Trảm Lư Bảo Kiếm

Chương 30


Đọc truyện Trảm Lư Bảo Kiếm – Chương 30

Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 30 – Tiên Cơ Mô Mẫu chiến Yêu Long

Nguồn: VNthuquan


Cơ Ngọc Thành là người sành điệu, chỉ mới đấu với người đàn bà xấu xí kia một chưởng thôi, đã biết võ công của đối phương không kém gì mình. Y liền nghĩ bụng:
“Người đàn bà xấu xí như thế này lại có võ học cực cao như vậy là ai? Sao ta chưa nghe ai nói tới trong võ lâm lại có một cao thủ có hình dáng như thế này?” Y vừa nghĩ vừa lộ vẻ thắc mắc, rồi ngạc nhiên, vội cất tiếng hỏi :
– Ngài là ai? CÓ quen biết Mã Không Quần không, và có biết thân phận của lão phu là người như thế nào không?
MÔ Mẫu cười giọng rất quái dị đáp:
– Mã Không Quần là tiểu minh đệ của ta. Xem hình dáng và công lực của ngươi, sở trường của ngươi giống hệt Xích Thủ Yêu Long Cơ Ngọc Thành đã lâu năm không thấy xuất hiện giang hồ phải không?
Cơ Ngọc Thành thấy đối phương đã biết lai lịch và tên hiệu của mình cũng phải kinh ngạc, cau mày lại nói:
– Lão là Cơ Ngọc Thành quả thực đã cách biệt quần hào rất lâu nhưng sao ngài không cho biết tên biết họ? Xin chớ có khinh thị bốn chữ Xích Thủ Yêu Long của mỗ.
Tiên Cơ MÔ Mẫu nghe nói cười khẩy mấy tiếng, nói tiếp, – Vì trời sinh ra ta da trắng như tuyết, mặt xấu như quỷ, cho nên người ta mới ban cho ta một cái biệt hiệu Tiên Cơ MÔ Mẫu, còn họ thực thì vì lâu năm không dùng đến, chính ta cũng không nhớ nổi gì nữa. Nếu ngươi muốn xưng hô với ta cứ việc gọi ta là Tiên Cơ MÔ Mẫu Dư Bất Tà là được rồi.
Cơ Ngọc Thành lại hỏi tiếp:
– Mã Không Quần là nghĩa đệ của bạn, chả lẽ bạn cũng là người trong nhóm VÕ Lâm Bát Bá Thiên chăng?
Bất Tà chưa kịp trả lời, thì Không Quần đứng cạnh đó đã lớn tiếng đỡ lời :
– Cơ Ngọc Thành, ngươi thực là có mắt mà không biết núi Thái Sơn, Dư đại tỷ đây là Bá Thiên minh chủ, mới được anh em trong nhóm Bát Bá Thiên cùng bầu cử.
Cơ Ngọc Thành nghe nói trợn ngược đôi lông mày lên, cười như điên như khùng đáp:
– Cơ Ngọc Thành này tái xuất giang hồ đến giờ, nhận thấy quần hào của võ lâm vẫn tầm thường như cũ, ngờ đâu ở trên núi Vương ộc đây lại được gặp gỡ một nhân vật cao minh thực sự. Bạn họ Dư đã là minh chủ của VÕ Lâm Bát Bá Thiên, chắc không tiếc tay chỉ giáo cho Cơ Ngọc Thành mỗ mấy thế tuyệt học của Bá Thiên.
Bất Tà xếch đôi lông mày chổi xể rất xấu xí lên, liếc nhìn Cơ Ngọc Thành với Lục Ỷ một cái, rồi lắc đầu thủng thẳng đáp:
– Bạn họ Cơ, có phải bạn muốn đấu với MÔ Mẫu này mấy hiệp đấy không?
Cơ Ngọc Thành hớn hở gật đầu đáp:
– Người nghiền rượu thấy rượu thể nào cũng phải uống cho kỳ được, người biết võ mà lại gặp đối thủ tương đương, không lãnh giáo được vài thế tuyệt học thì ân hận biết bao! Cơ Ngọc Thành này nhận thấy ở trên đời này, ngoài bạn họ Dư ra, chắc không ai có thể chống đỡ nổi tám mươi mốt thức Độc Long Thần Tráo của môn Độc Long Huyết Thần Công của Cơ Ngọc Thành mỗ. Tối hôm nay trăng thanh gió mát, lại may mắn gặp nhau ở nơi đây, chúng ta không nên phụ mất buổi đẹp trời này!
Bất Tà cũng khẽ gật đầu :
– Bạn nói rất chí lý, Bất Tà cũng nhận thấy bạn là người đối thủ duy nhất, nhưng càng như thế đêm nay chúng ta càng không nên quyết một phen sống mái làm chi, phải nên tươi cười mà chia tay nhau thì hơn.
