Đọc truyện Trảm Lư Bảo Kiếm – Chương 36
Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 36 – Kinh hồn dưới vực thẳm
Nguồn: VNthuquan
Ngờ đâu công lực của Cơ Ngọc Thành cao siêu tới mức đã khiến Dư Bất Tà cũng đã tự nhận là không thể bằng được và cũng có thể nói là đương kim đệ nhất cao thủ được, nên chưởng của hai người vừa va đụng nhau, Sầm Đại hóa đã kêu “hự” một tiếng và bị đẩy bắn ra ngoài mấy thước . Nếu gần đây công lực của y không tiến bộ hơn trước thì có lẽ y đã bị nội thương rất nặng rồi .
Kỷ Tây Bình với Sầm Đại Hóa đã hai lần kết minh với nhau, nên tình nghĩa của y thị với Sầm Đại Hóa vẫn thâm sâu hơn người khác, nay y thị thấy Sầm Đại Hóa bị thất bại như vậy, khi nào y thị lại chịu khoanh tay đứng yên, nên y thị vội nói với Dư Bất Tà rằng:
– Dư đại tỷ, mau ra tay đi. Chúng ta phải bắt giữ con Nghiệt long này, đừng để cho y đào tẩu thoát.
Y thị vừa nói với Bất Tà, vừa vận công vào hai tay, nhảy xổ về phía Ngọc Thành lui bước mà tấn công luôn. Ngờ đâu Dư Bất Tà lại xua tay kêu gọi:
– Kỷ bá chủ đừng có đuổi đánh Nghiệt long này nữa. Mau quay trở về ác Quỷ cốc canh gác đi, vì y tới đây thể nào cháu gái của y Cơ Lục Ỷ cũng đi theo tới. Bây giờ không thấy mặt mũi Lục ỷ, ngu tỷ nghi ngờ y thị đã lẻn trốn trong ác Quỷ cốc tác quái cũng nên? Cơ Ngọc Thành ở đây quấy nhiễu chỉ là dụng kế “điệu hổ ly sơn” để làm mê hoặc tai mắt của chúng ta đấy thôi.
Tây Bình nhận thấy lời nói của Bất Tà rất có lý, vừa ngừng chân lại đã thấy ở phía ác Quỷ cốc có lửa bốc cháy chọc trời rồi. Đại Hóa tức giận khôn tả, rú lên một tiếng rồi vội vã chạy về sào huyệt trước. Tây Bình đưa mắt nhìn Tư Đồ Lộ rồi cau mày lại, hỏi Dư Bất Tà: truyện từ truyenfull.vn
– Dư đại tỷ, về việc Lãnh MỘ Hoàn dám trái bang quy, tự tiện ra khỏi sơn cốc, nên xử trí thế nào? Chúng ta có nên đem y thị về sơn cốc rồi hãy tra hỏi hay không?
Tư Đồ Lộ biết việc này chỉ có một cách mạo hiểm thôi chứ không thể nào để đối phương đem mình về ác Quỷ cốc được .
Bất Tà nghe nói không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lộ một cái, không nói y thị lộ vẻ hỷ nộ gì cả, mà từ từ tiến tới gần Tư Đồ Lộ. Y thị vừa đi vừa thò vào cái túi, không hiểu lấy ra vật gì?
Lần đầu tiên gặp Dư Bất Tà, người lãnh đạo quần tà, tất nhiên Tư Đồ Lộ phải rất gây cấn, nên nàng đã ngấm ngầm vận hết mười hai thành công lực để chờ đối phương đi tới gần là giở toàn lực ra tấn công ngay. Lúc ấy Bất Tà đã đi tới chỗ cách Tư Đồ Lộ chừng ba thước, Tư Đồ Lộ đã vận Huyền âm Chân khí xuống tới đầu ngón tay rồi.
chiếc tay phải thò vào túi của Bất Tà đã lấy một vật gì từ từ rút ra khỏi túi.
