Đọc truyện Trảm Lư Bảo Kiếm – Chương 39
Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 39 – Tại sao Long Nữ lại chịu theo ma
Nguồn: VNthuquan
Tư Mã Ngạn liền vỗ tay, vừa cười vừa nói :
– Tam muội ăn mặc như vậy thật giống hệt phó giáo chủ của Huyền âm Giáo, đầy oai phong sát khí.
Tiểu Băng lườm Tư Mã Ngạn một cái. Đông Phương Hách lại móc túi lấy một viên đơn dược ra trao cho Tiểu Băng, rồi mỉm cười nói tiếp:
– Tam muội, viên thuốc Đồng Tâm hoàn mà hai vị đã uống đó, tuy nửa năm sau đó mới lâm nguy, nhưng bây giờ tam muội đã đi xa, thì ta cũng phải nên đề phòng trước mới được. Nếu tam muội có việc gì bận, không trở về kịp, mà không đem theo thuốc giải có phải là nguy hiểm Vô cùng không?
Tiểu Băng thấy Đông Phương Hách trao thuốc giải độc cho mình như vậy mừng rỡ khôn tả, nhưng nàng vẫn sợ Đông Phương Hách là người đa mưu lắm kế, biết đâu y chả thử mình, nên nàng vội xua tay không nhân viên thuốc giải độc mà mỉm cười đáp:
– Xin đại ca hãy thâu hồi viên thuốc giải độc này đi. Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn đã quyết tâm phò đại ca gây dựng lại Huyền âm Giáo. Nếu chưa sáng tạo được thanh vọng gì, chúng tôi không muốn uống thuốc giải độc trước .
Thấy nàng nói như thế, Tư Mã Ngạn cũng phải khen ngợi thầm nàng là người rất khôn ngoan, và biết nàng vì gặp nhiều vấp váp nên cách đối xử với người và việc của nàng đã cẩn thận và tiến bộ hơn trước nhiều.
Đông Phương Hách thấy Tiểu Băng nói như thế càng cao hứng thêm, lớn tiếng cười vànói tiếp:
– Tam muội cứ đem theo viên thuốc giải độc này đi để đề phòng. Thuốc này chỉ có thể giải độc tạm thời thôi, chứ không thể giải độc triệt để được .
Tiểu Băng nghe nói bỏ ngay viên thuốc ấy vào túi, nhưng sắc mặt của nàng hiển nhiên đã biến hóa hẳn.
Đông Phương Hách biết cô em này có vẻ không vui, y dịu nét lại và còn vui vẻ liếc nhìn Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng một lượt rồi mỉm cười nói tiếp:
– Hai vị hiền đệ với hiền muội đừng có mếch lòng vì cử chỉ ấy của ngu huynh. Ngu huynh là giáo chủ thì ra pháp lệnh gì cũng phải công bằng, như vậy mới phục nổi giáo chúng. Cho nên đối xử với hai vị cũng phải theo đúng luật lệ đã định mà thi hành, chứ không dám phá lệ ngay. Chờ khi nào bổn giáo đã lập được oai vọng rồi và đến ngày cử hành hôn lễ vật mừng hai vị.
Tiểu Băng nghe xong, hớn hở ngay và đáp:
– Đông Phương đại ca quả thực là một vị kỳ tài đương thời, đối với đại ca, Tiểu Băng chỉ có kính phục thôi, chứ đâu có sự trái ý. Bây giờ tiểu muội tạm cáo biệt, không biết trong hai tháng trời có thể về kịp không và có thể dẫn thêm được mấy vị anh hào kiệt về cho bổn giáo hay không?
Nói xong, nàng mỉm cười, giơ tay lên chào Tư Mã Ngạn rồi rời khỏi Bắc Mang Quỷ Phủ luôn.
Ra khỏi Quỷ Phủ, Tiểu Băng vội giở khinh công tuyệt đỉnh ra phóng chạy một hồi lâu .
Khi đã cách xa núi Bắc Mang đầy những quỷ khí rồi, nàng mới thở hắt ra một tiếng và cảm thấy trong người nhẹ nhõm Vô cùng, nhưng dưới sự dễ chịu đó, nàng lại cảm thấy có một gánh nặng Vô hình đè lên người mình, đó là sự họa phúc tương lai của nàng với Tư Mã Ngạn hoàn toàn quyết định bởi trong thời gian hai tháng này. Nếu nàng tìm thấy Đại Trí thiền sư, Gia Cát Nhân hay là Du Thiên Lạc thì tương lai của nàng với Tư Mã Ngạn mới phúc nhiều hơn họa. Nếu tìm không thấy mấy vị kỳ nhân tuyệt thế đó, thì suốt đời bị Đông Phương Hách kìm chế bởi viên thuốc độc nằm ở trong bụng.
