năng, nhưng một châu…… Tiêu Hành bênh vực người mình như vậy, đồng ý cắt giang sơn của tiểu hoàng đế cho người khác không cũng là vấn đề.

Miêu Nhược Thu ý thức được mình nói nhiều, bèn dùng ngữ khí tiễn khách nói: “Dân nữ không tiện nói nhiều, bệ hạ có thể đi hỏi Nhiếp chính vương. Dân nữ hơi mệt, không thể tán gẫu với bệ hạ.”

Thân vệ luôn đi theo Sở Chiêu Du có chút tức giận Miêu Nhược Thu không biết nhìn sắc mặt, nàng tự vào vương phủ, khó khăn muôn trùng*, vẫn là được người phát hiện đưa vào. Bệ hạ nói vào là vào, không bị cản trở*, tuy không thật sự so sánh, dùng đầu óc ngẫm nghĩ địa vị của Sở Chiêu Du. Còn xem Sở Chiêu Du là hoàng đế bù nhìn, như khách mà tiễn?

困难重重(khốn nan trùng trùng): khó khăn chồng chất khó khăn

畅通无阻(sướng thông vô trở): nghĩa là vượt qua hay đi qua mà không gặp trở ngại

Sở Chiêu Du cười lạnh nói: “Trẫm muốn khuyên ngươi một câu, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu lập tức rời Nhiếp chính vương phủ, trẫm còn có thể cho ngươi một bậc thang.”

Ánh mắt Miêu Nhược Thu hoảng hốt: “Ý bệ hạ là gì?”

Sở Chiêu Du bình tĩnh: “Ý là sẽ không có bánh từ trên trời rớt xuống.”


Miêu Nhược Thu bị doạ đến sửng sốt, sau đó nghĩ mình nhiều lắm là y thuật không tinh, khám không ra, sợ cái gì, ngược lại hoàng đế này hết sức đáng nghi.

“Bệ hạ không muốn dân nữ trị cho Nhiếp chính vương?” Miêu Nhược Thu nhanh chóng úp nồi.

“Nhiếp chính vương không cần ngươi trị!”

Người bên cạnh nghe được như lọt vào trong sương, bệ hạ và Miêu cô nương đánh bài ẩn gì? Giương cung bạt kiếm, bên ngoài hỏi chuyện thực tế cãi nhau, sao Nhiếp chính vương còn chưa tới? Bệ hạ pk với khách quý, bọn họ giúp ai cũng không được.

Thư phòng Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành bình lui ám vệ, mở ra ba thước giấy Tuyên Thành.

Nhiếp chính vương rất ít khi nhập tâm luyện chữ, khi đã luyện chữ chứng tỏ hắn đang ngẫm nghĩ một quyết định quan trọng, trừ phi trời sập xuống, nếu không không ai dám quấy rầy.

Cổ tay nâng lên hạ xuống, rất nhanh đã viết xong một bài nghị luận, sau khi mực khô, Tiêu Hành cẩn thận kẹp vào tấu chương.

Gần đây vật nhỏ quá nhàn, luôn muốn xuất cung, kiếm chuyện cho y làm. Đống sách của bậc tài đức thời xưa rơi rớt ở Phúc Ninh Điện, Sở Chiêu Du không chịu xem, mỗi ngày suy ngẫm chuyện y xem không hiểu.

Tiêu Hành tổng hợp cảm thụ bảy năm chấp chính, tự viết một bài Đại Sở trị quốc luận, cho Sở Chiêu Du đọc.

Nghĩ đến Sở Chiêu Du ngoài miệng mắng “Vừa dở vừa dài”, lại bị hắn buộc không thể không đọc, khóe miệng Tiêu Hành vô thức gợi lên.

Bên ngoài cửa sổ một thân ảnh do dự nhảy xuống, Tiêu Hành đè tấu chương xong, mới mở miệng hỏi, “Chuyện gì?”

“Chủ tử, bệ hạ đi gặp Miêu Nhược Thu.”

Cửa nhanh chóng bị mở ra, Tiêu Hành trầm mặt bay về phía hoa viên.

Một đám người làm ăn kiểu gì không biết?

……

Sở Chiêu Du đè nặng thanh âm, cảnh cáo Miêu Nhược Thu: “Đừng tưởng trẫm không có cách chứng minh.”

Chứng cứ còn ở trên người trẫm đây.

Vị nữ lang trung này sao nói hoài không nghe? Một hai phải cứ bắt trẫm đưa chứng cứ vậy!