Tình thế giữa hai người lúc này gây cấn đến gần cực độ trận ác chiến kinh thiên động địa sắp bùng nổ đến nơi. Đồng thời, phía ác Quỷ cốc lửa càng bốc càng cao, hình như không sao kìm chế được nữa . . .
Hãy nói Tư Mã Ngạn với Nhiếp Tiểu Băng từ biệt Tư Đồ Lộ liền đi ngao du thiên hạ, một mặt diệt trừ những kẻ tàn ác, cứu nguy tế bần, một mặt tìm kiếm tung tích của Ngải Tỷ Quân, nhưng Tỷ Quân đã bị Bất Tà dùng Mê Hồn Đại Pháp làm mê hoặc và thay đổi hết tính nết, đồng thời lại còn theo Bất Tà về ác Quỷ cốc, như vậy Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng làm sao mà tìm thấy được tung tích của Tỷ Quân? Hôm đó hai người đã đi tới núi Mạc Phù ở giữa hai tỉnh Giang Tây và Hồ Bắc. Lúc ấy mặt trăng đã mọc lên cao, cảnh sắc ban đêm tuyệt đẹp, hai người ngồi ở trên một tảng đá lớn thưởng thức phong cảnh của núi Mạc Phù, Tiểu Băng vừa chỉ tay về thắng cảnh ở phía trước vừa gượng cười nói :
– Ngạn đại ca, chúng ta đã đi được mấy ngàn dặm đường rồi, đi khắp Đông Tây Nam Bắc tứ phía mà vẫn không sao tìm thấy tung tích của Tỷ Quân tiểu muội đâu cả? Chẳng lẽ cô ta đã lên trời hay xuống đất rồi chăng?
Tư Mã Ngạn gượng cười đáp:
– Trò đời bao giờ cũng thế, cái gì mình càng muốn tìm thấy thì lại càng không sao gặp được – Ngạn đại ca, vị LỖ nam tử không muốn được cả cá với chân gấu của Tiểu Băng này, bây giờ cũng nhớ nhung Đông Hải Long Nữ Ngải tiểu muội đấy à?
Tư Mã Ngạn cau mày lại hỏi :
– Sao Băng muội lại biết ngu huynh nhớ Tỷ Quân như thế?
– Tiểu muội cứ xem sắc mặt và nghe giọng nói cũng đủ biết đại ca nhớ nhung Ngải tiểu muội rồi.
– Hiền muội nói như thế có phải đã nổi cơn ghen rồi đấy không?
– Đại ca cứ yên tâm, Tiểu Băng không phải là hạng người như thế đâu . . .
Hai người đang chuyện trò, bỗng nghe thấy một tiếng khóc rất thê thảm ở đằng xa vọng tới. Tới khi hai người lắng tai nghe mới hay tiếng khóc đó như xa mà cũng gần, thật khó mà biết đích xác được ở đâu? Một lát sau, tiếng khóc ấy lại dứt hẳn .
Tiểu Băng chờ mãi không nghe tiếng khóc nữa, có vẻ kinh ngạc vội nói với Tư Mã Ngạn rằng:
– Đại ca tiếng khóc vừa rồi lạ lùng lắm. Hình như có người chịu không nổi hình phạt ác độc mà thất thanh kêu khóc như vậy?
– Yù kiến của Băng muội rất đúng nhưng còn có một điều rất kỳ lạ nữa, tiếng khóc ấy như xa mà cũng như gần, khiến chúng ta không sao biết được tiếng khóc ở đâu tới và tại sao chỉ khóc có mấy tiếng rồi lại dứt luôn?
– Mấy hôm nay chúng ta nhàn rỗi quá sao không nhân lúc này đi tìm kiếm xem tiếng khóc ấy thốt ra tự đâu, và người khóc ấy là ai?Tại sao lại khóc như vậy?
– Tiếng khóc ấy nghe thê thảm thực, Băng muội định đi điều tra cho ra manh mối ư?