Tuy tâm sự của Tiểu Băng nặng chình chích như vậy, nhưng nàng vẫn phải theo kế hoạch của mình mà tiến hành. Việc làm trước tiên của nàng là đi Trường minh Cốc gặp Tư Đồ Lộ trước.
Cái áo bào đen của nàng mặc ở trên người may rất khéo léo, ban ngày mặc nó vào thì trông chỉ là một cái áo bào đen vừa dài vừa rộng thôi, nhưng ban đêm ở chỗ bóng tối, nàng chỉ cần lộn trái cái áo đen đó lại mặc, là sẽ biến thành áo bào CÔ Lâu, xa xa trông như một bộ xương người ngay.
Tiểu Băng đi tới Trường Minh Cốc, lúc ấy là canh một. Nàng không biết mình có thể gặp được Tư Đồ Lộ hay không cho nên nàng đeo ngay chiếc mặt nạ da người vào và lộn ngược cái áo bào lại mặc. Khi nàng đi tới gần cốc khẩu, thì đột nhiên nàng trông thấy có một cái bóng người thấp thoáng, hình như đang muốn lẻn vào trong sơn cốc vậy Chỉ xem cử chỉ xảo quyệt của người kia, Tiểu Băng biết ngay y không phải là thủ hạ của Tư Đồ Lộ.
Khi tới gần, nàng mới nhận ra thân pháp của người này có vẻ quen thuộc lắm, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Nàng lại càng nghi ngờ thêm.
Tiểu Băng xa xa theo dõi bóng khả nghi nọ để xem y có cử chỉ gì, không ngờ khi tới gần, nàng lại càng hoài nghi thêm, trong đó có hai điểm khiến nàng rất thắc mắc. Điểm thứ nhất là người ấy không những có thân pháp tuyệt nhanh và hình như y lại rất quen thuộc về tình hình của Trường Minh Cốc này, nên chỗ nào có chòi canh y đều biết mà lẩn tránh hết, vì vậy y không hề bị cản trở chút nào, mà đã vào nội đàn trọng địa ngay.
Điểm thứ hai là người này ăn mặc giống hệt mình, cũng mặc áo bào đen lớn rộng, chỉ khác là trên áo không có vẽ bộ xương người thôi. Y cũng đeo một cái mặt nạ, nhưng mặt nạ này không phải làm bằng da người. Trên mặt có thêu một con rồng vàng nho nhỏ Nàng lại thấy người như một luồng khói nhẹ tiến thẳng vào trong tĩnh thất của Tư Đồ Lộ. Vì nàng biết võ công hỏa hầu của Tư Đồ Lộ cao siêu hơn mình, nên nàng không cần chặn đường người đó, mà chỉ lẳng lặng theo sau xem sao thôi .
Sự thể lại khiến nàng càng ngạc nhiên thêm, vì cái bóng đen ấy lẻn được vào trong tĩnh thất của Tư Đồ Lộ rồi mà mãi đến nửa tiếng đồng hồ sau cũng không thấy động tịnh gì hết, bên trong vẫn im lặng như tờ.
Tiểu Băng thắc mắc Vô cùng, nghĩ bụng:
“Chả lẽ người đó quen thuộc với chị Tư Đồ Lộ và đang ở trong đó chuyện trò với chị ta chăng? Hay là chị Tư Đồ Lộ đi vắng, y đang vào trong tĩnh thất phá bĩnh hay là trò quỷ gì chăng?” Nàng đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy đằng xa bỗng có ba tiếng rú kêu như tiếng ma kêu quỷ gào vọng tới.
Tiểu Băng nghe thấy tiếng kêu rú ấy, biết ngay đó là ám hiệu bí mật của người giang hồ hẹn định nhau . Nàng vừa quay mặt nhìn về phía có tiếng rú kêu, thì tai đã nghe thấy tiếng kêu “bùng”, tĩnh thất của Tư Đồ Lộ đã bốc cháy.
Người mặc bào đen ở trong ánh sáng lửa chạy ra, tiến thẳng về phía có tiếng rú vừa rồinổilên.
