Đọc truyện Trảm Lư Bảo Kiếm – Chương 28
Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 28 – Diệu dụng của thủ cung sa
Nguồn: VNthuquan
Xuân Dương đang kinh ngạc, nghe thấy chàng hỏi như thế, lửa giận lại nổi lên đùng đùng, hai mắt trợn tròn xoe, lớn tiếng quát mắng:
– Tư Mã Ngạn, ngươi đã bị báo ứng, chả lẽ còn dám chối cãi hay sao? Quách Xuân Dương này bị nhục như này đã minh tâm khắc cốt, không bao giờ quên được tiếng cười, tiếng nói, và bộ mặt của ngươi hết .
Pháp Minh thiền sư thở dài một tiếng, thủng thẳng hỏi Xuân Dương rằng:
– Quách thí chủ ở ngoài Trường Minh Cốc kịch chiến với Tư Mã Ngạn rồi bị thương cách đây bao lâu rồi?
Không nghĩ ngợi gì hết, Xuân Dương vội trả lời :
– Chừng nửa tiếng đồng hồ.
Pháp Minh thiền sư thiền sư gượng cười, chỉ vào Tư Mã Ngạn rồi nói :
– Vị Tư Mã thí chủ này ăn nhậu với chúng tôi đã từ lâu chưa hề rời khỏi nơi đây nửa bước.
Xuân Dương vẫn không tin, nhưng y biết Pháp Minh thiền sư là cao tăng của Thiếu Lâm, quyết không bao giờ nói dối mình cả. Hơn nữa y lại thấy các hào hùng khác đều nhìn mình, gượng cười gật đầu . Sự thật đã rành rành ra như vậy càng khiến y thắc mắc thêm. Y ấp úng mãi mới nói được:
– Thế. . . Thế là nghĩa lý gì? . . . Khiến Quách mỗ . . . hồ đồ thật . . .
Vì thấy sự thật đã rõ ràng, không cần biện bạch cũng hiểu biết hết. Thanh Tòng đạo trưởng bèn đem những lời biện bạch của Tư Đồ Lộ giải oan hộ Tư Mã Ngạn như thế nào kể hết cho Xuân Dương hay, rồi gượng cười nói tiếp:
– Bây giờ Quách huynh đã biết rõ rồi chứ? Kẻ mà Vô lễ với huynh ở ngoài Trường Minh Cốc là Mã Không Quần mạo danh Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn đấy, còn người đứng bên trái của Tư Đồ công chúa, tay đeo cùm giấy kia, mới phải là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn thật.
Nhiếp Tiểu Băng tính rất cương trực, vì Tư Mã Ngạn mang oan có mồm mà không sao biện bạch được, cứ miễn cưỡng chịu mãi cho tới giờ. Bây giờ nàng thấy câu chuyện đã vỡ nhẽ, vội trợn ngược đôi mày lên nói với Tư Đồ Lộ ở cạnh rằng:
– Chị Tư Đồ, Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn ở ngàn dặm xa xôi tới đây để mừng chị khai phái Trùng Quang, ngờ đâu lại bị chị dùng hai cái cùm giấy cùm chúng tôi lại ở trước mâm tiệc, khiến suýt tý nữa thì đã tạo thành một vụ án rất oan uổng và uất ức . Nay câu chuyện đã vỡ nhẽ, đã rõ trắng đen, phải trái . Tiểu Băng không yêu cầu gì hết, chỉ xin chị Căn Cứ vào bốn chữ viết ở trên cái cùm giấy mà trả lại cho tôi với anh Tư Mã Ngạn một chút võ lâm chính nghĩa thôi .
Thấy Tiểu Băng khéo nghịch ngợm bắt bí như vậy. Tư Đồ Lộ cũng phải cười thầm, vội giả bộ nghĩ ngợi giây lát, mới nói với Pháp Minh thiền sư thiền sư và Nhất Tuyến Thiên đạo trưởng các người rằng:
– Các chính đại môn của võ lâm, ai cũng nhìn nhận Thiếu Lâm với VÕ Đang là hai đại môn phái đứng đầu võ lâm. Bây giờ Tiểu Băng nghĩa muội hỏi và bắt bí Tư Đồ Lộ tôi như vậy, tôi đã nghĩ nát óc rối mà cũng không nghĩ ra được cách gì hoàn hảo cả. Vậy đành phái xin cao vị tăng cả Thiếu Lâm, cao đạo trưởng của phái VÕ Đang với quý vị đại hiệp đây cho Tư Đồ Lộ tôi biết cách cư xử với Nhị nghĩa muội cùng Tư Mã đại đệ củ a tôi như thế nào cho phải?
Pháp Minh thiền sư thiền sư, Thanh Tòng đạo trưởng với tất cả mọi người đều ngẩn người ra nhìn nhau, không ai có thể trả lời nổi câu hỏi đó, nên họ vừa hổ thẹn vừa ngượng nghịu Vô cùng.
Hoa Sơn Kiếm Khách Quách Xuân Dương thấy thế liền nghĩ ra được một kế, liền chắp tay chào Tư Mã Ngạn vừa cười vừa nói :
– Tư Mã đại hiệp, các đồng dạo võ lâm Trung Nguyên tuy đã xúc phạm và thất lễ với ngài, nhưng phần vì sự thế quá ly kỳ, phần nữa cũng vì sự hiểu lầm. Cho nên xin ngài nể mặt Quách Xuân Dương tôi, mà khoan thứ cho.
