Đọc truyện Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương – Chương 3: Gà Của hoàng đế mà Cũng dám lừa
Sở Chiêu Du phát sầu ngồi dưới đất, hắc y nhân ngồi cùng, sầu thành hai cục sương đen.
Cổ tay y đặt trên đầu gối, bàn tay xoa cằm, suy nghĩ đối sách. Nếu đã giới nghiêm, đóng cổng thành chặt như bây giờ thì không một ai được phép ra khỏi thành, y không biết phi thiên độn địa, làm sao mới được đây.
Huống chi, bên cạnh còn một đứa con ghẻ.
“Theo ta làm gì?” Sở Chiêu Du hỏi.
Hắc y nhân không nói một lời.
Sở Chiêu Du: “Ngươi đang làm gì?”
Nếu là tội phạm truy nã thì tuyệt đối đừng theo y.
Hắc y nhân há miệng, trước Sở Chiêu Du như hổ rình mồi, cau mày nói: “Ta, ta không biết.”
Đừng là một kẻ ngốc chứ.
Sở Chiêu Du lại hỏi: “Ngươi biết đây là đâu không?”
“…”
“Ngươi bao tuổi, lấy vợ chưa?”
“…”
“Bây giờ là niên đại nào? Ngươi biết nhiếp chính vương không?”
“……”
Một hỏi ba không biết.
Sở Chiêu Du xác định, đây chắc chắn là tử sĩ, không hoàn thành nhiệm vụ, độc phát choáng váng.
“Thật đáng thương… Nhưng ngươi cũng không thể theo ta.” Sở Chiêu Du sờ đầu hắn, “Ngươi biết ta muốn làm gì không? Ta muốn đi ra ngoài, mang theo ngươi ta không ra được.”
Y chỉ chỉ tường thành cao vót.
“Éc…. éc?”
Cảm giác dưới không trọng lực, Sở Chiêu Du đột nhiên cả kinh, eo bị ôm chặt, cả người dán trên người hắc y nhân, lòng bàn chân cách mặt đất càng ngày càng xa, thậm chí có thể thấy rõ hoàng cung đèn đuốc lóe sáng xa xa.
Giống như một con dơi mang theo lá thu, lặng yên lướt qua tường thành tứ hợp, thủ lĩnh Hộ Long Vệ đưa người đi tra hỏi, cũng không quay đầu lại.
Sở Chiêu Du sợ ngây người, không ngậm miệng được, như người nhà quê lần đầu đi tàu cao tốc. Tiêu tiền một cách xứng đáng!
Gió đêm lạnh lẽo, hai người một đường xẹt qua nhà dân bên ngoài kinh thành, rừng cây ngoại ô, đến tận khi bọn họ tới một ngọn núi, Sở Chiêu Du không khỏi ôm đối phương sưởi ấm.
Hô hấp Sở Chiêu Du phả lên cổ hắc y nhân, ánh trăng chiếu lên da dẻ thuần khiết như ngọc, mà lòng bàn tay là bắp thịt khoẻ mạnh, băng cơ thiết cốt, ngọc tước mà thành.
Không phải ta ghen tị đâu.
Sở Chiêu Du thổi gió, phát hiện người này chỉ một mực xông tới, như kiểu y không nói thì không dừng lại.
Phía trước là một cái hồ.
Mà trong núi, bọn họ vừa đi qua một toà miếu đổ nát.
“Dừng lại dừng lại!” Sở Chiêu Du hai tay làm thành cái loa, kề sát bên tai hắc y nhân hét lên.
Thắng gấp một cái, Sở Chiêu Du suýt nữa tuột tay văng ra.
“Ngươi lợi hại thiệt đó!” Sở Chiêu Du khích lệ, y chỉ chỉ một góc sơn miếu lộ ra sau bụi cây, nói, “Tối nay chúng ta nghỉ trong miếu.”
Bên dưới ngọn núi cách đó không xa là đường vào kinh, nằm cạnh đại lộ phồn hoa, sơn miếu lại không dấu chân người, tượng phật sứt mẻ, Sở Chiêu Du nhíu mày, chỗ này đừng có bật mode “Đêm trong căn nhà hoang” để rồi nửa đêm bật ra một con ma hù chết người ta đấy chứ?
Tự mình dọa mình, Sở Chiêu Du nhảy ra sau hắc y nhân, nắm chặt vạt áo hắn, hỏi hắn có biết đánh lửa không.
“Đánh lửa?” Hắc y nhân nhắc lại một lần, tò mò nhìn Sở Chiêu Du.