Thấy có lửa bốc cháy, tất nhiên người ở Trường Minh Cốc thể nào cũng hỗn loạn, lúc này Tiểu Băng đã đoán chắc Tư Đồ Lộ đi vắng và biết bọn thủ hạ của nàng ta chỉ đủ sức cứu hỏa, chứ không có tài chống cự lại kẻ địch. Nên nàng không chú ý đến chuyện lửa bốc cháy nữa mà chỉ vội đuổi theo cái bóng đen kia thôi .
Nàng nhận thấy võ công của đối phương không kém gì mình chỉ sợ bại lộ tung tích, cho nên nàng không dám theo sát đối phương mà chỉ đi ở chỗ cách xa trên mười trượng thôi .
Khi lên tới một ngọn núi nhỏ, người mặc áo bào đen liền ngừng chân quay đầu lại nhìn, xem người ở trong cốc cứu hỏa, rồi người đó thuận tay cởi cái mặt nạ có thêu con rồng vàng ra.
Vừa trông thấy rõ mặt người đó, suýt tý nữa thì Tiểu Băng đã thất thanh la lên, vì người đó không phải ai xa lạ, mà lại chính là Ngải Tỷ Quân mà mình với Tư Mã Ngạn đã đi khắp chân trời góc biển tìm kiếm mãi cũng không thấy đâu hết .
Đáng lẽ nàng mừng rỡ như vậy thì phải nhảy xổ ra mừng rỡ lên tiếng gọi Tỷ Quân ngay, nhưng nàng không làm thế, trái lại nàng vẫn ẩn núp ở trong bóng tối để xem Tỷ Quân còn làm gì nữa.
Thì ra nàng thấy Tỷ Quân lẻn vào trong Trường Minh Cốc phóng hỏa, nhưng nàng muốn biết tại sao Tỷ Quân lại có cử chỉ trái ngược như thế. Huống hồ nàng còn muốn xem người lên tiếng rú kêu gọi Tỷ Quân đó là ai?
Sự mong mỏi của nàng đã thực hiện được, trong rừng rậm đã có một người từ từ bước ra. Suýt tý nữa nàng chết giấc ngay tại chỗ. Nàng vội giơ tay lên dụi mắt, vì nàng tưởng mình đã hoa mắt, hay là nằm mơ. Nhưng khi nàng định thần nhìn kỹ lại, thì quả thấy người ở trong rừng vừa bước ra đó là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn. Sau nàng suy nghĩ giây lát, bụng bảo dạ rằng:
“Khi nào Đông Phương Hách lại chịu để cho người yêu của ta rời khỏi Bắc Mang Quỷ Phủ như vậy? Người trước mặt ta đây thể nào cũng là Mã Không Quần, người có bộ mặt giống hệt Tư Mã Ngạn chứ không sai.” Tuy đứng cách khá xa và dưới ánh trăng không trông thấy rõ rái tai của người này có nốt ruồi đỏ hay không, nhưng cứ teo sự thực mà xét đoán, thì nàng dám chắc người này là tên cẩu tặc Mã Không Quần chứ không phải là Tư Mã Ngạn người yêu của mình đâu Nàng đang hoài nghi thì lại thấy Mã Không Quần với Tỷ Quân đã cùng ngồi lên trên một tảng đá. Không Quần còn dùng tay ôm ngang lưng Tỷ Quân tỏ vẻ rất thân mật, mà Tỷ Quân không những không kháng cự, trái lại còn tựa vai Không Quần chỉ tay xuống Trường minh Cốc rồi lẩm bẩm khẽ nói nữa.
Tiểu Băng có biết đâu Tỷ Quân đã bị Dư Bất Tà dùng Mê Hồn Đại Pháp làm cho nàng thay đổi hết tính nết. Nên Tỷ Quân cứ tưởng lầm Mã Không Quần là Tư Mã Ngạn, vì vậy mới có thái độ thân mật với tên đó như thế.
Tình thế đã diễn tiến như vậy, khi nào Tiểu Băng chịu để yên cho Không Quần. Nên nàng cười khẩy một tiếng, rồi nhảy xổ ra ngay.
Không Quần với Tỷ Quân nghe tiếng cười khẩy đều giật mình kinh ngạc, cả hai vội đứng dậy để xem là ai, nhưng khi chúng thấy một quái nhân mặc áo bào có vẻ xương người đã xuất hiện ở trước mặt chúng chỉ cách độ sáu bảy trượng thôi.
Tỷ Quân liền trầm giọng quát hỏi:
– Người kia có phải là người của phái Trùng quang đấy không?
