Trầm Luân

Chương 10


Đọc truyện Trầm Luân – Chương 10

(chưa beta)

Chu Mộ Trạch đưa đến Hoắc Tiểu Lang trường cao trung tư thục ở ngoại ô thành phố, ngày đầu tiên đi học, lãnh đạo trường học từ trên xuống dưới đều đã bàn bạc với cấp dưới Chu Mộ Trạch.

Sáng sớm Hoắc Tiểu Lang tắm rửa xong xuống lầu, Chu Mộ Trạch còn chưa đi.

“Nhanh lên xuống dưới ăn cơm.” Chu Mộ Trạch kêu Hoắc Tiểu Lang.

“Vâng.” Hoắc Tiểu Lang đi nhanh vài bước xuống lầu.

“Trong chốc lát Trương Mạnh Nham đưa em đi, cặp sách đã chuẩn bị cho em.” Chu Mộ Trạch đưa bán cháo cho Hoắc Tiểu Lang, bóc trứng gà bỏ vào trong bát đưa cho cô.

Hoắc Tiểu Lang cầm lấy trứng gà, ăn xong, dùng cái muỗng gõ gõ bát, “Cho tôi xin một ít đường?”

Chu Mộ Trạch một bên ăn cơm một bên nhíu mày nói: “chiếc thìa rất tốt.”

“À,” Hoắc Tiểu Lang đem cái thìa nắm chặt ở trong tay, “Tôi, tôi có thể……”

“Đây,” Chu Mộ Trạch đem lọ đường trắng đặt ở trước mặt Hoắc Tiểu Lang, “Lấy đi.”

Hoắc Tiểu Lang do dự thả chiếc thìa vào, liếc mắt nhìn Chu Mộ Trạch, anh chuyên tâm bóc trứng gà.

Lại múc một muỗng, còn chưa kịp quấy, giọng nói đối diện âm trầm truyền tới, “Ăn vậy được rồi.”

Hoắc Tiểu Lang mếu máo, “Vâng.”

Chu Mộ Trạch đứng lên muốn cất lọ đường, lúc cầm lọ đường anh bỏ một muỗng đường vào bát cô, thuận tay quấy quấy.

Hoắc Tiểu Lang nhìn Chu Mộ Trạch, lộ ra chiếc răng khểnh.

Chu Mộ Trạch nhàn nhạt liếc mắt qua cô một cái: “Giả cười.”

Hoắc Tiểu Lang nhìn bóng dáng Chu Mộ Trạch, nháy mắt thu hồi lại nụ cười.

Trường học mới không xa, xe Trương Mạnh Nham dừng ở cửa trường học, nhưng Hoắc Tiểu Lang không trực tiếp xuống xe.

“Tới rồi.” Trương Mạnh Nham nói xong Hoắc Tiểu Lang mới chậm rì rì quay đầu đi lấy cặp sách.

Trương Mạnh Nham cầm một cái hộp ra tới, “Chu tiên sinh mua cho cô điện thoại, bên trong là dãy số của Chu tiên sinh và tôi. WeChat bên trong cũng đã thêm bạn, cô cầm lấy dùng.”


“Vâng.” Hoắc Tiểu Lang nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua, là dòng mới nhất, cô có xem quảng cáo ở TV, đồng hồ cũng mua, Trương Mạnh Nham giúp cô đeo trên tay, “Anh, anh có thể chỉ tôi cách dùng như thế nào không?”

“Mặt trên có chữ viết, cô dựa theo icon dùng là được,” Trương Mạnh Nham bổ sung một câu, “Chu tiên sinh nói cô biết.”

Hoắc Tiểu Lang một bộ muốn nói chuyện thật lâu, Trương Mạnh Nham dự cảm anh nhất định sẽ “dạy” cô dùng như thế nào, vì phòng ngừa cái này, Trương Mạnh Nham trực tiếp lấy Chu Mộ Trạch ra áp Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang lúc này mới ủ rũ đi xuống, gật đầu.

Hoắc Tiểu Lang xuống xe, phá lệ xua tay chào Trương Mạnh Nham, Trương Mạnh Nham có chút dở khóc dở cười —— đứa nhỏ này thật là vì không muốn đi học, có thể làm chậm trễ một chút thời gian bằng nào tốt bằng ấy.

Ngôi trường mới rất đẹp, khu dạy học cùng sân thể dục đều mới tinh,trước cửa trường học có bốn chữ to đùng “trung học Chí thành “rất dễ thấy được, đằng trước khu dạy học viết khẩu hiệu của trường “Có chí giả, sự thế nhưng thành(1)”.

Đồng phục trường Chí thành là màu xanh biển, Hoắc Tiểu Lang còn không có làm ra tới, cô thân quần áo thường đứng ở giữa bọn học sinh đều thấy được.

Chỉ từ cửa đi đến khu dạy học cũng đã hấp dẫn vô số ánh mắt.

Chủ nhiệm lớp là một phụ nữ trẻ tuổi, khoảng ba mươi, ăn mặc còn rất thời thượng, cô giáo đứng trước cửa khu dạy học chờ Hoắc Tiểu Lang, nhìn thấy cô đến thân thiết vẫy tay chào cô.