Chỗ hai người ngồi là lưng núi, phía đằng trước là vực thẳm rất sâu, Tiểu Băng chỉ xuống vực thẳm đáp:
– Tiểu muội nhận thấy tiếng khóc ấy có lẽ là dưới vực thẳm vọng lên. Đại ca cứ ở đây lẳng lặng nghe, tiểu muội muốn xuống đó dò thăm xem sao, rồi chúng ta gặp lại nhau bàn cách đối phó.
Tư Mã Ngạn ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
– Băng muội nghĩ như vậy rất hay, nhưng ngu huynh muốn chúng ta thay đổi một chút, hiền muội ở đây để ý nghe tiếp, còn ngu huynh thì xuống bên dưới vực thẳm thăm dò xem.
Tiểu Băng biết ngay người yêu sợ mình nguy hiểm nên mới bảo thay đổi như vậy, nàng liền thất cười nói tiếp:
– CÓ phải đại ca không muốn tiểu muội một mình mạo hiểm xuống dưới vực thẳm đấy không? Nhưng Tiểu Băng này với thanh bảo kiếm Trạm Lư và pho kiếm phá Long Hổ Phong Vân, từ khi du hiệp giang hồ tới giờ đã xông pha biết bao nhiêu núi dao rừng kiếm rồi. Chả lẽ bây giờ lại hãi sợ vực thẳm của núi Mạc Phù này vì có ma ăn thịt người hay sao?
– Băng muội không nên hiểu lầm như vậy! Sự thực tài ba của hiền muội chỉ cao siêu hơn…
Tiểu Băng vội xua hay, ngắt lời chàng và tiếp:
– Thôi, xin đại ca đừng có cho tiểu muội ăn bánh thánh như thế nữa. Ai chả biết Tam Dương Thần Công của đại ca nổi tiếng là Vô địch rồi. Tiểu muội xin vâng lời ở lại trên đây, nhưng đại ca xuống dưới đó lâu nhất là một tiếng đồng hồ thôi, phải lên ngay, có thấy gì hay không cũng vậy. Đại ca đừng để cho tiểu muội phải nóng lòng sốt ruột đấy nhé?
Tư Mã Ngạn ngắm nhìn Tiểu Băng một hồi, rồi vừa cười vừa nói bóng rằng:
– Việc gì mà Băng muội phải nóng lòng sốt ruột? Chả lẽ núi Mạc Phù nho nhỏ này lại có ma quỷ ăn thịt người hay sao?
Thấy chàng dùng lời lẽ của mình vừa nói để chế giễu lại mình, Tiểu Băng ngượng đến mặt đỏ bừng, vừa cười vừa đáp:
– Đại Ca là đại hiệp chuyên môn giáng ma thì còn hung ma nào dám đến quấy nhiễu đại ca nữa. Tiểu muội chỉ sợ dưới vực thẳm ma quỷ hay yêu hồ biến thành mỹ nhân xuất hiện quyến rũ Ly Cấu Thư Sinh thôi. Tiểu Băng vốn dĩ hẹp lượng, nếu trông thấy tình cảnh ấy thì chịu nhịn sao nổi?
Tư Mã Ngạn liền chỉ tay vào chấm đỏ ở trên dáy tai, thất cười đáp:
– Nương tử hạt tiêu cứ yên chí, chị Tư Đồ Lộ đã ban cho ngu huynh nhãn hiệu này rồi, bắt buộc Tư Mã Ngạn phải ngoan ngoãn thủ tiết. Dù dưới vực thẳm có ma quỷ yêu bồ tát tuyệt sắc đi chăng nữa, ngu huynh cũng phải nuốt nước bọt chịu nhịn, coi họ như quỷ sứ giáng trần vậy.
Nói xong, chàng phi thân xuống dưới vực thẳm rất sâu ở phía trước mặt luôn.
Tiểu Băng nhìn theo cho tới khi hút bóng chàng ta, mới ngồi lên trên tảng đá điều công vận tức để đợi chờ. Nàng ngồi điều công như thế không phải là để chuẩn bị đối phó với cường địch mà là vận nội công vào hai tai để sử dụng Thiên Thông Thần Công nghe những sự việc đang xảy ra quanh mình.