“Quên mất ngươi bị ngốc.” Sở Chiêu Du ngồi xổm xuống, lượm đại một mảnh gỗ lớn, vun đống lá vụn lại một chỗ, tìm một que gỗ, dùng que gỗ ma sát vào khe của mảnh gỗ.
“Vậy đó, khi nào ra lửa là được.”
Y xoa que gỗ một chút, tay tê rần, không ôm hi vọng đưa que cho đối phương, “Làm không ra cũng không sao, chúng ta ngủ tạm … “
Phù phù …… tia lửa nhỏ vụt lên.
“Éc!”
Ánh lửa yếu ớt phản chiếu ánh mắt sáng ngời của Sở Chiêu Du, y vỗ vai người bên cạnh, trong mắt đầy sùng bái, phối hợp với đôi mắt đào hoa, xiêm y vàng nhạt khẽ buông, giống tiểu nữ chạy trốn theo tình lang.
Sở Chiêu Du gom một đống lá khô và cành cây, miễn cưỡng làm ra đống lửa, chiếu sáng toàn bộ tòa miếu đổ nát, chiếu ra bích họa loang lổ trên tường cùng bồ tát buông mày.
“Ồ, sao cổ ngươi đỏ vậy?” Sở Chiêu Du thấy cổ hắc y nhân nơi ửng đỏ lên, lo âu đến gần nhìn xem, “Cũng may, không phải dị ứng… Có phải lúc nãy ta dựa gần quá, bị nóng?”
Vấn đề tương đối cao thâm, hắc y nhân không trả lời, Sở Chiêu Du tự gật đầu, còn phí lời: “Ngươi có đói bụng không… Đói bụng ta cũng không có đồ ăn.”
Y hơi hối hận lúc nãy không chia cho hắc y nhân một cái bánh bao thịt, dù sao người ta giúp nhiều như vậy.
Ngày mai dẫn hắn đi mua gì ăn đi, Sở Chiêu Du nhắm mắt sờ bạc trong ngực, năm lạng chớp mắt đã hết hai lạng, xài tiền như nước.
“Lần sau thấy gà rừng, chúng ta bắt nướng ăn, như vậy cũng tiết kiệm được ít tiền.” Trước khi ngủ, Sở Chiêu Du đắc ý nghĩ. Nếu như chỉ có mình y, nhiều lắm chỉ bắt được 1,2 con cá, mà có cao thủ bên cạnh thì khác.
…
Nhiếp chính vương phủ.
Tiền Thế Thành đến đây chịu đòn nhận tội, hắn lục soát quanh thành một vòng, không tìm được một chút hình bóng bệ hạ, ngày kia, Nguyệt Xích quốc phía nam sẽ tiến kinh triều cống, bệ hạ không ở đây, cũng không tốt lắm.
Tuy Nguyệt Xích quốc chật hẹp nhỏ bé, không đáng sợ, mà quốc thổ trên biển, đảo chi chít như sao trên trời, đánh không chết diệt không xong, một khi mất đi quản lý, quân đội Nguyệt Xích quốc chuyển thành cướp biển, biển tất sẽ loạn.
Hắn hành sự bất lực, muôn lần chết cũng không đền được tội.
Không khí nhiếp chính vương phủ đêm nay có gì đó sai sai, bóng người vội vã, phi vào trốn ra, còn khẩn cấp hơn Hộ Long Vệ.
Tiền Thế Thành trực tiếp vào nội đường, chỉ thấy chủ vị nội đường trống không, thủ lĩnh ám vệ Tiêu Hành cau mày.
Chu Kỳ phụ trách giám sát đủ loại quan lại trong bóng tối, vì làm ăn vào nam ra bắc, thay chủ kiểm tra, duy trì trật tự địa phương, mà Tiền Thế Thành là thủ lĩnh Hộ Long Vệ, trừ phi có chuyện lớn, còn không thì hai người cũng không đụng mặt nhau.
Không chờ y mở miệng, Chu Kỳ thấy người liền nói: “Vương gia mất tích.”
“Cái gì!” Tiền Thế Thành tìm bệ hạ không hoảng hốt, lần này hoảng rồi.
Nói cho cùng, bệ hạ đối với đại Sở, chỉ là mang tính chất trang trí, quốc gia đại sự toàn bộ do nhiếp chính vương quyết định, dù cho ngoại quốc triều kiến, thì có thể kiếm cớ long thể bất an không gặp người, không gây trở ngại cho việc ngoại giao giữa hai nước.
Điều kiện tiên quyết là, còn nhiếp chính vương.