Chủ nhiệm lớp tên là Hứa Yến, rất khác với giáo viên chủ nhiệm trước kia của Hoắc Tiểu Lang, cô giáo mới sẽ cười với Hoắc Tiểu Lang, sẽ vẫy tay với cô còn ôn hòa nói chuyện.

Vừa mới bắt đầu Hoắc Tiểu Lang tràn đầy phòng bị, mười lăm phút nói chuyện lúc sau Hoắc Tiểu Lang rốt cuộc nhẹ nhàng một ít.

Có lẽ, trường học này cũng không giống như cô tưởng tượng.

Hứa Yến mang theo Hoắc Tiểu Lang đi vào lớp, “Chúng ta ở tầng ba, từ cái này chỗ cầu thang này đi lên một chút rẽ sang chính là, lớp 13.”

Hiện tại thời gian còn sớm, không có giáo viên ở đây, lớp bên trong cãi cọ ồn ào, Hứa Yến đi vào cũng không có chuyển biến gì tốt đẹp.

Thậm chí thời điểm Hứa Yến hô lên câu đầu tiên “Trật tự một chút”, cũng không có người nghe cô giáo.

Hứa Yến gõ bảng đen, “Trật tự!trật tự!”

Tiếng ồn mới nhỏ lại dần.

“Giới thiệu một chút, đây là bạn học mới của lớp chúng ta,” Hứa Yến quay đầu lại cười với Hoắc Tiểu Lang nói, “Tới đây, em hãy giới thiệu một chút đi.”

Đứng trước một đám bạn học, loại cảnh tượng này quá quen thuộc, bị Hoắc Miện đuổi ra lần đó chính là như vậy.


Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, trong tay nắm chặt áo, khớp xương đều trắng bệch, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

“Tôi, tôi tên,” giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, ngay cả Hứa Yến đứng bên cạnh cô đều không nghe rõ.

Lúc này phía dưới phát ra tiếng bàn luận xì xào.

Như là mùa hè nhiễu người ve minh, nghe không rõ, nhìn không tới, nhưng vẫn ong ong tồn tại.

Không duyên cớ làm nhân tâm phiền.

“Đừng sợ, nói to lên một chút, em tên gì?” Hứa Yến cười cổ vũ cô.

“Hoắc,Tiểu Lang.” giọng lớn một chút, chỉ có ba chữ,có thể cảm nhận rõ ràng được sự run rẩy.

Hứa Yến lại không khiến cô khó xử, chỉ vào bên cửa sổ có chỗ ngồi trống, “Em đi xuống ngồi chỗ kia đi.”

Hoắc Tiểu Lang gật đầu, trốn cũng đúng vậy chạy như bay qua đi.

Trải qua nơi nào đó học sinh thời điểm, nghe được bọn họ ở nghị luận.

“Gọi là gì? Không nghe rõ.”

“Hoắc Tiểu cái gì? HoắcTiểu Nương?”

“Tiểu Nương? Tên này cũng quá thô.”

dường như những tiếng cười kia đã lớn lên cùng Hoắc Tiểu Lang, làm cô rất không thoải mái.

Chỗ ngồi của lớp đều là hai người một bàn, chỗ bên cạnh Hoắc Tiểu Lang luôn trống, trong hộc bàn mặt có sách vở, nhưng không biết là của ai.

Tiết thứ nhất là tiết của Hứa Yên, giáo viên dạy văn, nghe được một lát Hoắc Tiểu Lang liền có chút không chịu đựng nổi.

Chu Mộ Trạch đặt đồng hồ báo thức 6 giờ cho cô, Hoắc Tiểu Lang buổi tối như thế nào không ngủ ngon, mãi rạng sáng rốt cuộc mới ngủ được,vừa ngủ một lát báo thứ lại kêu lên.

Ban đầu còn ngồi, nghe nghe liền chống cánh tay, cuối cùng trực tiếp gục xuống bàn.


Một giấc ngủ đến tan học, bị mùi hương đánh thức.

Một buổi sáng rất suôn sẻ.

Thành tích của trường học này không tồi, đại đa số học sinh đều là thi vào, thành tích tốt xem thường thành tích kém là chuyện bình thường, Hoắc Tiểu Lang là học sinh chuyển trường, tự nhiên mà vậy bị liệt đến hội “Thành tích kém”.

Dường như từ khi còn nhỏ bọn họ đã được giáo dục “Không chơi với người thành tích kém, nếu không con cũng sẽ bị học tập không tốt”. Cho nên phản ứng Hoắc Tiểu Lang cũng không có gì, coi như Hoắc Tiểu Lang không tồn tại, ngay cả tan học những người khác thảo luận vô cùng náo nhiệt, Hoắc Tiểu Lang không thấy hợp, ngồi ở một bên nhìn.

Nhưng Hoắc Tiểu Lang rất vui vẻ, không có người khi dễ cô.

Giữa trưa lúc Hoắc Tiểu Lang theo đám người đi nhà ăn cơm, mới vừa chuẩn bị ăn cơm Chu Mộ Trạch gọi tới.