Nội gia diệu quyết quả thực phi thường, nàng ngồi yên lắng tai nghe như vậy, bất cứ một cái lá rơi hay một bông hoa rụng ở chỗ cách nàng chừng ba mươi trượng, nàng cũng có thể nghe rõ được hết .
Nàng ngồi yên ở đó đợi chờ đến hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy Tư Mã Ngạn quay trở lên. Nàng không nghe thấy tiếng khóc và cũng không thấy Tư Mã Ngạn quay trở lại kể lể những gì mà chàng đã mắt thấy tai nghe ở dưới vực thẳm. Nàng đã bắt đầu nóng lòng sốt ruột, liền đứng dậy, lựa một tảng đá nặng chừng mười cân ném xuống vực thẳm để thúc giục Tư Mã Ngạn mau trở lên. Đồng thời, nàng cũng muốn dò xem vực thẳm này sâu bao nhiêu?
Hòn đã ấy rớt xuống xong, một lát sau mới nghe thấy bên dưới có tiếng “bõm” vọng trở lên. Theo kinh nghiệm của mình nàng đã đoán biết vực thẳm ấy ít nhất cũng sâu trên trăm trượng, nhưng tiếng kêu “bõm” đã làm cho nàng rất kinh ngạc. Đáng lẽ đá rớt xuống đất thì phải có tiếng kêu “bộp” mới đúng. Nàng liền nghĩ bụng:
“Chả lẽ bên dưới là đầm sâu hay làm một cái suối nước chăng? Vực thẳm này sâu hơn trăm trượng, với khinh công của Ngạn đại ca, dù có trông thấy gì hay không, đáng lẽ phải quay trở lên rồi mới phải . . . / Nghĩ tới đó, nàng liền cau mày lại suy nghĩ. Nàng đoán chắc thể nào cũng có chuyện gì xảy ra chưa biết chừng chàng đã ngộ hiểm ở bên dưới rồi cũng nên? Mình phải xuống tiếp ứng ngay mới được.
Nhưng khi nàng vừa đứng dậy định xuống vực thẳm để tiếp ứng Tư Mã Ngạn, thì bên tai lại bỗng nghe thấy tiếng khóc thảm khốc như hồi nãy. Nàng vội giở Thiên Thông Thần Công ra để nghe tiếp:
Nàng mới nghe thêm được một tiếng, thì tiếng khóc đó đã lại dứt liền. Nhờ có môn Thần Công nọ, nàng đã biết rõ thêm một chút manh mối rồi. Nàng biết những tiếng khóc đó tự dưới vực thẳm vọng lên, tựa như ở trên đỉnh núi vọng xuống, như vì lo âu sự an nguy của Tư Mã Ngạn, nàng không để ý tới tiếng khóc ấy nữa, mà vội vàng leo mây xuống dưới vực thẳm, sâu hơn trăm trượng đó tức thì .
Từ trên leo xuống bên dưới, vừa leo nàng vừa để ý tìm kiếm, những không thấy hình bóng của Tư Mã Ngạn đâu hết. Dưới đấy vực thẳm quả có một cái suối rộng chừng hai trượng. Sở dĩ cái suối đó không gọi là đầm mà lại gọi là suối, là vì nước chảy về phía Đông Nam và chảy rất nhanh, chứ không tụ lại.
Tiểu Băng cúi đầu thò tay xuống nước để thử nước suối ấy. Nàng giật mình kinh hãi, vì nước suối đó lạnh buốt xương, lạnh hơn nước suối thường mấy bậc, người yêu của mình thì biệt tăm Vô tích, không hiểu họa phúc ra sao, như vậy nàng không áy náy lo sợ sao được? Nhưng nếu chỉ biết đứng đây mà kinh ngạc thì thực không bổ ích chút nào, nên Tiểu Băng một mặt giở Thiên Thông Thần Công lắng tai nghe, một mặt dùng Truyền âm Nhập Mật lên tiếng kêu gọi luôn ba tiếng “Ngạn đại ca!” Gọi xong, nàng lại lắng tai nghe xem Tư Mã Ngạn có trả lời hay không?