Tiểu Băng thấy nàng ta hỏi như thế đủ biết nàng ta thù hằn phái Trùng quang như thế nào lại càng kinh ngạc thêm. Tuy vậy Tiểu Băng vẫn đứng yên chẳng nói chẳng rằng, mà phi thân tới chỗ cách Tỷ Quân chừng mấy thước .
Tỷ Quân thấy đối phương tiến lại gần, liền giận dữ chỉ tay vào mặt Tiểu Băng mà quát hỏi tiếp:
– Người kia, có mau thông danh họ ngay đi không? Bằng không bổn Bá chủ sẽ không nương tay mà giết ngươi chết ngay liền.
Tiểu Băng nghe thấy Tỷ Quân tự nhận mình là Bá chủ, nàng không dám dùng giọng nói cũ của mình nữa, liền vội dùng giọng nói khác hỏi lại Tỷ Quân rằng:
– Ngươi là Bá chủ gì?
Tỷ Quân trợn ngược đôi lông mày lên, mặt lộ vẻ kiêu ngạo đáp:
– Ta là đệ cửu Bá Thiên thuộc nhóm VÕ Lâm Bát Bá Thiên tên là Đông Hải Long Nữ Ngải Tỷ Quân. Ngươi đừng có giả dạng ma quỷ như thế nữa, mau bỏ mặt nạ ra để ta xem ngươi là ai?
Tiểu Băng thấy Tỷ Quân tự nhận là đệ cửu Bá Thiên như vậy và là tiểu muội của nhóm Bát Bá Thiên mới thâu nhận, nàng càng thắc mắc thêm, đành phải cởi mặt nạ da người ra để cho Tỷ Quân trông rõ mặt của mình.
Không Quần chưa gặp Tiểu Băng bao giờ nên không biết nàng là ai, riêng có Tỷ Quân vừa trông thấy mặt nàng đã cả kinh thất sắc, vội lui về phía sau Không Quần .
Tiểu Băng thấy nàng ta đã không chào hỏi mình thì chớ, lại còn lùi tới sau Không Quần như vậy liền ngạc nhiên hỏi:
– Quân muội không nhận ra được ngu tỷ hay sao?
Tỷ Quân trợn ngược đôi lông mày lên cười khẩy đáp:
– Sao ta lại không nhận được ngươi? Ngươi là Ngọc Trác Hằng Nga Nhiếp Tiểu Băng, thị có Trạm Lư cổ kiếm với pho Long Hổ Phong Vân kiếm pháp, nên mới oai trấn miền Tây nam chứ gì?
Tiểu Băng nghe thấy Tỷ Quân nói như vậy càng kinh ngạc thêm, vội hỏi tiếp:
– Quân muội, tại làm sao lại nói với ngu tỷ những lời đó? Chả lẽ Quân muội đã quên cuộc minh thệ của chúng ta ở trong động bí mật hay sao? nguồn truyenfull.vn
Tỷ Quân cười khẩy mấy tiếng rồi đáp:
– Chuyện đời thường hay phản phục, tình cũ bằng sao được tình mới? Tôi cảm thấy làm tiểu muội của Bát Bá Thiên còn oai vệ hơn làm tiểu muội của các người nhiều .
Suýt tý nữa thì Tiểu Băng bị Tỷ Quân nói không sao trả lời được, sau nàng phải chỉ tay vào mặt Không Quần mà hỏi Tỷ Quân tiếp:
– Quân muội biết y là ai không?
Tỷ Quân rất tươi cười đáp:
– Chàng là vị hôn phu của ta, sao ta lại không biết chàng là ai cơ chứ? Chúng ta đã định mùng một tháng tư, ngày đại hội khai bang sẽ cử hành hôn lễ. Nếu lúc ấy cô nương có rảnh, thì xin mời đến xơi chén rượu mừng của vợ chồng Tỷ Quân này.
Vừa rồi, Tiểu Băng không tin đôi mắt của mình, bây giờ lại không tin đôi tai của mình.
Nàng rùng mình đến thót một cái, thất thanh la lớn:
– Y là Mã Không Quần, Quân muội chớ có lầm y là Tư Mã Ngạn!
Tỷ Quân cười khanh khách, thái độ lẳng lơ, lại còn khoác tay Không Quần mà đáp:
– Tất nhiên tôi biết anh ấy là Mã Không Quần chứ không phải là Tư Mã Ngạn rồi. Tư Mã Ngạn là người tình lang đàn kiếm của Nhiếp Tiểu Băng, còn Mã Không Quần mới chính là người bạn trăm năm của Ngải Tỷ Quân này.