Cơ Ngọc Thành ngơ ngác hỏi:
– Sao bạn họ Dư lại nói như thế?

– Vì chúng ta không ra tay đấu với nhau thì thôi, mà đã ra tay đấu thì thẻ nào cũng phải trời long đất lở mới có thể phân thắng bại được .
– Bạn nói rất phải, nhưng nếu bạn không muốn đấu kịch liệt như thế, thì chúng ta chỉ đấu chơi vài thế, đến mức hơn thua là ngừng tay lại ngay.
– ít khi mới gặp được địch thủ thực sự, như vậy chúng ta không đấu thì thôi, mà đã đấu thì phải đấu cho thực sướng tay, chứ còn đấu như cái trò đàn bà trẻ con, không ngứa không ngáy thì còn lý thú gì nữa. Hơn nữa, trận đấu hạn hữu này mà chỉ vẻn vẹn có hai khán giả là nghĩa đệ của Bất Tà này với lệnh diệt nữ Cơ Lục Ỷ thôi thì còn gì ngán bằng!
Cơ Ngọc Thành “ồ” một tiếng cười ha hả hỏi tiếp:
– Như vậy có phải bạn họ Dư muốn kiếm một trường sở náo nhiệt rồi chúng ta mới đấu với nhau phải không?
– Phải đến mùng một tháng tư sang năm VÕ Lâm Bát Bá Thiên sẽ chính thức kết minh ở trong ác Quỷ Cốc trên núi Lục Chiếu và thành lập Bát Bá Bang. Chúng tôi đã mời quần hùng của thiên hạ đến dự đại hội, mong bạn họ Cơ cũng vui lòng tiếp nhận thiếp mời của chúng tôi. Tới lúc đó thế nào ủng mời bạn khất giá đến dự và mong bạn giở tuyệt học ra ở trước mặt các nhân vật của các môn phái trong hiên hạ. Chúng ta so tài với nhau ở chốn đông đảo như thế, chả thú vị hơn đấu với nhau ở chốn núi hoang u cốc này không?
Cơ Ngọc Thành gật đầu, cười như điên như khùng đáp:
– Đề nghị này của bạn họ Dư rất hay, đúng như ngày mùng một tháng tư sang năm, hai cậu cháu Cơ mỗ thể nào cũng tới phó ước.
Bất Tà thấy Cơ Ngọc Thành đã nhận lời rồi, liền móc túi lấy một tấm thiếp đỏ hồng dài chừng năm tấc, rộng ba tấc ra, nhưng y thị không đưa ngay cho Cơ Ngọc Thành đứng ở trước mặt, trái lại y thị ném thiếp ấy vào vào vách đá ở chỗ cách đó hơn trượng.
Thấy Bất Tà ra tay ném tấm thiệp, Lục Ỷ đã kinh hãi thầm, vì nàng thấy thủ pháp ném thiếp của Bất Tà rất kỳ lại, từ khi ra đời tới giờ mình chưa hề trông thấy ai có thủ pháp như vậy.
Lá thiếp đại hồng không phải bay thẳng, không phải quay tít bay thẳng tới cách đá, chỉ hóa thành một đám mây hồng bay từ từ ở trên không, nên những chữ vàng viết ở trên thiếp như thế nào Cơ Ngọc Thành với Lục Ỷ đều trông thấy rõ mồn một. Khi tới vách đá tác hợp lại dựng đứng lên như người ta dán vào vách đã vậy, nhưng lại lún sâu vào trong đá chừng ba bốn phân .
Nội gia kình khí luyện tới mức thượng thừa, người ta có thể dùng hoa hay lá ném thủng được đá và vàng, cho nên thủ pháp ném thiếp lún vào trong vách đá của MÔ Mẫu như vậy không lấy gì làm lạ cả, nhưng chỉ có một điểm lạ nhất là y thị có thể khiến được lá thiếp từ từ bay ngang ở trên không. Nếu không có thủ pháp đặc biệt, thì làm sao y thị có thể điều khiền nổi lá thiếp đi được như thế? Ngọc Thành thấy vậy liền cau mày lại và biết nữ bá chủ của nhóm Bát Bá Thiên quả thực là kình địch của mình, nên mình phải cẩn thận đề phòng lắm mới được.
Ném thiếp vào vách đá rồi, Bất Tà liếc nhìn Cơ Ngọc Thành vừa cười vừa nói tiếp:
– Xin bạn họ Cơ đừng có chê cười! Dư Bất Tà này chỉ múa rìu qua mắt thợ đấy thôi chứ quả thực không có y định khoe khoang gì hết. Nhưng vì không muốn cuộc gặp gỡ đêm nay của chúng ta không có gì kỷ niệm cả, nên mới gọi là có một chút để làm cho xôm trò đấy thôi!