Tiểu Băng trợn ngược đôi lông mày lên, chỉ vào Quảng An Nhàn cười khỉnh một tiếng, rồi nhìn Quách Xuân Dương lạnh lùng hỏi lại:
– Quách đại hiệp có biết khi chúng tôi đi tới Long Môn Sơn Khẩu, Ngạn đại ca bị tên họ Quảng kia nhục mạ khốn khổ như thế nào không? Bây giờ đại hiệp thị tài ba cao siêu hay là thị oai thanh vọng của Hoa Sơn Kiếm Khách, mà đứng ra nói lót cho họ thế?
Quách Xuân Dương cũng biết Tiểu Băng là người cương trực và kiêu ngạo, nên liền mỉm cười đáp:
– Mấy thế kiếm thô sơ của Quách Xuân Dương tôi còn kém Long Hổ Phong Vân kiếm pháp xa lắm. Bốn chữ Hoa Sơn Kiếm Khách bằng sao được Ngọc Trác Hằng Nga và Ly Cấu Thư Sinh tiếng tăm đã nổi bừng bát hoang, oai trấn càn khôn như vậy? Bây giờ chỉ thị một ngón tay cụt với ba vết kiếm thương ở trên người mà đứng ra xin Tư Mã đại hiệp, Nhiếp cô nương mở lượng hải hà khoan thứ các võ lâm đồng đạo có mặt tại đây Chúng ta lại tiếp tục đàm thoại với nhau như cũ thôi .
Nói tới đó, y giơ bàn tay phải bị chặt cụt một ngón út máu vẫn chưa khô mà chỉ vào ba nơi vết thương ở trên người, rồi gượng cười nói với Tư Mã Ngạn tiếp:
– Xin Tư Mã đại hiệp thử nghĩ hộ xem, nếu không phải Quách Xuân Dương tôi không ngẫu nhiên gặp Mã Không Quần và bị y chặt đứt một ngón tay, đả thương ba kiếm, thì CỎ khi nào Tư Mã đại hiệp lại khôi phục được danh dự và phân được phải trái nhanh chóng như vậy?
Thấy y nói như thế, Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng không sao bắt bẻ được. Nhân lúc này Tư Đồ Lộ nhận thấy tấn kịch mình làm đạo diễn có thể bế mạc được rồi, liền mỉm cười hỏi Tiểu Băng rằng:
– Nhị muội, cổ nhân có câu “chuông vàng cột trên cổ hổ, chỉ có người cột mới cởi ra được thôi” . Cái cùm giấy này là do tôi đeo vào cho cô với Tư Mã đại đệ thì bây giờ cũng sẽ do tôi cởi ra. Chẳng hay cô có bằng lòng không?
Tư Mã Ngạn, Tiểu Băng nghe nói đều mỉm cười giơ tay ra. Tư Đồ cởi cái cùm giấy VÕ Lâm Chính Nghĩa của mình ra trước, rồi mới đi tới trước mặt hai người.
Trong lúc Tư Đồ Lộ, Tư Mã Ngạn, Nhiếp Tiểu Băng ba người hớn hở tươi cười, quần hùng đều hổ thẹn Vô cùng, thì lại có một chuyện quái dị kinh người đột nhiên xây ra.
Một tràng cười như điên như khùng và nghe thảm khốc đến cực độ từ ở trên ngọn vách núi, chỗ cạnh Trường Minh Cốc vọng xuống như trăm vạn cái trống cùng gõ lên một lúc làm chấn động cả sơn cốc. Hiển nhìn tiếng cười của người ấy bên trong có bao hàm “Tiên Thiên Cương Khí” rất mãnh liệt.
Quần hùng ở dưới cốc kinh ngạc hết séc, đều vội ngẩng đầu lên nhìn, Tư Đồ Lộ liền vận chân khí, ngửng mặt nhìn lên rồi cũng cất tiếng cười như long ngâm mà trả lời tiếng Cười trên đỉnh vách vừa thốt lên rồi hỏi :
– Vị cao bằng nào thế? Đã giáng lâm Trường Minh Cốc của Vương ốc Sơn, sao không thấy thiện thân xuống đây tụ họp cùng chúng tôi, Tư Đồ Lộ này thế nào, cũng tận tình nghĩa của một người địa chủ chân thành khoản đãi.
Tư Đồ vừa nói dứt, thì trên ngọn vách núi đó lại có một tiếng rú thực lớn vọng xuống. Tiếp theo đó có ba cái bóng đỏ hồng với một làn ánh sáng bạc phi thẳng xuống.
Tư Đồ Lộ là người rộng kiến thứ nên vội nói với các quần hào rằng:
– Các vị mau ẩn núp đi, luồng ánh sáng bạc ấy là Diêm Vương Trích, một trong bẩy đại hung khí, chớ có để cho nó đụng chạm vào mình mẩy.
Quần hào có mặt tại dó đều là những người có võ công tuyệt học, số người lại nhiều .
Thoạt tiên không ai nghĩ đến điều đó cả, sau nghe nói làn ánh sáng bạc ấy là “Diêm Vương Trích” một trong bảy đại hùng khí, lúc ấy họ mới kinh hoảng, vội vàng tránh né, nhưng đã rất hổn loạn và có vẻ hơi chậm rồi!