Miêu Nhược Thu thấy hoàng đế nói ra lời thề son sắt, trong lòng chột dạ, nhưng chưa tới phút cuối chưa thôi*, nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới, mắt thấy quyền thế cùng Nhiếp chính vương đều có được dễ như trở bàn tay, bị hoàng đế hù hai câu đã từ bỏ, nàng không cam lòng!

不到黄河心不死(bất đáo Hoàng hà tâm bất tử): chưa đến bước đường cùng thì không được từ bỏ, ẩn dụ chưa đạt được mục đích chưa bỏ cuộc

Hoàng đế nói lâu như vậy, có chứng cứ sao? Chắc là có, nhưng không tiện lấy ra.

Miêu Nhược Thu thêm can đảm, quyết định chết không thừa nhận, đột nhiên Ứng Thanh Cổ trong cơ thể giật giật, nàng bỗng chốc cả kinh, nhìn về phía hoàng đế.

Còn chưa tiếp xúc, Ứng Thanh Cổ đã có phản ứng, cho thấy cổ trong cơ thể đối phương vô cùng mạnh mẽ.

Người này là ai? Là cổ gì?

Đời này Miêu Nhược Thu từng nghe qua, cổ lợi hại nhất chính là Hợp Tâm Cổ, trong tộc rất ít ghi chép, là âm dương cổ hiếm thấy, chuyển hóa ỷ lại lẫn nhau, không bị ngoại vật hấp dẫn, cũng vì điểm này, nàng không chắc mình có thể dẫn ra cổ trong người Nhiếp chính vương.

Trên đời sao lại có nhiều cổ độc kỳ quái như vậy, đa số cổ độc bình thường giống nhau, nhưng truyền tới hiện tại, âm dương cổ có thể khống chế người đã ít càng thêm ít, Hợp Tâm Cổ chính là ngoại lệ duy nhất.

Chẳng lẽ Hợp Tâm Cổ trong truyền thuyết lại nằm trong tay hoàng thất? Một con trong người Nhiếp chính vương, hiện tại đã bị dẫn ra, một con khác khả năng lớn nhất nằm trong người tiểu hoàng đế, mượn tay khống chế Nhiếp chính vương.

Khó trách con rối này không cho nàng giải cổ! Là sợ Nhiếp chính vương từ đây không còn nhược điểm!

Miêu Nhược Thu tự cho là đã tìm ra chân tướng, lúc trước chột dạ, để xác nhận, nàng không nói gì, đột nhiên duỗi tay kéo Sở Chiêu Du.

Thật thật giả giả, một chạm là biết.

Sở Chiêu Du đột nhiên đứng lên, đẩy tay Miêu Nhược Thu ra.

Làm gì! Muốn bắt mạch của trẫm hả?

Sau khi trở về từ khu vực săn bắn, Sở Chiêu Du vẫn luôn mặc áo bó tay, che kín mạch tượng, còn chưa có ai dám chạm vào y.


Đối phương cảnh giác ngoài dự đoán, Miêu Nhược Thu chưa từ bỏ ý định, lại giơ tay đi bắt.

Sở Chiêu Du dùng khuỷu tay ngăn trở, cau mày đẩy ra bên ngoài.

Miêu Nhược Thu cũng không có võ công, độc trên người đã bị tịch thu sạch sẽ, dù sao Sở Chiêu Du cũng là nam tử trưởng thành, so về lực thì không thể thua một cô nương.

Tạ Triều Vân chỉ vừa thất thần, tình huống trong đình đã thay đổi, sợ tới mức hắn một bước đứng giữa hai người, “Làm càn!”

Miêu Nhược Thu bị đẩy lui về sau vài bước, tức giận nhìn Tạ Triều Vân, tên tướng quân này rốt cuộc ở phe nào!

Dư quang thấy có người tới, Miêu Nhược Thu đột nhiên mảnh mai ngã trên đất, “Dù bệ hạ giết ta, dân nữ cũng muốn trị bệnh cho Nhiếp chính vương.”

Sở Chiêu Du bĩu môi, thủ đoạn ăn vạ cửa ngươi vụng về quá.

Y kéo ra Tạ Triều Vân đang chống đỡ, không chút chột dạ trừng lại.

Tin hay không trẫm ngồi ở đây, kêu đau bụng? Cho ngươi mở mang tầm mắt thế nào là ăn vạ chân chính?