Lúc này Cơ Ngọc Thành mới biết rõ công lực và hỏa hầu của đối phương như thế nào rồi. Y không dám ngông cuồng như trước nữa, ngấm ngầm vận Độc Long Xích Huyết Thần Công lên và cười giọng quái dị nói tiếp:
– Bạn họ Dư, thảo nào bạn được nhóm VÕ Lâm Bát Bá Thiên bầu làm minh chủ, đứng đầu bang phái ấy, quả thật tài nghệ của bạn rất tuyệt tục. Không phải Cơ Ngọc Thành này nói ngông, có lẽ ngoài Cơ MỖ ra trên đời này khó mà có người thứ hai tiếp nổi lá thiếp này của bạn.
Nói tới câu cuối cùng, bàn tay trái đỏ hồng của y trông như bàn chân rồng, gan nổi lên từng cục một,đã ở trong cái tay áo đỏ bên trái của y từ từ chìa ra.
Xưa nay Không Quần vẫn không coi ai ra gì hết, và cũng ngông cuồng không thể tưởng tượng được, bây giờ đứng trước mặt hai vị tuyệt thế kỳ nhân, y cũng tự biết mình như con đom đóm thì so sánh làm sao được với trăng trên trời, nên y cứ đứng yên lẳng lặng xem Cơ Ngọc Thành dùng cách gì để tiếp cái thiếp đang khảm chật ở trong vách đá của Dư Bất Tà như vậy? Theo sự ước đoán của y, thì chắc Cơ Ngọc Thành thể nào cũng dùng thần công Lăng Không Nhiếp Vật mà ra chưởng chộp mạnh. Ngờ đâu Cơ Ngọc Thành lại không làm như thế, mà lại giở một thủ pháp kỳ diệu đến nỗi y không hề trông thấy bao giờ.
Cơ Ngọc Thành vận công xong, liền rú lên một tiếng và giơ bàn tay trái vừa đỏ vừa to lớn lên, nhằm vách đá tấn công mạnh một thế, liền đó có một luồng kình lực nóng hổi và mạnh không thể tưởng tượng được đánh tan vách đá kia. Lá thiếp ghìm ở trong đá bị chưởng lực của y chấn động thoát ra khỏi vách đá, bay lên không, và từ từ bay ngược trở lại, đến chỗ bàn tay của y thì rớt ngay xống.
Cơ Ngọc Thành tiếp được lá thiếp ấy rồi, liền cười như điên như khùng, và áo bào màu vàng có thêu rồng của y liền bay phất phới, tay của y nắm lấy tay Lục Ỷ lôi đi, cả hai hóa thành hai luồng khói bay luôn, chỉ thoáng cái đã biến mất dạng liền.
Không Quần kinh hãi đến mặt trợn tròn, mồm há hốc, còn Bất Tà thì lẳng lặng không nói năng gì hết, khoanh tay về phái sau, ngừng mặt lên nhìn trời. Một lát sau, y thị mới mỉm cười định nói thì Không Quần đã cướp lời nói trước :
– Dư đại tỷ, Cơ Ngọc Thành danh bất hư truyền, quả thật là một tay cứng cỏi, rất khó đối phó.
Bất Tà mỉm cười hỏi:
– Theo sự nhận xét của Mã hiền đệ, nếu Cơ Ngọc Thành đấu với ngu tỷ thì ai thắng, ai bại?
Không Quần vừa cười vừa đáp:
– Tuy võ công của lão ma đầu lợi hại thật, nhưng địch sao nổi thần oai cái thế của đại Bất Tà xua tay không cho Không Quần nói tiếp, rồi thở dài một tiếng mới đỡ lời:
– Chúng ta là người nhà cả hiền đệ không nên nói dối lòng như thế. Sự thật Bất Tà này tự biết còn kém Cơ Ngọc Thành một thành hỏa hầu, cho nên ngu tỷ đấu với y, kết quả y sẽ nắm chắc sáu thành thắng lợi.
Nói xong, y thị thò tay vào trong áo sặc sỡ ở chỗ trên ngực lấy ra ba vật gì nho nhỏ trông như ba mũi kim bạc, rồi bỏ vào một cái lọ ngọc nhỏ.
Không Quần thấy thế kinh hãi nói :

– Đây là Diêm Vương Trích, đại tỷ đã trúng phải ám khí ác độc của con nhãi Thúy Mi Yêu Nữ rồi ư?