Gọi đến tiếng thứ ba, quả có tiếng của Tư Mã Ngạn trả lời:
– Băng muội!
Tiếng trả lời ấy của chàng không làm cho Tiểu Băng mừng rỡ, trái lại còn làm cho nàng lo âu thêm. Vì điểm thứ nhất, nàng nhận thấy tiếng trả lời của Tư Mã Ngạn cũng dùng Truyền âm Nhập Mật kêu gọi nhưng tiếng nói rất hàm hồ không rõ, đủ thấy chàng cách mình quá xa. Điểm thứ hia, sau hai tiếng “Băng muội”, thì không thấy chàng gọi tiếp nữa, hình như đã bị người ta kìm chế, nên chàng mới không gọi tiếp được Tuy Tiểu Băng rất lo âu, nhưng nàng vẫn theo phía có tiếng kêu gọi của Tư Mã Ngạn mà đi ven theo bờ suối, tiến thẳng về phía đó để tìm kiếm.
Đi được bảy tám trượng, quả nhiên nàng đã tìm thấy năm cái hang động hình hoa mai vừa sâu vừa tối om .
Căn cứ tiếng khóc mà nàng nghe thấy hồi nãy tựa như ở trong lòng núi đưa ra, với tiếng kêu gọi của Tư Mã Ngạn vừa rồi, nàng đoán chắc là trong năm cái hang động này thể nào cũng có một thế giới khác, mà chưa biết chừng trong đó còn tiềm tàng những cái gì rất kinh hiểm và quái dị nữa.
Đã tìm tới nơi rồi, Tiểu Băng lại thắc mắc hoài nghi. Vì có tất cả những năm cái hang động, khiến nàng không biết hang động nào là con đường chính để mình tìm kiếm thấy Ngạn đại ca? Hai cái hang động ở bên dưới, một nữa đã bị nước suối tràn vào, đã biến thành thủy động, như vậy khỏi cần phải lo vào trong cái hang ấy tìm tòi nữa, chỉ còn hai cái trên với một cái ở chính giữa thôi .
Tiểu Băng đứng suy nghĩ giây lát, rồi quyết định đi vào cái hang chính giữa. Nàng vừa vào tới trong hang, thấy cả dưới mặt đất lẫn đỉnh hang đều mọc đầy rêu hết, nếu Tư Mã Ngạn vào trong hang này, thì trên mặt đất thể nào cũng có dấu vết chân để lại, vì vậy nàng vội lấy đá lửa và mồi lửa ra thắp sáng để xem xét.
Kế này của Tiểu Băng rất thông minh, quả nhiên nàng thấy trên mặt đất mọc đầy rêu, không có dấu vết chân gì cả, hiển nhiên Tư Mã Ngạn không vào hang động này. Nàng nghĩbụng:
“Cũng may mình đã nhanh trí nghĩ ra được cách đó, bằng không ta đã tốn công vào trong hang này, rút cục vẫn không tìm thấy Ngạn đại ca” Nghĩ như vậy, nàng vội lui ra bên ngoài ngay. Nàng lại vào cái hang động ở bên phải, đánh lửa lên soi, quả thấy hang động này có vết chân và nàng còn nhận ra đúng là vết chân của Tư Mã Ngạn để lại .
Đã biết đích xác hang động này ồi, Tiểu Băng liền từ từ tiến vào bên trong. Đi được một quãng, vị nữ hiệp đương thời này cũng phải hoảng sợ rởn tóc gáy dần, trống ngực đáp rất mạnh. Vì đường lối quanh có khúc khuỷu, lúc thì đi lên, lúc lại đi xuống và tối om không trông thấy gì cả, nhưng cũng may, hang này không thấy bí hơi . Nàng càng đi sâu vào bao nhiêu càng thấy yên lặng như tờ. Nàng biết trong thế nào cũng rất hung hiểm cho nên không dám nhóm lửa để soi nữa và cũng không rút bảo kiếm ra cầm sẵn ở trong tay để đề phòng, vì sợ bảo kiếm có ánh sáng, kẻ địch dễ biết mình ở đâu. Nàng Chỉ giơ hữu chưởng lên che ngực, còn tả chưởng thì rờ vào vách động, từ từ đi từng bước một mà tiến vào bên trong. Đã có ba bốn lần nàng va đụng phải vật gì treo lơ lửng trên vách, tuy không bật đèn lên soi, nhưng tay nàng sờ vào cũng có thể biết được những vật đó là những bộ xương người bị xích sắt cột vào cổ treo lơ lửng ở trên vách.