Pháp Minh thiền sư, Thanh Tòng đạo trưởng phần vì công lực cao siêu hơn, phần vì chỗ ngồi lại gần vách núi ấy cho nên đã thoát được chốn nguy hiểm trước. Còn những người kia thì có vẻ nguy hiểm Vô cùng, nhất là Quảng An Nhàn với Quách Xuân Dương, hình như đã bị luồng ánh sáng bạc ấy bao trùm rồi .
Tư Đồ Lộ, Tư Mã Ngạn và Nhiếp Tiểu Băng đồng thanh quát lớn một tiếng kình phong. Thanh Tòng đạo trưởng thì giở VÕ Đang bách bộ thần quyền, cách không tấn công liên tiếp luôn.
Cũng may năm vị kỳ hiệp ra tay, nhờ vậy mới cứu được Quảng An Nhàn và Quách Xuân Dương thoát chết.
Sau hai tiếng nổ thực lớn, một tiếng rú rất thảm khốc, Trường Minh cốc lại yên lặng như trước. Trên vách núi lại im lặng như tờ, hiển hiện người cười như điên như khùng hồi này đã bỏ chạy Vô tung Vô tích rồi. Dưới cốc có hai cái xác của hai đệ tử của phái Trùngquangnằm êm ra đó và bát đ a, chén tách đổ vỡlungtung.
Hai cái xác đó một cái không có một vết máu nào hết, hiển nhiên người ấy đã bị “Diêm Vương Trích” độc không thể tưởng tượng được đánh trúng. Còn một cái xác nữa thì bị một ám khí dị hình, tựa như móng tay rồng đỏ hồng đánh trúng đầu và trán, nên đã vỡ sọ ra mà chết. Cả mâm cỗ cũng bị hai cái móng chân rồng đỏ hồng đó đánh trúng nên bát đ a chén tách đổ vỡ lung tung như thế.
Quảng An Nhàn nhìn Quách Xuân Dương nhìn ba cái cùm giấy có viết “Võ Lâm Chính Nghĩa” rơi ở dưới đất vừa hổ thẹn vừa toát mồ hôi lạnh ra.
Thì ra ba luồng bạch quang ở tay Tư Đồ, Tư Mã Ngạn và Nhiếp Tiểu Băng bay ra là ba cái cùm giấy, hiện ba cái cùm giấy ấy đều có cắm mấy cái gai bạc. Nói tóm lại, nếu không nhờ ba cái cùm giấy với tụ phong của Pháp Minh thiền sư với “Bách BỘ Thần Quyền” của Thanh Tòng đạo trưởng cứu giúp thì Quảng An Nhàn với Quách Xuân Dương mới thoát chết, bằng không thì đã bị chết một cách thảm khốc như hai tên đệ tử phái Trùngquangrồi.
Tư Đồ Lộ vẻ mặt nghiêm nghị ra lệnh cho thủ hạ đem hai cái xác đem chôn, quét dọn nơi đó, rồi lại bảo người bầy một mâm tiệc khác trong đại sảnh.
Lúc này quần hùng của Trung Nguyên đều lộ vẻ rầu rĩ, không ai còn tâm trí đâu mà ăn nhậu nữa.
Pháp Minh thiền sư thiền sư liền niệm một câu “A di đà Phật”, rồi chắp tay chào Tư Đồ Lộ và cau mày lại hỏi:
– Tư Đồ công chúa, ám khí màu đỏ trông như móng rồng lớn có phải là Truy Hồn Long Thủ mà đã tuyệt tích giang hồ từ lâu đấy không?
Tư Đồ Lộ khẽ gật đầu rồi đáp:
– Lão thiền sư nhận xét rất đúng.
Thanh Tòng đạo trưởng đạo trong nghe nói hoảng sợ đến mặt biến sắc vội đỡ lời, – Ngày hôm nay cả hai môn ám khí kỳ tuyệt Diêm vương Trích với Truy Hồn Long Thủ đều xuất hiện trong Trường Minh cốc này. Không biết có phải là Xích Thủ Yêu Long Cơ Cơ Ngọc Thành và Hồng Phấn Diêm Vương Cơ Ngọc Hà, anh em Song Ma tái thế xuất hiện đấy không?
Tư Đồ Lộ vừa nâng rượu mời quần hào uống vừa lắc đầu đáp:
– Cơ Ngọc Hà đã chết, Diêm Vương Trích là của con gái y thị Cơ Lục Ỷ ném ra, còn Xích Thủ Yêu Long Cơ Ngọc Thành thì căn cứ như ở Tư Đồ Lộ tôi thâu lượm được tin ức, thì gần đây y đã bị Lục Ỷ xúi giục đã tái xuất giang hồ, đi khắp mọi nơi gây tai họa.
Thanh Tòng đạo trưởng thất thanh thở dài một tiếng rầu rĩ tiếp:
– Bát Bá Thiên đã sắp sửa kết liên minh với nhau để nổi lên, Xích Thủ Yêu Long lại tái xuất giang hồ. Như vậy trận tai kiếp Vô biên của võ lâm này không thể nào tránh thoát được Tư Đồ Lộ bỗng đứng dậy cầm ấm rượu rói cho Pháp Minh thiền sư, Thanh Tòng đạo trưởng, mỗi người một chén.
Pháp Minh thiền sư thiền sư với Thanh Tòng đạo trưởng đều kinh hoảng vội đứng cả dậy, rồi Pháp Minh thiền sư chắp tay cảm ơn và mỉm cười nói rằng:
– Tư Đồ công chúa làm như thế này là có dụng ý gì? Anh em bần tăng quả thực không dám nhận .
