Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 60


Đọc truyện Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng – Chương 60

Vân Duệ Phong báo cáo công tác với Thẩm nguyên, nhưng thực ra anh đang thổ lộ tình cảm của mình và tiến sĩ Thẩm thì đúng hơn. Anh nói cho Thẩm nguyên soái biết lúc ở trong thế giới trò chơi anh và tiến sĩ Thẩm đã tình định nhất sinh, bọn họ thật sự muốn ở bên nhau.

Thẩm nguyên soái nhìn cách Vân Duệ Phong chờ đợi quyết định của mình, ông thật không biết phải nói gì mới tốt. Thẩm Tri Vi là con của ông, đứa nhỏ này rất thông minh, vốn ông chỉ muốn để con mình trở thành học giả rồi an tâm nghiên cứu, ai biết nó lại muốn hợp tác với công ty của mình để cùng thiết kế trò chơi, còn khiến Quân bộ nhìn ra giá trị của nghiên cứu này. Vốn dĩ Thẩm Tri Vi đã thương nghị với Quân bộ xong, chờ khi hoàn thành dự án trò chơi này, hết hạn hợp đồng, con trai ông sẽ kí hiệp nghị để phục vụ cho Quân bộ.

Lúc hai bên thảo luận xong các điều khoản thì tiến sĩ Thẩm lại vướng vào sự cố thất lạc trong trò chơi. Ngay lúc đó công ty trò chơi lại có thỏa thuận cấp mũ giáp cho nhóm người chơi thử nghiệm. Nên nhân lúc ấy, quân bộ quyết định lệnh cho Vân Duệ Phong ngụy trang thành người chơi đi cứu tiến sĩ.

Khi Thẩm Tri Vi gia nhập quân bộ, độ mạo hiểm chắc chắn sẽ cao hơn việc công tác trong công ty trò chơi nhiều nên có người cam tâm tình nguyện bảo hộ cũng tốt. Vân Duệ Phong là thiếu tướng trẻ tuổi nhất đế quốc, đã hoàn thành xuất sắc không ít nhiệm vụ nguy hiểm, giá trị vũ lực cùng năng lực của anh đều vào hạng xuất sắc. Cho nên nếu cứ thế nhận nhiệm vụ đội trưởng đội hộ vệ của Thẩm Tri Vi, con đường thăng quan tấn tước của Vân Duệ Phong coi như …

Thẩm nguyên soái thở dài, hỏi: “Cậu đã suy xét?”

Vân Duệ Phong làm động tác chào điều lệnh với Thẩm nguyên soái: “Vâng!”

“Thời buổi này yêu đương tự do, nếu Tri Vi nguyện ý, tôi cũng không có ý kiến gì.” Thẩm nguyên soái gật gật đầu nói, Vân Duệ Phong là cấp dưới trực hệ của ông, cũng là người ông xem trọng nhất, cậu ta làm bạn lữ của con mình ông cũng yên tâm.

Đều là chuyện của bọn nhỏ, cứ để tự chúng quyết định.

“Đa tạ Nguyên soái!”

Vân Duệ Phong báo cáo xong, Thẩm nguyên soái lại tán gẫu một ít sự kiện xảy ra trong trò chơi với anh. Biết được Thẩm Tri Vi đinh ninh mình là NPC của trò chơi thì không khỏi thở một hơi dài thật dài: “Đứa nhỏ này, lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, có lúc đặt trách nhiệm xuống cho mình thư thả không tốt hơn sao?”

Vân Duệ Phong gật đầu, lúc cúi đầu, anh thấy điện đàm trên tay hiển thị tin mới, sắc mặt anh thay đổi một chút, nhanh chóng bấm vài cái trên điện đàm, tựa hồ như đang trò chuyện cùng ai.


Gõ gõ xong rồi Vân Duệ Phong vỗ ghế đứng bật dậy, lạnh lùng nói: “Nguyên soái, tôi có việc phải đi rồi.”

Ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, cả người tràn ngập khí thế, Thẩm nguyên soái ngẩn người, không đợi ông gật đầu, Vân Duệ Phong đã chạy mất.

Vân Duệ Phong vừa đi vừa dùng sức nện lồng ngực, thiếu chút nữa ở trước mặt Thẩm nguyên soái anh lại nói “Bổn cung ngược lại muốn hảo hảo nhìn xem cái tên Nghiêm Húc kia còn dám làm đến chuyện gì.” linh ta linh tinh, thật may anh phản ứng nhanh kiềm lại được.

Xem ra người cần thích ứng thế giới hiện thực không chỉ có tiến sĩ nhỏ, còn có cả anh.

Đi đến văn phòng của tiến sĩ Thẩm, nhìn thấy Thẩm Tri Vi vẫn đang công tác.

Thẩm Tri Vi mở cửa ra, liếc mắt là thấy Vân Duệ Phong đứng ngay trước cửa, liền buông văn kiện trong tay xuống mà hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, ” Vân Duệ Phong lắc đầu, lòng cố gắng trấn tĩnh lại, “Chỉ là vừa thấy cảnh tượng vô cùng quen thuộc, em làm việc y như lúc còn trong trò chơi, không biết nghỉ ngơi là gì.”

“Cũng không phải, ” thân thể Thẩm Tri Vi ngửa ra sau, tựa vào ghế thả lỏng, “Chờ khi làm xong hạng mục này, tôi sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Lúc làm hoàng đế thật sự kiếm không ra thời gian nghỉ.”

Rất ít khi thấy cậu thả lỏng như vậy, Vân Duệ Phong đi đến phía sau cậu, vươn tay khoát lên bờ vai của cậu, nhẹ giọng nói: “Anh bóp vai giúp em nhé? Lúc luyện tập bình thường anh hay trúng đòn nên cũng thường tự mình xoa bóp cơ thể, kỹ thuật cũng không tệ lắm.”

Thẩm Tri Vi ngửa đầu ra sau nhìn Vân Duệ Phong trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chuẩn tấu.”

Vân Duệ Phong bật cười, anh biết Thẩm Tri Vi cố tình nói sai.


Bàn tay đặt trên vai của Thẩm Tri Vi hơi dùng sức, từng đợt tê dại từ bả vai truyền khắp toàn thân, Thẩm Tri Vi làm việc cho tới trưa, quả thật có hơi mệt mỏi, hiện tại có người xoa bóp liền an tĩnh nhắm mắt lại hưởng thụ.

Người đứng phía sau cậu, là người cậu hoàn toàn tin tưởng, vô luận ở trong trò chơi hay trong hiện thực có chút xa lạ này, cậu vẫn có thể nhắm mắt bình yên khi ở bên anh.

Bàn tay xoa bóp trên vai dần đưa xuống hông, một đôi môi mềm mại nhẹ nhàng ấn lên khuôn mặt Thẩm Tri Vi.

Thẩm Tri Vi không mở mắt ra, người nọ liền làm càn, bàn tay vói vào phía trong quần áo, môi cũng dán lên môi Thẩm Tri Vi.

“Bệ hạ,” Vân Duệ Phong vừa ấn lên môi Thẩm Tri Vi vừa thấp giọng nói, “Anh biết hiệp nghị của em và quân bộ, nhưng lúc cần nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chờ hạng mục ở công ty này hoàn thành rồi chúng ta đi du lịch sẵn tiện kết hôn đi, không ai được phép ngăn cản hôn ước.”

Thẩm Tri Vi mở to mắt, đôi mắt của hoàng hậu vốn dĩ trầm tĩnh nay lại tràn ngập chờ mong, hoàng hậu thật sự rất ít khi đòi hỏi cái gì.