“Ngày kia Nguyệt Xích quốc đến chầu nếu vương gia không ở đây, vậy cũng chỉ có thái hậu làm chủ.”
Thái hậu dã tâm bừng bừng, vẫn luôn tranh quyền cùng vương gia, mà Quốc chủ Nguyệt Xích quốc cũng không phải kẻ tầm thường, nếu hai người này câu kết, bí mật mưu đồ bí chuyện bất lợi với Đại Sở với nhiếp chính vương…
Tiền Thế Thành càng cau mày, “Ngươi chắc chắn?”
Chu Kỳ sắc mặt không tốt: “Chuyện lớn như vậy, ta đùa làm gì.”
Hắn mặc trang phục thư sinh yếu đuối, khác xa với võ tướng Tiền Thế Thành, hai người gặp mặt chưa nói được ba câu đã muốn cãi nhau, mà can hệ trọng đại, Chu Kỳ lại kiên trì giải thích: “Hôm nay chủ nhân dậy sớm liền nói đau đầu, trước giờ hắn có thể chịu, nếu nói ra nhất định là đã đến cực hạn… Chủ nhân xuất cung cùng lúc với ngươi, cận vệ theo hắn cũng không thấy, đến bây giờ vẫn không có tin tức.”
“Hôm nay ngươi soát thành không thu hoạch được gì sao?”
Tiền Thế Thành cúi đầu: “Mạt tướng vô năng.”
“Hộ Long Vệ có lẽ có người không quen biết bệ hạ, nhưng chắc chắn đều biết chủ nhân, bọn họ cũng không phát hiện?”
“Không có.”
Chu Kỳ: “Chủ nhân từ trước giờ thường an bài tốt mọi chuyện, sẽ không có chuyện vô cớ mất tích như vậy. Chỉ có hai khả năng, một, chủ nhân xảy ra vấn đề rồi.”
Tiền Thế Thành nghĩ đến việc Chu Kỳ nhắc, trước kia Nhiếp chính vương đau đầu, không khỏi nghĩ đến hướng xấu nhất… Vương gia bị người hạ độc mưu hại.
“Hai, chủ nhân đi ngoài thành tìm bệ hạ.”
“Đúng đúng đúng, khả năng này!” Tiền Thế Thành lớn tiếng nói.
Chu Kỳ ghét bỏ nhìn hắn: “Bệ hạ và Nhiếp chính vương đồng thời mất tích, trên dưới triều chính tất nhiên sẽ không gạt được, đặc biệt bên thái hậu. Chúng ta phải dự tính chuyện xấu nhất, lỡ như thái hậu ra tay, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Phía ta bên này sẽ quan sát kĩ hướng đi của Thái hậu, ngươi tăng cường phái người ra ngoài thành tìm kiếm, lập tức lên đường!”
“Được.”
…
Sở Chiêu Du mới ngủ thì bị đánh thức, trong tay đột nhiên bị nhét một thứ gì đó ấm áp lông xù, y giật mình, suýt nữa nhảy tại chỗ.
“Thứ gì… Gà! Gà?”
“Ừm.” Hắc y nhân, hoặc là nói, Tiêu Hành gật gật đầu.
Sở Chiêu Du nói phải có gà, vì thế hắn đã bắt gà, ai bảo nó không có mắt đi ngang qua miếu.
Sở Chiêu Du cẩn thận tránh con gà đang bay nhảy, hỏi: “Ngươi biết nướng không?”
Tiêu Hành suy nghĩ một chút, chần chờ lắc đầu.
“Ta cũng không.” Buổi tối, lấy máu nhổ lông không thích hợp, Sở Chiêu Du xé một miếng vải, bảo Tiêu Hành buộc chân gà lại, “Sáng mai chúng ta đem nó đổi chút lương thực.”
Y dựa vào Tiêu Hành, cảm thấy hắn quả thực là lọ điều ước hình người, muốn gì có đó.
Sở Chiêu Du đột nhiên nghĩ đến mình không biết hắn tên gì, “Ngươi tên gì?”
“Tiêu …” Sau gáy Tiêu Hành đau xót, đồ vật trong đầu mới vừa lúc ẩn lúc hiện trồi lên, trong khoảnh khắc hóa thành mê chướng, hiện ra trước mắt hắn, ép tới hai mắt biến thành màu đen.
“Tiểu cái gì?” Sở Chiêu Du nhìn khẩu hình Tiêu Hành, cảm thấy là âm “h”, không phải Tiểu Hắc thì là Tiểu Hoàng.