Tư Đồ Lộ quay về chỗ ngồi, cũng tự rói một chén, rồi đưa mắt nhìn quần hùng và nâng chén lên mời Pháp Minh thiền sư với Thanh Tòng đạo trưởng vừa cười vừa nói, – xin lão thiền sư với đạo trưởng hãy uống cạn chén rượu này, Tư Đồ Lộ tôi sẽ có lời thỉnh giáo.
Pháp Minh thiền sư với Thanh Tòng đạo trưởng trông thấy cử chỉ của Tư Đồ Lộ như vậy, biết thế nào cũng có vấn đề gì nan giải, nhưng hai người vẫn phải uống cạn chén rượu để lẳng lặng nghe nàng ta nói .
Tư Đồ Lộ đặt chén rượu xuống rồi nói tiếp:
– Thưa quý vị, Tư Đồ Lộ tôi nhận thấy câu “Đạo cao một thước ma cao một trượng” là một câu ngôn ngữ khuyên người ta nên phải gắng công học tập đừng có lười biếng và trễ nải.
Thanh Tòng đạo trưởng không hiểu nàng nói như thế là có ý nghĩa gì, chỉ gật đầu đáp:
– Tư Đồ công chúa giải thích như vậy rất phải.
Tư Đồ Lộ lại mỉm cười đưa mắt nhìn Pháp Minh thiền sư và lớn tiếng hỏi tiếp:
– Xin thỉnh giáo đại sư, nếu đạo thấp ma cao, thì chúng ta phải nên xử trí như thế nào?
Pháp Minh thiền sư thiền sư không ngờ nàng lại hỏi mình như thế, không kịp suy nghĩ gì cả, ông ta vội đáp:
– Nếu đạo kém, ta phải tiềm tâm tu đạo, ma tới thì ta sẽ rút kiếm ra mà giảng ma.
Tư Mã Ngạn đứng cạnh đó hớn hở cười xen lời nói :
– Phải, ma đến thì rút kiếm ra giảng ma, câu nói này rất chí lý, Tư Mã Ngạn xin cạn một chén, để tán thành lời nói rất hùng tráng này của cao tăng.
Nói xong, chàng cầm chén rượu lên uống cạn liền.
Tư Đồ Lộ lại đưa mắt hếch nhìn quần hùng một lượt, rồi lại nói với Pháp Minh thiền sư và Thanh Tòng đạo trưởng tiếp:
– Nên Tư Đồ Lộ tôi mới muốn nhờ lão thiền sư và đạo trưởng về thưa với trưởng giáo phương trượng của Thiếu Lâm và chưởng giáo chân nhân của VÕ Đang là bây giờ tai họa đã nổi lên tứ phía, quần ma đang múa may quay cuồng, cũng chính là lúc người hiệp nghĩa chúng ta phải kết hợp lại với nhau, rút kiếm ra giáng ma vệ đạo. Mùa xuân sang năm, Bát Bá Bang sẽ khai phái ở Nam Hoang, thế nào cũng xin Thiếu Lâm với VÕ Đang hai phái cho nhiều cao thủ ra hợp sức với quần hùng để đi tiêu diệt bọn yêu ma ấy, chúng ta đừng để cho chúng mọc đủ lông cánh gây tai hại cho võ lâm giang hồ. Còn Xích Thủ Yêu Long Cơ Ngọc Thành vì hành tung của y rất huyền bí không biết y tới phía nào, đi về phía nào thực khó mà biết rõ tung tích của y được . Nên đối với y, chúng ta phải đề cao cảnh giác, tùy cơ ứng biến gặp đâu diệt đó thì hơn.
Hai phái Thiếu Lâm và VÕ Đang vì những năm gần đây các tay hảo thủ đã chết mất khá nhiều nhện không muốn đa sự, nhưng thấy lời nói của Tư Đồ Lộ rất nghiêm nghị và chính nghía, nên Pháp Minh thiền sư với Thanh Tòng đạo trưởng không thể nào từ Chối được, đành phải gật đầu nhận lời ngay.
Tư Đồ Lộ có vẻ yên lòng, lại chỉ Tư Mã Ngạn mà nói với quần hào rằng:
– Tư Mã Ngạn hiền đệ của tôi bị oan ức như thế nào chắc quý vị cũng đã rõ hết rồi, mong quý vị làm hơn nói hộ cho các võ lâm đồng đạo khác hay để cùng rửa sạch mối oan ấy và đừng để VÔ Cấu Thư Sinh thành ra Hữu Cấu Thư Sinh như trước nữa.
Quảng An Nhàn vì được Tư Mã Ngạn cùng các người cứu thoát hết, nên y vộ đứng lên đáp:
– Quảng An Nhàn tôi, xin đại biểu anh em trong nhóm Trung nguyên Thất Kiệt xin hết sức xin lỗi Tư Mã huynh với Nhiếp nữ hiệp, và mong hai vị khoan thứ cho sự lỗ mãng và thất lễ của chúng tôi ở Long Môn sơn khẩu .
Tiểu Băng thấy Quảng An Nhàn cung kính và nghĩ tới câu chuyện ở Long Môn sơn khẩu, mình đã giận dữ tát họ trong lòng cũng phải ăn năn, nên bây giờ nàng thấy Quảng An Nhàn xin lỗi như vậy, hai má liền đỏ bừng hổ thẹn Vô cùng.