Sáng sớm lúc Trương Mạnh Nham đã nói qua, di động không cần tránh giáo viên đặt ở cặp sách, cô có thể mang theo bên người,nghe gọi bất cứ lúc nào cần thiết.

“Buổi sáng đến như thế nào? đã quen chưa?”

Chu Mộ Trạch mới vừa kết thúc cuộc họp,tranh thủ thời gian nghỉ ngơi gọi điện thoại cho cô, bên trong khách còn ăn cơm.

“Còn, còn chưa quen.” Hoắc Tiểu Lang tìm chỗ ngồi xuống.

“Nhà ăn cơm thế nào?” Chu Mộ Trạch hỏi.

“Chưa có ăn.” Hoắc Tiểu Lang cầm cái muỗng ăn một ngụm, nhíu mày, “…… Ăn ngon.”

Vừa nghe chính là nói dối, Chu Mộ Trạch nhướng mày, “Trường học ăn ngon hay tôi làm ăn ngon.”

Hoắc Tiểu Lang mày nhăn càng sâu, “Đều…… Ăn ngon.”

Chu Mộ Trạch cười rộ lên, “Buổi sáng học cái gì?”

“ừm……”

“Có phải ngủ hay không?”

“!”

Chu Mộ Trạch cơ hồ có thể tưởng tượng đến biểu cảm Hoắc Tiểu Lang, ý cười càng sâu, “Buổi tối em tan học đừng vội đi, tôi đi đón em.”

Hoắc Tiểu Lang theo thói quen tính gật đầu.

“Này?”

Hoắc Tiểu Lang lúc này mới phản ứng lại đây là ở trong điện thoại, “Tôi, tôi gật đầu.”

“Chu tổng, hội nghị đã đến giờ.”


Chu Mộ Trạch đưa điện thoại ra xa một chút, “Được cậu đi trước đi.” Sau đó nói với trong điện thoại, “Giữa trưa không yêu cầu ăn nhiều đi ăn ít một chút cũng tốt, nhà ăn đồ ăn toàn dầu mỡ, cũng không biết có sạch sẽ không……”

“Vâng.”

Cúp điện thoại của Chu Mộ Trạch, tâm tình Hoắc Tiểu Lang rất tốt, bưng bát bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, thiếu chút nữa liền đụng vào người phía trước.

Nhìn mặt đối phương mặt Hoắc Tiểu Lang mới nhớ tới, này hình như là bạn cùng lớp, hơn nữa còn ngồi phía trước.

Trong trường học ai ai cũng mặc đồng phục, một đám mang mắt kính lớn giống nhau,khiến Hoắc Tiểu Lang phân biệt có chút khó khăn.

Người này Hoắc Tiểu Lang vẫn là căn cứ vào tóc bện đuôi ngựa thật dài mới nhận ra.

Bện đuôi ngựa giống như không thấy được Hoắc Tiểu Lang, cất xong bát rồi đi vào phòng học.

Hoắc Tiểu Lang có chút do dự, có hay không đi lên chào hỏi một cái.

Nhưng trước sau không có lấy hết được can đảm, xây dựng một bức tường tâm lý, như vậy không nhanh không chậm đi theo sau cô ta trở về phòng học.

Lúc Lên tầng bện đuôi ngựa thấy được Hoắc Tiểu Lang —— ánh mắt chỉ dừng lại một cái chớp mắt, biểu tình đều không có gì biến hóa, Hoắc Tiểu Lang là người duy nhất không mặc đồng phục trong trường, còn rất dễ thấy được, nhưng cô ta giống như không phát hiện ra.

Hoắc Tiểu Lang có điểm may mắn chính mình vừa rồi không có dũng khí chào hỏi cô ta.

Thời gian buổi chiều thật sự quá chậm, biết được thời gian tan học là 5 giờ năm mươi, Hoắc Tiểu Lang vẫn luôn nhìn đồng hồ.

Càng nhìn lại càng thấy lâu.

Hai tiết an ổn đã qua, đến tiết thứ ba, một người không mặc đồng phục xuất hiện ở trước cửa.

Giáo viên chính trị ngơ ngẩn nhìn người tới, “Cậu thời gian này lại đây làm gì? Đi học?”

Người nọ rất cao, đỉnh đầu đều sắp chạm đến khung cửa, Hoắc Tiểu Lang liền nhìn thoáng qua liền lại nằm sấp xuống ——thời gian tan học như thế nào còn lâu như vậy.

“Đúng vậy cô giáo,” người nọ giọng nói có chút quen tai, nhưng lại nghĩ không ra là ai.

Hoắc Tiểu Lang lại ngẩng đầu xem xét liếc mắt một cái, người ở cửa cũng thấy được cô.

“Hoắc Tiểu Lang?”

“Ngô……” Hoắc Tiểu Lang suy nghĩ nửa ngày, “Ngô ngựa xe?”

(1) có tri thức mọi sự đều thành công

lời editor: không liên quan nhưng mà các nàng đề xuất cho t mấy truyện để đọc với:)))))))))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.