Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 16: Trẫm vẫn thấy rối


Đọc truyện Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng – Chương 16: Trẫm vẫn thấy rối

Cảnh Nhân đế còn đang nhìn quanh bốn phía thì đột nhiên bị một tấm vải che đi tầm mắt, hoàng hậu thắt nút mảnh vải sau đầu hắn, trầm giọng: “Tình huống máu huyết vây quanh, bệ hạ không nên nhìn thì tốt hơn.”

Vừa dứt lời, Cảnh Nhân đế cảm thấy người phía sau không còn, hoàng hậu không biết đã khinh thân đi đâu, chỉ còn hắn ngồi trên lưng ngựa.

Tầm mắt bị che đi, Cảnh Nhân đế tuy thấy ấm lòng nhưng vẫn hơi tức giận. Hắn tuy rằng chưa ra chiến trường, chưa tự tay giết người, nhưng trước khi hắn kế vị, trong cung cũng là một cảnh địa ngục giao tranh, Cảnh Nhân đế không phải là hoa trong lồng kính, bị hoàng hậu ân cần che chở đến thếkhiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.

Hắn là đế vương, nhưng cũng là nam nhân. Cho dù thể lực hay thân thủ không bằng hoàng hậu, nhưng ít ra hắn sẽ không cản trở, lại càng không muốn bị người ta xem là kẻ nhát gan.

Cảnh Nhân đế cởi bỏ mảnh vải che mắt, vì thế liền thấy được một cảnh kì diệu khó tin nhất đời hắn.

Hắn thấy hoàng hậu cơ hồ đứng giữa không trung, trường kiếm trong tay loáng ánh sắc lạnh, mấy chục hắc y nhân không ngừng nhằm vào Cảnh Nhân đế, mà hoàng hậu một tay vung kiếm, một tay bắn loạn những viên sỏi vào thích khách. Nàng nhắm rất chuẩn, sỏi nhất định nhắm vào chỗ hiểm của đối phương, một viên một mạng, hắc y nhân không cách gì tiếp cận Cảnh Nhân đế.

Còn tác dụng của kiếm không phải là giết địch, nó giống như một màn hồng diệp hôm nào trong cung, chắn hết máu tanh từ bên ngoài bắn tới, giữa trời huyết vụ mà hoàng bào của Cảnh Nhân đế không bị nhiễm bẩn dù chỉ một chút.

Cảnh Nhân đế: “…”

Chỉ trong giây lát, bảy mươi tám người đều bị sỏi bắn ra giết sạch, mà hoàng hậu từ giữa chốn máu tanh phi lên lưng ngựa, thu kiếm vào vỏ, nói với Cảnh Nhân đế: “Thần thiếp cho rằng có thể giải quyết xong trước khi bệ hạ cởi bỏ vải che mắt, aiz, lâu lắm chưa thực chiến, thân thủ kém hơn trước nhiều.”

Cảnh Nhân đế: “…”

Hắn nhịn không hỏi xem trước đây thân thủ của hoàng hậu cao đến cỡ nào, cao thủ như vậy làm sao Tiêu Nguyên soái lại cam lòng gả vào cung, có phải là không hợp không, hắn chỉ nghiêm mặt: “Trẫm không phải là hoa trong lồng kính, không cần hoàng hậu cẩn trọng như thế. Thân thủ của Hoàng hậu rất tuyệt, không thể tận mắt nhìn mới là điều trẫm tiếc nuối.”


Hoàng hậu sửng sốt một chút, chợt trầm giọng cười thầm bên tai Cảnh Nhân đế: “Chẳng biết tại sao, câu trả lời của bệ hạ lại ngoài suy đoán của thần thiếp, nhưng vẫn rất hợp tình hợp lý.”

“Vốn là hợp tình hợp lý, có gì ngoài suy đoán.” Cảnh Nhân đế quay đầu lại trừng mắt nhìn hoàng hậu một cái, “Có tên nào còn sống không?”

Hoàng hậu cứng ngắc một chút, khó xử nói: “Cái này… Bệ hạ cũng biết, thần thiếp không học công phu biểu diễn, mà là bản năng giết người ngoài chiến trường. Khi đã dốc toàn lực thì khó có người sống, để thần thiếp đi kiểm tra.”

Cảnh Nhân đế thở dài, nắm chặt tay hoàng hậu không cho nàng xuống ngựa, lực đạo không nhỏ: “Hoàng hậu thiên kim, chuyện lật xác này làm sao để nàng làm. Lúc nãy trẫm đã bắn pháo hiệu, chờ một lát cấm vệ quân sẽ đuổi tới, để cho bọn họ đi xem.”