Chỉ có một mình Tư Đồ Lộ biết rõ câu chuyện lý thú ấy thôi, nàng chỉ sợ Quảng An Nhàn hổ thẹn quá không chịu nổi, nàng liền vội xen lời nói :
– Bây giờ quý vị đã biết ác danh của Mã Không Quần, và y lại là một trong Bát Bá Thiên, chúng ta có thể gom hai món nợ này thành một, để đến mùng một tháng tư sang năm sẽ cùng thanh toán cả một thể, cho khỏi phải tốn công vượt núi trèo non đi đây đi đó, cũng chưa chắc đã tìm được tung tích của y.
Quách Xuân Dương tán thành ngay và lên tiếng nói, – Tư Đồ công chúa đề nghị như vậy rất hay, Xuân Dương tôi cũng không cần phải nghỉ một thời gian để dưỡng thương và luyện thêm võ công, như vậy thì đến lúc Bát Bá Bang khai bang thì mới mong trả được mối thù ba kiếm một chỉ này.
Thanh Tòng đạo trưởng vừa cười vừa xen lời nói, – Nếu vậy chúng ta không nên để lỡ phí thời giờ nữa, chia đường đi mà chuẩn bị.
Chờ đến mùng một tháng tư sang năm, chúng ta sẽ họp nhau lại ở ác Quỷ Cốc trên núi Lục Chiếu để cùng giáng ma vệ đạo.
Pháp Minh thiền sư thiền sư các người đều gật đầu rồi cùng đứng dậy từ biệt Tư Đồ Lộ, Tư Mã Ngạn và Nhiếp Tiểu Băng.
Tiễn quần hùng đi rồi, Tư Đồ Lộ liền dắt tay Tiểu Băng và nhìn Tư Mã Ngạn lắc đầu thở dài nói:
– Ngạn đệ, hành vi của Mã Không Quần độc ác thực, làm cho hiền đệ bị oan ức không sao biện bạch được. Tôi đã nghĩ lại rồi, không có cách nào hoàn hảo hết, sau mới muốn mượn cái trò biểu diễn tài ba làm cho quần hùng khiếp sợ để họ biết hai người lợi hại như thế nào tạm thời không quấy rồi hai người nữa, rồi mới từ từ rửa sạch nỗi oan uất cho hiền đệ. Ngờ đâu quỷ sai thần khiến lại để cho Hoa Sơn Kiếm Khách Quách Xuân Dương ngẫu nhiên gặp Mã Không Quần, nhờ vậy không những đã giải oan được cho hiền đệ, mà lại còn khiến được quần hùng đoàn kết, để sang năm cùng đi diệt trừ Bát Bá Bang nữa. Thực là họa đâm phúc thiện thiên đạo Vô khuynh và khôn ngoan đến đâu cũng không bằng trời có khác .
Tư Mã Ngạn cảm khái Vô cùng, gượng cười hỏi :
– Chị Tư Đồ có biết Trang Bá Lạc huynh ở đâu không? Sao Xích Thủ Yêu Long với Thúy Mi Yêu Nữ, hai chú cháu chúng lại không đi tìm Trang huynh để cướp lại cuốn VÔ Vi Chân Kinh, mà trái lại chúng tới Trường Minh cốc này định ám hại chị như thế làm chi?
Tư Đồ Lộ thở dài một tiếng rồi đáp:
– Vỉ Trang Bá Lạc huynh ấy như là thần rồng trên trời, thấy đầu mà không thấy đuôi, không ai mà biết anh ta ở đâu hết . Hiện nay chú cháu Cơ Ngọc Thành đang đi khắp nơi tìm kiếm anh ta, chúng đi qua Trường Minh cốc này liền tiện thể định phá bĩnh tôi chơi đấy thôi .
Tiểu Băng cũng lên tiếng hỏi :
– Chị Tư Đồ, việc giảng ma vệ đạo tuy là công việc sau này, chứ bây giờ chưa cần phải nghĩ tới vội, nhưng còn chuyện ở trước mắt chúng ta đây có thể tạm go là kết thúc được rồi. Không biết chị có biết rõ Ngải Tỷ Quân tiểu muội đi đâu không? Em muốn đi kiếm cô ta đấy.
Tư Đồ Lộ mỉm cười đáp:
– Tôi cùng không bết Quân muội đi đâu cả, hai vị khỏi cần phải chuyên tâm tìm cô ta nữa. Đằng nào đến mùng một tháng tư sang năm đại hội ở ác Quỷ Cốc thì thể nào cũng được gặp nhau liền. Từ nay tới đó Ngạn đệ với Băng muội cứ việc đi đây đó mà hành hiệp, chưa biết chừng không định tìm kiếm mà lại gặp gỡ nàng ta cũng nên?
Tiểu Băng gật đầu nói tiếp:
– Chúng tôi xin nghe lời dạy bảo của chị, nhưng nếu chị gặp Quân muội, thì xin chị hết sức khuyên bảo cô ta và chuyển đạt lòng thành của em cho cô ta hay nhé?