Không Quần nghe thấy Tỷ Quân nói như vậy khoái trí Vô cùng, vuốt ve chiếc tay xinh xắn của nàng, mặt mày hớn hở.
Tiểu Băng lại tưởng Tỷ Quân bực mình vì Tư Mã Ngạn bạc tình với nàng, nên mới có sự kích thích phản thường như thế này. Nàng bèn dịu giọng nói tiếp:
– Quân muội, Ngạn đại ca thương hiền muội lắm, đã cùng ngu tỷ đi khắp chân trời góc biển tìm kiếm hiền muội . . .
Không đợi chờ nàng nói dứt, Tỷ Quân đã vội xua tay đáp:
– CÔ nương làm ơn bảo cho y biết là đừng tìm kiếm Tỷ Quân này Vô ích. Hiện giờ Tỷ Quân đã kiếm được Quần đại ca, quyết không để ý đến một người đàn ông nào khác hết!
Không Quần trợn ngược đôi lông mày lên, mặt còn hớn hở tươi cười thêm. Tiểu Băng là người rất nóng tính, thấy Tỷ Quân hình như đã bị sa đọa rồi, không còn tôn trọng mình chút nào, nên nàng liền nổi giận hỏi :
– Ngải Tỷ Quân, đừng có nên u mê như thế. Tên Mã Không Quần này có phải là người đáng tin cậy để gửi gấm được thân mình suốt đời đâu?
Tỷ Quân liếc nhìn Không Quần một cách rất tình tứ, tủm tỉm cười và hỏi lại:
– Nhiếp Tiểu Băng, bổn cô nương hãy thỉnh giáo người một điều. Tại sao người lại bảo Quân đại ca của ta là người không đáng tin cậy? Nào người hãy xem Quân đại ca phong lưu anh tuấn biết bao, có điểm nào thua Tư Mã Ngạn của người đâu?
Tiểu Băng tức giận cười khẩy một cái, nói :
– Ngày xưa Đức Khổng Tử với Dương Hóa mặt mũi giống nhau như đúc, nhưng ngu lại cách xa nhau hàng nghìn dặm. CÔ với chị âu Dương Thúy thân với nhau như vậy, chả lẽ cô lại còn không biết Không Quần là kẻ bạc nghĩa, quả tình lòng lang dạ thú hay sao?
Không Quần nghe nói tức giận khôn tả, liền giằng tay Tỷ Quân ra, xông lại tấn công Tiểu Băng vừa lên tiếng nói nhục mình.
Tỷ Quân vội kéo tay y lại, không để cho y tấn công Tiểu Băng mà khuyên bảo rằng:
– Quần đại ca, Nhiếp Tiểu Băng đã là chị em thân với tiểu muội trước kia. Tuy bây giờ đã tuyệt giao với nhau rồi, nhưng tiểu muội vẫn muốn khách sáo với y thị một chút.
Không Quần hậm hực lườm Tiểu Băng, rồi gật đầu đáp:
– Quân muội đã nói như vậy, ngu huynh tạm xá tội cho y thị một phen. Tư Đồ Lộ may mắn đã đi vắng, không có ở Trường Minh Cốc, chúng ta ở lại đây cũng Vô ích. Vậy hãy quay về núi Lục Chiếu đi!
Tỷ Quân vừa cười vừa đáp:
– Quần đại ca hãy đợi chờ tiểu muội giây lát. Tiểu muội còn phải bảo lại y thị mấy câu, để châm đối với những lời lẽ của y thị đã mắng chửi đại ca vừa rồi .
Nói tới đó, nàng trợn mắt lườm Tiểu Băng rồi nói tiếp:
– Tuy Quần đại ca cua ta quả tình bạc nghĩa với âu Dương Thúy thực, nhưng không khi nào lại quả tình bạc nghĩa với Ngải Tỷ Quân này. Cũng như Ngạn đại ca của người đã có lòng lang dạ thú với Đông Hải Long Nữ này mà lại không lòng lang dạ thú với Ngọc Trác Hằng Nga. ĐÓ là do hai chữ: “Nhân duyên” mà nên. Bây giờ chúng ta phải quay về núi đây, nếu người với Tư Mã Ngạn được rảnh, hoặc có hứng thú, thì đến mùng một tháng tư, đến núi Lạc Chiếu xơi chén rượu mừng của chúng ta, nhân lúc ấy chúng ta sẽ cắt đứt hẳn hận oán một thể.