[Tiêu Hành(萧蘅) là xiāohéng, Tiểu Hắc là xiǎohēi]
Quả nhiên là tử sĩ, Sở Chiêu Du lộ vẻ đồng tình.
Ngay cả cái tên đàng hoàng cũng không có, chỉ có biệt hiệu.
“Tiểu hắc hay là Tiểu Hoàng?”
Tiêu Hành im lặng trong chốc lát: “… Tiểu Hắc.”
“Tên và quần áo ngươi rất xứng đôi.” Sở Chiêu Du tán dương, co lại ngủ bên cạnh hắn.
Nửa đêm, chứng đau đầu lại phát tác một lần nữa, đau nhức khiến người đánh mất lý trí, Tiêu Hành một quyền vung về phía cái cột, nỗ lực quên đi đau đớn.
Sở Chiêu Du trở mình, khe khẽ phát ra một tiếng nói mớ.
Quyền phong đột nhiên dừng cách vách tường khoảng một tấc, Tiêu Hành đổi thành bấm bắp đùi mình, mặt ẩn nhẫn, không nói tiếng nào.
“Làm sao vậy?”
Trực giác của Sở Chiêu Du thấy có động tĩnh nên lập tức tỉnh dậy, tỉnh táo như chưa từng ngủ, cẩn cẩn trọng trọng ấn huyệt thái dương cho hắn, nửa đêm hát [Trên đời chỉ có mẹ tốt].
Tiêu Hành ôm chặt y, hai người cứ thế mà ngủ, Sở Chiêu Du gặp ba cái ác mộng liên tiếp bị nhiếp chính vương dùng xích sắt trói lại.
Hôm sau
Hai người tiếp tục gấp rút lên đường.
Nói thật, Sở Chiêu Du cũng không biết đi đâu, Tiêu Hành càng không biết, hai người cùng ngớ ngẩn, thấy đường thì đi.
“Ngươi đem con gà này, đến nhà đầu tiên ở cửa thôn đổi chút đồ ăn chín.” Sở Chiêu Du định tự đi, nhưng nơi này cách kinh thành gần quá, y không lộ diện thì tốt hơn.
Sợ kẻ ngốc này không biết nói chuyện, Sở Chiêu Du dạy y từng câu: “Bây giờ ta là vợ ngươi, hiểu không, ngươi đi gõ cửa, nhìn thấy nam… Nam chính là như ta…”
Sở Chiêu Du mẻ lưỡi, cảm thấy câu này không ổn, quyết đoán đổi giọng: “Nam chính là giống như ngươi, thì ngươi cứ gọi là đại ca. Nhìn thấy người như ta, ặc, nữ, thì gọi đại tẩu tử, nói ngươi đưa vợ đi tìm thầy thuốc, lộ phí không đủ, tối hôm qua ở trên núi bắt được con gà rừng, có thể đổi chút đồ ăn trên đường không.”
Y thuật lại mấy lần cho Tiểu Hắc, cảm thấy không thành vấn đề, trốn sau một thân cây, “Được, ngươi đi đi.”
Tiêu Hành trở về rất nhanh, trong tay chỉ có hai cái bánh ngô.
“Chỉ có hai cái này?” Sở Chiêu Du khó tin, ba cân thịt đổi năm mươi gam bột mì?
Tiêu Hành tiết nhịp: “Đại tẩu tử nói, nhà nàng ăn chay, không nhận gà rừng, nhưng thấy vợ ta bị bệnh, có thể cho hai cái bánh ngô.”
“Gà đâu?”
“Đại tẩu tử giữ lại, nói muốn phóng sinh.” Tiêu Hành nghiêm túc học nguyên văn tẩu tử, “Trời cao có đức hiếu sinh, ngày hôm nay phóng sinh một con gà, kim kê báo ân, sang năm vợ sẽ sinh bé trai mập mạp.”
“Ngươi tin chuyện tào lao của nàng! Ngươi có vợ à!”
Tiêu Hành nhíu mày, không có cách nào xử lý tình huống trước sau mâu thuẫn. Vợ là gì, vừa nãy rõ ràng nói có.
Sở Chiêu Du đỏ mặt vì tức, không biết có phải do y tức quá sinh ra ảo giác không, nhưng thoạt nhìn Tiểu Hắc, dường như còn ngốc hơn hôm qua. Nhất định là Tiểu Hắc vừa mở miệng người ta cũng nhìn ra là một kẻ ngốc, người ta là đang lừa gạt kẻ ngốc đó!
Đến gà của hoàng đế cũng lừa! Còn có vương pháp hay không!