Tư Đồ Lộ liếc nhìn Tư Mã Ngạn, rồi bịt mồm vừa cười vừa đáp rằng:
– Ngạn đệ ngày hôm nay Ngạn đệ dự đại yến Trùng Quang, chờ đến mùng một tháng tư sang năm quét sạch Bát Bá Bang diệt trừ VÕ Lâm Bát Bá Thiên rồi, tôi rất muốn được cả cá lẫn tay gấu, ngoài ra tôi còn có thể cho hiền đệ nếm thêm gan rồng tỷ phượng rất hiếm có nữa.
Tư Mã Ngạn mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng ngạc nhiên nghĩ thầm :
Tư Đồ Lộ nói cá với bàn tay gấu là chỉ Tiểu Băng với Tỷ Quân nhưng nàng còn nói gan rồng và tỷ phượng đó là ai thế? Hay là có y nghĩ gì khác?
Tiểu Băng hiểu ý liền, bèn đứng dậy mỉm cười nói với Tư Đồ Lộ tiếp:
– Cám ơn chị, chúng em cũng phải tạm thời cáo biệt đây. Em hiểu dạ dầy của Ngạn đại ca lớn lắm, đừng nói gan rồng tỷ phượng, cá với bàn chân gấu, mặc dù chị có cho ăn bát trần, anh ấy cùng có thể ăn được hết.
Tư Đồ Lộ thất cười: truyện từ truyenfull.vn
– Nếu ăn được như vậy càng hay, nhưng chỉ sợ ăn quá độ rồi thì sợ phiền phức sẽ tới sau ngay. Vì tôi mới dọn đến đây chỗ ở chưa ổn định, nên không giữ hai vị ở lại, để tôi tiễn . . .
Nàng chưa nói dứt bỗng cau mày lại ngắm nhìn Tư Mã Ngạn một hồi rồi quay lại rỉ tai nói với thị tỳ đứng cạnh đấy mấy lời .
Tiểu Băng thấy thế vừa cười vừa nói :
– Chị Tư Đồ lại làm trò gì nữa thế?
Tư Đồ Lộ cười vẻ thần bí đáp:
– Tôi muốn biếu Ngạn đệ một vật này, vật đó là vật gì, xin hãy cho phép tôi tạm giữ bí mật, như vậy để khi biết rõ mới ngạc nhiên thích thú .
Cả Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng đều thắc mắc Vô cùng, không hiểu Tư Đồ Lộ định giở trò gì? Một lát sau, nữ tỳ cầm một bát ngọc nho nhỏ, với một cái bút mới ra. Tư Đồ Lộ liền lấy hai vật đó, rồi nói với Tư Mã Ngạn rằng:
– Ngạn hiền đệ lại đây.
Không hiểu nàng ta gọi mình tới đó làm gì. Tư Mã Ngạn chỉ ngơ ngác đi tới gần thôi.
Tư Đồ Lộ cầm bút chấm vào cái bát ngọc ấy, thì ra bên trong có nước sơn, rồi điểm vào ráy tai bên trái của Tư Mã Ngạn một điểm. Tư Mã Ngạn liền đi đến trước gương soi, thấy ráy tai bên trái của mình bỗng có thêm một nốt ruồi nho nhỏ liền ngạc nhiên hỏi Tư Đồ Lộ rằng:
– Chị Tư Đồ, cái gì thế?
Tư Đồ Lộ mỉm cười đáp:
– ĐÓ là Thủ Cung Sa.
Ba chữ “Thủ Cung Sa” đã làm cho Tư Mã Ngạn mặt đỏ bừng khóc dở mếu dở, lắc đầu lia lịa thất thanh thở dài nói, – Chị Tư Đồ điểm Thủ Cung Sa vào người đàn ông như thế nầy thực là Thiên cổ kỳ văn Thấy chàng nói như thế và thái độ của chàng rất tức cười, Tư Đồ Lộ, Tiểu Băng và nữ tỳ cũng không sao nhịn được, đều ôm bụng cười khúc khích.
Thấy họ cười Tư Mã Ngạn lại cười ngượng nghịu thêm .
Tư Đồ Lộ cố nhịn cười nói:
– Ngạn đệ, quả thực đàn ông không phải điểm Thủ Cung Sa như thế, nhưng hiền đệ khác những đàn ông khác nhiều, cho nên tôi mới đặc biệt chấm cho hiền đệ một điểm như thế.
Tư Mã Ngạn nghe nói hình như đã vỡ nhẽ, liền đưa mắt nhìn Tiểu Băng ngờ đâu Tiểu Băng cũng hổ thẹn cúi đầu .
Tư Đồ Lộ thấy vậy liền mỉm cười nói tiếp:
– Ngạn đệ và Băng muội chớ có hiểu lầm, sở dĩ tôi điểm Thủ Cung Sa cho Ngạn đệ như vậy, không phải là sợ Ngạn đệ có điều gì vượt lễ giáo đâu .
Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn nghe nói như thế đều ngạc nhiên ngửng đầu trố mắt nhìn.
Tư Đồ Lộ bèn nắm tay Tiểu Băng mỉm cười nói tiếp:
– Tuy hiền muội cùng Ngạn đệ du giang hồ, lúc nào cũng lo sát cánh nhau thực, nhưng đi xa hàng nghìn dặm lâu như thế, thể nào mà chả có lúc xa cách nhau một vài tiếng. Tới khi gặp lại liệu hiền muội có dám chắc người đi với mình có phải là Ngạn đại ca, hay lại biến thành Mã Không Quần ác độc kia rồi?