Bất Tà lắc đầu thở dài đáp, – CÔ bé lông mày xanh ấy quả thật là nham hiểm ác độc Vô cùng. CÓ lẽ y thị đã đặc biệt chế ra một cái ống thật nhỏ cho Diêm vương Trích vào trong ống, rồi giấu ở trong mồm . Trước khi đi, y thị đã tặng cho ngu tỷ một kỷ niệm này đấy.
Diêm Vương Trích là một trong bảy đại hung khí của võ lâm không những tẩm thuốc độc rất mạnh,ám có thể bắn thủng bất cứ một vật gì cứng rắn đến đâu, nay Tiên Cơ MÔ Mẫu bị bắn trúng luôn ba mũi ám khí độc đáo ấy mà không việc gì cả, như vậy Mã Không Quần đã biết sự lợi hại của môn ám khí ấy, làm sao mà không phục y thị sát đất?
Bất Tà cất ba mũi Diêm vương Trích đi, rồi đưa mắt nhìn Đông Hải Long Nữ hãy đang còn nằm chết giấc ở trên mặt đất, mà lắc đầu bảo Mã Không Quần rằng:
– Mã hiền đệ có võ công thượng thừa như thế, cần phải thành tâm quả dục mới được chứ hiền đệ làm như thế này thì hơi quá phong lưu một chút đấy.
Không Quần mặt bừng đỏ hổ thẹn Vô cùng, không cãi được nửa lời.
Bất Tà tiến lên mấy bước ngắm nhìn quanh người người Tỷ Quân một hồi, mới đổi sắc mặt, không còn giận dữ như trước nữa, rồi thất thanh thở dài một tiếng nói tiếp:
– CÔ bé này thật đẹp như Hằng Nga trên nguyệt điện. Ngu tỷ trông thấy cũng phải thương, chằng hay cô bé này là ai thế? Nàng có bộ mặt tuyệt sắc như vậy không thể trách được Mã hiền đệ . . .
Không Quần bèn lẻn đáp:
– Nàng là Đông Hải Long Nữ Ngải Tỷ Quân, không phải tiểu đệ ham sắc đẹp của nàng, mà vì nàng có liên hệ mật thiết với Tư Mã Ngạn, kẻ thâm thù của đệ, nên đệ mới muốn làm nhục y thị đấy thôi.
Bất Tà lắc đầu, vừa cười vừa nói tiếp, – Mã hiền đệ làm như thế thật không cao minh chút nào, Tỷ Quân đã là bạn thân của Tư Mã Ngạn hiền đệ hà tất phải làm nhục cô ta như thế làm chi, phải nghĩ cách lấy được cô ta làm vợ, như vậy mới phải là cách trả thù rất cao chứ?
Không Quần nhận thấy ý kiến của Bất Tà rất kỳ diệu liền gượng cười đáp:
– CÔ bé này tính nóng nảy lắm, khó mà khiến nàng ta vào tròng để hoàn thành kế hoạch như đại tỷ vừa nói đâu .
– Ngu tỷ có ý kiến ấy thì tất nhiên phải có thủ đoạn tuyệt diệu để thi hành kế hoạch ấy chớ? Nhưng điều quan trọng nhất là không biết hiền đệ có vui lòng lấy Ngải Tỷ Quân này làm vợ suốt đời không?
– Theo nhận xét của đệ thì đoạt trinh tiết của nàng ra rất dễ mà muốn lấy được lòng của nàng ta thì rất khó. Tiểu đệ rất phục võ công cái thế của đại tỷ nhưng không tin đại tỷ có thủ đoạn lấy được lòng của nàng ta siêu tuyệt hơn cả võ học .
Bất Tà đắc trí, cười hớn hở và đáp:
– Hiền đệ không nên không tin. Ngu tỷ không những sở trường về Tra nữ Mê Hồn Đoạt Tâm Đại Pháp mà trong người lại có Biến Tính Loạn Thần đơn nữa.
Thấy Tỷ Quân đẹp như tiên nữ, Không Quần đã thèm rõ dãi, nay y nghe thấy Bất Tà không những sở trường về Đại Pháp Tra Nữ Mê Hồn Đoạt Tâm, mà còn có thuốc Biến Tính Loạn Thần nữa, y mừng rõ khôn tả, vội vái chào y thị một lạy rất cung kính,và van lơn rằng:
– Đại tỷ đã có phép thần thông như vậy, phen này thể nào cũng xin đại tỷ giúp cho tiểu đệ được toại nguyện bình sinh.
– Mã hiền đệ khỏi cần phải đa lễ như thế. Ngu tỷ đã đề nghị vấn đề ấy ra thì tất nhiên phải hết sức giúp cho hiền đệ thành công. Nhưng có hai điều này hiền đệ cần phải nghe theo sự sắp đặt của ngu tỷ mới được.
– Xin đại tỷ cứ nói, bất cứ điều gì tiểu đệ cũng xin tuân theo.