Nói xong, nàng giơ tay áo lên phất một cái liền có một luồng hồng quan bay tới trước mặt Tiểu Băng liền.
Tiểu Băng vội tránh sang bên, giơ hai ngón tay ra kẹp luôn vật đó, mới hay đó là một cái thiếp màu đỏ, thiếp mời ăn cưới của Tỷ Quân với Không Quần đã phi thân ra ngoài xa chừng mấy trượng liền và cũng không thấy hai người quay lại nhìn, mà cứ thế tiến thẳng vào phía khu rừng ở phía trước mặt thôi.
Tiểu Băng cầm cái thiếp đại hồng đứng đờ người ra, nhất thời không biết xử trí như thế nào cho phải. Một lát sau, nàng cúi đầu nhìn xuống dưới Trường Minh Cốc thì bốn tên cao thủ của phái Trùng Quang vừa nghe tiếng rú kêu của Không Quần, đã lẳng lặng phi tới.
Tiểu Băng nghe thấy tiếng động vội quay đầu lại nhìn, thì đã thấy bốn tên cao thủ ấy đứng cách chỗ mình chừng năm sáu trượng rồi .
Khi quần hùng so tài ở Trường Minh Cốc, mấy tên cao thủ này đã được gặp Tiểu Băng, nên chúng biết nàng là bạn chứ không phải là địch. Chúng đều ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ hổ thẹn. Tiểu Băng hiểu ngay ý nghĩ của chúng, muốn giải thích cho chúng hay, nên nàng mỉm cười hỏi:
– Các người . . .
Ngờ đâu nàng mới nói xong hai chữ: “Các người . . . ” thì đã có người đỡ lời ngay:
– Chỉ cháy của nửa gian tĩnh thất thôi, việc gì mà phải kinh hãi như thế! Các ngươi hãy về sơn cốc đi, chị em chúng ta còn muốn ở đây nói chuyện với nhau một lát.
Tiểu Băng nghe tiếng nói của người đó, đã nhận ra nàng ta chính là Tư Đồ Lộ. Tư Đồ Lộ đi tới cạnh Tiểu Băng, trông mặt có vẻ mệt nhọc. Vừa tới nơi, nàng đã nhìn Tiểu Băng, lắc đầu hỏi:
– Băng muội, từ khi chia tay đến giờ, hiền muội vẫn mạnh giỏi đấy chứ? Sự thể ở nơi đây thay đổi một cách nhanh chóng kinh người . Ngạn đại ca của hiền muội đâu?
Tiểu Băng cau mày lại đáp:
– Tiểu muội với Ngạn đại ca đã gặp gỡ một việc kỳ tuyệt, lát nữa tiểu muội sẽ thưa cùng chị nay. Nhưng chị có biết ai đã phóng hỏa đốt Trường Minh Cốc không?
Tư Đồ Lộ lắc đầu đáp:
– Ngu tỷ về chậm một bước, tuy chưa gặp người phóng hỏa, nhưng cũng có thể đoán ra được là ai.
Tiểu Băng lắc đầu nói tiếp:
– Chị thử đoán xem, nhưng em chắc chị không sao đoán ra được đâu !
Tư Đồ Lộ thấy Tiểu Băng vẫn còn vẻ kinh ngạc, nàng hiểu ngay nàng ta đã gặp ai rồi, nên nàng thở dài một tiếng, thủng thẳng đáp:
– CÓ phải người đến Trường Minh Cốc phóng hỏa là Đông Hải Long Nữ Ngải Tỷ Quân tiểu muội không?
Tiểu Băng thất kinh lui về phía sau nửa bước, trố mắt lên nhìn Tư Đồ Lộ thất thanh hỏi:
– chị . . . sao chị lại đoán ra được là Tỷ Quân tiểu muội như thế?
– Vì ngu tỷ không những đã ở ác Quỷ cốc dưới núi Lục Chiếu trở về đây mà còn là người đồng thân phận với Tỷ Quân tiểu muội nữa. CÔ ta là Đệ Cửu Bá Thiên, người ngoài nhóm VÕ Lâm Bát Bá Thiên, còn ngu tỷ là Đệ Thập Bá Thiên, người ngoài nhóm VÕ Lâm Bát Bá Thiên.