Vân Duệ Phong này vào trò chơi vẫn không đổi khác khuôn mặt hiện tại, làm cho Thẩm Tri Vi không khỏi nhớ tới bọn họ đã từng cãi nhau chuyện gì liền gật đầu: “Không cần lo lắng vấn đề nối dõi thật tốt quá, bây giờ trẫm có thể cùng hoàng hậu sống cho mình.”

Đôi mắt của Vân Duệ Phong sáng lên, bế bổng người đang ngồi trên ghế vào phòng nghỉ bên trong văn phòng, miệng còn nhắc: “Tiến sĩ đừng nghĩ đến công chuyện nữa, thiếp muốn mê hoặc bệ hạ, để quân vương từ nay không tảo triều.”

Nói xong liền đóng cửa lại, cho đến trước giờ hẹn người chơi 09 năm phút, tiến sĩ Thẩm mới bước từ cửa phòng nghỉ ra.

Nét mặt của Thẩm Tri Vi không có biến hóa gì, quần áo chỉnh tề, tóc hơi ẩm, khóe mắt còn có vết ửng đỏ chưa tan.

Tóc của Vân Duệ Phong cũng ướt, vẻ mặt anh nghiêm túc đứng phía sau tiến sĩ Thẩm phía sau, chưa nhận lệnh điều chuyển nhưng đã bắt đầu chấp hành công tác của hộ vệ.


09 đúng giờ hẹn được trợ lý mang đến văn phòng của tiến sĩ Thẩm, ngồi đối diện tiến sĩ. Gã chưa kịp ngồi xuống đã thấy được thân hình cao lớn của Vân Duệ Phong, cả người liền ngẩn ngơ ngồi bệt xuống đất.

“Hoàng, hoàng, hoàng hậu!” 09 cứ lắp bắp mà chỉ vào Vân Duệ Phong nói, “Anh, anh, anh tại sao lại ở chỗ này?”

Biểu cảm của Vân Duệ Phong không thay đổi, hiện tại anh là cận vệ của tiến sĩ Thẩm, không được phép trò chuyện hay làm ra hành động quá khích với người chơi, đây là do giữa trưa khi tiến sĩ Thẩm bị anh liếm…, đỏ mặt ra lệnh.

“Vân tiên sinh là nhân viên kiểm định của công ty, hai người đã từng gặp nhau trong trò chơi sao?” Mặt Thẩm Tri Vi không đổi sắc, hỏi như không có gì quan trọng.

Người chơi 09 dùng sức nuốt nước miếng, thực xấu hổ mà leo lên ngồi trên ghế, miễn cưỡng nói: “Không, không quen.”

“Vậy hẳn là không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của hai chúng ta,” Thẩm Tri Vi thực tự nhiên ngăn đón ý đồ muốn đuổi Vân Duệ Phong ra ngoài của gã, sau đó cậu đi thẳng vào vấn đề, “Anh có nhắn lại trong bảng khảo sát, hy vọng trò chơi có chức năng làm tê liệt cảm giác khi bị khổ hình?”

“Không sai!” Tầm mắt của 09 lập tức đi, gã không khỏi nhớ lại những chuyện mình đã trải qua trong trò chơi, xanh cả mặt mà nói, “Như vậy thật đáng sợ!”

“Ý kiến của anh chúng tôi có thể xem xét, để công bằng thì mời anh trả lời tôi một vấn đề, trong tình huống… anh và mục tiêu công lược phát sinh sự tiếp xúc thân mật, lúc đó anh có sử dụng đạo cụ. Vậy nếu như không ai ngăn cản, anh sẽ làm gì mục tiêu công lược? Xin nghiêm túc trả lời tôi vấn đề này, đây là cơ sở nghiên cứu rất quan trọng cho dự án.” Tiến sĩ Thẩm nghiêm túc nói.

“Chuyện này…” Người chơi 09 thực xấu hổ mà cúi đầu.

“Được rồi, tôi hiểu.” Tiến sĩ Thẩm gật đầu.