Rờ phải những xương cốt đó, nàng lại càng hãi sợ thêm.
Nàng đã ngao du miền Tây Bắc, với một thanh Trạm Lư kiếm đã giết chết không biết bao nhiêu kẻ hung ác tàn bạo, thì khi nào nàng lại hãi sợ những bộ xương người treo lơ lửng ấy? Nhưng nàng sợ đây là lo âu cho người yêu ngộ hiểm thôi, chứ còn với bản thân nàng thì dù có phải vào núi lao rừng kiếm để cứu viện người yêu, nàng cũng không hãi sợ gì hết, vậy khi nào nàng lại sợ cái hang động tối om và đường đi quanh có khúc khuỷu này? Ngoài ra, còn một điều khiến nàng phải lo sợ, là từ cửa hang vào tới chỗ nàng đi tới, không hề nghe thấy một tiếng động nào hết . Từ khi nghe thấy tiếng gọi “Băng muội” đến giờ, thì quả thực nàng không nghe thấy tiếng nói nào của Tư Mã Ngạn nữa nên nàng đoán chắc chàng đã bị người điểm phải yếu huyệt mềm hay yếu huyệt câm, hoặc chàng đã. . .
Nghĩ tới đó nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nước mắt đã nhỏ ròng xuống hai bên má.
Nàng định kêu gọi, muốn dùng Truyền âm Nhập Mật gọi mấy tiếng “Ngạn đại ca” nhưng nàng lại không dám gọi, và e chàng chưa ngộ nạn, chỉ bị bắt giữ không thôi, như vậy mình lẳng lặng vào thì may ra còn hy vọng cứu nổi. Nếu mình không nhẫn nại, mà lên tiếng kêu gọi, để cho đối phương hay biết, như vậy có phải là hết hy vọng cứu chàng ta nữa không? Vì thế mà nàng nghiến răng mím môi giơ tay áo lên lau chùi nước mắt, và cứ lững thững tiến thẳng vào trong hang.
Đi được hơn hai trượng, nàng đụng phải vật gì. Nàng là người sau dám như thế mà cũng suýt phải thất thanh kêu la.
Thì ra những lần chót nàng đụng phải đều là xích sắt treo bộ xương người lơ lửng, nhưng lần này nàng lại rờ phải một cái xác không những mặc áo dài mà hình như mới chết không lâu, chân tay vẫn còn chưa lạnh và người ta cũng chưa cứng hẳn, như vậy nàng không toát mồ hôi lạnh sao được?
Tiểu Băng đã loạn trí, nhưng nàng vẫn rờ cái xác đó thử xem. Khi rờ tới trước ngực, thấy cái xác đó hãy còn ấm áp nhưng tim đã ngừng đập. Nàng rờ đến hai vai, thấy hai vai của cái xác này lớn rộng lắm như vai của Tư Mã Ngạn vậy. Nàng càng run lẩy bẩy thêm, nhưng vẫn nghiến răng mím môi mà tiếp tục rờ lên phía trên. Khi rờ tới chỗ cổ, nàng bỗng nghe thấy có một tiếng kêu “vừ , tiếp theo đó lại có một tiếng cười the thé cất lên nghe như tiếng ma quỷ kêu rú vậy.
Nàng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại có những tiếng kỳ lạ ấy nổi lên như vậy?
Nàng rờ trúng cái xích này không phải là vòng qua cổ của cái xác mà lại đeo ở phía sau ót.