Tiểu Băng nghe thấy nàng ta nói như thế, rùng mình đến thốt một cái, mồ hôi lạnh toát ra ngay, và cau mày lại đáp:
– chị nói rất phải, tiểu muội cũng không dám chác có thể phân biệt được nổi, chị nghĩ như thế rất có thể xảy ra và cũng đáng sợ lắm .
Tư Đồ Lộ hớn hở tươi cười nói tiếp:
– Cho nên ngu tỷ mới phải chấm một Thủ Cung Sa vào chỗ ráy tai của Ngạn đệ như thế. CÓ cái chấm nho nhỏ này thì Băng muội không sợ nhận nhầm nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, hễ hiền muội thấy người nào trên ráy tai bên trái có chấm Thủ Cung Sa là hiền muội cứ yên trí ngã vào lòng ngay, nhưng hễ gặp người nào không có chấm đỏ này, hiền muội không cần hỏi rõ cũng biết ngay y là ai rồi. Nhưng hiền muội vẫn cứ giả bộ như không biết, để rồi nhân lúc tên ác ma ấy đắc trí sơ xuất đề phòng là điểm luôn vào yếu huyệt của y. Như vậy có phải là bắt được tên nguyên hung một cách dễ dàng không?
Tuy nghe nói như vậy, Tiểu Băng vẫn hổ thẹn. Nhưng nàng cũng phải phục Tư Đồ Lộ rất thông minh. Nàng liền tủm tỉm cười đáp:
– Chị Tư Đồ cao minh thực, và cũng tinh nghịch Vô cùng!
Tất nhiên Tư Mã Ngạn cũng phải phục Tư Đồ Lộ là thông minh, chàng mỉm cười nói với Tiểu Băng rằng:
– Băng muội, chúng ta đi thôi.
Tiểu Băng mỉm cười đáp:
– xin đại ca hãy chờ đợi một chút, tiểu muội còn muốn hỏi chị Tư Đồ lấy một thứ này đã Tư Đồ Lộ vừa cười vừa xen lời nói :
– Bất cứ Băng muội cần đến vật gì, chị cũng xin tặng hiền muội ngay.
Tiểu Băng vừa cười vừa vén tay áo bên phải lên, để lộ cánh tay ngọc ra, Tư Đồ Lộ mới vỡ nhẽ vội hỏi :
– CÓ phải Băng muội cũng muốn điểm một chấm Thủ Cung Sa đấy không?
Tiểu Băng mỉm cười gật đầu . Tư Đồ Lộ hỏi tiếp:
– Sao Băng muội cũng muốn điểm một chấm như thế, chả lẽ cũng có một người giống hệt Ngọc Trác Hằng Nga, như Mã Không Quần giống hệt Tư Mã Ngạn đấy không?
Tiểu Băng mỉm cười đáp:
– Không phải thế, em chỉ muốn giữa một chút hằn tích ở cánh tay, để sau này tỏ rõ cho chàng rõ lòng trinh bạch của mình đấy thôi .
Tư Đồ Lộ hiểu ý liền và gật đầu khen ngợi, rồi cùng chấm ngay một điểm Thủ Cung Sa vào cánh tay của Tiểu Băng luôn.
Tiểu Băng buông tay áo xuống và mỉm cười nói với Tư Đồ Lộ tiếp:
– Bây giờ chị đã biết tâm sự của em rồi đấy chứ? Nhưng người mà em muốn bầy tỏ hiện giờ không biết ở đâu?
Tư Đồ Lộ vội đáp:
– Người đó hiện giờ ở chân trời góc biển, nhưng bây giờ Băng muội với Ngạn đệ khỏi cần phải hỏi người đó ở đâu vội, có thể nói là người đó ở rất xa, nhưng cũng có thể là ở ngay trước mắt được.
Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng đành phải cáo từ rút lui. Tư Đồ Lộ tiễn hai người ra tận ngoài Trường minh cốc.
Tất nhiên người mà Tiểu Băng vừa hỏi đó là Tỷ Quân rồi .
Hãy nói Tỷ Quân từ khi viết lại lá thơ cho Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng rời khỏi hang động bí mật ở trên núi Thiên Mụ ngay. Nàng định về Đông Hải ẩn dật, không bước chân vào võ lâm Trung Nguyên nữa, mà cũng không muốn dây dưa đến tình nhi nữ gì hết.
Nhưng nàng vừa rời khỏi núi Thiên Mụ không xa, thì gặp ngay một người trị giao mới biết chuyện Thúy Mi Yêu Nữ đã bị Trang Bá Lạc dùng tình giả dối đánh lừa lấy được cuốn “Vô Vi Chân Kinh” . Cho nên Thúy Mi Yêu Nữ tức giận liền về mời người cậu là Xích Thủ Yêu Long ẩn tích đã lâu năm ra để kiếm Bá Lạc trả thù tiết hận .
Người bạn thân ấy hỏi rõ chuyện của Tỷ Quân biết nàng tại sao lại buồn rầu như thế rồi khuyên nàng không nên ẩn cư ở Đông Hải mà nên du hiệp giang hồ, để diệt trừ VÕ Lâm Bát Bá Thiên với Xích Thủ Yêu Long cùng Thúy Mi Yêu Nữ như vậy mới không phụ đã học được tuyệt học gia truyền thượng thừa ấy. Còn mối tình với Tư Mã Ngạn thì cứ để đấy cho nó tự nhiên phát triển, không nên sa ngã vào và cũng đừng có ương ngạnh. Bằng không sẽ phiền não lắm.