– Ngu tỷ giở Mê Hồn Đoạt Tâm Đại Pháp ra thi hành rồi, lại còn cho nàng uống thuốc Biến Tính Loạn Thần để nàng phải vĩnh viễn phục tùng chúng ta. Nhưng phương pháp và thuốc loạn thần ấy chỉ có thể có công hiệu lúc nam nữ chưa hòa hợp thôi, chứ đã hòa hợp một lần là đại pháp ấy với thuốc loạn thần mất công hiệu ngay, cho nên trước khi nàng chưa chính thứ làm vợ của hiền đệ, ngu tỷ cấm hiền đệ không được đụng chạm đến nàng.
Không Quần đang thèm rõ dãi, nghe thấy Bất Tà nói như vậ đành phải gật đầu nhận lời Bất Tà nói tiếp:
– Còn ngày hết hôn của hiền đệ không gì bằng đến mồng một tháng tư sang năm, nhân lúc thịnh hội, khai bang của chúng ta cùng cử hành một thể trước mặt quần hùng, khiến Tư Mã Ngạn trông thấy Đông Hải Long Nữ, người yêu của y, kết duyên Tần Tấn với người khác, thì có lẽ y sẽ ức chết đi được.
Không Quần nghe nói liền cười như khùng đáp:
– Việc gì của đại tỷ suy tính đều thần diệu hết, tiểu đệ xin tuân lệnh!
Bất Tà thấy Không Quần đã nhận lời liền đi tới cạnh Tỷ Quân xem xét qua thương tích của nàng nọ rồi giơ bàn tay trắng như tuyết ra đè vào yếu huyệt ở sau lưng Tỷ Quân, nằm mê man ở trên mặt đất.
Không Quần biết Bất Tà đang giở kinh công tuyệt đỉnh truyền chân khí của mình sang để chữa thương tích cho Tỷ Quân, y lại càng khâm phục thêm, chỉ đứng cạnh đó lẳng lặng xem thôi .

Một lát sau, Tỷ Quân đã kêu “ối chà” và chân tay bắt đầu cử động rồi, Bất Tà vội rút tay lại, lấy một viên thuốc đỏ rất thơm tho để ở dưới gang bàn tay rồi mỉm cười nói với Mã Không Quần rằng:
– Mã hiền đệ, thuốc này rất hiếm, có thể nói là trên thế gian này chỉ có một viên Biến Tính thần đơn này thôi, hiền đệ đi lấy một ít nước suối tới đây để cho Tỷ Quân uống.
Chỗ cách đó hơn mười trượng đã có một cái suối nước nho nhỏ. Không Quần vâng lời đi tới cạnh suối, lấy cái lọ ngọc của mình dành để đựng thuốc ra hứng lấy một lọ nước suối, quay trở lại, cầm lấy thuốc Biến Tính của Bất Tà nhét vào mồm Tỷ Quân.
Được Bất Tà cứu chữa cho, Tỷ Quân đã lại tỉnh, nay lại có viên thuốc loạn thần, chỉ trong giây lát, nàng ngủ thiếp đi liền.
Tuy Không Quần đã được vui vầy với Thúy Mi Yêu Nữ, một thiếu nữ đẹp tuyệt trần, nhưng tính đàn ông bào giờ cũng vậy, có mới nới cũ, nên bây giờ y trông thấy Tỷ Quân đã say mê hầu như mất hết hồn vía, và y còn cho sắc đẹp của Tỷ Quân đẹp hợp Lục Ỷ là khác Sự thật thì hai nàng mỗi người có một vẻ đẹp riêng.
Bất Tà vì thân là đàn bà, tất nhiên không có cảm giác như Không Quần. Y thị lại còn móc túi lấy một trái Thủy Tinh cầu to bằng nắm tay ra, dùng khăn lụa lau chùi hoài.
Không Quần thấy thế thất kinh hỏi :
– Đại tỷ thật là thần tiên trên trời có khác, cái gì cũng giỏi lại còn sở trường cả môn tinh cầu hiện hình, một tuyệt kỹ bí truyền của phái Mật Tôn nữa.
Bất Tà lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
– Hiền đệ đã đoán lầm rồi . Trái Thủy Tinh cầu này của ngu tỷ không phải là môn tinh Cầu hiện hình của phái Mật Tôn đâu, mà là Tra Nữ Mê Hồn Đoạt Tâm Pháp dùng để tác hợp mối lương duyên của hiền đệ với Tỷ Quân đấy.
Không Quần nghe nói cả mừng vội đứng sang một bên để xem Bất Tà thi hành tà pháp.