Hoàng hậu lại cười, vẫn là nụ cười “Ngoài ý liệu rồi lại hợp tình hợp lý” vừa nãy.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bất giác, khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng thu hẹp, hoàng hậu càng lúc càng không khống chế được mà ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhân đế, môi chỉ muốn dán lên phiến môi hồng của Cảnh Nhân đế——

“A —— a —— a ——” trong rừng có tiếng nữ tử hét lên.

Cảnh Nhân đế: “…”

Hoàng hậu: “…”

Một nữ nhân phục sức như tiểu thái giám lảo đảo từ đám thi thể chạy đến trước mặt Cảnh Nhân đế cùng hoàng hậu, vừa nhìn thi thể thét chói tai vừa không quên thân phận người trước mặt: “Hoàng, Hoàng Thượng!”


Hoàng hậu giả trang thành thị vệ, Tô Hoài Linh tất nhiên nhận không ra.

“Hoàng Thượng!” Tô Hoài Linh nhìn thấy Cảnh Nhân đế lập tức quỳ lạy, nào ngờ đúng lúc đó có một thi thể giật giật, dùng sức ném một cái ám khí vào hoàng hậu, lại bởi vì bị thương lực đạo không đủ, ám khí đó liền chuyển hướng nhắm vào Cảnh Nhân đế!

Tô Hoài Linh thấy được, không cần suy nghĩ liền nhào lên đẩy Cảnh Nhân đế, muốn giúp hắn chắn ám khí.

Ai biết hoàng hậu một cước đá văng Tô Hoài Linh, đồng thời hơi động cổ tay, một viên sỏi phóng ra chặn ám khí. Hoàng hậu lại lắc cổ tay, viên sỏi thứ hai chuẩn xác nhắm vào ấn đường xuyên hẳn qua đầu, vậy coi như là kẻ may mắn thoát được một màn lúc nãy bây giờ cũng chết  rồi.

Mà Tô Hoài Linh hình như bị một cước lực đạo rất mạnh của hoàng hậu đá bay, lại không hề hấn gì mà đứng lên, dùng đôi mắt say đắm nhìn thị vệ vừa cứu mạng mình, tràn ngập cảm kích.

Cảnh Nhân đế đảo tầm mắt qua Tô Hoài Linh, chẳng biết tại sao, hoàng hậu luôn ung dung lại thoáng tỏ ra hồi hộp.

Đã qua ba tháng từ hôm đập đầu, Cảnh Nhân đế hoàn toàn không nhớ rõ người này là Tô Hoài Linh, nữ tử vận khí cao đã xô ngã hắn, hắn ngược lại còn nhíu mày hỏi: “Động tác mới rồi của nàng ta, chẳng lẽ là muốn giúp trẫm chắn ám khí?”

Hoàng hậu không cười nữa, bình thản đáp: “Đúng vậy.”

“Tầm thường, ” Cảnh Nhân đế nhìn Tô Hoài Linh nghi hoặc nói, “Trẫm ngồi trên lưng ngựa, hướng ám khí bắn vào trẫm, cách mặt đất chừng 9 thước, ngươi có vẻ không biết khinh công, tính nhảy lên thế nào để chắn ám khí cho trẫm?”


Tô Hoài Linh: “…”

“Huống hồ có hoàng… Có Tiêu thị vệ, trẫm không cần một nữ tử chắn ám khí vì trẫm.” Cảnh Nhân đế không nhìn ám khí mà nhìn hoàng hậu mỉm cười một cái, trong nụ cười tràn đầy tín nhiệm.

Chút hồi hộp vừa dâng lên trong lòng Hoàng hậu liền tan đi, sau đó cũng hiểu ý cười với Cảnh Nhân đế.

Đáng tiếc lúc này có người ngoài, hai nam tử cưỡi cùng ngựa còn có thể nguỵ biện là do tình thế nguy cấp, nếu còn liếc mắt đưa tình, thậm chí không kìm nổi mà hôn môi, vậy cái danh long dương của Cảnh Nhân đế hẳn là tẩy không sạch.

Vì thế Cảnh Nhân đế khắc chế xoay người, nói với Tô Hoài Linh: “Nữ nhân kia, trẫm tạm thời không hỏi ngươi vì sao cải trang thành thái giám trà trộn vào khu vực săn bắn, lát nữa sẽ có cấm vệ quân đến thẩm vấn ngươi. Hiện tại, trẫm lệnh ngươi đi xem trong bảy mươi tám tên kia có kẻ nào còn sống không, có thì trói lại, trẫm sẽ không truy cứu tội ngươi tự tiện xông vào khu vực săn bắn nữa.”