Y vừa muốn đi lên nói hai câu, lấy ra chứng cứ, Nhiếp chính vương đột nhiên xuất hiện ở lục giác đình, chặn đường đi của y.

Sở Chiêu Du tức khắc câm miệng.

Miêu Nhược Thu mảnh mai quật cường quỳ trên mặt đất, nhu nhược đáng thương: “Nhiếp chính vương, bệ hạ thế mà ngăn cản dân nữ thi cứu, còn đẩy ngã dân nữ.”

Miêu Nhược Thu lo giả vờ bị bắt nạt, lại không biết rất ít người dám nói chuyện với Nhiếp chính vương bằng ngữ điệu này, Nhiếp chính vương mặt lạnh vô tình, hoàn toàn không ngấm loại này.

Sắc mặt Miêu Nhược Thu biến đổi cực nhanh, làm Sở Chiêu Du bội phục vạn phần.

Trẫm nhất thời hứng thú khổ tâm học tuyệt kỹ thay đổi gương mặt của hí kịch, còn không thành thạo bằng ngươi.

Tiêu Hành phức tạp nhìn thoáng qua Sở Chiêu Du, bàn tay sau lưng nắm chặt, lấy tư thái bảo hộ hoàn toàn đứng trước mặt Sở Chiêu Du, rõ ràng làm lơ Miêu Nhược Thu, đang đợi Sở Chiêu Du nói.

Vật nhỏ gắt gao nhấp môi, không nói một lời.

Có thể nói với Miêu Nhược Thu, lại không thể nói với hắn? Lúc nãy lợi hại lắm mà, sao vừa thấy bổn vương đã héo rồi?

Ánh mắt Miêu Nhược Thu xoay chuyển, có chút đắc ý.

Khóe miệng nàng âm thầm giương lên, tươi cười chưa hiện, đột nhiên một câu lạnh lẽo như băng sương đập lên đầu.

“Ngươi cút đi.”

Miêu Nhược Thu không thể tin mà ngẩng đầu, xác nhận những lời này là Nhiếp chính vương nói với nàng.

“Đây là suy xét của ngươi? A, trên đời này ngoại trừ ta, Hợp Tâm Cổ không ai có thể trị! Nhiếp chính vương không sợ chết thì cứ dây dưa.”

Trong lúc khiếp sợ, nàng không quan tâm gào lên.

Tiêu Hành nhíu mày, con mắt hình viên đạn sắc bén, thanh âm lạnh đến không có tình người: “Vì dẫn một cổ đi, nên đưa thêm một cổ nữa tới, ngươi cho rằng bổn vương là tên ngốc? Nhân lúc bổn vương còn chưa muốn giết ngươi lấy máu dẫn cổ, biết điều thì tự rời đi.”

Miêu Nhược Thu không phải cổ, lại như ung nhọt mang theo lòng tham không đáy từ trong xương.

Nếu phản lại ý định ban đầu, thà rằng không trị, Nhiếp chính vương kiên cường bất khuất, trừ phi bản thân nguyện ý, không ai có thể uy hiếp hắn.

Nghe vậy, mặt Miêu Nhược Thu xám tro, run như cầy sấy, nàng lại quên mất nàng đang đối diện với Diêm Vương gia!

Lấy máu dẫn cổ, Miêu Nhược Thu không biết máu mình có thể dẫn cổ trong người Nhiếp chính vương ra hay không, nàng chỉ biết, uy hiếp Nhiếp chính vương, nàng đúng là bị ma quỷ ám!

Tiêu Hành ngại Miêu Nhược Thu chậm chạp, bảo ám vệ ném nàng ra ngoại thành.

Vừa rồi hắn thấy, dám động tay động chân với vật nhỏ, nếu hôm nay bổn vương nóng tính, thể nào cũng chặt tay nàng bồi tội với Sở Chiêu Du.

Tiêu Hành thu giận, để không doạ Sở Chiêu Du sợ, phải khắc chế.

Lúc này Sở Chiêu Du hơi rầu, Nhiếp chính vương chọn không trị, là chuyện ngoài dự đoán. Y ngầm bực, rõ ràng trước đây đoán Nhiếp chính vương là người không thích bị tính kế khống chế, đây cũng là nguyên nhân y gạt hắn, tại sao nghe Miêu Nhược Thu nói, đã mất hết lý trí.

Vừa rồi y nói nhiều lời không nên nói, Tạ Triều Vân và thân vệ đều nghe được, thế nào mới xong đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.