Bất Tà cứ nhìn thẳng vào mặt Tỷ Quân, mồm lẩm bẩm nói một hồi, có lẽ đọc thần chú nên Không Quần không hiểu gì hết. Một lát sau y thị lại cầm trái thủy tinh cầu và cất tiếng nói rất nhu mì mê hồn, từ từ gọi Tỷ Quân rằng:
– Ngải tiểu muội dậy đi !
Lạ thật, y thị vừa nói xong, Tỷ Quân đã mở mắt ra nhìn ngay. Vừa rồi mắt nàng trong suốt nhanh nhẹn lắm, lúc này thì hơi đục và có vẻ ngơ ngác.
Bất Tà đã thấy Tỷ Quân mở mắt ra rồi liền giơ trái thủy tinh cầu đưa đi đưa lại ở trước mặt Tỷ Quân một hồi.
Lạ thật, không hiểu trong trái thủy tinh cầu có cái gì mà khiến Tỷ Quân cứ chăm chú nhìn vào trái cầu ấy hoài. Đôi ngươi của nàng cứ theo trái cầu mà liếc đi liệt lại, hay là quay tít. Bất Tà bỗng ngừng không quay trái cầu ấy nữa, thì hai mắt của Tỷ Quân lại cứ mơ mơ màng màng nhìn thẳng vào trái thủy tinh cầu không chớp.
Một lát sau nữa, Bất Tà bỏ trái thủy tinh cầu vào trong túi, nhưng vẫn dùng giọng dịu dàng và mê hồn mà hỏi Tỷ Quân rằng:
– Ngải tiểu muội có nhận ra được ngu tỷ không?
Ngải Tỷ Quân ngơ ngác đứng dậy, nhìn Bất Tà một hồi, rồi lắc đầu đáp:
– Hình như hơi quen biết, nhưng tiểu muội không nhớ ra đại tỷ là ai?
Bất Tà khẽ vỗ vai nàng một cái, rồi mỉm cười nói tiếp:
– Tiểu muội nên gọi ngu tỷ là Dư đại tỷ và từ bây giờ trở đi ngoan ngoãn nghe lời ngu tỷ nói nhé?
Không Quần nghe nói có vẻ thích thú để ý xem Tỷ Quân sẽ trả lời Bất Tà như thế nào?
Ngờ đâu Tỷ Quân đã ngoan ngoãn gật đầu đáp:
– Chị là đại tỷ, tất nhiên em phải ngoan ngoãn nghe lời chị, nghe lời chị, nhưng da của chị đẹp như thế mà tại sao mặt chị khó coi như vậy?
Không Quần nghe thấy Tỷ Quân nói hai câu ấy, không sao nhịn được suýt tí nữa thì phì cười, nhưng y thấy Bất Tà giở Mê Hồn Đoạt Tâm Pháp ra, oai lực cao cường và thần diệu như thế, khiến y phải kính phục Vô cùng.
Bất Tà thấy Tỷ Quân hỏi như vậy gượng cười đáp:
– Ngải tỷ muội, sở dĩ chị xấu xí như thế này thì mới duyên làm chị, nếu chị được đẹp như cô, thì chị lại phải làm em rồi! CÔ không cần phải để ý đến mặt chị đẹp hay xấu như thế làm chi, cô cứ việc ngoan ngoãn nghe lời chị là được rồi.
Tỷ Quân gật đầu quay người lại chỉ Không Quần hỏi Bất Tà rằng:
– Dư đại tỷ y là ai thế?
Bất Tà liếc nhìn Không Quần mặt lộ vẻ đắc chí Vô cùng:
– Y là Mã Không Quần, cô nên gọi y là Quần đại ca và từ giờ trở đi hai người phải nên mến nhau, chớ đừng có coi nhau như người ngoài nữa.
Tỷ Quân bỗng tỏ vẻ rất ngoan ngoãn nhìn Không Quần tỉm tỉm cười và khẽ hỏi:

– Quần đại ca, Dư đại tỷ bảo em nên tử tế với đại ca, không biết đại ca có bằng lòng làm bạn với tiểu muội không?
Không Quần không ngờ Tỷ Quân lại hỏi mình như vậy, nên nhất thời ngượng nghịu không biết trả lời như thế nào cho phải? Bất Tà thấy thế khẽ tức cười nói tiếp:
– Mã hiền đệ, bây giờ ngu tỷ hãy đem Ngải muội về ác Quỷ cốc, để giới thiệu cho sáu vị trong nhóm Bát Bá Thiên của chúng ta. Hiền đệ làm xong các công việc ở nơi đây cũng trở về bổn bang để đến mùng một tháng Tư sang năm, ngày khai bang cùng Ngải tiểu muội làm lễ kết hôn.
Tuy Không Quần không muốn rời khỏi Tỷ Quân, nhưng y không tiện lên tiếng nói và thực sự y cũng không có lý do gì mà giữ được Tỷ Quân ở lại, đành chỉ biết vâng vâng dạ dạ gật đầu thôi.