– Sao chị lại vào ác Quỷ cốc dưới núi Lục Chiếu trở về được và lại biến thành Đệ Thập Bá Thiên như thế? Xin chị kể cho em nghe đi. Em cũng có một việc rất quan trọng muốn thưa để chị hay.
Tư Đồ Lộ nhìn Tiểu Băng một hồi rồi đáp:
– Sự tao ngộ của chị em chúng ta có lẽ nói ra rất dài, vậy hiền muội hãy nghe ngu tỷ nói trước, rồi lại đến lượt hiền muội kể cho ngu tỷ nghe để tiêu khiển đêm dài dằng dặc này.
Nói xong, nàng kéo tay Tiểu Băng, thủng thẳng đi lên trên đỉnh núi vừa đi vừa kể chuyện mình ở núi Lục Chiếu ngộ hiểm như thế nào cho Tiểu Băng nghe .
Thì ra nàng bị Bất Tà, Đại Hóa và Tây Bình bao vây, tự biết không sao đào tẩu thoát, mà đấu thì lại địch không nổi, tình thế thực là hiểm nghèo Vô cùng.
Lúc ấy trong ác Quỷ cốc lửa đang bốc cháy chọc trời, Bất Tà liền phái Đại Hóa trở về sơn cốc chỉ huy các người cứu hỏa, một mặt y thị thò tay vào túi, từ từ đi tới gần Tư Đồ Lộ.
Xưa nay Tư Đồ Lộ là người rất trầm tĩnh, nhưng lúc này cũng phải hoảng sợ, vì nàng không sợ gì Tây Bình, nhưng đối với Bất Tà thì quả nàng có sợ hãi thực .
Căn cứ vào những sự mình đã mắt thấy tai nghe, Tư Đồ Lộ biết Bất Tà không những võ công rất cao siêu, mình địch không nổi, mà đối phương lại có Mê Thần Tà Pháp rất đáng sợ nữa, cho nên nàng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một cách mạo hiểm là mới mong thoát thân được thôi, chứ không còn cách gì hơn thế nữa.
Nàng quyết định như vậy, chờ Bất Tà đi tới gần, liền vận Huyền âm Chân Khí, tuyệt học của sư môn ra, để đấu thí mạng với đối phương một phen.
Lúc ấy Bất Tà đã đi tới chỗ cách nàng ba bước, thò tay vào túi lấy ra một vật gì và đang rút tay ra. Tư Đồ Lộ đã vận Huyền âm Chân Khí lên rồi, đang định tấn công thì bỗng trông thấy vật của Bất Tà lấy ở trong túi ra, liền kinh ngạc Vô cùng, lại gượng nén lửa giận xuống và đợi chờ thêm một lát nữa.
Thì ra Dư Bất Tà đã thò tay vào túi lấy ra một cái thẻ ác Quỷ Lệnh Phù ra. Y thị cầm cái thẻ ở trong tay, vẻ mặt lạnh lùng không sao biết được y thị đang vui vẻ hay là tức giận? Trong lúc Tư Đồ Lộ đang phân vân, thì Bất Tà đã lên tiếng hỏi :
– Lãnh MỘ Hoàn có biết nếu không xin cái thẻ ác Quỷ Lệnh Phù này của ta, mà tự tiện ra khỏi ác Quỷ cốc là đã phạm vào đại ky của bang không?
Tư Đồ Lộ nghe thấy giọng nói đối phương không có vẻ gì là gay gạt, liền chắp tay cung kính chào và đáp:
– Tiểu muội mới vào trong bang, không hiểu rõ luật lệ hơn nữa lại đang có việc cần phải vội rời khỏi sơn cốc ngay, mong Dư đại tỷ khoan thứ mà xử phạt tội nhẹ cho!
Bất Tà bỗng đưa cái thẻ ác Quỷ Lệnh Phù cho Tư Đồ Lộ, rồi cười giọng quái dị nói tiếp:
– Người không phải là thánh hiền, ai mà chả có lầm lỗi! Dư Bất Tà ta xưa nay không trách phạt những người đã biết nhận lỗi. Đây, hiền muội mau cầm lấy cái thẻ ác Quỷ Lệnh Phù, làm xong công việc phải trở về bang ngay, đừng có để lỡ mất ngày mồng một tháng tư, tức là ngày khai bang đại hội của chúng ta.
Thấy Bất Tà nói như vậy, không những Tư Đồ Lộ mừng rỡ khôn tả, mà cả Kỷ Tây Bình cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao Bất Tà ưu đãi và khoan thứ đối với Lãnh MỘ Hoàn, người mới nhập bang như thế?