Nói xong liền gỡ dây thừng vốn đem theo để trói thú săn được, quăng xuống chân Tô Hoài Linh.

Tô Hoài Linh: “…”

Có khai hay không cũng phải làm, người nọ là đế vương Hạ quốc, là người quyền thế nhất giang sơn này, lời hắn nói, không ai dám cãi.

Vì thế Tô Hoài Linh lau một phen nước mắt, kiên cường đứng lên, trong lòng run sợ nhưng vẫn đi đến lật từng cái thi thể tìm người còn sống.

“Cấm vệ quân bị bỏ lại rất xa, tìm một người xem trước sẽ tốt hơn.” Không chút nào cảm thấy bắt một thiếu nữ đi lục thi thể có bao nhiêu vô nhân đạo, Cảnh Nhân đế giải thích với hoàng hậu.

Hoàng hậu: “…”

Nàng thật sự rất muốn hỏi, Cảnh Nhân đế ngươi như vậy đối với Tô Hoài Linh có sao không đây? Nữ nhân này chính là…


Bất quá há há miệng, hoàng hậu vẫn không thể nào nói ra lời, chỉ có thể ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhân đế, hai người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ơ hờ nhìn nữ tử mảnh mai lục lọi giữa đám xác người.

Đúng như Cảnh Nhân đế dự đoán, cấm vệ quân bị hắn bỏ lại rất xa, đạn pháo đã bắn ra hồi lâu rồi vẫn chưa ai đến, lúc Cảnh Nhân đế đang mất dần kiên nhẫn, một thanh âm già nua lanh lảnh đến: “Bệ hạ, bệ hạ, nô tài cứu giá chậm trễ, chuyện này … A?”

Một đường khinh công xuyên rừng mà đến, Liên công công nhìn đám thi thể, từ ngữ tranh công đã soạn sẵn đành nuốt hết vào bụng, mắt chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.

Cái nội dung cấm vệ quân cầm cự với thích khách hai canh giờ liền bỏ mình toàn bộ, Cảnh Nhân đế một người cưỡi ngựa trốn khỏi truy kích, Tô Hoài Linh liều mạng quên mình mặc y phục của Cảnh Nhân đế đánh lạc hướng truy binh cho Cảnh Nhân đế đào thoát bay đi đâu rồi? Không phải nói những thích khách này võ công cao cường, mỗi người đều là cao thủ lấy một địch trăm sao? Liên công công nhìn thấy pháo hiệu còn cố tình dùng dằng chưa tới, võ công của hắn mặc dù cao, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình hắn, vẫn nên chờ cấm vệ quân đánh chết vài tên trước rồi ra mặt mới an toàn.

“A? Liên công công?” Hoàng hậu nhíu mày với Liên công công, vẻ mặt sâu không lường được.

Cảnh Nhân đế nhìn thấy Liên công công đến ngược lại tỏ ra vui mừng: “Ngươi tới vừa lúc, nữ tử này tốc độ quá chậm, ngươi cũng đi xem xét một chút coi có người sống hay không, có người sống liền cho uống dược rồi bắt trói, không để hắn chết.”

Liên công công: “… Tuân, tuân mệnh.”

Hắn âm thầm đau lòng đứt ruột, sau đó nhanh chạy đến chỗ Tô Hoài Linh, cùng nàng tìm người sống.

Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, vẫn an tọa trên lưng ngựa, thản nhiên nhìn bọn họ làm việc, thuận tiện còn thừa dịp người khác không chú ý mà mắt qua mày lại một phen.

Cảnh Nhân đế được hoàng hậu chiếu cố rất tốt, trải qua một hồi ác chiến như vậy, trên người một chút bụi bẩn cũng không có, bộ dáng cùng vẻ mặt vẫn trang nghiêm. Hoàng hậu nhìn hắn, có chút mê muội, rướn người lên định… Nàng cũng không biết mình định làm cái gì, chỉ là muốn đến gần…

“Bệ hạ!” Nghiêm Húc cùng cấm vệ quân cuối cùng cũng đuổi tới, trực tiếp quỳ gối trước mặt Cảnh Nhân đế, “Thần không theo kịp bệ hạ, thần có tội!”

Hoàng hậu: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.