Bất Tà lại nói với Tỷ Quân tiếp:
– Ngải tiểu muội, theo chị về núi Lục Chiếu, để chị giới thiệu cho cô quen biết những người anh và chị có võ công cao siêu và rất có tên tuổi ở trong võ lâm .
Tỷ Quân mỉm cười gật đầu liền theo Bất Tà cùng đi ác Quỷ Cốc ở núi Lục Chiếu để gặp gỡ sáu người của nhóm Bát Bá Thiên.
Không Quần đưa mắt nhìn theo hai người, lúc ấy trong lòng y rất mừng rỡ và cứ lắc đầu tươi cười hoài. Đang lúc ấy y bỗng nghe thấy chỗ cách xa mình không xa có tiếng chân người đi qua.
Vì nơi đó gần Trường Minh cốc nên Không Quần đoán chắc những người này thế nào cũng có liên can với Tư Đồ Lộ. Vì vậy y mới núp vào sau một bụi cây để rình xem.
Một lát sau quả nhiên đã có hai người một nam một nữ đi tới, y mới trông thấy mặt hai người ấy đã kinh hãi Vô cùng thì ra hai người đó chính là Tư Mã Ngạn với Nhiếp Tiểu băng.
Tuy Không Quần không biết Tiểu Băng, nhưng căn cứ lời nói của Tỷ Quân với bộ mặt của Tiểu Băng đẹp như vậ cũng đoán ra được nàng là ai nga đã nghe thấy Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng hiện thân ở Vương ốc sơn này mà lại đến Trường Minh cốc y đã đoán biết hai người này vừa mới chia tay Tư Đồ Lộ. Y chỉ hơi cau mày lại đã nghĩ ra một độc kế, vừa rồi y mạo nhận Tư Mã Ngạn đã làm cho Tỷ Quân suýt tí nữa đã mất trinh tiết, nay y lại muốn theo dõi hai người để thừa cơ làm nhục Tiểu Băng hoặc ngấm ngầm ám hại Tư Mã Ngạn. Nhưng trái lại y lại đi về phía Trường Minh cốc chứ không đi theo hai người ngay.
Sở dĩ Mã Không Quần đi Trường Minh cốc như thế, là vì y đã biết Tư Đồ Lộ bỏ Bắc Mang Quỷ Phủ để sáng lập Trùng Quang và đang là Cửu U Minh Hầu biến thành Trùng quang công chúa để ra mắt liên lạc với quần hào của chính phái một cách quang minh chính đại rồi đến mùng một tháng tư đi ác Quỷ cốc phá phách Bát Bá Bang.
Cho nên y mới tới Vương ốc sơn để một mặt hết sức phá hại danh dự của VÔ Cấu Thư Sinh, và còn muốn làm cho Tư Mã Ngạn đi tới đâu cũng không được quần hùng võ lâm lượng thứ cho. Đồng thời y lại còn nghĩ cách ngấm ngầm phá hại Tư Đồ Lộ nữa.
Không Quần tính rất hung ác và rất xảo trá, y suy tính võ học của Tư Đồ Lộ và mình ngang nhau, nhưng Tư Đồ Lộ là lãnh tụ của phái Trùng Quang, chiếm được địa lợi nhân hòa hơn, nên đối phó với Tư Đồ Lộ chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng sức lực.
Bây giờ y thấy Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng ở Trường Minh cốc ra, y liền nghĩ ngay ra được một độc kế và cho là dịp may hiếm có, y thị mặt và người y hệt Tư Mã Ngạn nên muốn giả mạo Tư Mã Ngạn trà trộn vào Trường Minh cốc để thừa cơ hạ thủ diệt Tư Đồ Lộ đi, như vậy có phải là bớt đi được một địch thủ lợi hại không?
Y đã định độc kế xong có vẻ rất ung dung và đắc trí tiến thẳng vào trong Trường Minh cốc, bảo các đệ tử của Trùng Quang vào thưa cùng Tư Đồ Lộ hay là Tư Mã Ngạn quay trở lại cầu kiến.
Tư Đồ Lộ nghe nói rất ngạc nhiên liền nghĩ bụng:
– Tư Mã Ngạn vừa rời khỏi nơi đây, tại sao đã chia tay với Tiểu Băng mà lại một mình quay trở lại đây gặp ta làm chi?
Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng nàng vẫn thân chinh ra nghênh đón Tư Mã Ngạn giả hiệu. Vừa trông thấy mặt nàng đã nhận ra trái tai bên trái của Không Quần thiếu một chấm Thủ Cung Sa mà chính tay mình đã chấm cho Tư Mã Ngạn .