“Sao cơ?” 09 sửng sốt, cậu rốt cuộc biết cái gì?

Tiến sĩ Thẩm nói: “Anh không trả lời câu hỏi của tôi, có nghĩa là anh có khúc mắc với vấn đề này, nói cách khác, lúc ấy anh thật sự có ý tưởng quấy rối mục tiêu công lược, nhưng bản thân anh cũng biết hành vi ấy là sai trái, đúng không?”


“A …” 09 gật gật đầu nói, “Vốn dĩ tôi biết mình công lược thất bại rồi, ngay cả phẩm hàm tước vị cũng không giữ được nữa nên muốn làm liều. Thật sự tôi không có ý làm gì NPC, dùng được hương thì tốt rồi. Chỉ là …  tiểu hoàng đế kia thật sự như mỡ dâng miệng mèo, tôi chỉ nghĩ hay mình tranh thủ một phen … Bất quá sau này trở lại thế giới thực, lại cảm thấy ý tưởng lúc ấy của mình quá đáng sợ rồi.”

“Không sai,” tiến sĩ Thẩm tiếp tục nói, “Mộng hồi hương là đạo cụ trong trò chơi, tôi thiết kế nó với hai mục đích, quan trọng nhất là bảo vệ đạo đức của người chơi. Tuy trò chơi ảo nhưng bối cảnh quá chân thật, một khi làm những chuyện bình thường không có gan làm trong trò chơi thì sau này rất có khả năng xuất hiện triệu chứng không phân rõ đâu là hiện thực đâu là mạng ảo nữa.”

“Đúng, đúng vậy.” biểu cảm của 09 như nghĩ lại mà sợ.

“Cám ơn anh đã phối hợp,” Thẩm Tri khẽ cười nói, “Thể nghiệm của anh là tư liệu quý của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cải tiến trò chơi, sau này khi phát hành đại trà hy vọng anh không chê ghét.”

“Đương nhiên sẽ không chê!” Người chơi 09 nói, “Trò chơi tốt như vậy trước giờ tôi chưa thấy qua, chỉ là sau khi thụ hình … Kỳ thật cũng thấy kích thích, hê hê …”

Thẩm Tri mỉm cười thỉnh 09 hào ra khỏi văn phòng.

Vân Duệ Phong lập tức đóng cửa lại hỏi: “Em tìm gã đến rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Xác định thử xem anh ta có thật là người dễ dàng từ bỏ liêm sỉ hay không, ” Thẩm Tri Vi đạo, “Hiện tại tôi có thể chắc chắn, anh ta sẽ không. Anh ta trở lại hiện thực, cảm thấy sợ hãi với sự việc lúc đó, đại biểu rằng anh ta tự biết mình làm sai. Tôi … Trẫm chỉ là muốn cho chính mình một cái công đạo.”

Vân Duệ Phong hiểu rõ, Thẩm Tri Vi cố gắng thích ứng với ký ức của Cảnh Nhân đế, không phải bằng cách cố gắng quên, mà là cố gắng dung hòa.

Cậu không chối bỏ thân phận của mình trong trò chơi, cho dù biết đó là hư ảo nhưng vẫn xem như đó là một quãng đời chân thật của mình.

Có đôi khi cậu tự xưng “Trẫm” không phải vì không thể thích ứng với thế giới này, mà là vì không thể quên một thế giới khác.

Biến hết thảy ở nơi đó, bao hàm kí ức, tình cảm, thời gian thành thứ của mình. Cậu chính là Cảnh Nhân đế, cũng là Thẩm Tri Vi.

“Kỳ thật, chúng ta có thể như vậy, ” Vân Duệ Phong cúi đầu hôn lên má Thẩm Tri Vi rồi đề nghị, “Lúc ở riêng hai người, em vẫn là bệ hạ của anh, anh vẫn là hoàng hậu của em, thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.