Đối với người bạn chí giao ấy xưa nay Tỷ Quân rất kính trọng cô như thầy học vậy, cho nên nàng quyết định tạm thời đi du hiệp khắp nơi, chờ đến mồng một tháng tư sang năm dự đại hội khai bang của Bát Bá Bang. Lúc ấy hãy xem tình hình của Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn ra sao rồi hãy quyết định mối tình của mình nên ràng buộc hãy cắt đứt Nàng quyết định như vậy rồi, vì đã lâu chưa về Đông Hải, nên nàng trở về xếp đặt qua loa và lấy hai vật dị báu gia truyền rồi mới bắt đầu đi du hiệp khắp nơi .
Tuy nàng không định đi đâu hết, nhưng lối đi vẫn giống hệt lối đi của Tiểu Băng với Tư Mã Ngạn, vì ngoài người bạn chí giao mà nàng đã gặp ở núi Thiên Mụ ra, thì chỉ có Tư Đồ Lộ là người bạn rất thân thôi, nhưng vì sau khi dự đại hội Vân Mộng Tam Kỳ nàng biết Tư Đồ Lộ đã quyết bỏ Bắc Mang Quỷ Phủ, dọn đến Trường Minh cốc, sáng lập Trùng Quang phái, nên nàng đi thẳng tới núi Vương ốc chứ không đến núi Bắc Mang dò la trước.
Tư Đồ Lộ lẳng lặng nghe Tỷ Quân kể rõ sự tao ngộ, nàng liền Quảng An Nhàn an ủi Tỷ Quân một hồi, và ý kiến nàng khuyên Tỷ Quân cũng giống hệt ý kiến của người bạn chí thân kia.
Tỷ Quân ở Trường Minh cốc một hai ngày, lại từ biệt Tư Đồ Lộ lên đường ngay.
Nàng có hẹn Tư Đồ Lộ sẽ gặp lại nhau ở ác Quỷ Cốc núi Lục Chiếu vào mồng một tháng tư sang năm.
Tỷ Quân vừa rời khỏi Trường Minh cốc thì Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng đã đi tới Trường Minh cốc, chỉ cách nhau có mấy tiếng đồng hồ thôi, nhưng trong mấy tiếng đồng hồ đó Tỷ Quân vẫn chưa đi xa vẫn quanh quẩn ở trong Vương ốc Sơn. Vì núi Vương ốc này cảnh sắc rất thanh tú, khi mới tới, nàng nóng lòng muốn gặp Tư Đồ Lộ nên chưa thưởng thức cảnh đẹp. Bây giờ từ biệt Tư Đồ Lộ rồi, nàng cảm thấy thảnh thơi mới quyết tâm lên thưởng thức thắng cảnh của danh sơn này trước.
Nàng du ngoạn đến gần hoàng hôn thì bỗng có một việc quái lạ xảy ra ở chỗ lưng chừng núi. ĐÓ là một cái ám khí hình móng rồng màu đỏ hồng ghìm chặt ở trên vách đá Nàng cả kinh, nghĩ bụng:
“ám khí mà nàng đoán chắc Xích Thủ Yêu Long thế nào cũng ở trong Vương ốc Sơn, và định mưu đồ gì chị Tư Đồ đây? Nàng cũng biết võ học của Tư Đồ Lộ cao siêu hơn mình, chưa chắc sợ Xích Thủ Yêu Long, nhưng cố nhân có câu: “Thương ngỏ dễ tránh tên ngầm khó đề phòng”. Vì vậy nàng định quay về Trường minh Cốc báo tin cho Chị Tư Đồ để nàng ta sớm phòng bị .
Nàng vừa quay trở vào Trường Minh cốc, đã thấy Thanh Tòng đạo trưởng, Pháp Minh thiền sư với sáu vị Trung Nguyên hào kiệt đang đi ở phía dưới núi, mồm thì đàm luận chuyện của Ly Cấu Thư Sinh. Nàng ngạc nhiên liền theo sau nghe lỏm, mới hay Tư Mã Ngạn Trung nguyên đã gây nên những tội ác, thần nhân đều phẫn nộ.
Phần vì nàng biết rõ phẩm cách của Tư Mã Ngạn, phần thứ hai nàng cũng biết mặt mũi của Mã Không Quần giống hệt Tư Mã Ngạn nên nàng đoán ngay ra những việc đó Mã Không Quần đã mạo danh giá họa.
“Tư Mã Ngạn với Tiểu Băng đã tới Lạc Dương thế nào cùng đến đây thăm chị Tư Đồ Lộ. CÓ lẽ lúc này hai người đi tới núi Bắc Mang đã hay tin chị Tư Đồ dọn nhà thế nào cũng đi tới Trường Minh cốc này ngay. / Vì nàng đã để lại thơ cho hai người, trong đó có câu : “Hải Cung Long Nữ giấc mộng như khói,, nếu bây giờ lại gặp gỡ hai người ở trong Trường Minh cốc thì mình sẽ ngượng biết bao không?
Vì lẽ đó, Tỷ Quân mới không theo các người vào Trường Minh cốc ngay, mà chỉ ở ngoài cốc khẩu luẩn quẩn suy nghĩ thôi.
Một lát sau, nàng bỗng nghe thấy trên ngọn núi ở cạnh đó có tiếng ca hát vọng tới.