Tư Đồ Lộ liền cung kính giơ tay ra đỡ lấy cái thẻ ác Quỷ Lệnh Phù. Bất Tà lại cười giọng quái dị mà nói với Tây Bình rằng:
– Kỷ bá chủ, chúng ta phải trở về sơn cốc ngay, may ra có thể đón bắt được hai cậu cháu Cơ Ngọc Thành để hỏi tội chúng sao dám phóng hỏa đốt bang phái của chúng ta như vậy vừa rồi Tây Bình đoán chắc Bất Tà, vì thấy có kẻ đại địch đến xâm phạm, không có thì giờ xử tội Lãnh MỘ Hoàn, liền đặc biệt khoan hồng, định dùng âm mưu kết nạp, để Lãnh MỘ Hoàn khỏi phải vì sợ tội mà bỏ đi không dám quay trở về nữa.
Nghĩ như thế, y thị càng chịu phục thủ đoạn xử thế của Bất Tà. Y thị liền cùng Bất Tà quay trở về ác Quỷ cốc, nhưng vẫn không quên vẫy tay chào Tư Đồ Lộ, mỉm cười nói :
– Lãnh gia hiền muội được Dư đại tỷ thương và khoan hồng nên mới hậu đãi hiền muội như vậy, mong hiền muội hãy sớm trở về bổn bang. Đến lúc ấy, Tây Bình sẽ đi cùng hiền muội đến trước mặt đại tỷ nộp thẻ và tạ tội .
Lời nói y thị chưa dứt, thì hình bóng của y thị với Bất Tà đã mất dạng rồi.
Tư Đồ Lộ lau chùi mồ hôi lạnh vừa thoát ra ở trên trán, rồi vội rời khỏi núi Lục Chiếu mà quay trở về Trường Minh Cốc luôn.
Vì nàng nghe thấy Ngải Tỷ Quân thừa lệnh Bất Tà đến Trường Minh Cốc, lợi dụng tình giao hữu năm xưa để ám hại mình, nên nàng muốn tương kế tựu kế bắt Tỷ Quân trước, rồi sẽ nghĩ cách giải trừ Mê Hồn Tà Pháp cho nàng ta sau .
Ngờ đâu vì bị cản trở ở núi Lục Chiếu, nên nàng mới về không kịp. Khi nàng về đến Trường Minh Cốc khẩu, thì thấy ngọn lửa yếu dần và sắp tắt rồi.
Tiểu Băng nghe Tư Đồ Lộ nói xong, dậm chân mấy cái, thất thanh đỡ lời :
– Chị Tư Đồ, tình thế phen này của chúng ta thực tai hại Vô cùng, không những Tỷ Quân tiểu muội trúng phải Mê Hồn tà thuật của Dư Bất Tà, mà cả tiểu muội và Tư Mã đại ca cũng đã trúng phải một chất độc nguy chậm, không có thuốc gì có thể giải cứu được Tư Đồ Lộ nghe thấy Tiểu Băng nói như thế, liền trỏ cái áo bào có vẽ xương người mà Tiểu Băng đang mặc gượng cười hỏi :
– Băng muội với Ngạn hiền đệ gặp phải chuyện gì thế? Sao lại trúng phải chất độc làm nguy chậm và lại còn ăn mặc quái dị như thế này nữa?
Tiểu Băng thở dài đáp:
– Chị hãy nghỉ ngơi giây lát rồi tiểu muội sẽ làm cho chị rất kinh ngạc cho mà xem .
Nói xong nàng bỗng núp vào sau một tảng đá lớn.
Tư Đồ Lộ thấy thế vội lớn tiếng hỏi :
– Sao Băng muội lại có hành động quỷ quái như thế? Chẳng hay hiền muội định giở trò gì ra như vậy?
Nàng vừa nói dứt lời thì Tiểu Băng đã ở sau tảng đá bước ra nhưng nàng đã đeo chiếc mặt nạ da người, được coi là một trong Huyền âm Tam Bảo.
Tất nhiên Tư Đồ Lộ phải nhận ra ngay được vật báu của sư môn mình. Thấy thế, nàng kinh hãi khôn tả, thất thanh hỏi:
– Băng muội đã lấy ở đâu ra bộ mặt nạ da người này thế?
Tiểu Băng cởi cái mặt nạ da người ra, rồi cau mày hỏi :
– Có phải chị còn có một người sư huynh nữa tên là Đông Phương Hách đấy không?