Nàng đã biết đối phương là ai rồi, nàng vừa kinh hãi vừa than thở. Kinh hãi là vì thấy Không Quần táo bạo có lòng nham hiểm ác độc như thế, quả thực khiến người ta phải kinh hồn khiếp đảm. Còn than thở là nàng bảo Không Quần có đường lên thiên đường lại không đi mà cứ thích gõ cửa địa ngục để chui vào như thế. Nàng còn muốn xem đối phương sẽ giở trò gì ra đối phó với mình? Và xem Không Quần có thể thoát được bàn tay của mình không?
Tư Đồ Lộ vẫn tỏ vẻ tươi cười làm như không hay biết gì mà hỏi Mã Không Quần rằng:
– Ngạn đệ, sao vừa đi mà lại quay lại như thế? Hiện giờ băng muội đi đâu rồi?
Không Quần vì biết Tư Đồ Lộ đã say mê Cơ Lục Ỷ giả dạng nam trang, rồi vì thế mà thất tình. Nay y lại thấy nàng gọi mình một cách thân mật như thế, y lại tưởng lầm có lẽ Tư Đồ Lộ cũng có ý yêu cả Tư Mã Ngạn, nên y rỉ tai Tư Đồ Lộ vừa cười vừa khẽ nói:
– Chị Tư Đồ, tiểu đệ đặc biệt sai Tiểu Băng đi làm một việc khác để có dịp quay trở lại Trường minh cốc này thổ lộ tâm sự cùng chị.
Tư Đồ Lộ rất thông minh, nghe thấy Không Quần trả lời mình như thế, biết ngay đối phương định làm trò gì rồi. Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng vẫn ung dung như thường và còn trả lời rằng:
– Ngạn đệ, tôi có câu này muốn hỏi hiền đệ, nhưng hiền đệ phải trả lời tôi một cách thật thà, chứ không được dối trá.
Không Quần thấy Tư Đồ Lộ có thái độ thân mật như vậy lại tưởng mình đoán không sai, càng đắc trí thêm gật đầu đáp:
– Chị muốn hòi gì xin cứ nói? Tiểu đệ ngưỡng mộ chị đã lâu, lời nói của đệ câu nào cũng thốt tự đáy lòng chứ đâu dám dùng lời lẽ xảo trá đối với chị .
Tư Đồ Lộ đã có ý giễu cợt Không Quần, nên nàng lại càng làm ra vẻ đầy tình tứ đưa mắt tống tình y một cái, rồi u oán nói:
– Ngạn đệ, nói đến nhan sắc và võ công tuy tôi tự tin không kém gì Tiểu Băng, nhưng vì tuổi tác thì tôi hơi lớn hơn nàng ta một chút. Điều thứ hai là chỗ thái dương của tôi lại có một vết sẹo năm xưa bị Thúy Mi Yêu Nữ đả thương trông rất khó coi. Tại sao hiền đệ lại chịu bỏ nàng ta mà quay lại kiếm tôi như thế? Tại sao hiền đệ không chịu cưỡi cơn ngựa tốt mà lại cứ thích con ngựa xấu này?
Không Quần là người giầu kinh nghiệm tình trường, có thể nói là một tay già dặn lão luyện về giới phong nguyệt, nên y nghe thấy Tư Đồ Lộ hỏi như vậy liền rất ung dung tươi cười đáp, – Chị Tư Đồ, tiểu đệ có phải là người có mắt không ngươi đâu . Nhiếp Tiểu Băng, một con bé trẻ tuổi, chỉ có đôi chút nhan sắc thôi, chứ thực sự thì nàng ta lúc nào cũng lạnh lùng đúng với cái biệt hiệu Ngọc Trác Hằng Nga, chả biết ăn nói chuyện trò, gần nàng ta thực ngán Vô cùng, chứ sao bằng được chị là người từng trải, lại khéo biết chiều lòng người và ăn nói khéo nên không riêng gì tôi mà bất cứ người đàn ông nào đã được gần gũi chị rồi là không muốn xa chị cả.
Tư Đồ Lộ nghe thấy Không Quần nói nịnh mình như thế cũng phải lắc đầu thở dài thầm và nghĩ bụng:
“Cũng may gần đây đầu óc mình đã khôn ngoan hơn trước và ngẫu nhiên nghĩ ra một điều Thủ Cung Sa và rái tai của Tư Mã Ngạn để dễ phân biệt chàng ta với tên đại gian này. Bằng không có lẽ ta sẽ không sao thoát khỏi bàn tay độc ác của tên ác tặc này đâu Y mới nói có vài câu như vậy, cũng đủ làm cho ta mềm lòng thôi, nếu không lập kế kia trước, thì ta thể nào cũng sa vào vết bánh năm xưa cũng chưa chừng! “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.